Nguyệt Như Tuyết là sứ giả đầu tiên đến,  truyền đạt ý muốn nghị hợp, đàm phán chân chính cần có các thống lĩnh  cao tầng giữa hai bên hội diện, không thể nào hoàn thành trong thời gian  ngắn. 
Đây chính là chiến tranh không tiếng súng giữa chính khách, tuy không  tàn khốc lạnh lùng bằng sa trường nhưng đấu đá còn nhiều hơn. 
Sau khi tạm thời gặp nhau, Vệ Nhung quốc và Lưu Vân quốc đã đáp ứng đàm  phán, địa điểm chính là ở trong một tiểu trấn Lam Quang giữa Mạt Lan sơn  mạch và Tịch Ảnh thành, thời gian là ba ngày sau. 
Dương Chính không muốn tiếp tục ở lại sau khi tham dự đàm phán, hắn đã quyết tâm rời đi. 
Đến lúc đó không còn gì có thể giữ được hắn, những món nợ cần trả thì  hắn đều đã trả lại hết, chỉ cần đàm phán xong thì hắn liền rời đi. 
Nguyệt Như Tuyết làm xong việc công, ở lại cùng dự yến tiệc với liên quân. 
Dương Chính từ đầu tới cuối đều quanh quẩn bên ngoài. So với công trạng  hắn lập được thì thực sự hắn biểu hiện ra rất mờ nhạt, đến cả người  không quen cũng không biết được hắn nhưng Dương Chính biết có một đôi  mắt luôn quan sát hắn. 
Nguyệt Như Tuyết cuối cùng cũng thoát ra khỏi các lễ tiết phiền phức, sau khi cáo lỗi vội đi tới chỗ Dương Chính. 
Dương Chính đứng ở góc yên tĩnh nhất, mân mê ly hồng tửu trong tay, nhìn  A Tuyết tới gần, thần sắc hắn không lộ vẻ gì, chỉ là trong mắt ánh lên  vẻ quan hoài. 
Nguyệt Như Tuyết đến trước mặt hắn, hít sâu một hơi, cụng nhẹ ly với  Dương Chính. Trong mắt người ngoài thì hai người chỉ khách khí cụng ly  với nhau, thanh âm đàm thoại thì chỉ có hai người mới có thể nghe được. 
"Ca, cung hỉ huynh đã chiến thắng." 
"Ngươi không giận ta? Suy cho cùng ngươi cũng là người Thương Nguyệt." 
"Ca muốn muội nói thật không?" 
Dương Chính im lặng gật đầu. 
"Ta từ đó giờ đều cảm thấy ca là một nam nhân ôn nhu, cho nên lúc nghe  thấy ca ca giết rất nhiều người ta thật rất khó chịu... nhưng mà nếu như  ca ca không đánh thắng thì chỉ còn con đường chết, nỗi đau đó ta không  thể nào chịu nổi." 
Dương Chính nhìn A Tuyết đang ngẩng đầu, ánh mắt nàng đầy vẻ mong nhớ và  bi thương, nhưng cũng có dáng vẻ bình thản thì nội tâm vô cùng phiền  muộn. 
Hắn còn là nam nhân ôn nhu sao? 
Dương Chính né tránh ánh nhìn của nàng, cúi nhìn ly rượu màu hổ phách,  lạnh giọng nói:"A Tuyết, đừng quá tin người, hơn nữa ta cũng không giống  như muội nghĩ đâu." 
"Ca ca cần gì phải tránh né, dùng bộ mặt lạnh lùng đó để ngụy trang làm gì?" 
"Ta... có thể vậy sao..." 
Dương Chính đi sang trái một bước, vừa hay gặp mấy tướng quân vừa đi tới. 
Lúc Nguyệt Như Tuyết quay sang ứng phó mấy tướng quân đó, Dương Chính lặng lẽ rời khỏi khách sảnh. 
Đàm phán cử hành ở Lam Quang trấn như đã định. 
Lưu Vân quốc Mạn Kỳ, Vệ Nhung quốc Lôi Đặc Lâm, còn có lão Tiếu Ân là  đại biểu liên quân và Thương Nguyệt vương Mạc Luyện Ngọc đại diện cho  Thương Nguyệt quốc bí mật gặp nhau. 
