Một huyết nữ.
Trong đêm đen kịt.
Cự trạch mênh mông, ngập mùi tinh huyết.
Mùi máu sẽ khiến cho giác quan của ta càng thêm nhạy bén.
Ở phía trước mười thước, chính là con mồi lần này của ta.
Chiếu Minh cự trạch đã bị ta phá hủy toàn toàn, giữa đêm khuya, ánh trăng đối với con người mà nói, chẳng khác gì có mà như không. Có điều, hắn cư nhiên có thể bình tĩnh phán đoán hướng công kích của ta mà phòng ngự, cứ thế duy trì đã được 30 phút.
Nhưng mà, ta có được thể chất đặc thù giống y như mèo, là có thể nhìn thấu màn đêm. Mà con mồi của ta … đứng trong bóng đêm, hắn lạnh nhạt nở nụ cười.
Ta là một sát thủ …
Nhưng ta chán ghét mùi máu tươi …
Xưa nay, ta không thích dùng súng, chỉ yêu thích các loại vũ khí lạnh, như dao kiếm, lạnh đến thấu tận xương tủy. Chúng nó có thể dễ dàng làm rách da của con người, hơn nữa, nó tuyệt sẽ không làm bẩn hai bàn tay của mình.
Mỉa mai là, tay của ta rất ít dính máu, cư nhiên lại bị người đời gọi là “Huyết Nữ” – hay con gái của Tử Thần.
Máu …
Nhuộm đỏ bộ quần áo trắng của ta một cách quỷ dị. Nhưng, nó không khiến cho ta cảm thấy ghê tởm, mà là, xinh đẹp.
Không nghĩ tới, máu dính trên mình Huyết Nữ lại là máu của chính cô ta. Trải qua việc này, ta cảm thấy mình thật thất bại. Thân là một sát thú, lại không hiểu quy tắc của nó, không dùng vũ khí nóng thì chỉ có một đường đi, đó chính là tử lộ.
“Huyết Nữ sao …” Đế Tư Thương chậm rãi chỉa súng vào sau ót của ta. “Ta đã quên nói cho cô biết, ta cũng có khả năng nhìn thấu màn đêm. Tuy rằng, không sánh bằng Huyết Nữ cô.”
“Ta cũng quên nói cho ngươi một việc.” Nếu hắn cũng có thể nhìn thấy ta, thì ta cũng không keo kiệt nụ cười lạnh, cung cấp chút tin tức cho hắn.
Đứng phía sau hắn chính là Mặc Hồn, là người hợp tác của ta.
Ta đã quên nói cho hắn biết, ta chỉ là minh thương mà thôi. Tổ chức Tác Hồn xưa nay đều có hai người một tổ, một sáng một tối. Minh thương không đánh lại, thì ám tiễn mới ra tay. Mà Mặc Hồn, chính là cây ám tiễn đó.
Từ năm ta 13 tuổi, bắt đầu lần ám sát đầu tiên, chỉ cần ta làm minh thương, thì ám tiễn tuyệt đối không có cơ hội ra tay. Vì thế mới tạo thành cảnh giả là Huyết Nữ xưa nay chỉ độc hành một mình. Hôm nay cư nhiên phải nhờ đến ám tiễn bảo vệ, xem ra, ta thua rất thảm a.
“Tiểu Dạ Dạ, người ta giúp cô một đại ân, cô định hồi đáp người ta như thế nào nè?” Mặc Hồn lấy tay điểm điểm vào má lúm đồng tiền trên mặt, một bộ đáng tiểu đệ đệ ngây thơ, đáng yêu đã diễn suốt 5 năm qua, nên ta đã nhìn quen.