Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng

Tiết 18: Thang (Canh thuốc)
Dịch: keny
Tả Mạc trong lòng kỳ quái, là ai? Bình thường làm gì có người chạy đến chỗ hắn. Chạy tới, mở cửa, tiểu Quả đáng thương đứng ở ngoài cửa.
Nàng trên tay nâng lên một cái bình nhỏ, nhìn thấy thân hình Tả Mạc, thân thể tức thì hơi rụt về phía sau, sờ sợ kêu: "Sư huynh."
Trong tĩnh thất, Tả Mạc bó gối nhập định.
Hắn liều mạng tu luyện [thai tức luyện thần], đm [thai tức luyện thần]!
Đm Bồ yêu!
Hắn vô số lần nguyền rủa cái thằng biến thái này. Tối ngày hôm qua lửa giận bạo phát, ngay lập tức hắn chứng kiến thủ đoạn trấn áp của Bồ yêu khiến thần thức của hắn lại thụ thương nặng. Cuối cùng không cần Bồ yêu phải thôi thúc, hắn cũng phải liều mạng tu luyện [thai tức luyện thần].
Tỉnh táo lại Tả Mạc khóc không ra nước mắt, hối hận buổi tối hôm đó vạn vạn lần không nên đi linh điền. Vừa nghĩ tới Bồ yêu, cổ khí tức âm hàn mà yêu dị như tiến vào từng khớp xương của hắn khiến hắn lẩy bẩy không thôi.
Trấn áp tối ngày hôm qua cũng khắc sâu trong hắn nhận thức về chênh lệch thực lực không thể vượt qua của song phương.
Một kẻ điên cường đại, biến thái!
Tả Mạc đã có thể nhìn thấy tương lai của mình mang theo một mảnh hắc ám.
Đứa này vừa đến là xẩy ra bao nhiêu chuyện. Từ bắt đầu là Hắc Hải, đến kiếm khí, rồi thần thức mình thụ thương, sau đó là[thai tức luyện thần], cần phải bộ bộ vi doanh (thận trọng), chính mình không chừng sẽ thành dê trong miệng cọp, mặc sức để cho hắn chơi đùa.
Chính mình thật đáng thương còn tưởng rằng bên trong chỉ là một khách trọ tính tình không tốt cho lắm thôi, không nghĩ tới lại chứa một tên yêu ma tà ác.
Nếu như trước đây chỉ là hoài nghi, vậy bây giờ hắn trăm phần trăm khẳng định Bồ chính là yêu ma, trừ yêu ma, ai còn có thể tà ác như thế?
U u tỉnh lại, phảng phất như lúc hỗn độn sơ khai, Tả Mạc mở đôi mắt ra, nhè nhẹ thổ ra khẩu khí tức rồi lại hít sâu một hơi.
Khẩu khí tức này du viễn miên trường (hơi thở xa xăm cổ kính), lúc thổ ra ngưng luyện như tiễn.
Tả Mạc trong lòng hơi yên tâm, [thai tức luyện thần] này quả nhiên thần kỳ, đau đớn của thần thức tiêu giảm không ít. Mà hắn lại có thể rõ ràng cảm thụ được thần thức đang dần dần ổn định, tối qua Bồ yêu chỉ bất quá nhè nhẹ búng tay, thần thức Tả Mạc thiếu chút nữa bị đánh tan.
[thai tức luyện thần] cũng không biết xuất phát từ nơi đâu, ngôn ngữ mờ rít khó hiểu, sở dụng cú pháp cùng ngọc giản Tả Mạc mua nam viên bắc triệt, hắn phí sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng đọc hiểu chương thứ nhất.
Hắn không nghĩ đi hỏi Bồ yêu, bài học máu và nước mắt nói cho hắn, muốn chiếm tiện nghi từ tay thằng điên kia so với muốn chết còn khó hơn.
Chương đầu tiên tên là 《 định thần thiên 》, giảng giải như thế nào nhập định an thần, ổn cố thần thức.
Điều này vừa lúc trước mắt Tả Mạc cần, liên tục thụ thương khiến thần thức của hắn cơ hồ chi ly phá toái (tan tành), nếu như còn không tu phục, hắn rất có khả năng thành kẻ tâm thần. Còn về chuyện Bồ yêu nói, chính là chỉ hoàn thành một cái hoàn chỉnh thai tức.
