"Thiếu gia, thiếu gia, bây giờ phiền toái lớn rồi..." Gia Cát Long Phi gấp gáp nói.
"Sư phụ, bây giờ nên làm gì đây?" Tiểu thiếu gia lại càng bất an nói.
"Còn có thể làm gì? Bây giờ ta sẽ dạy ngươi một số thi từ, đến lúc đó ngươi đem ra đối đáp bọn họ, ngươi nghe thật kỹ cho ta, có thể nhớ bao nhiêu bao nhiêu thì cố mà nhớ..."
" Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
cao xử bất thắng hàn, khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.
Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thì viên.
Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
thử sự cổ..."
Gia Cát Long Phi có chút bất đắc dĩ nói.
Dịch: (Minh Nguyệt có từ khi nào, nâng chén hỏi trời xanh.
Không biết trên cung khuyết, giờ ra sao.
Ta muốn thuận gió đi lên, lại lo vũ trụ rộng lớn,
ở nơi đó, cuộc sống hỉ nộ, có giống như nhân gian.
lầu các, lụa là, hay bất cứ cái gì.
có hận có oán, hay phân ly từ biệt.
Người có lúc hợp lúc tan, trăng có khi tròn khi khuyết, chuyện cổ này...)
"Sư phụ, ngươi đúng là thần a." Tiểu thiếu gia sợ hãi than nói .
"Cái này gọi là tiện tay lấy dùng thôi..." Gia Cát Long Phi lần nữa cười khổ nói, hắn cảm thấy không nên dùng những thi từ của người khác như vậy.
Tiền viện đại sảnh.
Triệu Ngọc nhi ưu nhã nhẹ nhàng nhấp trà, nhìn một bên Kỷ Phu Tử khó sử trước lời xin lỗi của Triệu Phùng Viễn, không khỏi lắc đầu, ngẫm nghĩ, lát nữa Tú Vinh đến, chắc chắn cha lại muốn động đến gia pháp rồi, ai, Tú Vinh cũng thiệt là, tại sao không chụi nghe lời một chút chứ?
Đúng lúc này, Vân gia mang theo Triệu Tú Vinh cùng Gia Cát Long Phi đi tới đại sảnh, bẩm báo một tiếng, rồi vội lui ra ngoài, trong lòng hắn biết lão gia đã nổi nóng, trước hết cứ tránh đi thì hay hơn, miễn rước họa vào thân, chỉ có thể thầm cầu phúc cho thiếu gia cùng A Phi.
Nhìn sắc mặt và hành động Vân gia như vậy, xem ra chuyện này thật sự không ổn rồi. Gia Cát Long Phi thầm nghĩ, ánh mắt xoay chuyển, thì thấy Triệu Ngọc nhi đang ngồi một bên, khó xử cười một tiếng nói: "Tiểu thư, khẻo a."
Triệu Ngọc nhi nhìn thấy Gia Cát Long Phi phía sau Triệu Tú Vinh, cảm thấy có chút kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc không hiểu tại sao A Phi này lại cùng Tú Vinh ở chung một chỗ, bọn họ biết nhau lúc nào vậy?
Không đợi Triệu Ngọc nhi kịp hỏi, Triệu Phùng Viễn đã mãnh mẽ vỗ cái bàn một cái, hướng về phía Triệu Tú Vinh mắng: "Ngươi tên bất hiếu này, làm mất hết thể diện mặt mũi của cha ngươi, nhanh quỳ xuống cho ta, hướng Kỷ lão sư nhận lỗi."
"Con không quỳ, con không làm Kỷ lão sư tức giận bỏ đi, là Kỷ lão sư tự mình..." Triệu Tú Vinh giải thích.
"Ngươi vẫn không nhận, ngươi... Được, hôm nay ta sẽ dùng gia pháp giáo huấn ngươi, ta phải giáo huấn ngươi ngoan ngoãn mới được..." Triệu Phùng Viễn kích động nói xong, không khỏi tức ngực, hô hấp khó khăn, nhất thời ho mãnh liệt một trận.
"Phụ thân, đừng quá nóng giận, hỏi trước rõ ràng rồi hãy trách phạt..." Triệu Ngọc nhi vội vàng đi tới bên người Triệu Phùng Viễn, ân cần vỗ phía sau lưng cho lão thông khí , sau đó, hai tròng mắt nheo lại nhìn về phía Gia Cát Long Phi đang đứng phía sau Triệu Tú Vinh, ôn nhu nói: "A phi, ngươi nói đi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Triệu Ngọc nhi cô cũng hơi quá đáng nha? Bảo ta nói, chẳng phải bao thuốc nổ kia sẽ nổ chết sao? Nếu không tan xương nát thịt, cũng là thi hài không còn a. Gia Cát Long Phi âm thầm ai oán một phen, nhưng rất nhanh, hắn linh cơ vừa động nói: "Lão gia, tiểu thư, chuyện này thật ra không có gì cả, chỉ là Kỷ lão sư tự mình rời đi, không tin tiểu thư có thể hỏi lão?" Vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía Kỷ Phu Tử, lập tức đẩy trách nhiệm cho kỷ Phu Tử.
