Bùi Nguyên Nhiên nhìn Tả Mạc mặt đang ngây như gà gỗ, khóe miệng ý cười hơi lóe lên.
"Nhưng phàm là nội môn đệ tử, tất phải vái một vị sư phụ. Ngươi nếu như đã trích được mầm xuân ngọc bài, không bằng vái tứ sư cô làm thầy. Tứ sư cô ngươi tinh thông luyện đan, tạo nghệ về phương diện linh dược trong bản môn không người có thể địch, cho dù tại Đông Phù, cũng thanh danh như sấm bên tai, ngươi thấy thế nào?"
Tả Mạc giật mình một cái, lập tức có phản ứng ngã đầu gối vái Thi Phượng Dung: "Đồ nhi tham kiến sư phụ!" Vái tứ sư cô làm sư phụ đối với hắn là kết quả tốt nhất. Bản thân hắn thiện trường trồng trọt, đối với luyện đan khá có lợi. Dù sao nhu cầu linh dược của luyện đan cũng rất lớn.
"Đứng lên đi." Thi Phượng Dung nhàn nhạt nói, thanh âm băng lãnh đạm mạc trước sau như một.
Tả Mạc vội vàng đứng lên.
"Sư muội, sau này giao hắn cho ngươi." Bùi Nguyên Nhiên trịnh trọng nói.
"Sư huynh yên tâm, ta tuyệt không tàng tư. Chỉ là nếu chính hắn ăn không ngớt khổ, sư huynh chớ có oán ta."
Lời nói băng lãnh như thùng nước đá của Thi Phượng Dung đánh tan tâm tình đang hớn hở như điên của Tả Mạc, hắn bỗng có một loại cảm giác không hay. Ý tứ trong lời này khiến hắn thấp thỏm không yên.
Bùi Nguyên Nhiên gật gật đầu: "Như thế là được rồi." Tiếp đó quay mặt sang hỏi Tả Mạc: "Còn có nghi vấn gì không?"
Tả Mạc lắc đầu lia lịa, tỏ ý chính mình không còn thắc mắc gì nữa. Vốn là hắn còn muốn hỏi hỏi một chút, nếu gặp vấn đề về phương diện luyện khí thì có thể đi hỏi nhị vị sư thúc hay không.
Nhưng đột nhiên hắn nhớ ra đạo kiếm ý đã giày vò chính mình vô số lần, khiến hắn chết đi sống lại không phải là của Tân Nham sư thúc sao? Lời nói đến miệng tức thì rụt trở về, hắn cảm thấy mình thật điên rồi, ngay cả suy nghĩ ngu ngốc như vậy cũng có thể nghĩ ra được?
Đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Bồ yêu chính là đang nhởn nhơ trong thức hải của mình a.
Nghĩ lại điều này, lập tức đầu óc của hắn khôi phục lại thanh tỉnh. Hắn nhắc nhở bản thân sau này nhất định phải cẩn thận một chút. Đừng nhìn chính mình hiện giờ tuy là nội môn đệ tử, song nếu bại lộ chuyện Bồ yêu, hắn dám khẳng định, phản ứng đầu tiên của Tân Nham sư thúc chắc chắn chính là một kiếm đem cả hắn lẫn Bồ yêu chém cho ra bã!
Hàng yêu trừ ma!
Thật quá đáng sợ!
Tuy đối mặt đạo kiếm ý này hắn đã không còn sợ hãi run rẩy như trước, nhưng đó chỉ là trong thức hải. Nếu ở hiện thực một kiếm của Tân Nham sư thúc chắc chắn trực tiếp đem hắn biến thành vô số vụn thịt. Đừng nhìn Bồ hoành hoành ngang ngược trước mặt hắn, nhưng nhiều khả năng đối đầu với Tân Nham sư thúc cũng thành bã thịt hết.
Cái tình cảnh ngày nào một kiếm trảm phá Hắc Hải kia hắn vẫn còn nhớ rõ ràng.
Tả Mạc hơi khẩn trương Bùi Nguyên Nhiên cũng nhận ra, nhưng hắn không thấy có gì đáng ngạc nhiên, đệ tử nhìn thấy bọn họ có ai không căng thẳng đây? Chưởng môn cùng mấy sư thúc đều rất bận, tuy Tả Mạc trở thành Linh Thực phu khiến bọn họ kinh hỉ một phen, nhưng bọn hắn sẽ không hao phí nhiều thời gian cho chuyện này.
