Tới lúc chạng vạng tối, Tiêu Thanh Nhi mới đem mọi chuyện trong mấy ngày của phong hội kể được trọn vẹn, sư đồ Phổ Tế đại sư lại đến Ngọc Tiêu Phong, thấy Dương Chân đã tỉnh thì muốn tách Tiêu Thanh Nhi ra để được nói chuyện riêng với Dương Chân.
Tiêu Thanh Nhi vốn vì Phổ Tế đại sư thi triển mật pháp của Thiên Phật Tự trị thương cho sư đệ, bởi vậy cũng không dám nghĩ nhiều, cùng với mọi người vừa nghe tin chạy lại lập tức rút lui, chỉ lưu lại sư đồ bọn họ mà thôi.
Phổ Tế đại sư gật đầu với Linh Bảo ở sau lưng, Linh Bảo liền quay về hướng Dương Chân chắp tay mỉm cười rồi đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Dương Chân nằm yên trên giường chăm chú nhìn Phổ Tế đại sư, chỉ thấy ông ta mày tuyết mặt gầy như pho tượng phật, cặp mắt trong trẻo thâm thúy tựa hồ như có thể hiểu hết tất cả.
Phổ Tế cũng cùng lúc quan sát hắn, hồi lâu sau ông mới mỉm cười nói: "Dương thiếu thí chủ năm xưa may mắn sống sót, chính là gặp được tạo hóa của ông trời, thí chủ nghĩ thế nào?"
"Đại sư có việc gì cứ hỏi thẳng đừng ngại, Dương Chân tôi vốn là kẻ quê mùa, cái mạng nhỏ này sớm đã coi như bị ông trời lấy đi từ tám năm trước, hiện tại bất quá là trở về nguyên hình hài xưa mà thôi."
Phổ Tế chắp tay nhẹ nhàng cười thốt: "Dương thiếu thí chủ bi quan rồi, lão thấy thí chủ hiện tại quả thực cũng khó mà lạc quan, có điều chẳng có gì là tuyệt đối cả, đạo môn thường nói "Sanh cơ mẫn diệt, tử hôi phục nhiên, phá nhi hậu lập, đạo nhi hậu thành", Phật môn ta cũng là cùng nguồn khác mạch, có nói "Vô sinh tự vô diệt, sinh cơ vãng vãng tựu tại na tuyệt xử, nhất thiết nhân duyên" (*), đúng thế, đúng là như thế đấy."
Dương Chân cười khổ đáp: "Đại sư hà tất phải an ủi tiểu tử, thương thế của tiểu tử hiện tại sợ rằng chỉ có tiên đan trong truyền thuyết mới có thể hồi phục được. Làm một người bình thường thì có gì là không tốt, đợi qua vài ngày, tôi sẽ hạ sơn tìm lấy một nghề kiếm sống qua nốt nửa đời còn lại, kiếp này thế là quá đủ."
Phổ Tế chăm chú nhìn Dương Chân rồi niệm một tiếng phật hiệu, lim dim mắt thở dài nói: "Không ngờ Dương thiếu thí chủ tính tình lại khoáng đạt như vậy, quả đúng là người có duyên với phật môn chúng ta."
Dương Chân lắc đầu cười khổ: "Tiểu tử là người lục căn bất tịnh, không thể thành người xuất gia được, đại sư không cần phải tốn côn điểm hóa cho gỗ đá như vậy."
Phổ Tế chắp hai tay nói: "Dương thiếu thí chủ là đệ tử của thánh đạo Côn Lôn, lão nạp cho dù có lòng cũng không dám, ha ha. Lão nạp tới đây thứ nhất là có một câu hỏi, thứ hai là gợi ý cho thí chủ một điểm."
Ánh mắt của Dương Chân lộ vẻ kỳ vọng, đột nhiên bật cười, sau cùng nói: "Đại sư có phải vì chuyện tiểu tử phục sinh năm xưa mà tới đây?"
Cặp mắt Phổ Tế như sáng lên, đáp: "Đúng thế, xin thỉ chủ giải thích."
Dương Chân nghiêm trang nói: "Cho dù chuyện quỷ thần trộm trời cũng không giấu được pháp nhãn của đại sư, tiểu tử cũng xin nói thẳng, năm xưa chính là do Bồ Đề Thụ hay nói cách khác là rễ linh của Thất Bảo Diệu Thụ đã cứu cho tiểu tử một mạng."
