Ta hiện đang buồn bực không vui, vô thanh vô tức ngồi trên lưng ngựa. Không biết từ khi nào, ở phía xa xa hiện ra một đám người, chắc cũng phải trên trăm người, mỗi người đều cầm theo côn bổng đao thương, thậm chí cầm theo cuốc xẻng, xà beng….tất cả các loại nông cụ, vừa đi vừa hò hét. Lý bá nhanh chóng thúc ngựa chạy tới phía trước ta. Những người đó đang tiến đến gần, thì ta lại chợt nghe thấy ở phía sau cũng có tiếng hò hét, ta quay đầu nhìn lại, thì ra lại là một đám người nữa, họ cũng cầm theo đủ loại dụng cụ. Lý bá nói to: “Là dùng binh khí đánh nhau! Mau tránh ra!”, sau đó phóng ngựa rời khỏi đường đi, hướng phía đồng ruộng mà chạy tới, khẽ quay đầu lại nói: “Tiểu thư mau đến đây với ta!” Ta hoảng hốt, theo quán tính tay nhanh chóng cầm lấy cương ngựa, con ngựa cũng đành phải ngoan ngoãn chậm rãi đi tới. Tiễn Nhãn cùng Hạnh Hoa cũng chạy lên phía trước ta, chỉ có Tạ Thẩm Ngôn vẫn như cũ, luôn luôn ở phía sau ta. Ở phía trước có vài người quay đầu lại, thấy ta đang đi thong thả, đều phải quay trở về, thấy thế, ta hô to: “Đừng quay đầu lại, các ngươi đi nhanh lên, ta chỉ có thể thong thả mà đi, đừng có thúc giục ta!” Ta quay đầu hướng Tạ Thẩm Ngôn nói: “Ngươi cũng mau chạy đi!” Hắn đội nón vì thế ta không thấy mặt của hắn, hắn không nói tiếng nào, khẽ nơi lỏng dây cương ngựa, vẫn chậm rãi đi theo phía sau ta.
Hai bên tiến sát đến gần nhau, ta có thể nghe thấy tiếng bọn hắn kêu la: “Báo thù! . . . Nợ máu trả bằng máu. . . . . . . Giết bọn hắn! . . .” Lý bá bỗng quay ngựa trở về, phi đến phía sau ta, nói: “Tạ công tử mau mau đi trước đi! Ta sẽ ở đậy để bảo hộ cho tiểu thư!” Tạ Thẩm Ngôn cũng không nói tiếng nào, cũng không có làm theo lời Lý bá.
Chúng ta vừa cưỡi ngựa, ta đi ở giữa, hai người bọn họ cùng nhau đi song song hai bên ta. Hai nhóm người hung dữ đó đang đánh nhau hăng say thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhau cãi vã: “Giao ra hung thủ! . . . Báo ứng! . . .” Ta bỗng nhiên cảm thấy bọn hắn bên trong chắc chắn là tràn ngập sợ hãi, bất đắc dĩ nên mới phải đánh nhau, nhưng thật sự trong thâm tâm cũng không muốn gây tổn hại đến đối phương.
Đi được 1 đoạn, ta dừng ngựa, xoay người lại, ở phía sau Lý bá cùng Tạ Thẩm Ngôn cũng dừng lại. Lý bá nói: “Đi nhanh lên! Chúng ta đang ở rất gần bọn họ, bọn hắn đánh nhau mất tâm tính, có thể sẽ tùy tiện giết người!” Ở phía trước, Hạnh Hoa cùng Tiễn Nhãn cũng dừng ngựa lại đứng chờ ta.
Lúc đó ta bỗng nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, đây là chuyện không thể chống cự, ta khẽ xoay đầu ngựa quay lại. Lý bá kinh ngạc nhìn ta, Tạ Thẩm Ngôn yên lặng không tiếng động, chỉ ngồi ở trên ngựa nhìn ta.
Ta sớm muộn gì cũng có một ngày phải rời đi, cho nên trước khi ta rời đi có lẽ là nên làm một vài chuyện tốt, làm cho tất cả những người ở lại có thể nhớ đến ta như một hồi ức đẹp chứ không như bây giờ, làm cho ta cảm thấy thật xấu hổ! Hy vọng ngày sau nếu ai đó có đó nhớ tới ta, sẽ không bao giờ phải nhớ tới những điều bi thương cùng đau khổ, hy vọng hắn sau này cũng sẽ chỉ nhớ đến ta ở thời điểm này, cũng có chút tình cảm lưu luyến đối với ta mặc dù lúc đó ta chẳng thể ở bên hắn!
