Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 31: Tuyển chọn
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tả Mạc đang cứng đờ như khúc gỗ, hai tay băng lãnh siết nhè nhẹ cổ Tả Mạc: "Sợ hãi? Hì hì, quá đúng! Ta thực nghiệm qua rất nhiều lần mới phát hiện ra sợ hãi mới chính là điều kiện tạo nên hồn phách hảo hạng. Ngươi biết không? Hồn phách chết đi sau nỗi sợ hãi cường liệt giống như mỹ tửu lên men đến giai đoạn tốt nhất, chỉ cần ăn một lần thì mãi mãi không quên được nữa."
Ngón tay băng lãnh vạch một đường máu trên cổ Tả Mạc, trên mặt Bồ yêu vẫn nguyên nụ cười hì hì vô hại, nhưng con mắt màu xích hồng đỏ rực chớp động điên cuồng.
Số lần Tả Mạc tới Đông Phù khá nhiều, mỗi lần đều sẽ dạo chơi. Nhưng hôm nay bồi nữ nhân dạo phố, đặc biệt là một đám nữ nhân, loại vận động đòi hỏi yêu cầu đối với nhục thể rất cao này, đại khái chỉ có tu giả luyện thể mới có thể miễn cưỡng kiên trì được.
Nhìn các nàng đang bận bán chác, Tả Mạc liền lủi đi.
Trước tiên phải mua vàng ròng, lần trước câu mà Bồ yêu thuận miệng nói hắn vẫn còn ghi nhớ kỹ càng. Còn phải mua thêm ngọc giản về cơ sở phù trận, tuy môn phái cũng có truyền thụ nhưng chỉ có lèo tèo mấy thứ. Phù trận là thứ mà cơ hồ tất cả tu giả đều phải học, vô luận là luyện khí hay là luyện đan đều cần phải hiểu phù trận.
Tả Mạc lại là vì khai khẩn linh điền linh điền. Ngọc giản không tốn bao nhiêu tinh thạch, quý nhất là vàng ròng, cái giá hai mươi viên nhị phẩm tinh thạch khiến hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn vẫn quyết định phải mua.
Suy nghĩ của hắn hiện tại cùng trước đây đã hơi khác, trước kia tinh thạch là ưu tiên số một, hiện tại tuy hắn vẫn yêu tinh thạch như mạng nhưng có sự bất đồng.
Từ sau khi tứ sư cô nói toạc ra, hắn liền rõ ràng vì cái gì những chuyện kì quái lại nằm trên con người mình, những mộng tưởng giản đơn mà hắn luôn ước ao phút chốc tan biến thành vụn phấn, hắn mơ hồ không biết tương lai rồi sẽ đi về đâu. Phía trước là cái gì đang chờ đợi hắn? Tan xương nát thịt? Hay là tìm được đáp án? Hắn đều không biết.
Những thứ ngày xưa luôn khiến hắn xuýt xoa không thôi nhưng sao hôm nay lại thật buồn tẻ vô vị.
Hắn tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu nhớ lại lúc mình phóng thích đạo kiếm mang. Không có người dạy hắn, ngay cả Bồ yêu cũng chỉ tạo điều kiện cho chính hắn thể ngộ. Đối với Bồ yêu hắn chỉ có cảm kích, nếu như không có Bồ yêu có lẽ ngay cả cơ hội tìm kiếm câu trả lời hắn cũng không có.
Cơ hội đến tay, làm sao có thể không trân trọng?
Hắn không có ý thức được chính mình đang thoát thai hoán cốt, hắn chỉ bỗng nhiên minh bạch một ít tâm tình của Vi Thắng sư huynh. Chấp niệm, chấp niệm mà chết cũng không hối hận! Mỗi lần vừa nghĩ tới cải dung mạt thức, khuôn mặt cứng nhắc như vết dao đâm sâu vào trái tim hắn, đề tỉnh hắn rằng... đã từng có người cải biến khuôn mặt của hắn, đã từng có người xóa đi ký ức của hắn. Cảm giác thâm nhập cốt tủy thiêu đốt tâm hồn này khiến hắn không cách nào trầm tĩnh lại được.
Hắn muốn có câu trả lời!
Khởi điểm của bản thân đến mức độ nào, hắn rất rõ, hắn không muốn lại tiếp tục lãng phí dù chỉ là một chút thời gian. Hắn thử tất cả biện pháp, vắt hết đầu óc, dùng hết thủ đoạn, tất cả đều chỉ làm sao cho chính mình mạnh lên, chính mình có được sức mạnh —— hắn muốn câu trả lời!