Chưởng môn khuyên tiếp mấy câu rồi cùng mấy sư thúc rời đi.
Thi Phượng Dung cũng ngọc nhẹ dời bước, Tả Mạc vội vàng theo sau.
Thi Phượng Dung cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: "Ta từng khuyên qua ngươi, nhưng cuối cùng đường là vẫn do ngươi chọn. Hiện tại ngươi đã là đệ tử của ta, ta tự nhiên có yêu cầu của riêng mình. Việc riêng của ngươi ta không can thiệp nhưng việc ta phân phó ngươi phải làm cho tốt."
Trong lòng Tả Mạc phát lạnh: "Là!"
"Ngươi cứ đi đi, qua mấy ngày ta sẽ phái người tới tìm ngươi." Thi Phượng Dung nói.
Tả Mạc cẩn thận cung tiễn sư phụ rời đi, nhưng trong lòng vô cùng buồn bực, xem ra tính tình vị sư phụ này cũng khó chiều a!
Về đến tiểu viện, mới phát hiện ngoài cửa đã đứng đầy người, cơ hồ toàn bộ ngoại môn đệ tử đều đứng đây chờ hắn.
"Ai nha nha, sư huynh trở lại!"
"Ta đã nói rồi lấy thiên phú như sư huynh, trở thành nội môn đệ tử là chuyện dễ như trở bàn tay?"
"Sư huynh, đây là một điểm tâm ý của tiểu đệ, không thành kính ý, sư huynh chớ có hiềm khí. . ."
. . .
Tả Mạc đầu to như cái đấu. Vốn là hắn chuẩn bị uyển chuyển cự tuyệt, nhưng chú ý tới nhãn thần lo lắng của những người này hắn đành nhận lấy. Quả nhiên, thấy hắn nhận lấy lễ vật mấy tên ngoại môn đệ tử ai ai cũng đều lộ ra hỉ sắc. Biết khả năng sẽ gây phiền cho Tả Mạc, những người này cũng không có dây dưa lâu, chúc mừng một hồi liền rời đi.
Lúc nay tiểu viện mới một lần nữa trở về cảnh an tĩnh như bình thường. Thở dài một hơi, Tả Mạc nâng đủ thứ lễ vật đi vào tiểu viện, đem đồ vật vứt hết vào trong kho.
Ngày hôm nay thật như mộng ảo.
Lấy ra mầm xuân ngọc bài, hắn vuốt ve nhè nhẹ, cảm thụ sự nhẵn mịn mềm mại của ngọc bài.
Thân thể hắn tuy đã mệt mỏi vô cùng, nhưng tinh thần vẫn còn rất phấn khích. Chưởng môn phân hẳn một sơn cốc cho mình, tuy nói có nhân tố Linh Thực phu tác động nhưng phần đãi ngộ thế này đã là phi thường hậu đãi rồi. Trừ Vi Thắng sư huynh, đại khái đãi ngộ của hắn chắc chắn là đứng đầu trong đám đệ tử.
Đột nhiên nhớ tới hộp ngọc trước đây chôn ở linh mạch trong tĩnh thất, hắn lập tức thanh tĩnh lại tinh thần.
Vội vàng chạy đến tĩnh thất, cẩn thận đào hộp ngọc lên, mở ra nhìn vào bên trong vàng ròng quả nhiên đã tan biến, hắc kim trùng cũng phát sinh biến hóa rõ rệt, trên giáp xác thuần một màu đen đã có thêm những đốm nhỏ như đồng tiền, thập phần dễ nhìn.
Tả Mạc chạy vào thức hải, Bồ yêu đang ngồi trên bia mộ nghe âm khuê, ngay cả mí mắt đều không có nhấc lên. Xung quanh mây đen lượn lờ, bảo thạch hình lục lăng hồng sắc càng thêm kiều diễm.
Từ sau lần trước, thái độ Bồ yêu liền chuyển thành thế này, cùng với trước đây mà so sánh giống như biến thành một người khác hẳn.
"Bồ, con hắc kim trùng có phải đạt tứ phẩm rồi hay không?" Tả Mạc tận lực đem ngữ khí chính mình trở nên thật thân thiết.