"Kỷ lão sư, vừa rồi ta hỏi lão sư tại sao bỏ đi? Lão sư lại không chịu nói, bây giờ khuyển nhi tới, có việc gì cứ nói ra đi, nếu là khuyển nhi có lỗi, ta sẽ dùng gia pháp phạt nó, bắt bó hướng lão sư chịu lỗi." Triệu Phùng Viễn kích động nói.
Triệu Ngọc nhi trừng mắt nhìn Gia Cát Long Phi một cái, A Phi chết tiệt này, không phải là ta bảo hắn giải thích sao? Tại sao lại đem trách nhiệm đẩy cho kỷ Phu Tử chứ? Thế này không phải là càng làm cho Tú Vinh bị đánh sao?
Kỳ thực, vừa rồi là nàng muốn mượn miệng Gia Cát Long Phi, dời sựu chú ý của cha nàng, nếu thật sự Tú Vinh có lỗi, nàng cũng nhân cơ hội tốt, quở trách Tú Vinh một trận là có thể làm cho nàng cha nguôi giận, nhưn không nghĩ tới Gia Cát Long Phi lại đùn đẩy trách nhiệm cho kỷ Phu Tử, việc này không phải càng phiền toái hơn sao?
Đương nhiên, Gia Cát Long Phi không biết sự khổ tâm của Triệu Ngọc nhi, và hắn cũng sợ tự rước lấy họa, ai bảo hắn là một nô tài chứ!
Kỷ Phu Tử ngồi một bên bấy lâu không hề lên tiếng, khi nghe thấy A phi lên tiếng nhắc đến hắn, lão mới thở dài, sau đó đứng dậy, đi khoảng hai bước, rồi lại thở dài, làm Gia Cát Long Phi thấy vậy có chút khẩn trương, thầm nghĩ trong lòng, cái lão đầu tử này, bản thân bỏ đi, còn muốn kéo mình xuống nước, nói mau đi a, nếu không ta cùng tiểu thiếu gia nhất định sẽ chết rất thảm.
Sau hồi lâu, Kỷ Phu Tử mới mở miệng nói: "Không gạt Triệu lão gia, đúng là lão phu cố ý bỏ đi, chuyện này không liên quan đến tiểu thiếu gia."
"Kỷ lão sư, vì sao lại vậy? Triệu mỗ đối đãi tiên sinh không tốt sao, tại sao đột nhiên phải đi?" Triệu Phùng Viễn lộ ra nét mặt sửng sốt.
"Không phải lão phu vừa mới nói sao? Tiểu thiếu gia thiên tư thông minh, tài hoa phong lưu, ngay cả lão phu cũng cảm thấy không bằng ..., còn tư cách nào nữa dạy tiểu thiếu gia đây?" Nét mặt Kỷ Phu Tử chăm chú nói.
"Rõ ràng Khuyển nhi tính tình không tốt, ngay cả Tam tự kinh cũng không thuộc, làm sao có thể có nói là tài hoa phong lưu?" Triệu Phùng Viễn nhìn kỷ Phu Tử một chút, lại nhìn Triệu Tú Vinh, khó hiểu nói.
"Tiểu thiếu gia, ngươi không ngại hãy ngâm bài thơ kia cho lão gia nghe đi..." Gia Cát Long Phi vừa nghe, vội vàng phụ họa nói.
"Đúng, tiểu thiếu gia hãy ngâm bài thơ đó đi, Triệu lão gia cũng là người đọc sách, nghe được lúc đó sẽ hiểu tại sao lão phu tự mình bỏ đi." Kỷ Phu Tử gật đầu nói.
"Thơ gì? Tú Vinh làm thơ khi nào?" Triệu Ngọc nhi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Tiểu thiếu gia, đã làm lâu rồi, chẳng qua là không muốn nói ra." Gia Cát Long Phi vội đáp đáp.
Triệu Ngọc nhi đột nhiên đem xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Gia Cát Long Phi, ánh mắt kia tốt tựa như muốn nói, làm sao ngươi biết?
Gia Cát Long Phi nghênh đón ánh mắt kia, không khỏi nghĩ tự đánh vào mặt hai cái bạt tay, mình đúng là ngốc a, sao lại quên mất Triệu Ngọc nhi cũng ở chỗ này? Mà hắn là người ở Thu Phong viện, làm sao biết được chuyện tiểu thiếu gia đây?
