Ngụy trang – chính là năng lực đặc biệt của Phong Sa Trùng, nó lợi dụng lớp vỏ ngoài gồ lên bất quy tắc, ngụy trang thành một tảng thiên thạch, do đó tránh thoát được hệ thống tìm kiếm của địch nhân. Nhưng mà muốn năng lực này được khởi động yêu cầu điều kiện vô cùng khó khăn, yêu cầu bắt buộc là phải tắt hết toàn bộ hệ thống động lực. Mà muốn toàn bộ hệ thống động lực tắt hết, cần một lượng thao tác cực lớn, nói cách khác, khi người điều khiển sử dụng năng lực này, tức là đã buông bỏ hoàn toàn tốc độ, vậy thì ngươi chỉ còn nước cầu nguyện rằng mình có thể thành công thoát khỏi hệ thống tìm kiếm của địch nhân đi, nếu không đến lúc bị phát hiện ngươi muốn chạy trốn cũng không kịp!
Không hề nghi ngờ, đối với yêu cầu cần số lượng thao tác quá lớn chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà năng lực này không được ứng dụng phổ biến.
Phong Sa Trùng của Diệp Trọng lặng yên không một tiếng động xuyên qua đội thương thuyền.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khối thiên thạch này luôn dán sát dưới đáy thương thuyền hoặc phi hành ở cạnh, mỗi một lần đều không sai lệch một ly, cực kỳ nguy hiểm!
Mỗi khi di chuyển qua một chiếc thương thuyền, Diệp Trọng liền lợi dụng nó để che dấu chính mình, ở trong một khoảng thời gian cực ngắn thực hiện một loạt thao tác như mở động cơ, chỉnh góc độ, tắt động cơ…
Sau khi xẹt quá một chiếc thương thuyền cuối cùng, Diệp Trọng rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.
Phong Sa Trùng của Diệp Trọng dựa theo quán tính, như một tảng thiên thạch tà tà trôi nổi bay về phía xa. Trong vũ trụ yên tĩnh và hắc ám, một khối thiên thạch yên lặng trôi không có bất cứ kẻ nào thèm chú ý đến.
Lúc này Diệp Trọng mới phát hiện cả người mình đã ướt đẫm, giống như mới từ trong hồ nước lao ra, hai tay truyền đến từng đợt cảm giác hơi co rút, là do một loạt những thao tác vừa rồi đã vượt quá tiêu chuẩn huấn luyện bình thường, đối với hai tay phải chịu đựng áp lực quá lớn nên mới dẫn đến tình trạng này. Mà thảm nhất là tay phải của Diệp Trọng, một quyền phá vỡ cửa kho hàng, khiến cho tay phải hắn đã bị thương, bình thường thương tổn mức độ này Diệp Trọng không thèm để vào mắt, thế nhưng việc hiện tại hắn có thể làm chỉ là cầu nguyện sao cho tay phải của hắn lúc này ngàn vạn lần đừng có mà tiêu tùng luôn.
Mồ hôi cùng với máu quyện vào nhau, mồ hôi chảy vào vết thương trên tay phải, chất muối trong đó tạo thành kích thích rất nhỏ, cũng làm cho Diệp Trọng cảm giác cánh tay phải đỡ mệt mỏi hơn phần nào.
Với tốc độ hiện tại, tới chỗ tảng thiên thạch kia còn cần tầm năm phút nữa.
Bởi vì cửa của khoang điều khiển đang đóng chặt, nên toàn bộ tin tức đều được truyền đến màn hình trước mặt Diệp Trọng, màn hình tản ra ánh sáng mở ảo, có vài phần giống như một khung cảnh chỉ có ở trong giấc mơ.
Đáng tiếc Diệp Trọng không có rảnh mà thưởng thức khung cảnh này, hai mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm toàn bộ tin tức trên màn hình, không những điều hòa tiết tấu hô hấp của mình, để có thể không phục được một chút thể lực vốn đã bị tiêu hao rất nhiều, hai tay liên tục làm những động tác nhẹ nhàng, để giảm bớt sự mệt mỏi của chúng.
