Đế Mễ không chỉ có Lâm Thanh Hàn là đệ tử duy nhất, cho nên sau khi đã cho Lâm Thanh Hàn các chỉ đạo liền nhanh chóng rời đi. Trên thực tế những điều cần phải hỏi thì cũng đã nói xong, hơn nữa Lâm Thanh Hàn khư khư giữ kín sẽ không nói bất cứ ván đề gì hiệu quả nữa, đây là một điều đã rõ ràng.
Có điều chuyện kế tiếp cũng rất đáng để kể lại rồi.
Không lâu sau khi Đế Mễ rời đi, lại có một vài đạo sát khí yếu ớt nhân cơ hội không ngừng tập trung lên thân thể Lâm Thanh Hàn. Mặc dù những người này rõ ràng đang cố che dấu, nhưng dù thế nào cũng không có khả năng thoát khỏi được cảm giác của một tay súng hạng nhất như Lâm Thanh Hàn.
Năm, sáu, bảy tên… Hắc hắc , lần này lại không biết là mấy tên hỗn đản nào ? Vừa vặn để cho lão tử thử xem uy lực của súng gia tăng nhiều ít thế nào.
Sau khi cảm giác được rõ ràng vị trí của chúng, Lâm Thanh Hàn đương nhiên sẽ không ngu ngốc chờ đối phương tìm đến mình gây phiền toái trước. Tiên hạ thủ vi cường, điểm ấy cho đến bây giờ là một chân lý không đổi. Hơn nữa đối với một tay súng mà nói thì càng phải như thế.
Dường như trong nháy mắt từ người Lâm Thanh Hàn phát ra một đạo thanh quang hướng về vị trí của tên gần nhất.
Nghiêng người, rút súng, bắn!
Liên tiếp là các động tác hoàn toàn gói gọn trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một giây, một tốc độ phản ứng có thể nói là hoàn mỹ.
Lại có một luồng hồng quang nhàn nhạt chợt bắn ra từ nòng súng mang theo khí tức nóng rực trực tiếp nện vào mi tâm của đối phương. Chợt “Ba” một tiếng khô khốc phát ra làm đầu đối phương nổ tung, còn máu tươi và não tủy văng tung tóe trong nháy mắt.
Bạo liệt đạn ( đạn đum đum- loại đạn nổ 2 lần, lần đầu khi bắn ra, lần hai khi chạm mục tiêu)!
Trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên hiện ra ba chữ này khiến trong lòng không khỏi mừng như điên. Vốn hắn cũng đã đoán được việc kết thành Nguyên Tố đan thì tất nhiên uy lực của súng lục cũng phải tăng nhiều. Song khi chính thức chứng kiến uy lực của đạn đum đum có thể dễ dàng làm nổ tung đầu của đối phương thì trong lòng không khỏi có một trận kích động.
Không ai rõ bằng hắn cảnh vừa rồi tượng trưng điều gì. Như vậy có thể thấy uy lực của đạn đum đum so với lúc trước ít nhất cũng phải cao hơn ba lần. Với uy lực này, mặc dù không cần đến cảnh giới Tịch Diệt, trong nháy mắt mình cũng có thể giết được một cường giả cấp chín rồi.
Miệng nở nụ cười lạnh lẽo, một thân ảnh màu xanh xuất hiện với các động tác chiến thuật tránh né hết sức chuẩn mực. Hai đạo ma pháp công kích của đối phương lóe lên. Cùng lúc này súng trong tay Lâm Thanh Hàn lên tiếng lần nữa.
Pằng!
Tiếng súng giòn tan vang lên phảng phất như một âm điệu kỳ lạ. Âm thanh âm đó dường như có sinh mạng phát ra những tiếng hân hoan vui vẻ.
Song đối với bảy người( hoặc 6 người còn lại ) phụng mệnh đến đây giết chết Lâm Thanh Hàn mà nói thì tiếng súng khô khốc này không thể nghi ngờ chính là tiếng cười ngạo mạn của tử thần với chúng.
Mỗi một tiếng súng vang lên cùng lúc là một kẻ đầu tan óc nát, cảnh tượng đủ để trong lòng bất kỳ ai ớn lạnh.
Cấp bảy! Lần này bảy người ra tay mỗi người đều là cao thủ cấp bảy. Song, vừa mới phát hiện mục tiêu chưa kịp ra tay đã bị đối phương đánh chết bốn người ,kết quả như vậy hầu như làm cho ba người còn lại không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Thân là tinh nhuệ do gia tộc bồi dưỡng ra , bọn họ cũng sẽ không sợ mất mạng trước cường giả cấp chín, cũng sẽ không có nửa phần do dự đến phải lui về phía sau. Song chết dưới hoàn cảnh vừa quỷ dị lại tàn nhẫn thế này khiến cho bọn chúng một chút phản kháng cuối cùng cũng không còn.
