Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 47: Sư huynh Hứa Dật
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ nhất canh
Hắn vẫn quyết định chạy đến chỗ Hứa Dật sư huynh một chuyến, pháp quyết tốt cầu không xong vậy đành lui một bước, tìm thứ gì đó tàm tạm cũng được. Kiếm quyết đối với hắn là một tờ giấy trắng, kiếm một ít cơ sở về tham khảo cũng tốt.
Hừ, môn phái không cấp, cùng lắm thì mình bỏ tiền túi mua.
Chỉ cần nện đủ nhiều tinh thạch tự nhiên có thể mua được kiếm quyết không tồi.
Ta đường đường là Linh Thực Phu, là loại người thiếu tinh thạch sao? Hắn hồn nhiên quên mất khối linh thạch sau cùng cũng đã bị Bồ yêu nghiền ép sạch sẽ.
Tỉnh lại sau giấc ngủ dài, ánh mặt trời chói lòa khiến Tả Mạc híp cả mắt lại.
Thoải mái rên rỉ một tiếng, cảm giác đau nhức hôm qua biến mất tiêu khiến toàn thân hắn nhẹ nhàng thoải mái vô cùng. Tuy rất muốn ngủ nướng thêm tí nữa nhưng giãy dụa trong khoảnh khắc, hắn bèn quyết định tỉnh dậy. Đến Trúc Cơ rồi thì nhu cầu đối với giấc ngủ rất ít, trừ để khôi phục thể lực ra thì tác dụng trọng yếu nhất của nó chỉ là khiến tinh thần được nghỉ ngơi.
Trong ánh dương quang vươn mình vặn vẹo một cái, xương cốt toàn thân giống như đậu rang kêu vang bôm bốp dọa cho Tả Mạc nhảy dựng. Vội vàng sờ mó khắp toàn thân, không phát hiện vấn đề gì hắn mới yên tâm trở lại.
Mỗi lần đột phá, hắn đều cảm thấy hồ đồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Như lúc đột phá《 Tiểu Vân Vũ quyết 》tầng thứ tư hay hoàn thành một hơi thai tức 《 Thai Tức Luyện Thần 》 đều như vậy cả, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Trừ trận xương cốt kêu răng rắc đầy dọa người kia thì tu vi còn tăng thêm mấy bậc, ngoài ra hắn chưa phát hiện thêm chỗ tốt nào của việc Trúc Cơ.
Mình cũng quá tham lam đi, Tả Mạc cười cười tự giễu, chỉ riêng tu vị tăng thêm đã khiến hắn được ích lợi vô cùng.
Đi ra khỏi phòng, cảm giác còn sống sau tai họa khiến Tả Mạc nhận ra ánh mặt trời kia quý giá đến nhường nào. Ngay cả con nhạn trên nóc nhà kia trong mắt hắn cũng không còn vẻ đáng ghét như hôm qua.
An nhiên đứng vững, hít một ngụm khí thật sâu, mười ngón vung lên phút chốc chỉ còn nhìn thấy những vệt hư ảnh chạy dài. Thần tình Tả Mạc trở nên chuyên chú, mười ngón tay cực kỳ linh động, tốc độ nhanh như chớp biến hóa phức tạp nhìn hoa cả mắt. Từ sau khi học tập 《 Thảo Mộc quyết 》loại chỉ pháp này gần như trở thành một trong những pháp quyết hắn thường xuyên tu luyện.
Ở Luyện Khí kỳ thực sự không có nhiều pháp quyết có thể luyện tập cách vận dụng linh lực, mà những thứ như 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》cơ hồ Tả Mạc đã tu luyện tới cực hạn mà Luyện Khí kỳ có thể với tới. Trong khi những cách vận dụng linh lực hắn chưa nghe ai nói qua cả chứ đừng nói đến chuyện có được chút thành tựu. Thứ duy nhất có thể tiêu phí thời gian, hơn nữa cũng khiến hắn cảm thấy hữu dụng chính là chỉ pháp. Vậy là chỉ pháp《 Thảo Mộc quyết 》 cũng trở thành lựa chọn duy nhất của hắn.
