Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Chương 19. Hộ Quốc Thần Thú
Lâm Vũ tức thời chấn động, không nghĩ hai người lại phản ứng mãnh liệt như vậy, vội hỏi: “ Không lẽ hai người lại biết lai lịch của Yêu Quái này? Xin nói mau với ta, việc này đối với ta vô cùng trọng yếu”
Thật sự, nói cho cùng, biển người mênh mông, Lâm Vũ biết tìm Hạ Linh Tuyết ở đâu? Lâm Vũ chỉ còn trông cậy vào chuyện này để mong có thể biết được tung tích của Yêu Quái nọ.
Vương Dật Phàm đáp: “ Ai, không lý nào lại trùng hợp như vậy được, chuyện này lại có liên hệ với Hắc Kỳ Quốc hoàng thất của ta. Theo miêu tả của huynh, ta đoán, Yêu quái mang đi Hạ Linh Tuyết đích thị là Hộ Quốc Thần Thú của Hắc Kỳ Quốc: Hắc Hỏa Kỳ Lân”
“ Hắc Hỏa Kỳ Lân!”
Lâm Vũ cả kinh, lập tức hỏi tiếp: “Không thể nào! Hắc Hỏa Kỳ Lân suy cho cùng là loại gì chứ? Nếu là Hộ Quốc thần thú của Hắc Kỳ quốc thì sao phải vô duyên vô cớ mang đi Hạ Linh Tuyết?”
Vương Dật Phàm đáp: “ Thế gian vạn vật vốn đều có linh tính, tại lãnh thổ Thần Châu đại lục có không ít thần thú linh tính cực phú, lực lượng thần kỳ của chúng vốn dĩ người ta không thể biết hết được, hơn nữa những thần thú trí tuệ này cũng tu chân giống như phàm nhân. Trong truyền thuyết, tại tiên giới, thần thú là sủng vật mà tiên nhân rất yêu thích, người bình thường cả đời cũng khó một lần thấy qua. Thần thú tựu chung phân thành tam cấp: Hỗn Man thần thú, Thượng Cổ thần thú và Thông Linh thần thú. Cũng theo truyền thuyết, tọa kỵ của Bàn Cổ là Hỗn Man thần thú. Thượng Cổ thần thú chủ yếu hiện ở tiên giới, đa số đều được tiên nhân thu phục làm tọa kỵ. Còn Thông Linh thần thú chú yếu ở tại phàm giới”
Vương Dật Phàm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Hỗn Man thần thú và Bàn Cổ chỉ còn được lưu lại trong những truyền thuyết thần bí. Thượng Cổ thần thú một khi tu luyện đến Đại Thừa Kỳ, độ qua thiên kiếp, thể nội sẽ dung nạp tiên lực, có thể thi triển tiên thuật, thông linh cường đại linh lực, giác quan trí tuệ mẫn tiệp, có thể dùng nhân ngữ và có khả năng hiện hóa nhân hình. Tại phàm giới cũng có Thượng Cổ Thần thú tồn tại, tổng cộng bốn con, bao gồm: Thất Thải Hồng Long, Hắc Hỏa Kỳ Lân, Thánh Hỏa Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Linh Hồ. Trong đó Thất Thải Hồng Long, Hắc Hỏa Kỳ Lân và Thánh Hỏa Phượng Hoàng tại Thần Châu đại lục lần lược là Hộ Quốc thần thú của Hồng Long Quốc, Hắc Kỳ Quốc và Nguyệt Phượng Quốc”.
“ Cửu Vĩ Linh Hồ!”
Lâm Vũ buột miệng thốt lên, trong lòng cả kinh chợt nghĩ, Hạ Linh Tuyết nàng cũng là Bạch Hồ biến hình, không lẽ….
Lâm Vũ vội hỏi: “ Vương huynh cũng biết về lai lịch của Cửu Vĩ Linh Hồ kia?”
Vương Dật Phàm lắc đầu đáp: “ Cửu Vĩ Linh Hồ lai lịch vô cùng thần bí, không ai biết được. Ta nghe truyền rằng lần xuất hiện cuối cùng của nó là trên đỉnh Phi Phượng sơn của Nguyệt Phượng Quốc cũng đã cách đây hai trăm năm rồi”
“ Phi Phượng sơn!”
