Ôn Ni làm bạn với mình đã tám năm. Trong tám năm qua, Ôn Ni là chính là thứ đắc dụng nhất để bảo đảm an toàn cho mình, mặc dù nó đã rất cũ kỹ. Ôn Ni còn như một lão già ôn hòa, hiền hậu yên lặng chịu đựng vất vả mệt nhọc trợ giúp mình mà không hề kêu than một tiếng.
Diệp Trọng trong lòng phảng phất như có cái gì rất đau đớn, có cái gì đó vỡ tan vậy. Trong nhiều năm qua, Diệp Trọng nhớ rõ chỉ có một lần, đó là khi cha nuôi qua đời mới có loại cảm giác này. Đây là bi thương sao? Diệp Trọng nhẹ giọng tự hỏi chính mình.
Không biết cha nuôi ở thế giới bên kia có ổn không, cuộc sống thế nào? Diệp Trọng ngây ngốc suy nghĩ.
Diệp Trọng tìm một chỗ không người, lẳng lặng ngây người suốt một ngày.
Chờ đến khi hắn đi đến căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, hắn gọi cho Mục Thương, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Mục, ta muốn nhìn thời khóa biểu!”
Tôn Tuyết Lâm cảm thấy có chút buồn bực.
Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều đau khổ tìm kiếm. Gần như tất cả các phòng trong Khu đối chiến nàng đều đã tìm qua một lần, vậy mà vẫn chưa từng gặp lại được cái tên YC kia, thật là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Tuy rằng liên tục không thu hoạch được gì khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ mất mát, nhưng nàng vẫn không có từ bỏ. Nàng phải giống như YC, phải lần lượt đối mặt thất bại.
Tôn Tuyết Lâm tự cổ vũ mình như vậy.
Hôm nay vẫn chưa tìm được!
Tôn Tuyết Lâm tâm tình vô cùng uể oải. Quên đi, hay là đi tìm Tú biểu muội a. Lúc này, nàng chắc là đang ở khu huấn luyện trụ cột a.
Tú biểu muội là con gái của dì Hai, từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với Tôn Tuyết Lâm. Sau vài lần Tú biểu muội không thể thông qua nổi khảo hạch của người lái quang giáp, dì Hai liền nghĩ đến phụ thân của Tôn Tuyết Lâm, Tôn Hải Ninh. Nàng hy vọng Tôn Hải Ninh có thể hướng dẫn con gái nàng một chút. Nhưng Tôn Hải Ninh bình thường bề bộn nhiều công việc, chuyện hướng dẫn này hầu hết thời gian là giao cho Tôn Tuyết Lâm.
Khu huấn luyện trụ cột chỉ có một vài người. Bởi vì đối với khoa huấn luyện trụ cột mà nói, huấn luyện ý thức hiệu quả cũng không quá rõ ràng, ngược lại thao tác thực tế còn tiến bộ nhanh hơn. Cho nên, có rất ít người đến khu huấn luyện trụ cột. Hơn nữa, bộ phận trụ cột này đại đa số mọi người từ lúc còn rất nhỏ đều đã được học qua, cho nên người tới đây đã ít lại càng ít.
Tôn Tuyết Lâm vô tình đi xem phòng ở khu huấn luyện trụ cột. Rất nhanh liền tra ra được phòng của Tú biểu muội , nàng liền trực tiếp tiến vào phòng của Tú biểu muội.
Bên trong gian phòng là một mảnh không gian trống trải, phía trên mặt đất bố trí các loại chướng ngại vật. Tú biểu muội đang ở trong đó, thân hình chậm rãi di chuyển, gian nan thực hiện các động tác vượt qua chướng ngại vật.
Thấy Tú biểu muội đang khắc khổ luyện tập, Tôn Tuyết Lâm không có trực tiếp đi tới quấy rầy, mà đứng ở trên khán đài mà quan sát.
A, bên kia còn có người!
Một thân ảnh màu đen bò xuyên qua đống chướng ngại vật, tốc độ nhanh đến kinh người. Trình độ như vậy, còn cần ở đây huấn luyện sao? Tôn Tuyết Lâm có chút nghi hoặc, không khỏi nhìn kỹ.
Bỗng dưng, Tôn Tuyết Lâm như bị sét đánh, ngây ra như phỗng!
YC! Tuyệt đối là YC! Tôn Tuyết Lâm kích động đến mức nhảy dựng lên! Đúng vậy, chính là hắn! Trên vai trái của Hắc Điểu vẫn còn giữ vết thương ngày ấy do mình trong lúc vô ý đánh trúng! Còn có vết xước bên hông kia nữa! Mình tuyệt đối không nhận sai!