Tăng thêm tu vi đối với việc đề thăng chỉ pháp không có tác dụng quá lớn, điểm này khiến Tả Mạc càng thêm cẩn thận, Trúc Cơ chỉ là đệ nhất quan đạo trong quá trình tu chân, con đường phía sau còn biết bao gian nan hiểm trở chỉ có tự thân mình bước đi mới có thể lĩnh ngộ.
Mục tiêu bản thân sớm đã không chỉ là kiếm tinh thạch nữa rồi.
Nếu muốn truy tìm đáp án vậy tất phải có lực lượng, ngay cả sư phó là tu giả Kim Đan kỳ khi nói đến gia hỏa đã cải dung mạt thức mình cũng đầy kiêng dè, chắc chắn thực lực đối phương phải cường đại đến mức nào đây! Nói cách khác, ít nhất hắn cần vượt lên lực lượng của sư phó mới có cơ hội.
Sư phó là Kim Đan kỳ. . .
Tả Mạc hít một ngụm trường khí thật sâu, ngẩng khuôn mặt không chút biểu tình lên nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm thật chặt.
Mục tiêu còn rất xa xôi, xa xôi đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Vô số tu giả nhưng có mấy người có thể có thành tựu Kim Đan? Chưa nói đâu xa xôi, hết thảy đệ tử đời thứ hai trong môn phái chỉ duy nhất Vi Thắng sư huynh có hy vọng thành tựu Kim Đan. Chính mình sao? Chỉ là một tên gia hỏa tại phương diện Ngũ Hành hơi có thiên phú thôi. . .
Nếu phải trở thành một tên Linh Thực phu hơi chút thực lực, Tả Mạc tịnh không nghi ngờ mình có hi vọng rất lớn. Nhưng nếu kết thành Kim Đan, cho dù hắn có lạc quan cách mấy thì chẳng qua chỉ là hy vọng nhỏ nhoi.
Từ khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn bèn không ngừng tự hỏi mình, theo đuổi mục tiêu xa xôi mờ mịt như thế có đáng hay không? Hiện nay hắn đã trở thành Linh Thực phu, sinh hoạt sẽ càng lúc càng được cải thiện, nếu cùng ai đó kết thành đạo lữ, con đường sau này cũng có thể rộng rãi thênh thang. Vậy mà lại chọn con đường này, đặt cược lên cuộc sống, đặt cược lên tính mạng, theo đuổi một mục tiêu cơ hồ không có hi vọng sẽ thắng lợi, đáng sao?
Mỗi khi hắn bắt đầu xuất hiện tâm lý dao động, hắn bèn nghĩ đến cơn ác mộng dày vò hắn mỗi đêm, cái giọng nói mơ hồ không ngừng nhắc nhở hắn "Chết cũng không thể quên" . Những lần như vậy hắn đều tự hỏi mình, cái gì đến chết cũng không thể quên?
Hắn không biết.
Tả Mạc là người thức thời , vì cuộc sống, hắn có thể cười bồi, có thể khom lưng. Nhưng. . .
Hắn muốn biết.
Biến hóa của tâm cảnh khiến thái độ đối với tu luyện của hắn cũng phát sinh nhận thức khác. Hắn càng thêm khắc khổ, càng thêm nỗ lực, hắn biết khởi điểm của mình thấp đến mức nào, hắn cũng biết thiên phú bản thân tịnh không tốt, nhưng hắn cũng biết, mình có ưu thế riêng của mình...
Bồ, tuy ở trong lòng từng nguyền rủa tên nhân yêu biến thái đáng chết này vô số lần nhưng Tả Mạc vẫn phải cảm tạ hắn. Không có Bồ yêu thì một tia hi vọng le lói hắn cũng không thấy được. Vì tia hi vọng này, cho dù phải trả giá bất cứ thứ gì hắn đều nguyện ý.