Dương Chính là người chủ đạo tạo nên tất cả, là Ma thần tướng quân danh  chấn đại lục, là người quan trọng nhất trong cuộc đàm phán của liên quân  nên bất luận hắn có tình nguyện hay không thì vẫn phải tới dự cuộc đàm  phán này. 
Lam Quang trấn được đại quân thủ hộ kín như tường đồng vách sắt. 
Người trong trấn đều bị dồn đi nơi khác, chỉ có những nhân vật trọng yếu mới được vào trấn. 
Dương Chính và Thương Nguyệt vương lần đầu gặp nhau. 
Giống như hắn tưởng tượng, Thương Nguyệt vương Mạc Luyện Ngọc thân hình  hùng vĩ, tư thái như rồng như hổ khiến người ta sinh lòng khiếp sợ. Khí  độ bá giả trường kỳ hùng bá Nam đại lục của y khiến cho dù Thương Nguyệt  quốc ở trong tình thế bất lợi nhất trong 30 năm nay vẫn làm cho bọn cao  quan liên quân không dám khinh thường, cả Mạn Kỳ cũng cẩn thận vô cùng,  hoàn toàn không có chút khí độ chiến thắng. 
So ra thì Dương Chính thua kém rất nhiều, hắn ngay cả tư thái của một vị  đệ nhất danh tướng cũng không có, gương mặt bình thường (đã đeo mặt nạ  cũ), dáng vẻ trầm mặc, thậm chí còn rất kiệm lời. Mạc Luyện Ngọc có cảm  giác nếu để hắn lẫn trong một đám người bình thường thì tuyệt đối tìm  không thấy được hắn nhưng chiến tích ẩn giấu sau dáng vẻ bề ngoài tầm  thường đó lại khiến cho Mạc Luyện Ngọc kinh hãi hơn. 
Tuy không hay lắm nhưng câu này thường khá đúng:"Chó cắn thì không sủa." 
Mạc Luyện Ngọc tuyệt không vì bề ngoài bình thường của Dương Chính mà  khinh thị, trái lại càng thêm nghi ngờ, không có cách nào nhìn thấu được  hắn. 
Hắn thờ ơ, hắn lãnh đạm, hắn ở bên lề mọi người. 
Khí chất bá giả của Mạc Luyện Ngọc không hề ảnh hưởng tới hắn, Dương  Chính chỉ ứng phó đàm thoại cho qua chuyện, rất bình thản, rất tùy ý  khiến cho người ta giận đến cực điểm vẫn không có cách gì phát tác. Mạc  Luyện Ngọc từng hận không bằm Dương Chính thành vạn mảnh nhưng chân  chính gặp hắn thì y không cách nào giận dữ cho được. 
Dương Chính thực sự là một người rất đặc biệt. 
Hắn có thể đặt mình ra ngoài cuộc đàm phán. 
Lúc đàm phán chân chính đi vào thế giằng co, hắn lại là người nhàn nhã  nhất, bình thản ngắm mọi người đang vì lợi ích của mình mà dùng thần  thương thiệt kiếm giành lấy từng chút quyền lợi. 
Đương nhiên vẫn có ba đôi mắt luôn dõi theo Dương Chính từ đầu đến cuối. 
Mạc Băng Vân, Nguyệt Như Tuyết, còn có đôi mắt thâm thúy của trí giả đệ nhất Nam đại lục. 
Tu Tư, người sáng tạo nên đất nước Thương Nguyệt hùng mạnh này. 
Mỗi lúc ánh mắt lão nhìn vào người Dương Chính thì hắn liền cảm thấy tim  đập rộn lên. Cặp mắt đó sát na như biến thành hai thanh lợi kiếm phá  nát lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, đâm sâu vào nội tâm của hắn. 
Dương Chính chợt cảm thấy lão nhân này là người biết hết mọi việc. 
Thậm chí cả thân phận chân thật của hắn lão cũng biết. 
Điểm này nhanh chóng được nghiệm chứng ngay sau đó, Tu Tư như vô tình  muốn gặp mặt Dương Chính. Lão vốn là thuật sĩ giỏi nhất Nam đại lục,  thanh danh còn siêu nhiên hơn cả quốc gia, lão muốn gặp Dương Chính thì  cũng không có ai hoài nghi. 
