“May mắn thay cha mẹ ta bên kia đều song toàn, tiểu thư ngươi ở bên đó, chắc cũng sẽ không gây khó dễ cho họ”
“Vậy nô tỳ đi lấy canh giải rượu, tiểu thư đi ăn điểm tâm trước đi”
Ta lắc đầu đáp: “Ta thấy cũng đã đỡ hơn, chắc là do nói chuyện nãy giờ, nên không cần lấy canh đâu. Mà chúng ta hiện đang ở nơi nào?”
“Chúng ta đang ở 1 trang viên ở phủ ngoại, tiểu thư không muốn cho lão gia biết chuyện này”
“Chuyện ngày hôm nay cũng được xem là chuyện lớn, nếu lỡ mà chết người, chẳng lẽ cũng không báo cho lão gia sao?”
“Lão gia trước giờ không quản việc trong nhà, tất cả đều do đại công tử quản lý nhưng công tử lại thường ko có mặt ở phủ. Tiểu thư trước giờ luôn hung hãn, tôi tớ trong nhà mà ko nghe lời thì sẽ ngay lập tức bị xử phạt. Tiểu thư nói Tạ công tử là hạ nô, địa vị thấp kém lại còn không chịu nghe lời, nhất quyết không phục nên chắc chắn phải bị trừng phạt. Cho nên không người não dám mở miệng bảo vệ…”
Ta thở dài lắc đầu, quay đầu nhìn về phía người nằm trong giường: “Chính vì thế mà hắn mới ra nông nỗi như vậy?”. Hạnh Hoa gật đầu. Hắn ở đây luôn bị người ta khi dễ, nếu lỡ ta trở về, liệu hắn có bị cô tiểu thư kia tiếp tục hành hạ hay ko? Hiện tại hắn toàn thân thương tích, có muốn giúp hắn trốn đi, hắn cũng ko đi được. Ta nghĩ 1 hồi lâu rồi nói: “Tiểu thư nhà ngươi có thật sự tin tưởng người hầu nào ko?”
“Lý bá luôn nghe theo lời tiểu thư. Lý bá vốn là người hầu của phu nhân quá cố, hắn luôn 1 mực trung thành”
Ta liếc nhìn người nằm trên giường: “Vậy hắn có từng…”
Hạnh Hoa lắc đầu nói: “Không có, Lý bá luôn một mực khuyên bảo tiểu thư”
“Vậy võ nghệ của hắn có cao siêu???”
“Là đệ nhất cao thủ trong phủ, võ nghệ của tiểu thư là do Lý bá dạy”
“Uhm…Hạnh Hoa, giúp ta mặc quần áo rồi gọi hắn đến đây”. Hạnh Hoa dạ 1 tiếng, mau chóng đi lấy quần áo. Hạnh Hoa nói bởi vì chúng ta sẽ cưỡi ngựa nên mặc trang phục nam nhân vẫn là tốt hơn. Bởi vì có người lạ, ta ngập ngừng chưa muốn thay đồ, Hạnh Hoa dường như hiểu ý, nàng bèn lui ra ngoài. (bé bự: tỷ quên người nằm trên giường a…hắc…hắc…hôm nay cho Ngôn ca chiếm ít tiện nghi của tỷ a…)
Hạnh Hoa vừa đi ra, trong phòng chỉ còn lại ta và hắn. Ta cũng không quan tâm đến hắn, đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là 1 căn phòng đơn giản, chẳng qua là màn rèm có phần hoa lệ 1 chút. Trên giường hiện ra 1 thanh kiếm, ta thử cần lên xem, cảm thấy nó khá nặng, rất khó sử dụng. Ta cố ý đứng cách giường thật xa không dám lại gần. Hắn hiện nay hận ta thấu xương, ta cũng ko nên để hắn phiền lòng.
Cánh cửa mở ra, Hạnh Hoa dẫn theo 1 vị nam nhân độ chừng 40 tuổi, ta thầm nghĩ, vị này vai vế chắc cũng lớn nên mới được gọi bằng bá. Ta bình tĩnh đưa mắt sang nhìn hắn, hắn có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, trên chán có 1 ít nếp nhăn, mắt nhìn có vẻ rất lợi hại, đôi môi kiên định. Hắn nhìn liếc trên giường, mắt hơi nheo lại.