Khuôn mặt già nua Phổ Tế lộ vẻ hổ thẹn, than thở: "Dương thiếu thí chủ thẳng thắn như vậy, lão nạp lại càng thêm xấu hỏ, có điều việc liên quan tới việc mất bảo vật tại Bồ Đề Viện của Thiên Phật Tự, não nạp cũng không tránh khỏi tư tâm, mong rằng Dương thiếu thí chủ độ lượng cho vài phần.
Dương Chân chau mày lắc đầu đáp: "Đại sư đừng cảm ơn tiểu tử, cho dù là Bồ Đề Thụ hay là Thất Bảo Diệu Thụ thì cũng là ân oán thị phi khó giải từ thời thượng cổ, tiểu tử chỉ nghĩ tới một vấn đề, thần vật này rốt cục là của ai?"
Phổ Tế khẽ giật mình trầm ngâm hồi lâu, sau cùng nhăn nhó nói: "Lão nạp cũng không dám nói bừa mà chỉ theo bản tâm hành sự, lão nạp ngược lại muốn hỏi một câu, linh căn của Bồ Đề Thụ có phải đã quay về Thánh Tông Côn Lôn?"
Dương Chân gật đầu, rồi lại lắc đầu đáp: "linh căn của Thần Thụ không toàn vẹn, cho tới nay vẫn không cách nào khôi phục như trước, đại sư có gì cần dạy bảo?"
Sắc mặt Phổ Tế thoáng biến đổi: "Năm xưa yêu nhân Huyết ma đạo trôm linh căn đi, sư đồ lão nạp đuổi một mạch tới tận dưới chân núi Côn Lôn nhưng lại để yêu nghiệt vứt bảo vật chạy mất, nghĩ lại thì hắn vốn đã có mưu kế chu toàn. Ngày đó vứt ra chỉ là tàn dư linh căn của Thần Thụ." Nói tới đó, lão hòa thượng cúi đầu thở dài đầy vẻ bất lực.
Dương Chân nghiêm trang nói: "Có lẽ như vậy, tiểu tử nghĩ lại năm xưa nhất định là có âm mưu không phải tầm thường, ma đạo yêu nhân ăn trộm làm gì vẫn còn chưa rõ, bất quá Thần thụ trở thành như hiện nay, cho dù rơi vào tay ai thì phải chăng cũng đã vô dụng?"
Sắc mặt của Phổ Tể càng thêm nặng nề, tán đồng: "Dương thiếu thí chủ nói rất có lý, lão nạp cũng nghĩ mãi không hông, năm xưa yêu nhân đó tuyệt không chặt hết linh căn, hiện tại Bồ Đề Thụ trên Vân Đỉnh Sơn nếu không phải não lạp cùng mấy vị trưởng lão luân phiên lấy linh lực bồi đắp, chỉ sợ đã khô kiệt mất. Bây giờ cũng bất quá là chút cẩu duyên còn tàn sót mà thôi."
Dương Chân như cười như không ngó Phổ Tế đáp: "Đại sư lần này không phải là muốn đem linh căn từ Thánh Tông về đó chứ?"
Phổ Tế đại sư thất kinh, lộ vẻ xấu hổ liên tục niệm phật hiệu, mãi mới nói: "Dương thiếu thí chủ quá lo rồi, sự việc trọng đại lão nạp cũng không làm chủ nổi, việc đã thế này lão nạp đành hồi sơn thảo luận vậy."
Dương Chân sớm đã biết kết quả như vậy, khe khẽ cười tỏ vẻ thông hiểu.
Phổ Tế lại đưa tay nắm lấy mạch Dương Chân thăm dò một hồi rồi nói: "Dương thiếu thí chủ, vì thí chủ đã nói thật lòng, lão nạp cũng không dám hoa ngôn, Thiên Phật Tự ta có một mật pháp thượng cổ là La Hán Kim Thân, tu luyện tới đỉnh cao ắt vô sinh vô diệt, kim cương bất hoại. Tình trạng cơ thể của thí chủ hiện tại nếu được mật pháp của Thiên Phật Tự tẩy phạt xác thịt rồi luyện tập pháp môn này, ít thì mười năm, nhiều cũng chỉ tới một giáp tử là có thể phục hồi như cũ, không biết ý thí chủ thế nào?"
Trong suy nghĩ của Phổ Tế, Dương Chân ắt phải tỏ ra sung sướng bội phần thế nhưng mặt hắn lại lặng ngắt, chỉ thấy hắn hờ hững đáp: "Ý tốt của đại sư, tiểu tử xin tâm lĩnh. Tiểu tử nhờ sư tôn mới có thể dẫn dắt vào tiên đạo, ngày nào còn là đệ tử Côn Lôn thì ngày đó nhất định bảo giữ thân phận Côn Lôn."