Ta tháo nón xuống, nhìn Lý bá nói: “Lý bá, ngươi còn nhớ rõ những gì trước đây ta đã nói chứ?” Lý bá có vẻ rất vội vã, nhanh chóng nói: “Nhớ rõ, tiểu thư, chúng ta rời đi trước rồi từ từ nói sau!”
Ta nhìn Lý bá nói: “Ngươi đồng ý ngươi sẽ nghe lời ta, cho nên, hiện tại ta muốn nói với ngươi, các ngươi lập tức rời đi, không cho phép dừng lại chờ ta!”
Lý bá nói: “Không thể! Tiểu thư chớ có nhiều lời, chạy nhanh đi!”
Hạnh Hoa phi ngựa tới bên cạnh ta, vội vàng nói: “Tiểu thư, đi nhanh đi!”
Ta đem nón đưa cho Hạnh Hoa, cười nói: “Đầu của ta có rối hay không?”
Hạnh Hoa sửng sốt: “Không, không, không rối, tiểu thư. . .”
Ta cười hỏi: “Ta có đẹp hay không?”
Hạnh hoa sợ hãi: “Đẹp! Nhưng mà tiểu thư, đây không phải là thời điểm nói chuyện điên rồ, muốn bệnh lại càng không được!”
Ta cười lớn một tiếng: “Lúc này để lộ ra khuôn mặt dễ nhìn sẽ rất là có ích!”
Ta thu lại nụ cười, nhìn Lý bá nói: “Nói không giữ lời là tiểu nhân! Ta muốn đến đó cùng bọn họ nói chuyện, các ngươi không thể đi theo ta! Nói cách khác, các ngươi trên người mang theo kiếm sẽ làm cho bọn hắn càng giận dữ hơn, có khả năng sẽ giết chết ta mất!”
Nói xong, ta khẽ quay đầu bắt giác nhìn Tạ Thẩm Ngôn liếc mắt một cái, sau đó đá mạnh vào ngựa, con ngựa bị hoảng nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Lý bá ở đó ngây người nhìn theo, ta lách sang bên cạnh hắn, chạy về phía bọn người kia. Ngựa của Lý bá còn đang bị kẹt lại với ngựa của Tạ Thẩm Ngôn cho nên ta không cần lo lắng hắn có thể kéo ngựa ta lại.
Ta hướng về đám người đanh đánh nhau mà phóng ngựa chạy đến, trong người đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng cùng tin tưởng! Ta dường như nghe được huyết mạch trong người đang chảy rất nhanh, thanh âm nghe như tiếng trống ra trận, ta hiện tại căn bản là nghe không được bất kì thanh âm nào khác! (BB: tỷ quởn quá ha….có máu giang hồ…người ta đánh nhau mà mình sôi sục máu huyết là thế nào?)
Trong mắt ta hiện giờ nhìn thấy những người đó càng ngày càng gần, bọn hắn miệng thì hô lớn, tay thì quơ quơ hung khí. Ta dừng lại cách bọn hắn khoảng vài trượng, khẽ xuống ngựa rồi đi nhanh về phía bọn hắn. Y phục của ta bị gió bụi của cuộc đánh nhau thổi bay bay về phía sau, nhưng ta lại cảm thấy được cảm giác dường như có một bức màn che chắn cho ta, không có gì có thể gây tổn hại cho ta!
Một người vung tay lên hướng ta mà đánh, ta trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ rất mãnh liệt. Ta nhìn hắn, lúc này ánh mắt hắn đã đỏ ngầu, khẽ nói: “Lão bà ngươi đang mang thai, lần này sẽ không đẻ non, vẫn sẽ là con trai!” Hắn sửng sốt, chiếc gậy to chém gió xẹt ngang qua đầu ta. Ta vẫn kiên trì đi tiếp vào khoảng trống giữa hai nhóm người. Các loại vũ khí nhằm hướng ta mà lao đến, ta nhìn mỗi người bọn hắn một lượt, rồi nói, nói xong ta không rõ mình đã nói những gì:
“Bệnh của lão mẫu ngươi có chuyển biến rất tốt.”
“Xuân Mai cũng thích ngươi.”
“Con của ngươi một tháng sau sẽ quay trở về.”
“Ngươi buộc tiểu trư ở thôn tây, trong rừng cây.”