Tình hình chiến trường lúc này như thế nào, Diệp Trọng đã không thể quan sát được.
Năm phút qua đi, Diệp Trọng nhìn tảng thiên thạch ở trước mắt mình càng lúc càng lớn, tâm trí hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy, bước đầu tiên đã hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, vậy bước thứ hai sẽ thế nào đây?
Gần, gần, càng gần – Chính là lúc này!
Ngay khi Phong Sa Trùng tiến vào trong bóng tối của tảng thiên thạch, động cơ của Phong Sa Trùng ầm ầm khởi động, cũng lúc đó, động cơ phụ trợ cũng toàn bộ được mở ra, động cơ phụ trợ không ngừng điều chỉnh phương hướng góc độ, Phong Sa Trùng như bị thiên thạch hấp dẫn, theo một góc 120 độ tiến về phía thiên thạch, trong nháy mắt tưởng như sắp va chạm với thiên thạch thì Phong Sa Trùng liền nghiêng người một cái từ một bên sườn của thiên thạch thoát ra, toàn bộ quá trình sinh động giống như mây bay nước chảy, tự nhiên mà thành.
Bởi vì khoảng cách giữa tảng thiên thạch và song phương đang chiến đấu khá xa, không dễ dàng hấp dẫn người khác chú ý, đây là nguyên nhân mà Diệp Trọng lựa chọn tảng thiên thạch này.
Hắn phải lợi dụng tảng thiên thạch này để hoàn thành chuyển hướng.
Không thể nghi ngờ, Diệp Trọng hoàn thành cực kỳ hoàn mỹ, Diệp Trọng dám tin tưởng, cho dù Mục có mặt tại đây, đối với động tác chuyển hướng của hắn nhất định sẽ cực kỳ hài lòng.
Hệ thống động lực của Phong Sa Trùng ngay khi vừa mới bay ra khỏi tảng thiên thạch toàn bộ liền được tắt đi.
Phương hướng phi hành hiện giờ của Phong Sa Trùng – Thuyền hải tặc!
Ai cũng không hề chú ý tới tảng “Thiên thạch” có thể thay đổi toàn bộ kết quả của chiến trường này, hiện nó đang hướng về phía Thuyền hải tặc bay tới!
Nhìn thuyền hải tặc càng lúc càng gần, tâm tình của Diệp Trọng càng lúc càng khẩn trương!
Góc độ hoàn toàn chính xác!
Phong Sa Trùng lướt sát sàn sạt quá chiếc phi thuyền thứ nhất của đám hải tặc, làm cho Diệp Trọng ở bên trong phải toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hiện tại cũng không có cơ hội để cho Diệp Trọng điều chỉnh góc độ, chỉ cần động cơ của Phong Sa Trùng mơi chút khởi động, lớp ngụy trang sẽ ngay lập tức biến mất, có thể tưởng tượng, Diệp Trọng tuyệt đối khẳng định mình ngay lập tức sẽ bị vô số lửa đạn oanh tạc thành từng đến ngay cả tro cũng không còn.
Phong Sa Trùng đã chứng minh năng lực tính toán của Diệp Trọng là cực kỳ hoàn mỹ, không hề cùng với bất cứ thuyền hải tặc nào phát sinh va chạm, tiếp tục hướng mục tiêu bay tới.
Mục tiêu cuối cùng của Diệp Trọng – Chiếc phi thuyền hải tặc có hình dạng kỳ lạ nhất!
Diệp Trọng dám khẳng định, chiếc thuyền này tuyệt đối không phải là một phi thuyền hải tặc bình thường! Nhìn chiếc thuyền hải tặc sắp trở thành con mồi của mình được vô số những con thuyền khác bảo vệ xung quanh, trong lòng Diệp Trọng cảm nhận được một cảm giác kích thích trước nay chưa từng có, loại kích thích này giống như một dòng điện chạy khắp người hắn, làm cả người hắn hưng phấn, thậm chí có đôi chút run rẩy!