Phổ Tế trầm mặc giây lát rồi tỏ vẻ đáng tiếc nói: "Đã như vậy lão nạp lưu lại một lời, nếu thí chủ thay đổi tâm ý thì Bồ Đề Viện trên Vân Đỉnh Sơn lúc nào cũng quét tháp hoan nghênh, sư đồ lão nạp xin cáo từ."
Dương Chân không có sức đứng dậy, đành đại ý đưa mắt làm lễ tiễn Phổ Tế rời khỏi.
Đợi thầy trò Phổ Tế đóng cửa đi xa, hắn đột nhiên đổ người nằm xuống giường, lẳng lặng cười khổ.
Bên ngoài, toàn bộ Ngọc Tiêu Phong tiễn sư đồ Phổ Tế xong liền kéo đến đầy phòng, ngay cả Lãnh Phong nhất mực tĩnh quan trị thương kể từ khi Phong hội kết thúc cũng đến đứng sau mọi người. Tuy khuôn mặt vẫn lạnh băng băng nhưng ánh mắt vui vẻ đã bán đứng chàng ta rồi.
Dương Chân khe khẽ nhỏm dậy, nhìn khắp mọi người một lượt rồi chỉ nói một câu: "Dương Chân từ nay đã là một phế nhân, sư phụ, các sư huynh sư tỷ không cần phải quan tâm nữa." Giọng nói bình đạm hờ hững, phảng phất như từ một người khác nói ra vậy.
Bá Vân Đình kích động nói: "Sư đệ, đệ sao có thể nói như vậy được, vô luận thế nào đệ đều là tiểu đệ của đại sư huynh mà."
Tiêu Nguyệt Nhi rảo bước tới bên giường hung hăng: "Tình trạng ngươi hiện tại sao có thể đi đâu cho nổi, muốn rời khỏi cửa Ngọc Tiêu Phong cũng không được, sư tỷ là người đầu tiên không cho ngươi đi."
Tiêu Thanh Nhi đứng sau mọi người nói với Tiêu Vân Vong: "Cha, rốt cục có cách nào giúp thương thế của sư đệ thuyên giảm không?"
Tiêu Vân Vong quan sát mọi người đang kỳ vọng nơi ông cười khổ đáp: "Vương Mẫu Phong có một vật không chừng có thể có tác dụng..."
Dương Chân đột nhiên bật cười nói: "Sư phụ có phải nói đến Bất Tử Quả phải không? Kỳ thực đệ tử đã từng có duyên phục dụng tinh hoa của hạt bất tử, tu vi của đệ tử đột nhiên tăng cao chính là vì chuyện này. Nhưng thương thế trước mắt của đệ tử chỉ sợ cũng chẳng có tác dụng mà còn có hại, huống hồ Bất Tử Quả chỉ kết được có ba quả, để tử làm gì có phúc phận lớn như thế nữa."
Mọi người đều chợt hiểu ra, Tiêu Nguyệt Nhi thậm chí còn ganh tỵ gõ Dương Chân một cái.
Phương Lam thở ra một hơi nhẹ rồi nói giọng không tin: "Tu chân giới này kỳ nhân dị sỹ vô số, chưa chắc đã không có biện pháp."
Tiêu Vân Vong nghe thấy thần sắc thoáng động, ánh mắt giao cùng Phượng Lam, buột miệng nói: "Lam nhi nói có phải..."
Phượng Lam thần sắc chợt tỏ vẻ căng thẳng, quả quyết nói: "Không ổn, đừng nói phương pháp này yêu cầu rất hà khắc mà còn khó tu thành, hơn nữa nhất thời đi đâu mà kiếm đối tác cho hắn?"
Tỷ muội Tiêu Thanh Nhi đồng loạt làm nũng phản đối: "Nếu cha mẹ đã có phương pháp, sao không nói ra nghe coi, cái gì mà không ổn chứ?"
Tiêu Vân Vong trầm ngâm đáp: "phép Thâu Thiên Hoán Nhật không phải là không có, nhưng mà kim đan của Chân nhi đã bị vỡ nát, bát mạch đều bị hủy, nguyên khí tản mát hết, thương thế nghiêm trọng như vậy tại giới tu chân ngàn năm cũng khó thấy một, phải dần dần nghĩ cách mới được. Chỉ cần có một phân hy vọng, chúng ta cũng sẽ nhất định không bỏ cuộc. Chân nhi, ngươi cứ an tâm dưỡng thương là được." Câu cuối cùng là nói với Dương Chân đang nằm cứng trên giường.