"Có thật không? Tú Vinh, ngươi đọc ta nghe một chút xem nào..." Triệu Phùng Viễn nghe kỷ Phu Tử nói như thế, cũng không quá tin tưởng.
"Tiểu thiếu gia, ngươi mau đọc đi." Gia Cát Long Phi đẩy nhẹ Triệu Tú Vinh một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngươi nhanh lên một chút a, việc sống hay chết hai người chúng ta đều ở trong tay ngươi rồi.
"Nga, cái này... "Minh nguyệt kỷ thì hữu... Ngã kim... Ngã kim..." Triệu Tú Vinh gãi gãi đầu, hắn chỉ nhớ được mỗi một câu đầu tiên, những câu sau đều quyên hết, đứng đơ tại chỗ, làm cho Gia Cát Long Phi đang đứng một bên cố gắng ra ám hiệu cho hắn, cũng bó tay luôn.
Gia Cát Long Phi thấy hắn đứng như vậy cũng không phải là biện pháp, đã giúp thì giúp đến cùng, không phải lúc đấy Kỷ Phu tử cũng thấy hắn đứng ở đấy sao, hắn quyết định, rồi huých nhẹ Triệu Tú Vinh một cái, lớn tiếng nói: "Ai da, thiếu gia, trí nhớ của ngươi đúng là không tốt, sau câu đó không phải là: "ngã kim đình bôi nhất vấn chi. Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy" sao."
"Đúng, Đúng, chính là những câu đấy, chính là những câu đấy..." Triệu Tú Vinh thấy Gia Cát Long Phi thế hắn giải vây, nhất thời trong lòng hô may mắn, nhưng hắn biết đâu rằng giờ phút này toàn thân Gia Cát Long Phi đã toát hết mồ hôi lạnh.
"Tốt, khá lắm "Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy", hay, thật hay..." Triệu Phùng Viễn nghe xong, nhất thời sửng sốt, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vỗ tay tán dương nói, hắn dù sao cũng là viện sĩ làm việc trong viện văn hàn, đối với thi từ cũng coi như là có một chút nghiên cứu, khi nghe song, cũng biết những câu thơ này hay ở chỗ nào.
Gia Cát Long Phi thấy thế, thở phào một cái, thầm nghĩ, đương nhiên là hay rồi, đây mới chỉ bốn câu đàu trong bài, những câu sau còn hay hơn nữa? May mà không nói ra, nếu không chắc rằng các ngươi cũng sẽ không tin là do tiểu thiếu gia làm ra.
"Đúng là thơ hay, Tú Vinh, đệ trở nên lợi hại như thế từ khi nào vậy?" Triệu Ngọc nhi tuy có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn rất trầm tĩnh.
"Chỉ là ta tùy tiện làm thôi." Triệu Tú Vinh khiêm tốn nói.
"Triệu lão gia, bây giờ ngươi cũng đã minh bạch chưa, lão phu xưa nay tự phụ kiêu ngạo, không nghĩ tới tiểu thiếu gia còn nhỏ như vậy, mà tài hoa bất phàm, sau này, tất thành đại nghiệp, lão phu đã không thể dạy được nữa, xin đi trước một bước..." Kỷ Phu Tử khom người nói, xoay người rời đi.
"Kỷ lão sư, chờ một chút..." Triệu Phùng Viễn vừa nói, từ ống tay áo móc ra một tấm ngân phiếu nói, "Mấy ngày nay khổ cực Kỷ lão sư rồi, đây là một chút tâm ý của Triệu mỗ, kính mong Kỷ lão sư nhận lấy.
"Triệu lão gia quá khách khí, lão phu không màng danh lợi, lão phu không thể nhận." Kỷ Phu Tử đẩy lại nói.
Gia Cát Long Phi ở một bên nhìn, trong lòng không biết có tư vị gì, sớm biết như thế nói mình dạy tiểu thiếu gia rồi, nói không chừng lão gia cao hứng lại thưởng cho mình một hai trăm lượng vàng, vậy không cần phải làm gì cũng có tiền rồi, ai, lại để tiện nghi cho lão đầu tử này a, đúng là đáng hận a!
Hắn hối hận một phen, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Triệu Ngọc nhi đang nhìn mình, trong đôi mắt kia hình như mang theo một tia nghi hoặc, phảng phất nhìn thấu cái gì đó, làm hắn giật mình trong lòng, thầm nghĩ, nàng không phải là đã biết những câu thơ này là do ta dạy thiếu gia chứ? Nếu mà biết, thì ta đây thảm rồi.