Lần này Trúc Cơ hắn chịu rất nhiều thống khổ, nhưng không biết tại sao tâm thái lại càng trở nên bình hòa, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Linh Thực phu có thể đề thăng địa vị bản thân trong môn phái, nhưng hiển nhiên Linh Thực phu không cách nào hoàn thành mục tiêu của mình, thứ có thể dựa vào chỉ có kiếm quyết. Tương lai Linh Thực phu chỉ là phương pháp trọng yếu giúp hắn kiếm lấy tinh thạch chứ không phải là phương hướng phát triển chủ yếu.
Phương pháp đề thăng lực chiến đấu lực có rất nhiều, nhưng trong vô số tu giả, chiến đấu lực mạnh nhất chính là kiếm tu. Càng huống hồ, thân mình ở trong môn phái kiếm tu, tự nhiên không thể bỏ gần nhìn xa được. Tuy hắn không có bao nhiêu thiên phú tu kiếm nhưng nỗ lực cố gắng thì hắn luôn sẵn sàng.
Vừa nghĩ tới tu kiếm, hắn bèn nghĩ đến sau khi đạt tới Trúc Cơ có thể tế luyện phi kiếm. Bất quá hắn rất nhanh nhận ra mình không có bất kỳ pháp quyết tế luyện phi kiếm nào cả.
Hành Phương viện, Thi Phượng Dung nhìn thấy Tả Mạc, hơi lộ ra vẻ kinh dung, nhưng lập tức khôi phục lại như thường: "Trúc Cơ xong cũng không được buông thả, đi vào Điển Tịch thất, bên trong có một ít ngọc giản ngươi có thể nhìn. Lần sau, ta sẽ tự thân khảo hạch, nếu lười biếng tất sẽ phạt nặng." Bốn tiếng sau cùng, ngữ khí đã chuyển thành thanh sắc câu lệ.
Tả Mạc bị sư phó mắng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám vâng vâng dạ dạ, trong lòng thầm hô xui xẻo, xem ra đã đụng lúc tâm tình sư phó không tốt, không tự chủ được buồn bực, đến cùng là ai khiến sư phó tức giận rồi đổ vạ lên mình...
Đợi đến khi nộ khí sư phó hơi giảm, hắn mới cẩn thận dực dực mở miệng: "Sư phó, đệ tử muốn kiếm một bộ pháp quyết tế luyện phi kiếm."
"Tế luyện phi kiếm?" Thi Phượng Dung bất giác nhíu mày, hơi không vui nói: "Trọng điểm của ngươi nên đặt ở linh thực cùng luyện đan, không nên tham nhiều, tham nhiều nhai không nát, đạo lý này còn không hiểu sao?"
Tả Mạc vừa nghe, âm thầm kêu khổ, biết cầu không được pháp quyết tốt đẹp gì, trên miệng chỉ đành nói khó: "Đệ tử minh bạch, chỉ là Vô Không kiếm môn ta tốt xấu cũng là môn phái kiếm tu, nếu ngay cả tế luyện phi kiếm cũng không biết, vậy chẳng phải là mất mặt bản môn ư?"
"Cũng đúng." Thi Phượng Dung vừa nghe, cảm thấy có lý bèn nói: "Ngươi đi tìm Hứa Dật sư huynh, tùy tiện tìm một bộ mà luyện. Nhưng nên nhớ không được tiêu phí quá nhiều tinh lực vào đấy."
"Là." Tả Mạc vâng vâng dạ dạ đáp lời.
"Đi đi." Thi Phượng Dung không chút khách khí lệnh đuổi khách. Dị tượng bạch nhật tinh hiện hôm qua khiến tâm tình nàng kém đến cực điểm. Nàng cũng nghe được một ít lời đồn liên quan đến dị tượng này, thiên kỳ bách quái cái gì cũng có, nhưng có một điểm chung rất thần kỳ chính là thứ này không phải chuyện tốt. Loại sự tình kia nếu phát sinh tại giới khác, nàng tự nghĩ chắc có náo nhiệt để xem, nhưng nếu đã phát sinh tại Thiên Nguyệt giới thực sự tâm tình nàng không tốt đi đâu được. Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt lo âu của chưởng môn sư huynh nàng càng thêm không thoải mái.