Trên con đường người đến người đi như mắc cửi, không ai nhận thấy trong góc có một con người bé nhỏ đang ngồi khoanh chân, trầm tư suy nghĩ.
Trong biển lửa cuồng vũ, Bồ ngồi trên bia mộ, đầy vẻ lười nhác đang nghe âm khuê.
Mấy nữ đệ tử cuối cùng cũng mua bán xong xuôi, trên mặt ai ai cũng đều tràn đầy vẻ thỏa mãn. Tả Mạc cuối cùng không nhịn được thở dài một hơi, hiện tại hắn rất muốn chắp cánh để về nhà. Tao ngộ hôm nay khiến hắn được nếm thử qua tư vị của lực lượng, hắn nhịn không được muốn tiếp tục được huấn luyện.
Nhưng xuất phát từ an toàn của mấy nữ đệ tử, hắn đành ngồi lên phong hành hạc giấy, đi theo các nàng với tốc độ rùa bò.
Về đến tiểu viện, chuyện đầu tiên Tả Mạc làm chính là đem vàng ròng cùng hắc kim trùng cho vào hộp, đào một cái hố nhỏ trên tiểu tiệt linh mạch rồi chôn đi.
Chôn xong, hắn tiến vào thức hải, đối mặt Bồ yêu nói: "Bồ, chúng ta tiếp tục!"
Hơi hơi bất ngờ, Bồ lười nhác ngạc nhiên hỏi: "Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?"
Tả Mạc ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh hắn khôi phục lại trấn định: "Ngươi muốn có điều kiện?"
"Hì hì, cùng người thông minh nói chuyện thật nhẹ cả người. Đỡ phải dài dòng." Bồ nhè nhẹ cười khẽ cười, đứng lên nói: "Cái này đúng đạo lý mà, thiên hạ làm gì có bữa ăn nào miễn phí? Hì hì, ta muốn hồn phách."
"Hồn phách?" Tả Mạc bị dọa cho nhảy dựng.
Bồ yêu thần tình nhẹ nhàng, ngữ khí vui vẻ nói: "Hồn phách chính là thứ tốt, vị đạo tiên mỹ, sinh cơ bừng bừng. Mấy cái thứ như máu tươi thịt người, so với nó đều kém rất xa."
Sơ sơ mấy câu thôi mà Tả Mạc đã mồ hôi đầy đầu. Trong đầu bất giác nghĩ đến một đại ma đầu, ăn thịt người qua ngày, bạt gân trừu tủy, hấp thực hồn phách. Đối với một tên tu giả lòng không chí lớn, trước đây chỉ chăm chăm làm Linh Thực phu như hắn, mấy thứ như hồn phách chỉ cần nhắc thôi đã đủ để khiến hắn sợ hãi không thôi.
"Không được!" Tả Mạc cương quyết cự tuyệt, thằng Bồ yêu này quả nhiên là một đại ma đầu!
Hắn tuy khát vọng lực lượng, nhưng hắn cũng tuyệt đối không muốn chính mình trở thành nô lệ cho lực lượng!
"Ngươi không muốn học kiếm sao? Hì hì, trừ kiếm, ta còn có rất nhiều thứ có thể dạy cho ngươi. Ta có vô số pháp bảo, hì hì, chỉ cần hồn phách ngươi tiêu chuẩn tốt một chút ta đều có thể đổi cho ngươi nga. . ." Đầu lưỡi tinh hồng của Bồ yêu liếm liếm môi, ngữ khí tràn đầy dụ hoặc.
"Không được!" Tả Mạc bỗng trầm tĩnh lại, hắn ngồi xuống trước mặt Bồ yêu nói: "Ta đối với giết người không hứng thú."
"Nga?" Bồ yêu xoa xoa trán, nheo lại con mắt: "Ta phải nói rõ ràng cho ngươi một chút, mạng của người khác làm sao trân quý bằng mạng chính mình đây? Hì hì, kỳ thật giết người là chuyện rất đơn giản, ngô, một hồn phách, ta sẽ cho ngươi hảo hảo tham ngộ đạo kiếm ý này, còn có thể dạy ngươi rất nhiều thứ tốt."
"Ta biết ngươi không có hảo tâm mà." Tả Mạc nhìn nhìn coi chừng Bồ, lành lạnh nói: "Đáng tiếc ngươi tính sai rồi."
Bồ yêu vẫn cười hì hì.
Tả Mạc chỉ cảm giác thấy toàn thân cứng đờ, không sao động đậy được.