Phi Phượng Sơn trãi dài ngàn dặm, mỹ ảo như chiếc đuôi của Phượng Hoàng, trong núi vô số kỳ trân dị thú, linh chi tiên thảo, từ xưa đã được xưng tụng với mỹ danh “ Tiên Sơn”. Theo truyền thuyết, có một nữ tử ẩn tu tại núi này một nghìn năm, hai trăm năm trước trong một đêm trăng tròn đã đắc đạo phi thăng.
Thế này, vì sao Hạ Linh Tuyết đột nhiên lại xuất hiện trên Phi Phượng sơn? Sao nàng lại thần bí gặp mình lại còn yêu nhau? Nàng và Cửu Vĩ Linh Hồ kia có liên quan gì nhau không? Vì sao nàng lại phải đi theo Hăc Hỏa Kỳ Lân?
Lúc ra đi, Hạ Linh Tuyết mắt mang mang lệ còn nói: “ Phi Phượng Sơn, Ngọc Chỉ Phong, mười năm sau, tái kiến”
Vì sao lại phải đến mười năm? Ngọc Chỉ Phong rốt cuộc là nơi nào? Mười mấy năm ở Lạc Phượng thôn, chàng chưa bao giờ nghe nói trên núi Phi Phượng sơn có tọa lạc một Ngọc Chỉ Phong.
Lâm Vũ trong lòng còn mang một nỗi hoài nghi lớn, đó là từ lúc hiểu chuyện, hắn đã nhận thức được rằng dân trong thôn luôn coi hắn là quái vật, không ai dám gần, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với mình lấy một câu. Ngoại trừ đại ca Lâm Chí và Trương Tam Đạo đối với chàng rất yêu mến, không ngại truyền cho tu chân tâm pháp và Băng Tâm Quyết đạo pháp. Hăn cũng nhiều lần gạn hỏi hai người, mình và mọi người rốt cuộc bất đồng thế nào mà sao lại bị thôn nhân căm ghét, nhưng hỏi thế nào thì Lâm Chí và Trương Tam Đạo vẫn im lặng không nói, như thể đó là chuyện thập phần húy kỵ.
Lâm Vũ trùng trùng nghi vấn quay cuồng trong đầu, làm cho hắn vô cùng thống khổ.
Lâm Vũ trong lòng hạ quyết tâm, sẽ có một ngày phải quay về lại quê nhà, trở lên vào sâu trong Phi Phượng sơn tìm kiếm tung tích, ngoài ra còn phải đến Hắc Kỳ quốc một lần, tìm lại đại ca, từng bước từng bước làm sáng tỏ những mê vụ trong lòng.
Hắn trầm tư: Linh Tuyết, nàng chờ ta, không cần phải đến mười năm, ta nhất định sẽ tìm thấy nàng!
“ Không giấu gì đại ca, ta vốn lớn lên dưới núi Phi Phượng Sơn, Hạ Linh tuyết, ta cùng nàng cũng là gặp nhau ở đó, hơn nữa Linh Tuyết bản thể chính là một linh hồ”
Lâm Vũ thấy Vương Dật Phàm không ngần ngại mang chuyện tuyệt mật mà tiết lộ với hắn, rõ ràng đã xem hắn là sinh tử chi giao, nên cũng không giấu diếm chuyện của mình nữa, liền nói.
“ A! Linh Tuyết tỷ tỷ là….”
Vương Chỉ Y cả kinh giật mình, trong lòng nàng âm thầm đố kỵ lâu nay những tưởng là “người”, nào ngờ lại là một linh hồ.