Mọi người thì sốt ruột nhưng Dương Chân lại hờ hững: "Đệ tử nhất thời xung động, tự ăn quả đắng, làm cho sư phụ thất vọng, sau này có là một kẻ phàm phu tục tử cũng cam tâm tình nguyện."
Mấy ngày sau, cả đống linh đan diệu dược mà Dương Chân bị ép phải uống cũng bắt đầu có hiệu lực, thân thể trọng thương nguyên khí của hắn dần dần hồi phục, có thể tùy ý đi lại chứ không chịu nằm trên giường cho mọi người chiếu cố nữa.
Có điều hắn đại thương chớm lành, thân hình khôi ngô của hắn giờ mỏng manh như da bọc xương tựa hồ gió thổi bay đi được.
Hắn cả ngày đều đứng ngơ ngẩn ở phía bên ngoài núi Ngọc Tiêu Phong, nếu không phải ngắm cảnh núi non thì là xem chim thú trong rừng tuyết, không khỏi khiến mọi người càng thêm lo lắng.
Tỷ muội Tiêu Thanh Nhi và Bá Vân Đình luân phiên thử khuyên giải hắn, nhưng lại phát hiện hắn thủy chung đều rất bình thản, chẳng ai biết được hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Lại một trận mưa tuyết vừa ngừng rơi, Dương Chân khoác một chiếc áo dày làm bằng lông cáo đen đi ra ngoài núi. Đó là chiếc áo lông do Bá Vân Đình đặc biệt đến Thái Hạn Phong tìm về. Không có pháp lực hộ thể, hơn nữa do nguyên khí đại thương khiến sức chống chịu của hắn so với người thường cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hắn đứng cô độc một mình giữa nơi tuyết địa, đi đến sát bên vách núi, bất giác lại đến khe núi mà năm xưa hắn cùng Tiêu Nguyệt Nhi cùng đi bắt linh điêu.
Một sợi tóc xòa xuống trước trán hắn, Dương Chân nhẹ nhàng nắm lấy, chợt phát hiện đó là một sợi tóc bạc trắng tinh. Một tia đau đớn bàng hoàng nháy mắt lướt qua tim hắn, giây lát sau mới bình tĩnh lại được. Bản thân rơi vào tình cảnh thế này, có có vấn đề gì không thể chấp nhận nữa?
"Chàng đó, thật là ngốc..."
Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang vọng trong lòng hắn khiến toàn thân Dương Chân như trúng một đòn nặng, hai chân tựa hồ mềm oặt. Quỵ xuống nền tuyết đánh "Phịch" một cái.
"Ngươi... vẫn còn sống, ngươi đang ở đâu, vì sao không để ta gặp?" Dương Chân tự hỏi trong tâm.
"Thiếp vừa nằm trong tay chàng đó thôi, tiểu hồ ly kia đã chết rồi nhưng thiếp vẫn còn sống..." Giọng nói của nàng ta nhỏ dần.
Dương Chân từ quỳ chuyển sang ngồi, ngẩng mặt hít vào một hơi gió núi lạnh buốt.
Qua một lúc sau, Bạch Tiêm Tinh âm u hỏi: "Chàng đã biết được bao nhiêu rồi, chàng đã biết tất cả về Thiên Ca chưa?"
"Không, không... ta không biết gì hết, không biết..." Dương Chân đột nhiên hét lớn rồi vùi đầu vào trong tuyết tựa hồ như muốn tự mình thoát khỏi cơn ác mộng.
Hồi lâu sau, hắn mới chầm chậm ngẩng đầu, cặp mắt trống rỗng nhìn về phương xa lẩm bẩm nói: "Ta là ta, ta vì sao phải gánh vác nhân duyên cùng trách nhiệm của người khác, ngươi hãy đi đi, ta không cần cần ngươi hy sinh bù đắp cho ta."
"Không cần phải tự lừa bản thân mình như thế, tất cả suy nghĩ trong lòng chàng, thiếp đều rất rõ, chàng với y đều giống như nhau, miệng cứng mà tâm mềm." Bạch Tiêm Tình dịu dàng mềm mại như nước khiến Dương Chân không có đất nào để né tránh.