Chẳng lẽ đây là trời không phụ lòng người sao? Tôn Tuyết Lâm thì thào tự nói.
Diệp Trọng nhìn thống kê các chỉ số hiện lên trên Hắc Điểu, không khỏi hơi hơi nhíu mày, vẫn còn thiếu chút nữa. Rõ ràng, chỉ còn kém một chút là có thể đạt tới tiêu chuẩn của Mục, nhưng chỉ một chút này thôi, hắn lại không đếm được bản thân đã thử qua bao nhiêu lần mà vẫn chưa thể đột phá nổi.
“Diệp Tử, lấy năng lực lĩnh ngộ cùng với nền tảng của ngươi, nếu muốn hoàn thành huấn luyện trụ cột thì trên thực tế cũng không phải là chuyện gì khó. Thậm chí, có thể còn rất nhẹ nhàng! Nhưng, nếu ngươi vừa lòng với tiêu chuẩn như vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn không có khả năng lái ta!”
“Tuyệt đại đa số mọi người đều không hề coi trọng huấn luyện trụ cột, nhưng kỳ thật, bọn họ hoàn toàn sai lầm!”
Nói những lời này, Mục Thương rất có vài phần phong thái ngạo nghễ của một tuyệt thế cao thủ. Một lần làm cho Hiệp kích động đến mức bùng nổ, không thể kiềm chế!
“Qua tính toán của ta, 99.328% động tác cao cấp đều từ cái gọi là động tác trụ cột này mà biến hóa thành! Bởi vậy có thể thấy được, động tác trụ cột mới là bản chất của toàn bộ kỹ xảo của sư sĩ!”
Diệp Trọng như đang có điều suy nghĩ.
Mục Thương lập tức cho hiện lên ra một phần số liệu: “Diệp Tử, đây là ta căn cứ tính năng Hắc Điểu của ngươi mà đặt ra yêu cầu huấn luyện, ngươi về sau cứ y theo yêu cầu ghi trên này mà thực hiện đi!”
Đôi mắt điện tử của Mục Thương chợt sáng ngời:“Diệp Tử, ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được tin tưởng vào sự tồn tại của cực hạn!”
Diệp Trọng rất cao hứng tiếp thụ đề nghị của Mục. Sinh tồn ở Phế tinh bao lâu như vậy, hắn đối với phương pháp có thể đề cao thực lực của mình thì rất vui mừng muốn nếm thử!
Nhưng lúc đó, hắn mới biết được sự biến thái của Mục! Sau này, trong huấn luyện mới hiểu được, yêu cầu chỉ số này không ngờ không có chỗ nào mà không đạt tới khả năng cực hạn của Hắc Điểu! Sau khi cố gắng một ngày một đêm, mệt đến mức gần như hộc máu, Diệp Trọng rốt cục đã hoàn thành đề mục đầu tiên trong đó! Điều này, khiến cho hắn có chút vui mừng.
Mục Thương vẻ mặt ôn hoà, nói:“Diệp Tử, không tồi không tồi. Chỉ có điều, tốc độ của ngươi cần phải đề cao hơn. À, để đề cao tính tích cực của ngươi, xem ra việc thành lập thưởng và phạt một cách máy móc là điều tất yếu. Như vậy đi, nếu ngươi sau một tuần không hoàn thành nổi khoa thứ nhất, vậy tuần sau ngươi chỉ có thể ăn thức ăn hữu cơ lỏng!”
Thấy Mục âm u nhìn mình, Diệp Trọng không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, ai kêu Ôn Ni của mình không có biện pháp dùng, chỉ có thể dựa vào Mục đi săn! Ăn thịt của người ta thì miệng nên ngắn lại!
Vì từ nhỏ đã vô cùng chán ghét thức ăn hữu cơ lỏng, Diệp Trọng không thể không liều mạng hoàn thành chỉ tiêu do Mục đề ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong tuần, nếu không thể hoàn thành, suốt cả tuần sau sẽ phải ăn thức ăn hữu cơ lỏng màu trằng trắng kia. Chỉ nhìn thôi mà Diệp Trọng đã cảm thấy ghê tởm, chứ đừng nói là ăn!
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu ra? Diệp Trọng rất hiểu Mục. Mục nếu đưa ra chỉ số này thì Hắc Điểu nhất định có thể hoàn thành .
Tại sao lại cứ chỉ còn thiếu một chút nữa là được? Diệp Trọng đau khổ suy tư.