“Lý bá, ta và Hạnh Hoa sẽ đi tìm cha ít lâu. Trong thời gian này, Tạ công tử sẽ ở lại đây dưỡng thương, hãy mau tìm thầy thuốc đến trị bệnh, hãy nhớ chăm sóc cho hắn thật kĩ lưỡng.”. Ta ngừng lại 1 chút rồi từ tốn nói: “Trừ ngươi ra, không cho phép bất kì ai bước chân vô phòng này”. Như vậy có thể tránh cho hắn nhiều phiền phức. Lý bá nhìn ta chăm chú, ánh mắt nhìn ta quan sát chăm chú, tia nhìn lạnh lẽo, ta nhìn hắn 1 lát rồi nói tiếp: “Sau này khi vết thương hắn đã lành, nếu hắn muốn ra đi, hãy cho hắn 1 ít ngân lượng rồi thả hắn đi”
Lý bá đột nhiên quát: “Ngươi là yêu nghiệt nơi nào?” (bé bự: ta hâm mộ Lý bá này quá…nhận ngay ra là giả a…). Chưa dứt lời hắn đã nắm lấy thanh kiếm treo trên tường, hướng ta đâm tới, lưỡi kiếm của hắn dặt ngay trên ngực ta. Ta vẫn không hề nhúc nhích, ko phải là ta ko sợ, mà là chưa kịp hoàn hồn để có thể sợ hãi. (bé bự: ta phục ss quá a…). Ta lắng nghe phía sau, trên giường hình như có tiếng động.
Lý bá quét mắt lên giường cảnh giác, sau đó quay sang nhìn ta với ánh mắt giận dữ: “Tiểu thư của chúng ta không bao giờ cho ai bước vào phòng, lại tuyệt đối không bao giờ nói năng như vậy. Ngươi là ở đâu đến, đã đưa tiểu thư của ta đi đâu?”
Hạnh Hoa òa khóc nói: “Lý bá đừng động thủ, vị tiểu thư này là người tốt”
Ta nhìn Lý bá, lấy hết bình tĩnh nói: “Tiểu thư của ngươi đã đi đến nhà ta, hiện nàng đang ở đó. Bạn bè của ta tuyệt đối sẽ không cầm kiếm hù dọa nàng”. Thật ra là ở chỗ của ta không có kiếm (bé bự: không có kiếm nhưng có súng, có bom, có lựu đạn tỷ ơi…mấy cái đó nguy hiểm hơn nhiều a…>_<)
Lý bá có vẻ do dự: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Ta cười như mếu: “Ta thật cũng ko biết. Giống như ta và tiểu thư nhà ngươi cùng nhau chết đi nhưng vận mệnh lại để cho 2 chúng ta tráo đổi thân xác, có lẽ là muốn chúng ta sống 1 cuộc sống mới”
Lý bã vẫn y như cũ, không hề có động tĩnh gì: “Ngươi là người nào? Tại sao lại thay thế tiểu thư nhà ta? Có ý đồ gì?”
Ta thở dài nói: “Ta thật cũng hết cách. Nhà của ta vốn là ở rất xa, ta lại là 1 kẻ vô dụng. Nếu chủ tớ nhà ngươi ko muốn ta ở đây, ta lập tức rời đi”
Hạnh Hoa vội ngăn lại: “Lý bá, tiểu thư này thật sự rất tốt, xin người đừng để tiểu thư đi”
Lý bá chần chừ, nhưng vẫn giữ kiếm ở nguyên chỗ cũ, chậm rãi nhìn ta, ta thong thả nói: “Phu nhân giao cho ngươi chăm sóc tiểu thư, ngươi cũng đã làm hết trách nhiệm của mình. Cái này chỉ là vẻ bên ngoài của tiểu thư ngươi, nếu ngươi muốn chém, thật ra là chém ta, không phải tiểu thư của ngươi, nàng chắc cũng sẽ ko trách ngươi đâu”
Lý bá mắt mở to, tay run lên, kiếm từ từ rời khỏi ngực ta. Ta lại nghe thấy trên giường, hình như có chút âm thanh.
Lý bá vẫn nhìn ta chằm chằm, ta cũng bình tĩnh nhìn lại hắn, không phải là ta dũng cảm gì cả, thật ra chính là ta đang bị chết cứng, không thể nói được lời nào, chỉ có thể đứng đó nhìn hắn. Hắn nhìn ta rồi nói: “Từ bé ta đã nhìn tiểu thư khôn lớn, nàng tuyệt đối sẽ ko bao giờ nói những lời nói như vậy. Ngươi chắc chắn ko phải tiểu thư, vậy sao ngươi lại biết những chuyện này…”
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: “Ta còn biết ngươi đối với phu nhân là tận tâm, trung thành và mang ơn. Phu nhân cũng biết điều đó”. Đừng có hỏi ta làm sao mà biết, chỉ là cảm giác của ta nói như vậy.
Lý bá nhìn ta, nhẹ giọng: “Ngươi rất giống phu nhân”. Thấy chuyển biến có phần tốt hơn, ta cũng thôi không nói nữa.
Hắn nhìn nam nhân kia rồi quay sang nhìn ta, ánh mắt ôn nhu hơn: “Tất cả đều nghe theo tiểu thư. Nhưng Tạ công tử thân là nô dịch, ko có hộ tịch, không thể 1 mình đi ra ngoài. Vốn là không thể bỏ đi”
Ta thở dài: “Ta ở đây thật sự là giống như kẻ ngốc, sau này các ngươi phải giúp đỡ ta nhiều hơn.” Hạnh Hoa nghe ta nói vậy liền cười hì hì. Lý bá trừng mắt liếc nàng 1 cái. Ta lại trầm ngâm nói tiếp: “Tạ công tử hiện có thương tích, chờ vết thương của hắn lành, sẽ phân phó cho hắn làm việc trong vương phủ”. Đã chiếu cố hắn như vậy, có lẽ thật sự là làm hết sức mình rồi.