Đối thủ như vậy không phải lấy thực lực của bọn họ có thể ứng phó được.
Trốn, giờ khắc này trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất ý niệm này
Đáng tiếc, Lâm Thanh Hàn dù đang cao hứng nhưng cũng không có ý dừng tay. Hắn vừa tìm kiếm, cả người sau khi hoàn thành động tác tránh né cũng không có dừng lại, liên tiếp bắn ra hai phát súng làm vỡ bét hai cái đầu nữa.
Từ lúc Lâm Thanh Hàn động thủ cho đến giờ, thời gian mới chỉ trôi qua khoảng mười giây! Loại tốc độ này trừ cường giả Thánh Giai ra, ngoài Lâm Thanh Hàn không có người thứ hai có thể làm được.
Chạy trốn?
Đối diện với một tay súng khủng như vậy, làm chuyện này chẳng phải lại càng ngu xuẩn sao? Hơn nữa tại nơi trống trải này, nói về tốc độ còn có người nào có thể nhanh hơn tốc độ của đạn sao?
Ánh mắt khinh thường nhìn thân ảnh cuối cùng đang cố gắng bay nhanh để chạy thoát, Lâm Thanh Hàn ngay cả từng bước di động của đối cũng rất hứng thú. Thản nhiên giương súng lên, giống như một trò chơi lại bắn ra hai phát đạn, đơn giản đến nhàm chán. Từ miệng súng phát ra hai tiếng “ Ba “ “ Ba ”.
Viên đạn nóng rực cuối cùng cũng nện trúng hai chân người nọ. Không, phải nói là hoàn toàn đánh nát.
Tốc độ bay của đạn đum đum dường như trong nháy mắt nổ tung giữa chân. Bắp chân đã hoàn toàn bị nổ nát bấy, máu tươi trong không trung nháy mắt hòa thành hai đóa huyết vụ.
Đối với người bình thường chỉ sợ với thương thế như vậy cũng có thể bỏ mạng rồi. Còn với chiến sĩ cấp bảy mà nói, cho dù không chết cũng phải là vết thương trí mệnh. Vì thế Lâm Thanh Hàn không hề lo lắng đối phương có thể quay lại.
Thu hồi súng, bĩu môi, Lâm Thanh Hàn lúc này mới chậm rãi hướng đến người nọ đi tới.
Thấy thực lực của mười hai người cùng bóng đen kia đều là cấp bẩy, trong mắt Lâm Thanh Hàn lạnh lùng thấy rõ là không hề bị uy hiếp. Huống hồ giờ đây thực lực của Lâm Thanh Hàn đã tăng vọt như vậy, lại càng không coi những tên này ra gì rồi.
“Xem ra những người này mới đích thực là được phái tới trả thù ta chăng? Chứng kiến thực lực của bọn chúng hẳn sẽ không phải là do Khải Đức phái tới, như vậy, là Phú Lan Khắc sao ?”
Dùng cước đá tên đang giãy dụa trên mặt đất, Lâm Thanh hàn thản nhiên hỏi : “Phú Lan Khắc chỉ phái mấy đồ bị thịt các ngươi tới đây thôi sao?”
Đang khi nói thì khẩu súng lục vô thanh vô tức đã xuất hiện trong tay Lâm Thanh Hàn, mơ hồ tản ra khí tức u ám.
Nhìn thấy khẩu súng trên tay Lâm Thanh Hàn, trong mắt người nọ chợt hiện lên một nỗi sợ hãi không thể che dấu mà thốt ra vài tiếng mơ hồ.
“ Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Lâm Thanh Hàn tùy ý đem khẩu súng trên tay chơi đùa, lạnh nhạt nói không hề có ý định truy vấn tiếp nữa.
Nghe xong câu đó, trong mắt người nọ rốt cục cũng xuất hiện một ánh tuyệt vọng:”Chủ nhân sẽ báo thù cho chúng ta”.
Từ lúc bị bắn nát hai chân, hắn cũng đã quyết định cho dù Lâm Thanh Hàn uy hiếp kiểu gì thì hắn cũng sẽ không nói ra một chút tin tức nào. Bởi một khi mất đi giá trị lợi dụng, hắn chỉ còn đường chết.
Song , hắn lại không ngờ rằng Lâm Thanh Hàn căn bản không có ý muốn dò xét tin tức, tựa hồ chỉ đơn giản là muốn hả giận.
Thậm chí, câu nói đầu tiên của hắn đã gọi tên của chủ nhân Phú Lan Khắc của mình.
Điều này mang lại cho hắn một loại cảm giác đối phương cái gì cũng đã biết rồi, căn bản là không cần phải hỏi chính mình. Do đó tia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn, cũng hoàn toàn bị đoạn tuyệt rồi.