Thai tức là hạch tâm nhất của《 thai tức luyện thần 》, cũng là phương pháp tu luyện cơ sở nhất, cũng là một loại hô hấp thổ nạp mà Tả Mạc ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Nó bắt đầu từ nhân loại hô hấp trong giai đoạn thai nhi, nó không dùng miệng mũi hô hấp, mà là cần dùng toàn thân khổng khiếu, hóa khí vi ti, từng điểm hút vào, tán vào thể nội. Hàng trăm cỗ khí lưu nhỏ mịn tại thể nội lưu chuyển, tụ tập, rồi do miệng mũi thổ ra.
Quanh thân thể con người khổng khiếu huyệt vị như vũ trụ tinh thần, đếm không xiết, loại như miệng mũi chính là lớn nhất, huyệt vị khắp toàn thân yếu hơn, nhiều nhất chính là những lỗ nhỏ bé không thể thấy bằng mắt thường, bố khắp khắp toàn thân.
Tả Mạc rất hiếu kỳ, vị tiền bối khi nghĩ ra bộ tâm pháp này là dùng phương pháp phỉ di sở tư (khó tưởng tượng) nào mới nghĩ ra đây. Quả nhiên đúng là yêu vật, kẻ biến thái như Bồ yêu ném ra tâm pháp, cũng biến thái như hắn vậy.
Hắn không có biện pháp nào hoàn thành một lần hoàn chỉnh thai tức.
Lời Bồ yêu cũng không phải là để dọa nạt, sự thật trong 《 thai tức luyện thần 》 có ghi chép rõ ràng. Hắn mấy ngày nay, kỳ thực vẫn dùng miệng mũi để hô hấp, bất kể như thế nào, trước phải đem thần thức ổn định lại rồi nghĩ tiếp. Thần thức không ổn định, chỉ riêng chuyện thỉnh thoảng đau đến tê dại đã đủ để khiêu cái mạng nhỏ của Tả Mạc.
Nhưng khi thần thứcTả Mạc đã hơi hơi ổn định, hắn liền phải đối mặt với vấn đề, như thế nào để hoàn thành một cái thai tức. Một hơi, chính là tiêu chí nhập môn《 thai tức luyện thần》.
Kỳ hạn ba tháng giống một cái lồng mờ mờ chụp lên tâm đầu hắn.
Nghĩ lại lúc Bồ yêu nói đến khổ hình, trong mắt lóng lánh quang mang điên dại. Tả Mạc dám khẳng định, nếu như chính mình thật trong vòng ba tháng, không có đạt tới cảnh giới một hơi thai tức liền gặp phải huyết mạch nghịch xung, Bồ yêu sẽ ở một bên hứng trí dạt dào hân thưởng tình cảnh mình đau không muốn sống.
Nhân sinh bi thảm a!
Tả Mạc cắn răng nghiến lợi, trong lòng tiếp tục nguyền rủa thằng quái thai kia, nộ hỏa trung thiêu.
Bỗng, âm khuê bên cạnh mang đến một cái tin tức khiến hắn chú ý.
"Kế tháng trước, sau khi giá cả tăng lên, tháng này giá cả linh cốc lần nữa lại tăng lên, nhu cầu linh cốc phẩm giai cao tiếp tục tăng kéo theo cả giá linh cốc phẩm giai thấp. . ."
Hắn giật mình một cái, giá linh cốc lại tăng! Điều này không nghi ngờ gì là tin tốt nhất hắn nghe được trong những ngày này.
Bồ yêu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh: "Đồ vật rất thú vị."
Tả Mạc trợn mắt há mồm, ngây người nửa ngày mới có phản ứng, chỉ vào Bồ yêu ngữ vô luân thứ (nói năng lộn xộn): "Ngươi ngươi ngươi làm sao có thể chạy đi ra?"
Bồ yêu hơi nháy mắt phải: "Ta vì cái gì không thể chạy đi ra?"
"Ngươi không phải chỉ có thể tại thức hải sao?" Tả Mạc ngốc ngốc hỏi.
"Ai nói với ngươi?" Bồ yêu một mặt kỳ quái quay mặt qua hỏi.
Tả Mạc không nói, nhưng trong lòng không tự chủ ai thán, xem ra chỗ dựa duy nhất của chính mình cũng không có, nguyên lai thằng cha này có thể chuyển nhà. . .
Bồ yêu nghe một hồi, ngáp một cái: "Ngô, xem ra muốn đánh nhau."
"Đánh nhau?" Tả Mạc bất minh sở dĩ.
Bồ yêu không giải thích, tiện tay đem âm khuê cầm vào trong tay, khinh miêu đạm tả (nói sơ sài): "Này đồ vật đưa cho ta." Lời còn chưa dứt, người liền mang theo âm khuê tan biến.