"Ta đã là một phế nhân, ngươi còn ở cạnh ta làm gì, để chê cười ta hay sao?" Dương Chân ủ rũ.
"Bất luận chàng sống cũng được, chết cũng xong, thiếp nhất địch sẽ không rời chàng nữa." Bạch Tiêm Tình nhẹ nhàng thốt.
Giọng nói nhu mì thấu tâm can đó khiến Dương Chân như rơi vào mộng cảnh, một cảm giác hoảng hốt hoang mang xông lên tận óc, bất giác hét lên thô bạo: "Ta không tin, nhất định là Mạc lão quỷ kia đã giở trò gì đó lên người ta, tất cả mọi thứ đều là ảo giác, không phải là sự thật..."
"Chàng nhất thời chưa thể tiếp nhận thân phận kiếp trước, thiếp rất hiểu, thiếp cũng sẽ không gượng ép chàng, để chàng từ từ tiếp thu tất cả, tiền kiếp của chàng vốn không phải là một nam nhân thích né tránh vấn đề." Bạch Tiêm Tình nhẹ nhàng khuyên giải Dương Chân đang hoang mang.
"Yêu thuật, ngươi dùng yêu thuật để lừa ta, có phải không, có phải không?" Dương Chân vẫn không chịu thôi.
"Chàng thật là không có lương tâm, ngày đó chàng cùng gã đó so tài, nếu thiếp không bạo lộ yêu khí thì cũng không liên lụy tới tiểu hồ ly kia ngay cả thân thể cũng không giữ nổi..." Bạch Tiêm Tình đem hết bao u oán trong lòng khóc lóc kể lể, kết thành sợi dây quấn chặt lấy trái tim Dương Chân.
"Ngươi không nên làm như thế, Tiểu Bạch vì ngươi mà chết, ngươi không cảm thấy có lỗi với nó ư?"
"So với chàng, cái chết của Tiểu Bạch rất đáng giá, là nó cam tâm tình nguyện, thiếp chỉ là..."
"Là ngươi tự cho như vậy thôi."
"Thiếp tự cho như vậy, có tự cho như vậy cũng là vì chàng, còn chàng vì cô nhóc đó liều mạng thì là vì cái gì chứ?" Dương Chân cứng lưỡi không nói được lời nào, trầm mặc hồi lâu đột nhiên há miệng cắn một miếng tuyết trên mặt đất, sự đau đớn làm hắn dần dần tỉnh lại mấy phần.
Lúc này bên ngoài, một đạo xích quang từ trên cao hạ xuống, một thanh niên uy phong lẫm lẫm vẻ mặt tuấn tú hạ xuống vách núi Ngọc Tiêu Phong.
Dương Chân đứng dậy, nhìn thân hình gầy gò của người kia, chỉ thấy gã ta tươi cười rạng rỡ, cả đầu tóc vàng cháy một màu bay loạn trong gió, thần sắc của hắn hòa hoãn thêm mấy phần nữa.
"Nghe nói ngươi tỉnh, ta liền tới ngay." Nhạc Thiên bước mấy bước đã vượt qua mấy chục trượng đến ngay bên cạnh Dương Chân.
Hai người quan sát lẫn nhau một hồi, nhất thời không biết nói gì.
"Chúc mừng ngươi." Lúc lâu sau Dương Chân mới thốt được một câu.
"Chúc mừng ta vì cái gì?" Nhạc Thiên mỉm cười ngạc nhiên.
"Tại núi Côn Lôn bây giờ, nói tới hoành tráng thì ai bì nổi ngươi chứ? Dương Chân bật cười đáp.
"Đừng nói chuyện đó, sao hôm nay trông ngươi quái quái thế nào ấy?" Nhạc Thiên đưa tay đấm cho Dương Chân một cú, vừa làm vẻ mặt thăm dò vừa lắc đầu nhìn hắn.
Dương Chân xoay người nhìn ra phía bên ngoài núi, hờ hững nói: "Sao? Ngươi cảm thấy ta phải đòi sống đòi chết, nhăn mày nhăn mặt thì mới là bình thường à?".
Nhạc Thiên xoa xoa mũi phì cười, Dương Chân cũng cười khẽ đấm trả lại gã một quyền.
Nhạc Thiên đột nhiên nhớ ra, gãi đầu đáp: "Ồ, suýt nữa thì quên mất, mấy ngày nữa ta sẽ hạ sơn."
Dương Chân khẽ giật mình, rồi đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Hạ sơn tu hành?"