Đang huấn luyện, A Tú thoáng nhìn thấy biểu tỷ trên khán đài, liền vui mừng điều khiển quang giáp Hắc Điểu nghiêng ngả lảo đảo bay tới phía Tôn Tuyết Lâm. Nhưng kỹ thuật của nàng thật sự quá kém, không ngờ tới, rầm, đầu Hắc Điểu đụng vào một thanh kim loại treo ngang giữa không trung. Kinh hoảng, bấn loạn, A Tú thét lên kinh hãi, âm thanh thông qua quang giáp vang vọng khắp toàn bộ căn phòng.
Tiếng kinh hô cũng khiến Tôn Tuyết Lâm vốn tâm tư vẫn đặt ở trên người YC chợt bừng tỉnh, vừa chứng kiến quang giáp của Tú biểu muội đang từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, Tôn Tuyết Lâm thầm hô không tốt. Tú biểu muội từ nhỏ đã nhát gan, thể chất lại yếu, cho nên đối với quang giáp vẫn giữ thái độ kính nhi viễn chi. Nếu lần này bị kinh hãi, có lẽ không chỉ bị thương nặng, nói không chừng còn có thể lưu lại bóng ma ám ảnh ở trong lòng, về sau sẽ đối với việc lái quang giáp sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi. Trong nháy mắt, Tôn Tuyết Lâm trên khán đài lập tức điều khiển Ảnh Phượng, đem tốc độ bộc phát đến mức cao nhất, phóng về phía Tú biểu muội, hy vọng có thể tiếp được trước khi nàng bị rơi xuống đất.
Nhưng giữa không trung bố trí đầy các loại chướng ngại vật với đủ loại hình thức cổ quái, những thứ này đã gây trì hoãn rất nhiều đến tốc độ của Tôn Tuyết Lâm. Nhìn khoảng cách tới mặt đất của Tú biểu muội càng ngày càng gần, mà mình và nàng còn một khoảng cách rất dài, trong lòng Tôn Tuyết Tâm cuống đến độ muốn phát khóc.
Một tiếng kinh hô này cũng làm Diệp Trọng ở cách đó không xa đang lâm vào suy nghĩ sâu xa bừng tỉnh. Vừa lúc chứng kiến một Hắc Điểu giống với mình đang từ không trung rơi xuống mặt đất.
Diệp Trọng cũng không nghĩ nhiều, hai tay đột nhiên động, Hắc Điểu tựa như một trận gió hướng về phía đồng loại bay tới.
Cuộc sống vốn cô độc chỉ có Mục làm bạn, trong sâu thẳm tâm hồn Diệp Trọng luôn khao khát được thấy đồng loại xuất hiện hơn bất cứ kẻ nào khác. Có lẽ, đó cũng là nguyên nhân mà Diệp Trọng ra tay a!
Diệp Trọng căn bản không kịp nghĩ nhiều, chướng ngại vật lộn xộn làm cho Diệp Trọng giống như về tới tràng cảnh đi săn thú trong khung cảnh tràn ngập rác rưởi ở hiện thực. Khổ luyện một tuần, những động tác quan trọng chợt hiện lên trong óc Diệp Trọng. Hắn phảng phất như có sở ngộ, theo bản năng thao tác đâu vào đấy. Không nhanh không chậm, tốc độ của hai tay hắn ngược lại so với bình thường thì chậm hơn rất nhiều!
Hắc Điểu của Diệp Trọng phảng phất như một luồng khói nhẹ, xuyên qua đám chướng ngại vật hỗn độn này. Hắn không chút nào bị trở ngại, chẳng e ngại gì đối với một chút chướng ngại nhỏ nhoi này, tự do mà di chuyển như mọi ngày.
Khi Hắc Điểu kia còn cách mặt đất khoảng 3 thước, Hắc Điểu của Diệp Trọng đã nhanh chóng bay tới, sau đó chậm rãi giảm tốc độ, đỡ lấy quang giáp Hắc Điểu kia, trượt thêm một đoạn, rồi hắn mới khống chế Hắc Điểu vững vàng hạ xuống.
Hiệp Trọng bình tĩnh nói: “Tốt lắm, không có việc gì!” Liền đem Hắc Điểu trên tay buông ra.
Hai giây sau, một quang giáp Ảnh Phượng cũng bay đến. Hắc Điểu trước mặt là bằng hữu của nàng, Diệp Trọng có chút hâm mộ phỏng đoán. Đột nhiên, Diệp Trọng cảm thấy Ảnh Phượng này có chút quen mắt. A, Diệp Trọng liền nhớ tới, quang giáp này chính là đối thủ đầu tiên của mình khi tới nơi này. Thấy Ảnh Phượng nhìn nhìn mình, Diệp Trọng liền hơi hơi gật đầu thăm hỏi đối phương.
Ánh mắt Diệp Trọng theo thói quen hướng trên quang não nhìn kỹ, lại ngẩn ngơ!