"Tử nhân yêu!" Tiếng Tả Mạc rống giận vang vọng trong tiểu viện.
Chính lúc này, bỗng hắn nghe được có người gõ cửa.
Tả Mạc trong lòng kỳ quái, là ai? Bình thường làm gì có người chạy đến chỗ hắn. Chạy tới, mở cửa, tiểu Quả đáng thương đứng ở ngoài cửa.
Nàng trên tay nâng lên một cái bình nhỏ, nhìn thấy thân hình Tả Mạc, thân thể tức thì hơi rụt về phía sau, sờ sợ kêu: "Sư huynh."
"Lại có vấn đề gì?" Tả Mạc đối với phiền toái nhỏ này khó có ngữ khí tốt. Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy biểu tình sờ sợ trên mặt tiểu Quả hắn không có cách nào khống chế được ngữ khí chính mình.
"Không phải không phải!" Tiểu Quả đầu lắc giống như quay trống bỏi, vội vàng giải thích nói: "Tiểu Quả là tới đưa đồ cho sư huynh. Lần trước sư huynh trợ giúp tiểu Quả, tiểu Quả còn không có đáp tạ sư huynh."
Nói lên nói lên, nàng miệng nhỏ một bẹp, trong mắt vụ khí thăng lên, mang theo khóc âm chậm chạp nói: "Tiểu Quả không có tinh thạch. . ."
Vừa nhìn đầu mối không đúng, Tả Mạc vội vàng kêu: "Ngừng!"
Tiểu Quả sợ đến rụt người, song khóc âm rất nhanh tiêu tán.
Nàng đem bình nhỏ cẩn thận đưa tới trước mặt Tả Mạc, sau đó giống như con thỏ nhảy trở về. Nàng sờ sợ nhìn Tả Mạc một cái, lấy hết dũng khí nói: "Đây là canh thuốc tiểu Quả nấu, sư huynh. . . Sư huynh, ngươi uống một ngụm, chỉ cần uống một ngụm. . ."
Lời còn chưa nói xong, nàng liền ngữ vô luân thứ (nói năng lộn xộn), mặt đỏ bừng cơ hồ nhanh thấm ra máu, nhịn không được che mặt quay người chạy đi.
Đến khi chạy ra ngoài mấy chục bước, nàng hốt nhiên dừng lại, do dự một chút, quay người lại kêu: "Sư huynh, nếu là canh thuốc khó uống, ngươi. . . Ngươi chỉ cần đảo một chút. . ."
Tả Mạc nhìn vào tiểu Quả dần tan biến, lại nhìn bình nhỏ đặt dưới chân, cúi người cầm lấy.
Canh thuốc còn nóng ấm.
Nâng lên đào bình, uống một ngụm, canh thuốc rất nồng và thơm.
"Vị đạo không sai." Tả Mạc tự ngôn tự ngữ, ùng ục ùng ục uống cạn trơ đến đáy, cầm theo bình không quay trở lại phòng.
Bồ yêu bỗng chạy ra, đầu lưỡi tinh hồng như rắn không nhịn được liếm liếm miệng môi, hai mắt lại nhìn về phương hướng tiểu Quả bỏ chạy: "Tiểu cô nương thật là thơm ngon."
Tả Mạc ngạc nhiên nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bồ yêu lúc này cực giống một con mèo hứng thú nhìn chuột béo, quang mang trong đôi mắt thâm hồng sắc chớp động: "Vận khí tốt, thịt tiểu cô nương này nhất định phi thường tươi non vừa miệng."
Tả Mạc đột nhiên đại nộ, giương bình không mà tay phải đang xách theo hung hăng nện xuống Bồ yêu.
Phanh, vại sành tứ phân ngũ liệt, mảnh vụn bắn tứ tung.
"Cút!"
Thiên Vũ Phúc thuyền dừng lại trong hư không.
Lê Tiên Nhi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng, song mi tinh trí nhăn thành một đoàn: "Xem ra tiểu yêu đã chạy mất. Xích Dã thúc thúc, trong môn có thư trả lời hay không?"
Xích Dã chân nhân lắc đầu: "Tiểu thư, Luyện Yêu tháp trấn áp yêu ma chỉ sợ không dưới vài ngàn, niên đại lại xa xưa, không có cách nào để khảo tra. Chúng nó đại đa số ở trận đại chiến ba ngàn năm trước, bị tiền bối bản môn lấy vô thượng pháp lực sở cầm. Những yêu ma này cũng đại đa số là hạng người pháp lực thông thiên, khó mà giết chết, liền trấn áp tại Luyện Yêu tháp từ từ luyện hóa. Không nghĩ tới, những yêu ma này lại ngoan cường như thế, ba ngàn năm luyện hóa không ngờ còn có tồn giả!"