"Năm viên nhị phẩm tinh thạch." Bồ yêu vươn ra một bàn tay.
Quả nhiên. . .
Đứa này làm sao biến thành tài mê như mình rồi? Tả Mạc cứ băn khoăn nghĩ mãi, toàn bộ tinh thạch hắn chắt bóp cơ hồ đều rơi vào túi Bồ yêu, trong khi hắn căn bản không phát hiện Bồ yêu cần tinh thạch để làm cái gì. Bồ yêu giống như quái vật ăn tinh thạch vậy, bao nhiêu cũng không gọi là đủ.
Nghe nói yêu có thể phệ linh, chẳng qua yêu ma đối với tu giả khu khu Luyện Khí kỳ như hắn đều là thứ tồn tại cường đại, xa xa vượt quá tầm mắt. Phệ linh đến cùng là như thế nào, quỷ tài mới biết. Sau này chắc phải đi kiểm tra điển tịch một phen, có lẽ có thể tìm được chút manh mối. Tốt xấu gì thì hiện tại hắn cũng là nội môn đệ tử, điển tịch trong môn hắn vẫn có quyền xem.
Nhưng với tình hình trước mắt, hắn chỉ biết chấp nhận.
"Hảo." Tả Mạc hơi cắn răng, quyết định chi tiền.
Thoại âm vừa dứt, túi hắn đã mất đi năm viên tinh thạch. Điểm này Tả Mạc vẫn phải cảm ơn Bồ yêu, hắn trước nay chưa từng tự động cho tinh thạch mất tích mà không có lý do.
"Là." Bồ yêu thổ ra một chữ.
Tả Mạc trong lòng đại hỉ, hắn nhớ được Bồ yêu đã từng nói qua, tứ phẩm hắc kim trùng có thể tìm kiếm linh mạch.
"Vậy làm sao để nó đi tìm linh mạch?"
"Năm mươi viên nhị phẩm tinh thạch!" Bồ yêu mí mắt cũng không thèm nhấc bắt đầu thi triển công phu sư tử ngoặm.
Tả Mạc bỗng ngây dại, qua khoảnh khắc mới phát ra một tiếng rú thảm: "Ngươi giết người a!"
Đây tuyệt đối là âm mưu, trên thân Tả Mạc chỉ còn dư lại đúng năm mươi viên nhị phẩm tinh thạch, không nghĩ tới Bồ yêu vừa mở miệng đã muốn toàn bộ gia sản của hắn.
Bồ yêu hoàn toàn không nhìn Tả Mạc đang điên ruột điên gan vì tức: "Quá một ngày tăng thêm mười tinh thạch."
Tả Mạc gần như muốn hộc máu, nhưng Bồ yêu nắm hết ưu thế hắn đành cam chịu cắn răng phát ngoan: "Hảo! Năm mươi thì năm mươi!"
Hoa lạp hoa lạp, thanh âm tinh thạch vang động rõ rệt.
Bồ yêu cố ý!
Tả Mạc hận đến ngiến răng ngiến lợi nhưng vẫn không có biện pháp. Lợi ích phía trước dụ hoặc quá lớn, nếu như hắc kim trùng thật sự có thể tìm kiếm linh mạch, thật không khác với cuồn cuộn linh thạch chảy vào túi. Tìm được linh mạch thì có thể khai khẩn linh điền phẩm chất càng cao, tích lũy thêm kỹ xảo Linh Thực phu cho hắn, vô luận có trồng trọt thứ gì tuyệt đối đều sinh lợi.
Hắn hiện tại đã là nội môn đệ tử, nếu như tìm được linh mạch mới, trừ một bộ phận nộp lên môn phái, tuyệt đại đa số rất có thể sẽ rơi vào túi hắn.
Tinh thạch là một phần của thực lực, đặc biệt là bên người hắn còn có thứ yêu ma tham tài như Bồ yêu!
Bồ yêu ném cho hắn một đoạn pháp quyết. Pháp quyết rất ngắn chỉ có lèo tèo mấy chữ, trong thời gian rất ngắn hắn đã dễ dàng học hết. Đây là một đoạn pháp quyết sai khiến linh trùng.
Tả Mạc như thu được trân bảo. Dù sao tốt xấu cũng là năm mươi viên tinh thạch.