Lý bá liền gật đầu đồng ý, ta được đà nói tiếp: “Ta ở đây cũng ko phải tiểu thư thật sự, nếu như chủ nhân nhà ngươi nhận ra và ko chấp nhận ta, ta xin ngươi hãy thay ta chiếu cố Tạ công tử, đừng để cho người khác làm tổn thương hắn. Hắn hiện tại là vô cùng tuyệt vọng, ta thay mặt nhà ngươi trả cho hắn 1 chút ân tình, đây cũng là điều nên làm”
Lý bã vẫn nhìn ta chăm chú: “Được”, sau đó lại nói thêm 1 câu: “Tuy ngươi ko phải tiểu thư nhà ta nhưng hiện tại, ta sẽ xem ngươi là tiểu thư”
Ta cười vài tiếng thật sự thấy rất thoải mái. Hạnh Hoa vội nói: “Tiểu thư, mau uống canh giải rượu đi”. Ta bưng lên, uống 1 ngụm, thật thiếu chút nữa là phun ra, vừa đắng, vừa cay, vừa chua, vừa mặn, ta khẽ hơi buồn nôn 1 chút, nhìn Hạnh Hoa hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạnh Hoa nhìn ta lắp bắp: “Canh tỉnh rượu”
Ta thật sự là đồ ngốc, không suy nghĩ mà đã nói: “Cái này giống như thuốc độc hơn. Nếu tiểu thư ngươi cho Tạ công tử uống canh này, đảm bảo không cần hành hạ hắn”. Trên giường ho lên 1 tiếng. Ta thực cảm thấy ko thể nói dối được bèn quay sang Hạnh Hoa nói: “Hạnh Hoa, chúng ta đi thôi, ta không uống canh nữa đâu. Lý bá, thật vất vả rồi”
Vừa định đi ra ngoài thì đã thấy Lý bá ngăn lại: “Tiểu thư”. Ta dừng lại, Lý bá bèn đưa cho ta thanh kiếm: “Kiếm của người”. Ta xua tay cười: “Lý bá, ta không phải tiểu thư, ta ko có võ công”. Trên giường lại yên tĩnh.
Lý bá lộ vẻ mặt u sầu: “Hạnh Hoa võ công cực kì kém, tiểu thư, ta đi cùng ngươi”. Ta lắc đầu: “Lý bá ở lại chiếu cố Tạ công tử đi, ta chết cũng ko sao, bất quá là cùng tiểu thư nhà ngươi hoán đổi lại vị trí”
Hạnh Hoa bỗng nhiên lộ vẻ mặt đau khổ: “Tiểu thư, xin người đừng đi”
Ta cười với nàng: “Ta thật ko uổng công, ít nhất có Hạnh Hoa thích ta”
Lý bá lộ ra vẻ mặt trung thành mà nói: “Nếu như ngươi ko gặp được lão gia, hãy quay về đây ngay, ta sẽ tìm cách giúp ngươi”
Ta thật cảm động, quen với bọn họ chỉ hơn 1 canh giờ vậy mà bọn họ đã hết lòng giúp đỡ ta. “Cám ơn các ngươi, chúng ta là bạn bè. Nếu như ko gặp được lão gia, ta cũng sẽ ko quay về được, vì thật sự ta ko biết đường. Vậy bây giờ ta nói cho các ngươi biết, tên của ta là Tống Hoan Ngữ. Ngày ta sinh, mưa to không ngớt, cha ta nói đó là ông trời vui mừng nên cho mưa xuống chúc mừng ta chào đời, ta vốn được ông trời yêu mến nên mới được đãi ngộ như vậy. Hạnh Hoa, Lý bá, giờ chúng ta xem như có quen biết, lỡ như sau này ta không trở về, các ngươi cũng đừng lo lắng”
Hạnh Hoa vừa khóc vừa nói: “Không, tiểu thư ko được đi, ta sẽ giúp người. Lão gia vốn rất tốt, chắc chắn sẽ yêu thương tiểu thư…”
Lý bá nhìn ta chăm chú: “Tiểu thư, hiện tại ta xem ngươi là tiểu thư, ta sẽ nghe lệnh của ngươi. Nếu…Ta đã đi theo lão gia 20 năm nay, ta sẽ đi cầu xin giúp ngươi…”
Ta gật đầu cười hạnh phúc: “Các ngươi đối với ta thật tốt, thật không uổng công ta đến đây”. Nói xong ta mở cửa đi ra ngoài, cửa vừa mở thì ta nghe thấy hình như nam nhân trên giường đã tỉnh lại, trái tim ta tự nhiên cảm thấy nhói đau, không khỏi vì hắn mà lo lắng.