Lê Tiên Nhi lộ ra thần sắc hồ nghi: "Ba ngàn năm trước, bản môn cường đại như thế!"
Xích Dã chân nhân xúc động nói: "Đâu chỉ bản môn, ba ngàn năm trước, các môn phái trong tu giả giới cũng cường đại vượt xa so hôm nay. Năm đó yêu ma liên quân mười vạn, lại bị các vị tiền bối giết chết gần hết. Cũng chính là từ cuộc chiến này, tu giả giới mới đặt ra địa vị như ngày hôm nay."
Sau đó lại lộ ra sắc mặt đáng tiếc: "Song yêu ma cố nhiên cơ hồ một lưới bắt hết, nhưng năm đó tu giả cũng nguyên khí đại thương, cao thủ mười người chỉ còn lại một, rất nhiều môn phái trong trận đại chiến kia vẫn lạc, vô số tâm pháp từ đây thất truyền. Ba ngàn năm đi qua, tu giả giới vẫn không cách nào khôi phục thịnh vượng như năm đó. Chẳng qua, so sánh với chúng ta, đả kích với yêu ma càng lớn, mấy năm nay, ngươi xem chúng nó đã từng đột phá qua Đô Thiên Huyết giới chưa?"
Lê Tiên Nhi nghe đến nhập thần, tuy đều là chút lịch sử mà nàng đã biết, nhưng mỗi lần nghe vẫn khiến nàng thích thú.
"Gia gia kêu ta trở về." Nàng chu cái miệng nhỏ, mặt đầy vẻ không nguyện ý: "Thật không dễ dàng tìm được một cơ hội đi ra, mới được không bao lâu đã thúc giục nhân gia trở về. Tiểu yêu không phải còn không bắt được mà, muốn trở về cũng phải chờ ta bắt được tiểu yêu rồi mới về chứ."
Xích Dã chân nhân nhìn nàng giận dỗi, trên mặt không khỏi chớp hiện một tia sủng nịch, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Tiểu thư, chưởng môn thúc giục tiểu thư trở về, chắc là có chuyện gì đó."
"Có thể có chuyện gì?" Nàng hừ nhẹ một tiếng: "Chắc lại là tuấn kiệt trong môn phái nào tới. Gia gia gần đây rất là nóng lòng những...kia kiếm tu a, nhân gia chán ghét nhất kiếm tu, ai ai cũng ngạo mạn vô lễ."
Xích Dã chân nhân cười nói: "Tiểu thư trước đó vài ngày không phải cùng một vị kiếm tu chơi rất vui vẻ sao?"
"Ngươi nói tên đần độn kia a, ai nói hắn là kiếm tu?" Lê Tiên Nhi không phục nói.
"Thiên nguyệt giới chính là địa bàn của kiếm tu, nơi này trong mười người có chín người là kiếm tu."
"Nói không chừng hắn chính là một người kia thì sao." Lê Tiên Nhi cường biện, nàng bỗng lộ ra thần tình khổ não: "Trở về, ta sẽ không có biện pháp dùng tiểu thiên hạc, thật không dễ dàng tìm được một tên thú vị như vậy, lại không được chơi."
Thấy mặt nàng đầy vẻ lo lắng, Xích Dã chân nhân trong lòng bất nhẫn: "Nếu tiểu thư ưa thích, không bằng ta tại Thiên Nguyệt giới bố trí một tòa truyền tống trận, phái đệ tử lưu thủ, Thiên Dẫn hạc của tiểu thư có thể từ truyền tống trận truyền tống tới. Chỉ cần đi qua, Thiên Dẫn hạc liền sẽ tự tìm đến hắn."
Lê Tiên Nhi hoan hỉ: "Xích Dã thúc thúc tốt nhất! Hì hì, hắn hẳn còn tưởng rằng hạc giấy của Tiên nhi là phổ thông tiểu thiên hạc ni."
Xích Dã chân nhân trong lòng lão hoài đại úy, cũng cười nói: "Tiểu thư tự sáng chế Thiên Dẫn hạc, trưởng lão trong môn cũng rất đỗi tán thán."
Lê Tiên Nhi kiêu ngạo cong miệng nhỏ: "Đó là!"
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:07 PM.
|