Sắc mặt Nhạc Thiên tỏ ra phấn chấn đáp: "Phải, chưởng môn chân nhân hạ lệnh, những đệ tử có biểu hiện xuất chúng tại phong hội lần này cùng các tinh anh khác của Côn Lôn đều chia nhau du lịch tới các nơi trên Cửu châu để tu hành, bái phỏng đồng đạo, thăm dò động tĩnh của yêu ma."
"Lần này rất sôi động, cả tu chân giới đều bắt đầu náo nhiệt, bách tông đạo môn cùng Thiên Phật Tự đều có đệ tử hạ sơn, sư huynh ta đã chọn vùng Hỗ Châu ở Nam Man, đi lần này không chừng cũng phải bốn năm năm mới về... đáng tiếc..." Nói tới đó, ánh mắt liền trở lại khuôn mặt Dương Chân.
Dương Chân đương nhiên biết hắn nói đáng tiếc điều gì, hạ giọng đáp: "Mỗi người một vận mệnh, ngươi với ta cũng có thể không còn cơ hội gặp lại nữa."
Nhạc Thiên sững người, kinh hãi thốt: "Ngươi không thể buông xuôi thế được, ta lần này chủ định đi Vân Mộng Đại Trạch là tìm Phượng Hoàng trong truyền thuyết của Vu tộc, nghe nói máu Phượng Hoàng diệu dụng cải tử hoàn sinh, nhất định có thể..."
Dương Chân ngắt lời: "Nhạc sư huynh, ngươi không cần phải phí tâm nữa."
Nhạc Thiên nghe vậy chau mày phát giận, thấy bộ dạng hờ hững của Dương Chân tỏ vẻ cam chịu số phận, thì cũng không muốn tranh chấp với hắn liền nói: "Cho dù thế nào, sau này cũng không được buông thả bản thân, năm xưa tại Vạn Thanh Cốc, ta đã nói với ngươi rồi, hiện tại cũng vẫn như vậy. Sư huynh cáo từ đây." Nói đoạn liền tiến tới ôm lấy Dương Chân một cái rồi nói mấy tiếng bảo trọng, tế khởi tiên kiếm đằng không bay đi.
Dương Chân nhìn lên trời mây thăm thẳm, trong lòng thầm nói bảo trọng.
Lúc quay về đột nhiên nghĩ tới sư tỷ và sư huynh, bọn họ không phải cũng sẽ hạ sơn sao? Còn hắn từ nay thì đi đâu về đâu?
Trong lúc Dương Chân còn đang bồi hồi, trong căn phòng trên tầng ba của Ngọc Tiêu Lâu, vợ chồng Tiêu Vân Vong đứng bên cửa sổ cũng đang trò chuyện, chính là việc liên quan tới chuyện của Dương Chân.
Tiêu Vân Vong khoanh tay trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Mấy ngày qua ta đã xem hết thư sách của Côn Lôn từ trước tới nay, cũng tìm được mấy phương pháp có tác dụng, có điều cái thì là mật pháp thất truyền, cái lại là bàng môn tả đạo, không thì cũng là thiên tài địa bảo ngàn núi khó kiếm."
Phượng Lam kỳ quái nhìn ông rồi đáp vẻ cảnh giác: "Ông lẽ nào lại có chủ ý dùng Huyền Nữ Âm Đỉnh mật pháp? Phép này muốn tu phải có cả nam nữ cùng luyện, ông nhất thời đi đâu mà kiếm bạn song tu cho nó đây?"
Tiêu Vân Vong thở dài: "Vốn Đạo tông vẫn còn giữ một viên Thánh Nguyên Đan, có tác dụng hồi xuân tái tạo, nhưng mà sư tôn sớm đã định dùng vật đó để cho Nhất Đức lão nhân độ kiếp, à, là sư tôn của Lam nhi." Nói tới câu sau thấy Phượng Lam thần sắc thoáng chuyển, ông vội vàng sửa lời.
Phượng Lam lườm chồng một cái rồi châm chọc nhẹ nhàng: "Vậy ông đi Vương Mẫu Phong xin Cơ Hương tiên tử. Thánh tông tiên pháp thần thuật vô cùng vô tận, cô nàng đó đối với Dương Chân hình như có vẻ cũng có chút duyên phận, nói không chừng lại có biện pháp."