Ở trên tòa tháp đồng hồ của Lam quang trấn, Dương Chính và Tu Tư cùng  nhau ngắm mặt trời lặn đang chiếu ánh sáng cuối cùng trên người họ. 
Hai người hồi lâu không nói gì tựa hồ như đang hân thưởng cảnh đẹp của mặt trời lặn. 
Kỳ thật chỉ Dương Chính mới biết, hắn không quen đứng cạnh lão nhân này,  cảm giác bị nhìn thấu hết khiến hắn tưởng mình giống như mặt trời đang  lặn, bị người ta đứng ngoài quan sát mệnh vận. 
Đối với Tu Tư, Dương Chính biết không nhiều, chỉ biết lão rất nổi danh, cũng rất thần bí. 
"Mệnh vận là điều rất kỳ diệu, khi tuổi trẻ ngông cuồng thì không tin  vào mệnh vận, chỉ tin vào chính mình, cho rằng mệnh vận là tác phẩm của  mình, là bức tranh do mình vẽ ra, là khối đất do mình nhào nặn... Sau  đó, mệnh vận kiên trì cố chấp khéo léo xuyên qua nhiều năm tháng, không  nhanh không chậm cáo tố với ta rằng nó thật sự tồn tại, lại nói cho ta  biết rằng nó rất cường đại, kỳ thật ta mới là tác phẩm của nó, là bức  tranh của nó, là khối đất trong tay nó." Tu Tư mở đầu cuộc nói chuyện  bằng một tràng triết lý. 
Sau đó lão ôn hòa nhìn Dương Chính:"Ngài có cảm thấy như vậy không, tướng quân?" 
Dương Chính nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt có phần tự thương cảm:"Mệnh vận thực sự là không thể kháng cự." 
Giống như Tu Tư, Dương Chính đã qua cái thời tuổi trẻ ngông cuồng rồi. 
"Ngài thỏa hiệp sao? Tướng quân?" 
Ánh mắt Dương Chính sáng lên nhưng chớp mắt lại che giấu đi, hắn trong lòng vẫn còn ý niệm tranh đấu. 
Tu Tư tiếp tục nói:"Ngài trước giờ một mực đấu tranh, bắt đầu từ Tử vong  doanh từng bước đi tới ngày hôm nay, tất cả đều là mệnh vận." 
Dương Chính sực tỉnh, ánh mắt bình đạm chợt biến thành sắc bén như đao  phong liếc qua thân thể Tu Tư, thản nhiên nói:"Ngài quả nhiên là biết  thân phận của ta." 
Sau một lúc, hắn lại nghi hoặc hỏi:"Ngài không phải là người Thương Nguyệt sao? Cớ gì không tố giác ta?" 
Tu Tư vẫn ôn hòa như cũ như không thấy vẻ sắc bén của Dương Chính:"Mọi  thứ đều do mệnh vận an bài, ta bất quá cũng là tuân theo mệnh vận an bài  mà thôi." 
"Cái gì là mệnh vận?" Dương Chính lạnh lùng nói:"Nó chỉ là hư vô." 
"Ngài nên hiểu rằng mệnh vận xưa nay đều tồn tại." Tu Tư ngước đầu nhìn  trời, lúc này ánh sáng mặt trời cuối cùng đã bị bóng núi che khuất, gió  lạnh bắt đầu nổi lên. 
Dương Chính chợt có cảm giác hoang mang, phảng phất như có một đôi mắt cực lớn ở trên bầu trời đang nhìn hắn. 
Cảm giác này khiến cho hắn toàn thân lạnh toát. 
"Mệnh vận luận" của Tu Tư giống như một cái lưới khổng lồ từng chút một  quấn lấy hắn, làm cho Dương Chính càng giãy giụa thì càng bị thít chặt. 
Cái gì là mệnh vận, mệnh vận chỉ là thỏa hiệp, nó ẩn nấp trong bóng tối  nhìn người ta gầm gừ dãy dụa, đồng thời cười nhạo con người vô tri không  biết sợ. 
Tu Tư lấy ra một cái bình màu lam trong ngực đưa tới trước mặt Dương Chính:"Ngài cần có thứ này, đây cũng an bài của mệnh vận." 