Nàng rất rõ chưởng môn sư huynh, chưởng môn sư huynh vốn núi sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, mà lần này ngay cả hắn đều bận lòng như thế, tình huống trước mắt chắc so với tưởng tượng của mình càng thêm tệ hại!
Nếu cô nãi nãi biết ai làm trò quỷ, hừ hừ! Sát cơ trong mắt nàng bạo phát khiến Hứa Tinh đứng một bên run run đổ mồ hôi lạnh.
Về đến Hành Phương viện, Tả Mạc cảm thấy rất buồn bực. Cũng biết là sư phó vì muốn tốt cho hắn nhưng hắn có nỗi khổ trong lòng không cách nào nói rõ được. Xem ra mình đã suy nghĩ quá giản đơn, trong lòng Tả Mạc cười khổ. Hắn vốn đinh ninh, nếu bản thân đối với môn phái cống hiến càng nhiều,tự nhiên môn phái sẽ đề cao đãi ngộ, không còn lo lắng về những thứ như pháp quyết. Hiện tại mới biết được mình nghĩ quá ngây thơ rồi, đãi ngộ chắc chắn sẽ đề cao, nhưng những thứ muốn có không phải cứ muốn là được. Những loại như pháp quyết là tài sản quý giá nhất của môn phái, sao có thể dễ dàng tới tay được?
Trước mắt hắn đành gửi hy vọng vào Vi Thắng sư huynh từ kiếm động đi ra sẽ chỉ dạy cho mình.
Hắn vẫn quyết định chạy đến chỗ Hứa Dật sư huynh một chuyến, pháp quyết tốt cầu không xong vậy đành lui một bước, tìm thứ gì đó tàm tạm cũng được. Kiếm quyết đối với hắn là một tờ giấy trắng, kiếm một ít cơ sở về tham khảo cũng tốt.
Hừ, môn phái không cấp, cùng lắm thì mình bỏ tiền túi mua.
Chỉ cần nện đủ nhiều tinh thạch tự nhiên có thể mua được kiếm quyết không tồi.
Ta đường đường là Linh Thực Phu, là loại người thiếu tinh thạch sao? Hắn hồn nhiên quên mất khối linh thạch sau cùng cũng đã bị Bồ yêu nghiền ép sạch sẽ.
Trong thức hải, biển lửa phần phật, nếu Tả Mạc ở đây nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Những hỏa diễm hồng sắc cuồng vũ bốn phương tám hướng hiện nay đã cao thêm một đoạn. Trong khi hàn khí của băng hà lại có phần giảm đi, nhưng biến hóa lớn nhất lại là viên tinh thần trong hư không.
Lộng lẫy như mặt trời, quang hoa lóa mắt.
Trên bia mộ mây đen lượn lờ, Bồ yêu lười nhác dùng tay chống cằm, tay kia tiện tay xoa xao một đống phấn mạt, thì thào lẩm bẩm: "Tinh thạch lại dùng xong rồi, ai…gia hỏa này thật là phế vật, ngay cả kiếm tinh thạch mà cũng khổ sở đến như vậy."
Trong thinh không, hắn tự ngôn tự ngữ: "Sớm biết thế này ta đã tự thân đi kiếm. Hiện tại tốt rồi, ngươi đem sự tình nháo lớn, bên ngoài xuất hiện nhiều gia hỏa lợi hại như vậy. Ngay cả khi chết rồi còn muốn gây phiền hà cho ta, thật là chết tính không đổi a."
Phấn mạt màu trắng từng dòng từng dòng chảy qua kẻ tay hắn….
Một yêu ngồi trên bia mộ, nhởn nhơ cảm khái: "Chủ nhà cũng không có dư lương a!"
Văn Đạo đường, lúc Hứa Dật thấy Tả Mạc hơi hơi cả kinh, song rất nhanh khôi phục lại vẻ trấn định, cười nói: "Sư đệ quang lâm, khó được khó được, tới tới tới, ngồi đi."