Tiêu Vân Vong dường như không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của vợ, lắc đầu đáp: "Pháp thuật của Thánh Tông được bí truyền từ cổ, cho dù sư tôn ra mặt cũng không thể xin. Mà kỳ thực viên Thánh Nguyên Đan kia cũng vị tất đã có tác dụng, bảo vật này vượt cả bản nguyên của tạo hóa, có tính tẩy sạch khu trừ ma nghiệt, nhưng lại không phải là vật cứu người. Bách mạch trên cơ thể người chính là linh khí của thiên địa, vô hình mà hữu chất, không phải cứ có thần thông là có thể điều hòa bổ túc được. Trước mắt Chân nhi chỉ sợ chỉ còn một con đường có thể đi mà thôi."
Phượng Lam cười nhạt, khua khua Hồng trân tam thiên trượng trong tay áo, nói: "Chi bằng ông đến Tê Hà Phong tìm Tử Hà sư tỷ xin giúp, rước một nữ đệ tử nguyện ý cùng Chân nhi tham khảo bí diệu, chuyện đó cũng không phải là không thể. Đệ tử của ông tại phong hội tỏ rõ khí thế, chỉ e sẽ lọt mắt xanh của không ít người, phải không?"
Tiêu Vân Vong sững người cả nửa ngày không nói được câu nào, phủi phủi ống tay áo dài rồi chắp tay ra sau lưng nói có vẻ giận: "Tính nết của Tử Hà lão bà kia, nàng phải biết hơn ai hết chứ. Năm xưa nàng với ta đi chung, Y cũng đã ngầm đảo loạn không ít, cầu bà ta thà tự cầu mình."
Nghe Tiêu Vân Vong đề cập tới chuyện cũ năm xưa, sắc mặt Phượng Lam thoáng lộ vẻ dịu dàng, dựa đầu vào vai chồng đáp: "Sư tỷ năm xưa cũng là vì muốn tốt cho ta mà thôi, bọn ta tuy cùng tông không cùng mạch, nhưng thân nhau như chị em ruột. Bất quá từ lúc sư tỷ chủ trì Tê Hà Phong tới nay, trong Côn Lôn phái chưa từng có cặp song tu nào xuất hiện nổi, ha ha ha."
Trong mắt Tiêu Vân Vong thoáng chứa bao ân tình, ôm Phượng Lam vào lòng nhỏ giọng thốt: "Bởi vậy được ở cùng với Lam nhi chính là phúc phận lớn lao của Tiêu mỗ."
Phượng Lam thở dài một tiếng đáp: "Thiếp biết chàng tính tới nữ nhi bảo bối của chàng, có điều chàng vì đồ đệ của chàng mà ngay cả con gái mình cũng không tiếc hay sao?"
Tiêu Vân Vong liền hỏi ngược lại: "Sao nàng biết cả hai đứa nó không có đứa nào nhắm trúng tiểu đệ tử của ta?"
Phượng Lam hừ nhẹ một tiếng, vùng khỏi vòng tay Tiêu Vân Vong đi đến bên cửa sổ bên cạnh, lắc đầu đáp: "Nguyệt Nhi tâm tính thay đổi liên tục, cùng Chân nhi tuy là có thân mật nhưng bất quá cũng là chơi vui thành bạn mà thôi. Ngay đến Thanh Nhi, chỉ e nó đối với Chân Nhi phần lớn là tình cảm chị em, huống hồ theo ta thấy Sở Thắng Y của Thái Hạo Phong đối với nó có chút ý tứ, lẽ nào ông không nhận ra?"
Tiêu Vân Vong đưa mắt nhìn ngọn núi phủ trắng tuyết, trầm mặc hồi lâu nói: "Sở Thắng Y tuy là lương tài, nhưng nó thiếu một chút nhiệt tình, so với Tiêu mỗ năm xưa ý khí dào dạt kém xa không biết bao nhiêu mà kể. Đệ tử Lãnh Phong của ta sau này chưa chắc đã không bằng hắn, ngay cả Chân nhi, tiềm lực của nó cũng khiến ta không sao thấu nổi."
Phượng Lam kiên quyết nói: "Không được, chuyện khác ta có thể mặc ông, riêng chuuyeenj này không được, không cần thương lượng!" Nói dứt, bà phất tay áo xoay người đi thẳng xuống lầu.
Vừa trở về tới Ngọc Tiêu Trì, Dương Chân bắt gặp ngay cặp mắt dịu dàng pha lẫn trách móc. Tiêu Thanh Nhi đang đứng trên hành lang khu tịnh xá, trên tay còn cầm một chiếc ly bằng ngọc tím bốc khói nghi ngút.