"Ta sai rồi?" Bồ yêu đột nhiên đề cao âm lượng.
"Hì hì, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ...hình như trước nay không có kẻ nào dám đứng trước mặt ta nói ta sai rồi!"
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tả Mạc đang cứng đờ như khúc gỗ, hai tay băng lãnh siết nhè nhẹ cổ Tả Mạc: "Sợ hãi? Hì hì, quá đúng! Ta thực nghiệm qua rất nhiều lần mới phát hiện ra sợ hãi mới chính là điều kiện tạo nên hồn phách hảo hạng. Ngươi biết không? Hồn phách chết đi sau nỗi sợ hãi cường liệt giống như mỹ tửu lên men đến giai đoạn tốt nhất, chỉ cần ăn một lần thì mãi mãi không quên được nữa."
Ngón tay băng lãnh vạch một đường máu trên cổ Tả Mạc, trên mặt Bồ yêu vẫn nguyên nụ cười hì hì vô hại, nhưng con mắt màu xích hồng đỏ rực chớp động điên cuồng.
Tả Mạc toàn thân run lạnh, hắn liều mạng nhắc nhở mình không được sợ, nhưng nỗi sợ hãi giống như vô cùng vô tận, không sao xua đi được. Vô luận hắn nỗ lực như thế nào đi chăng nữa toàn thân hắn vẫn không nhích động mảy may.
"Giãy dụa không có ích gì đâu." Bồ yêu vẫn cười, nhãn thần băng lãnh: "Ngươi quá ngu xuẩn thật khiến ta thất vọng, chẳng lẽ ngươi không biết, sủng vật thì phải hiểu sủng vật được phép nghĩ gì chứ?"
Loại cảm giác này phi thường khó chịu!
Bị thao túng, bị khống chế, thân bất do kỷ. . .
Trong lòng Tả Mạc giống như bị cái gì châm đốt, nỗi sợ hãi nhanh chóng bị phẫn nộ chiếm cứ, huyết dịch toàn thân đột nhiên sôi trào, hắn không kìm được mở miệng mắng to: "Đi chết đi!"
"Tiểu gia hỏa thật là quật cường." Bồ yêu lắc đầu bật cười, tay phải nhè nhẹ khẽ siết.
"A!" Tả Mạc phát ra một tiếng kêu thảm, cả người như bị một bàn tay vô hình hung hăng ghìm chặt, thân thể lâm vào tình trạng rất quỷ dị.
Cơn đau lan tràn toàn thân giống như vô số kim châm, từng cái từng cái đâm vào thân thể, hắn hoảng loạn kêu gào.
Nhưng vào lúc này, một cổ khí lưu từ trong ngực Tả Mạc đột nhiên vọt tới.
"Muốn đảo loạn?" Bồ yêu giống như nhìn thấy một hài đồng nghịch ngợm, trong miệng cười nhẹ nói. Cả người lại đột nhiên tan biến trên mặt đất, sau đó lại xuất hiện bên người Tả Mạc, tay phải nhè nhẹ cắm vào lồng ngực Tả Mạc!
Cánh tay thoải mái từ trong lồng ngực Tả Mạc rút ra, chỉ thấy giữa ngón tay tay hắn xuất hiện một viên hạt châu nhỏ năm màu.
Viên châu này lớn chỉ tầm hạt đậu xanh, màu sắc như Lưu Ly, bên trong quang mang lưu động.
Nhởn nhơ đem hạt tiểu châu đặt trước mặt quan sát một hồi, tự ngôn tự ngữ (lẩm bẩm nói chuyện một mình): "Nguyên lai là thứ này." Nói xong, liền chuẩn bị nặn vỡ viên tiểu châu.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng ngừng động tác trên tay.
Từng lũ khói đen từ trong bia mộ tán phát ra, trong chớp mắt trên biển lửa mây đen lượn lờ.
Hỏa diễm cuồng vũ tứ phía, tựa hồ đối với đám mây đen lơ lửng này khá là e ngại, không có bạo ngược như trước. Còn viên tinh thần trong hư không cũng bị đám mây đen che mờ đi quang mang, ảm đạm đi rất nhiều.
Bồ yêu kinh ngạc đứng ngây ra, con mắt huyết đồng chớp động tư vị rất khó hiểu, tựa hồ có ai thương, tựa hồ có khai tâm, tựa hồ có nhớ lại, tựa hồ có cả phẫn nộ. . .
Qua thật lâu, hắn mới nhẹ giọng nói.