Hai mắt Diệp Trọng đỏ bừng, những mệt nhọc vừa rồi, đau đớn từ miệng vết thương, sự co rút của hai cánh tay đã toàn bộ không cánh mà bay, thân thể Diệp Trọng như được rót vào một luồng sức sống mới, khiến cho tinh thần hắn hưng phấn, hắn thậm chí còn cảm thấy chưa bao giờ có trạng thái tốt đến như vậy!
Bất đồng với sự cuồng nhiệt đang dâng lên trong lòng, động tác hai tay của Diệp Trọng vẫn đâu vào đấy, không hề có một chút loạn nhịp nào!
Ngay khi Phong Sa Trùng xẹt tới đáy chiếc thuyền hải tặc này, chiếc đuôi của nó đột nhiên bắn ra, phốc một tiếng, âm thanh cắm vào hợp kim lập tức truyền tới. Đuôi của Phong Sa Trùng thực chất là một cái ống hút hình tròn cực lớn, bình thường nó co rút lại thành hình nón. Đuôi của Phong Sa Trùng khi sắp chạm tới đáy tàu hải tặc trong nháy mắt chợt mở ra, hóa thành ống hút hình tròn, dính thật chắc vào đáy tàu hải tặc.
Phong Sa Trùng lập tức ngừng lại, Diệp Trọng cũng từ phía dưới bò lên.
Diệp Trọng cẩn thận đánh giá đáy thuyền trước mắt hắn.
Trung tâm của đáy thuyền có một cửa sổ hình tròn đóng chặt, e rằng từ bên trong mới có thể mở ra.
Trong quang giáp vũ trụ đều có áo cứu sinh cho sư sĩ, nó không chỉ có thể cung cấp dưỡng khí trong vòng 12 giờ, mà còn có năng lực phi hành, đương nhiên, nó chỉ có thể phi hành ở phạm vi rất nhỏ, chính là chỉ trang bị để cho sư sĩ có thể thuận lợi chạy tới tàu vũ trụ gần nhất.
Diệp Trọng mặc áo cứu sinh vào, bên hông đeo thanh dao găm mà Cố Thiểu Trạch tặng hắn, trên tay mang theo thùng dụng cụ, lặng yên không một tiếng động nhảy ra khỏi khoang điều khiển. Diệp Trọng không có dọc theo dây cáp hợp kim tiến về phía trước, mà di chuyển đến dưới bụng của Phong Sa Trùng, tìm kiếm chỗ chứa vũ khí.
Diệp Trọng cẩn thận thò tay vào trong hòm dụng cụ, lôi ra dụng cụ để tháo thanh gươm laser trang bị cho Phong Sa Trùng ra, súng ống hiện giờ Diệp Trọng cũng không dám sử dụng, sử dụng loại đồ chơi đó bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến cho hành vi của mình bị bại lộ, Diệp Trọng cũng không dám đem cái mạng nhỏ của mình ra để mạo hiểm như vậy.
Diệp Trọng cầm theo thanh gươm laser dài đến ba thước, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.
Cẩn thận di chuyển dọc theo dây cáp hợp kim đến đáy tàu hải tặc, tới chỗ cái cửa sổ hình tròn kia, cẩn thận quan sát cánh cửa này, quả nhiên là phải từ bên trong mở ra, Diệp Trọng lập tức loại bỏ ý tưởng lợi dụng thùng dụng cụ để mở ra cánh cửa này, vì thế tiện tay đem thùng dụng cụ ném qua một bên, hai tay nắm chặt thanh gươm laser.
Sống hay chết, lúc này là lúc quyết định! Diệp Trọng cầm gươm laser trong tay không chút do dự hướng cánh cửa đâm tới!