"Đệ thân thể còn yếu mà đã chạy loạn." Tiêu Thanh Nhi nói đoạn liền đưa ly ngọc tới tay Dương Chân, sau đó cởi chiếc áo lông của nàng ta, phủi hết bụi tuyết bám bên trên rồi mới khoác lên người hắn, động tác cẩn thận dịu dàng.
Dương Chân uống hết thuốc thì trả lại ly ngọc cho Tiêu THanh Nhi, nhìn sư tỷ trước mặt trong lòng vừa cảm động vừa như thấy mất mát. Từ khi hắn biết được thân thế của mình, tự mình không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào mới phải.
"Sao đứng ngẩn ra thế, xem đệ kìa..." Tiêu Thanh Nhi bị Dương Chân nhìn chăm chú đến phát đỏ cả mặt, nàng cúi gằm rút ra một chiếc khăn lụa khe khẽ lau miệng cho hắn.
"Sư tỷ, ta có thể tự lo cho bản thân, tỷ không cần phải hao lực nữa. Hôm qua Vương Mẫu Phong không phải đã có tín hiệu gọi tỷ hay sao, không cần phải lo cho ta nữa." Dương Chân đưa mắt nhìn ra xa, giọng nói rất bình đạm cố gắng làm ra bộ không có chuyện gì.
"Không được, sư huynh và Nguyệt Nhi bọn họ sẽ sớm phải hạ sơn, đệ một mình thế này trên núi, sư tỷ sao có thể yên tâm được?" Tiêu Thanh Nhi ngẩng mắt, làm ra vẻ không vui đáp.
"Sư tỷ, ta..."
"Đệ cố gắng đợi trên núi, đừng có nghĩ lung tung, vừa rồi Nhạc sư huynh đến thăm đệ, mọi người đều vì đệ mà nghĩ biện pháp. Cha cũng vì đệ bôn ba khắp nơi..." Tiêu Thanh Nhi dùng hết lời lẽ khuyên giải.
"Sư tỷ, ta muốn nghỉ ngơi một lúc." Dương Chân trong lòng đè nặng như đá đổ, phiền muộn không sao chịu nổi, đối mặt với Tiêu Thanh Nhi, tâm lý hắn trở thành hỗn loạn xà ngầu.
"Ồ... chờ chút, trên đầu đệ có tóc bạc này." Tiêu Thanh Nhi kéo Dương Chân vừa bước đi trở lại, không đợi hắn có phản ứng liền đưa tay nhổ sợi tóc bạc xuống.
Dương Chân xoay người nhìn sợi tóc bác trên tay nàng tới ngẩn người. Tiêu Thanh Nhi cho rằng hắn khó chịu bèn vung tay hất sợi tóc đi.
"Đừng!" Dương Chân bật tiếng ngăn cản.
Trong lúc Tiêu Thanh Nhi còn chưa hiểu, chợt thấy sợi tóc bạc đó phất một cái rồi rơi trở lại trên đầu Dương Chân, khiến nàng ta ngạc nhiên tới há mồm trợn mắt.
"Đừng hỏi."
Mặc cho Tiêu Thanh Nhi sững người đầy nghi hoặc, Dương Chân chỉ lưu lại bóng hình chuệch choạc của hắn lại phía sau. "Chát" một tiếng, cánh cửa gỗ đã lập tức ngăn cách hai người thành hai thế giới.
Tiêu Thanh Nhi cầm ly ngọc, ngoái nhìn cửa phòng một lượt rồi lẳng lặng đi xuống gian thủy tạ.
"Thanh Nhi, mẹ có chuyện tìm ngươi, đi vào phòng trong đi." Giọng nói của Phượng Lam vấn vít truyền tới.
Tiêu Thanh Nhiên đột nhiên giật mình, ứng thanh đáp rồi vội vàng đi về căn phòng ở phía bắc.
Hết chương 47
Chú thích:
(*) "Sanh cơ mẫn diệt, tử hôi phục nhiên, phá nhi hậu lập, đạo nhi hậu thành" tức là Sinh cơ có bị mai một thì vẫn có thể hồi phục từ đống tro tàn, phá cái cũ đi xây dựng cái mới thì mới thành đạo. "Vô sinh tự vô diệt, sinh cơ vãng vãng tựu tại na tuyệt xử, nhất thiết nhân duyên" tức là Không có sinh cũng không có diệt, sinh cơ thường lại hay nằm ở chỗ hiểm cảnh, tất cả đều chỉ là nhân duyên mà thôi.