Trong viện tử của mình có thể có một đoạn linh mạch ngắn, vậy cả thảy Vô Không sơn rất có khả năng sẽ có càng nhiều đlinh mạch. Mỗi đoạn linh mạch đều rất có giá trị, nào sợ có nhỏ bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn là linh mạch.
Tuy Tây Phong cốc sắp xếp ban cho mình, nhưng linh điền, đặc biệt là cao giai linh điền khá là có hạn. Riêng dược viện của sư phụ đã cần phải có số lượng lớn linh điền để chống đỡ.
Hắn hiện tại đã bắt đầu thử nghiệm kinh doanh, Linh Thực phu tuy đãi ngộ không tồi, nhưng tinh thạch tới nhanh tịnh không bằng các loại tu giả khác.
Tiểu tiệt linh mạch trong tĩnh thất đã tan biến, Tả Mạc suy đoán chắc là bị hắc kim trùng hút hết linh lực nên biến mất. Hắn dùng lâu như vậy mà linh mạch vẫn không chịu chút ảnh hưởng nào. Nghĩ đi nghĩ lại chính mình dù sao cũng là Luyện Khí kỳ, mỗi một lần nhập định hấp thu linh lực ít đến thê thảm, cho nên đối với linh mạch không ảnh hưởng bao nhiêu. Hắc kim trùng đề thăng phẩm giai một mạch qua mấy giai, linh lực tiêu tốn rất nhiều, cuối cùng dẫn đến linh mạch đích tan biến.
Song điều này cũng khiến tia tiếc nuối cuối cùng trong lòng Tả Mạc biến mất tăm, hết thảy tiểu viện thứ có giá trị nhất chính là tiểu tiệt linh mạch này.
Hắn quyết định đi đến Tây Phong cốc xem xem.
Tây Phong cốc, nằm ở giữa ba quả núi, nhưng do ở ba tòa chóp núi đều không cao, bởi thế dương quang trong cốc sung túc, so với Lãnh Vụ cốc râm mát ướt át, nơi này càng thêm ấm áp mê người.
Tay cầm đồng bài chưởng môn ban cho, Tả Mạc cẩn thận tránh xa cấm chế ven đường. Cấm chế nơi này tuy không sâm nghiêm bằng Lãnh Vụ cốc nhưng vẫn vượt xa xa thứ mà tu giả Trúc Cơ kỳ có thể kháng cự chứ đừng nói đến một tu giả nho nhỏ Luyện Khí kỳ như Tả Mạc. Cũng may thần thức hắn cường đại hơn tu giả Luyện Khí kỳ thông thường, những cấm chế này sản sinh ra uy áp đủ để hắn biết đường mà tránh.
Cẩn thận xuyên qua cấm chế, có thể nhìn ra nơi này hoang vu hơn Lãnh Vụ cốc nhiều.
Địa thế trong cốc rất bằng phẳng, chỉ có một khối linh điền ước chừng hai mươi mẫu, hẳn là tam phẩm. Tuy bốn phía bụi cỏ dại um tùm, nhưng hai mươi mẫu linh điền này vẫn có người định kỳ tới quản lý, phẩm giai không bị hạ xuống.
Hai mươi mẫu linh điền tuy không được tính là nhiều, nhưng hai mươi mẫu linh điền này trở thành tư hữu tài sản của hắn, cả thảy Tây Phong cốc cũng sẽ là tư nhân tiểu viện. Ở bên trong này, hắn có thể tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm.
Phần đãi ngộ này đích xác phi thường hậu đãi!
Nhìn linh khí uẩn hàm trong hai mươi mẫu linh điền, một cái sơn cốc rộng mênh mông trở thành của riêng, cảm giác thỏa mãn tự nhiên mà sinh. Tiếc nuối duy nhất chính là nơi này không có thác nước, nếu như có thêm một thác nước nho nhỏ, vậy thật là quá hoàn mỹ.
Nhìn cỏ tạp cổ thụ bốn phía, bỗng trong lòng chợt động.
Từ trong ngực lấy ra hắc kim trùng, ngắt động pháp quyết. Hắc kim trùng nhảy xuống mặt đất, bắt đầu chậm rãi du tẩu.
Nếu như nơi này đã thuộc về chính mình vậy đương nhiên mình phải do thám một phen.
Két két két!
Tây Phong cốc bỗng ầm vang tiếng quái tiếu của Tả Mạc.