Vương Dật Phàm nói: “ Nếu mà Hạ Linh Tuyết bị Hắc Hỏa Kỳ Lân bắt đi, cộng thêm bản thể là một linh hồ, lại có thể biến thành nhân hình, xem ra nàng ít nhất cũng là thông linh thần thú, những việc này ít nhiều chắc chắn có liên quan đến nhau, chỉ là trước mắt chúng ta có quá ít manh mối”
Vương Dật Phàm lại nói: “ Hắc Kỳ thần thú năm trăm năm trước bị Vương gia tổ tiên đã phi tiên của ta, Vương Chiếu Thanh chân nhân thu phục, lúc ấy, nó chỉ mới tu luyện tiếp cận Nguyên Anh kỳ, mấy trăm năm nay cũng chỉ thủ hộ trong Vương gia Hoàng thất của ta, mấy ngày trước biến cố ở Hoàng cung, Hăc Hỏa Kỳ Lân đột nhiên mất tích, không biết đã đi đâu. Năm ngoái, Hắc Hỏa Kỳ Lần đã tu tuyện đại thành, nhưng mà thần thú trời sinh kỳ dị, thần uy khôn cùng, thậm chí một Đại Thừa Kỳ tu chân giả cũng không phải là đối thủ của nó”
“Đại Thừa Kỳ tu chân giả cũng không phải là đối thủ!”
Phảng phất như bị khích động mạnh, lúc này đột nhiên trong lòng Lâm Vũ, một cổ sát khí cường đại bí ẩn lại cuồng cuộn bùng khởi, hắn quát lớn:
“A… Hắn cho dù là thần thú, dã thú cái gì Lâm Vũ ta cũng không để vào mắt, đợi khi tu thành đắc đạo, ta nhất định sẽ tìm hắn cắt thành từng mảnh để trả mối hận đã đoạt mất tình yêu của ta”
Nói xong, Lâm Vũ ngửa mặt lên trên hú một tràng dài, thanh âm quỷ dị lăng lệ.
Vương gia huynh muội đều bị chấn kinh, ngày thường Lâm Vũ ôn nhu, đôn hậu, không ngờ thời khắc này hắn lại trở nên như vậy, phảng phất như trước mắt là một Lâm Vũ mà họ chưa từng quen biết.
Nhìn thấy Lâm Vũ đột nhiên kích động, đầy sát khí như thế, Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cùng nhớ lại ngày trước dưới Cực Thiên Nhai, Huyền Thanh Cung, lão giả áo xám đã từng đối với Lâm Vũ căn dặn:
“ Chân mày ẩn chứa sát khí, ngày sau sẽ gặp nhiều biến cố lớn, mong Lâm Thiếu Hiệp hãy để mọi sự tùy duyên, nhớ đừng để mình nhập vào ma đạo”
Vương Chỉ Y bước lên trước, kéo nhẹ tay áo Lâm Vũ, nhẹ giọng bảo: “ Lâm đại ca, người làm sao vậy?”
Lâm Vũ chợt khôi phục lại tâm tình, cảm thấy ngượng ngùng vội nói: “Vừa rồi thật thất thố quá, không hiểu sao mấy ngày gần đây, ta cảm ứng thấy tự nhiên trong lòng lại có một cổ sát khí bí ẩn không thể hóa giải làm ta trở nên dễ bị kích động”
Vương Dật Phàm nói: “Lâm huynh có còn nhớ lời dặn của tiền bối dưới vực ở Huyền Thanh Cung ngày trước?”
Lâm Vũ hồi tưởng lại những lời của Huyền Thanh Cung tiền bối nói với mình, trong lòng cảm động, biết Vương gia huynh muội quan tâm đến mình, sợ mình nhập ma, liền nói: “Đa tạ hai người nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ chúc phù của vị tiền bối ấy, không để mình như thế nữa” Lâm Vũ lại nói: “Đêm đã muộn rồi, ngày mai chúng ta còn có khảo nghiệm ở Huyền Thanh Cung, chúng ta mau về khách sạn đi”
Vương gia hunh muội thấy Lâm Vũ hiện đã bình tâm lại, đã cảm thấy yên tâm. Vương Dật Phàm nói: “ Hôm nay ta thấy Lâm huynh bị thụ thương không nhẹ, linh khí tiêu hao nhiều rồi, chúng ta mau chóng trở về điều tức thật tốt, chuẩn bị cho ngày mai”
Nói xong đoạn ba người liền triển thân, cả ba biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Hết chương 19.
|