Dương Chính muốn nỗ lực tỏ ra chán ghét, thậm chí cự tuyệt nhận lấy cái  bình này nhưng hắn lạc trong ánh nhìn của Tu Tư, thoáng chốc đã trầm  mê... Cái bình đã nằm gọn trong tay, Tu Tư không biết đi đâu rồi, Dương  Chính một mình đứng trên tháp chuông, nếu như không phải trong tay còn  giữ cái bình thì hắn cơ hồ đã cho cuộc đối thoại vừa rồi chỉ là ảo giác.  
Cái bình truyền tới cảm giác ấm áp. 
Dương Chính cầm nó lên quan sát mới phát hiện cái bình này không phải là màu lam mà dịch thể bên trong mới có màu lam. 
Lúc rời khỏi tháp Dương Chính nhìn thấy một lá thư ở chỗ Tu Tư đứng. 
Phong bì màu đen dày nặng đầy nét thương tang tuế nguyệt, sau khi mở ra Dương Chính nhìn thấy một đoạn văn tự... 
Đàm phán ở Lam Quang trấn vẫn hừng hực khí thế như cũ nhưng sau ngày đó Dương Chính không còn nhìn thấy Tu Tư nữa. 
Một tuần sau. 
Đàm phán cuối cùng đã có kết quả. 
Hai bên chiến đấu bằng miệng lưỡi cả tuần lễ, nội dung của từng hạng mục  kinh qua vô số lần chỉnh sửa đã hóa thành một cuộn giấy da dê khá mỏng,  trên đó có viết hiệp nghị cuối cùng của cuộc đàm phán giữa ba nước. 
Biên giới được vẽ lại, hai trọng trấn của Thương Nguyệt Tây tuyến thuộc về bản đồ của Lưu Vân và Vệ Nhung. 
Ngoài ra Lưu Vân quốc còn được quyền miễn thuế 5 năm, không phải bán vũ  khí loại tốt với giá rẻ cho Vệ Nhung và Thương Nguyệt, đồng thời mỗi năm  có thể mua lương thực từ hai nước giá rẻ với số lượng lớn. 
Thương Nguyệt quốc bồi thường cho Vệ Nhung quốc một lượng lớn kim tệ án theo đầu người. 
Ngoài ra, Vệ Nhung và Lưu Vân phải bảo đảm triệt quân khỏi Tây tuyến  trong vòng ba ngày, hơn nữa không được xâm phạm trong vòng 5 năm... 
Hiệp nghị này Thương Nguyệt quốc thật sự đã nhượng bộ quá nhiều. 
Cả Dương Chính cũng không hiểu, Thương Nguyệt vương cường đại là thế mà sao có thể nhường nhịn đến chừng ấy? 
Chỉ là Dương Chính chỉ tham gia 2 lần đàm phán, sau đó hắn không hề  nhúng vào cục diện đàm phán, cũng không biết hiệp nghị vì sao lại trở  thành như vậy. Vô luận thế nào lần này Vệ Nhung và Lưu Vân đều đã có  được món hời. Sau khi ký kết hiệp định, Dương Chính cảm giác được ánh  mắt "cảm kích" và một tia cảm xúc không nói thành lời của nhân vật cao  tầng hai nước. 
Lam Quang Hiệp Nghị chấn động đại lục ký kết vào một ngày mùa thu đã cải biến cục diện của cả đại lục. 
Thế hệ sau này của Lưu Vân, Vệ Nhung hai nước đã có tư cách sánh vai ngang với Thương Nguyệt. 
Nam đại lục không còn là cục diện một mình Thương Nguyệt quốc độc bá,  không lâu sau, tân vương Vệ Nhung quốc đăng cơ, Tư Đế An mới 10 tuổi đã  ngồi vào vương vị, còn vương hậu Thụy Thu làm nữ vương nhiếp chính. 
Mọi việc đều thuận lý thành chương, điều mọi người quan tâm nhất chính là Ma thần tướng quân đi về đâu. 
Hắn tựa hồ biến mất trong dân chúng, hắn từng nhậm chức ở 2 nước Vệ  Nhung và Lưu Vân nhưng lại không hề được phong quan, chỉ ở trong bóng  tối thao túng mọi việc.