"Ngươi thật sự muốn tuyển chọn thứ phế vật này?"
Mây đen hơi hơi kích động, tầng tầng tuôn động áp xuống biển lửa khiến cho biển lửa gần như bị áp chế, ảm đạm muốn tắt, viên tinh thần trong hư không cũng cơ hồ biến mất.
Bồ yêu đứng yên như tượng gỗ, không nói một lời.
Mây đen càng phát ra nồng hậu, toàn bộ thức hải đã một mảnh đen kìn kịt, vươn tay ra không nhìn thấy ngón.
Hắn bỗng cười lạnh, quang mang trong mắt huyết đồng đại thịnh: "Ngươi phải biết, muốn thuyết phục ta, không dễ dàng như vậy đâu."
Chung quanh tĩnh lặng, mây đen không có bất cứ phản ứng nào, song phương bắt đầu cầm cự nhau.
Không biết qua bao lâu, quang mang trong mắt huyết đồng của Bồ yêu dần dần ảm đạm, hắn bỗng khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ tang thương theo năm tháng, hết cách đành nhún nhún vai: "Kết quả mỗi lần đều là dạng này, thật không thú vị chút nào."
Ngón tay khẽ bắn, viên Lưu Ly tinh châu trên tay đã chìm vào thể nội Tả Mạc.
Trong chớp mắt mây đen tiêu tán sạch sẽ.
Biển lửa mất đi áp chế một lần nữa hừng hực thiêu đốt, viên tinh thần trong hư không cũng quang mang thiểm động sáng lòa trở lại.
Bồ yêu đứng lên bia mộ rất lâu, im lặng không nói.
Tả Mạc dần tỉnh lại, mở mắt ra, vội vàng kiểm tra toàn thân thấy lông tóc vẫn chưa bị tổn thương, lúc này mới thở ra một hơi.
Đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Sao Bồ yêu lại bỏ qua cho mình?
Ngay khi hắn đang nghi hoặc, Bồ yêu nhảy ra.
"Ngươi tỉnh lại cũng thật lâu nha." Trên mặt Bồ yêu đầy vẻ cười nhạo: "Thần thức thật là quá yếu ớt, vốn ta còn muốn chơi một chút, chuyện mặc cả trả giá như thế này đã mấy ngàn năm nay không làm qua, ngươi lại làm mất hứng thú của ta. Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, kẻ mà ngay cả ý thức dung mạo đều không có, tâm tự nhiên cũng nhu nhược. Đáng thương a."
Tả Mạc im lặng, hai quyền bất giác nắm chặt.
"Nói đến hồn phách mới nhớ, có một chỗ có hồn phách, ngươi không cần giết người, chẳng qua rất nguy hiểm, như thế nào? Có hứng thú sao?" Bồ yêu thần tình nhởn nhơ nói.
"Chỗ nào?" Tả Mạc không kìm được hỏi, lời Bồ yêu đã ngay lập tức gãi vào chỗ ngứa trong lòng hắn.
"Hì hì, ngươi hiện tại chưa cần biết. Yên tâm, sẽ không bắt ngươi giết người. Ngươi chỉ cần nói, đồng ý hay không đồng ý. Còn chuyện thù lao, chờ ngươi đủ điều kiện rồi, tự nhiên sẽ thanh toán cả gốc lẫn lãi."
"Ta đồng ý." Không nghĩ nhiều, Tả Mạc lập tức gật đầu. Chỉ cần không bắt hắn giết người, nguy hiểm nào hắn cũng không sợ.
Người như hắn còn có cái gì để mất nữa đâu.
"Ai, cuối cùng cũng hoàn thành được bút giao dịch này, chỉ vì mấy cái hồn phách, thật không dễ dàng a. Loại sinh ý này, đã quá lâu không làm qua, quả nhiên trình độ mặc cả thụt lùi nhiều." Bồ yêu lão khí hoành khí cảm khái.
Tả Mạc không biết nên nói cái gì cho phải.
Bồ yêu quay mặt lại: "Được rồi, chúng ta tiếp tục đàm phán một bút giao dịch khác."
"Bút giao dịch khác?" Tinh thần cảnh giác trong lòng Tả Mạc nhảy vọt lên, lại có chút khó hiểu.
"Tinh thạch, ta muốn tinh thạch." Bồ yêu cười hì hì nói: "Muốn thể nghiệm kiếm ý? Mười viên nhị phẩm tinh thạch một lần, như thế nào, rất tiện nghi chứ?"
Tả Mạc trợn mắt há mồm.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:14 PM.
|