Tả Mạc nhìn Hứa Dật sư huynh, đối phương từng là người hắn phi thường sùng bái khi còn là ngoại môn đệ tử, không nghĩ tới bản thân hiện tại lại có thể cùng hắn bình khởi bình tọa (ngang bằng). Nhân sinh thật sự biến hóa vô cùng vô tận a, trong lòng hắn bất giác sinh ra mấy phần cảm khái.
"Tả Mạc còn phải đa tạ sư huynh ngày xưa chỉ điểm." Hắn thành thành thật thât hành lễ.
Hứa Dật sửng sốt, vội vàng kéo Tả Mạc lên: "Sư đệ chớ quá khách khí, đó chẳng qua là chức trách bổn phận của ta thôi."
Phen đối thoại giữa hai người trong phút chốc trở nên cực kỳ thân thiết.
"Sư đệ tới nếm thử trà của ta xem sao." Tay Hứa Dật khinh chuyển, trước mặt liền xuất hiện một bộ trà cụ, khay trà bằng hoàng trúc có khắc hai đóa vân hoa, cổ phác giản khiết (đơn giản mà cổ xưa), mặt trên bày ra một bộ ấm chén màu đỏ. Trên mặt ấm quang mang ẩn hiện, hiển nhiên có khắc trận pháp. Bảy cái chén nhỏ tinh quang liên thiểm như Thất Tinh bắc đẩu.
Hứa Dật lấy ra một hộp ngọc, lúc mở Tả Mạc chỉ cảm thấy u hương xông vào mũi, bên trong quá nửa là chứa đựng linh trà. Linh trà thanh thúy như ngọc, mỗi một chi ba lá mỗi lá đều kiều diễm thanh thúy vô cùng.
"Đây là Văn Hương trà." Hứa Dật giới thiệu nói: "Thanh Đằng Thức Hương quán bào chế, ta phải bỏ rất nhiều tâm tư mới mua được." Mặt hắn cười tươi như hoa nói: "Ta không có ham thích gì khác, chỉ thích thỉnh thoảng thưởng thức một ngụm trà này thôi."
Thần tình Hứa Dật sư huynh chuyên chú, thủ pháp nhàn thục bắt đầu rửa ấm chén. Tả Mạc khi nào đã gặp qua những thứ này? Hắn nhìn đến trợn tròn mắt, nháy cũng không nháy một cái.
Chỉ thấy đầu tiên Hứa Dật sư huynh lấy chút ít lá trà thả vào trong ấm, đổ nước suối lạnh vào, tiếp đó ngón trỏ cùng ngón cái tay phải nhè nhẹ xiết vào nhau, một đóa hỏa diễm hồng sắc bồng bềnh trước mặt hắn. Động tác ngón tay thon dài trắng nõn của sư huynh rất nhu hòa, chỉ thấy hắn nhè nhẹ đem đóa hỏa diễm hồng sắc thả vào trong ấm.
Tư lạp tư lạp!
Trong ấm vô số hạt nước bung lên, nước suối hóa thành một đoàn vụ khí thúy lục song không hề có nửa điểm tràn ra. Hứa Dật sư huynh nhanh tay quơ lấy ấm trà, một dòng trà nóng tuyền màu bích lục đổ vào chén.
Trong chén trà, trà nóng thanh thúy dụ người, một hương vị thoang thoảng mê người xộc thẳng vào mũi.
"Uống nhanh, lạnh rồi hiệu quả sẽ không tốt." Thần tình Hứa Dật sư huynh trịnh trọng, hắn trực tiếp nâng một chén lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Bắt chước sư huynh, Tả Mạc cũng nâng chén lên, học theo thần sắc say mê chầm chậm tế phẩm như sư huynh, hắn nhấp một ngụm!
Oanh!
Không cách nào để hình dung cái cảm giác trà nóng bỏng lưỡi trong sát na kia. Phảng phất vô số loại vị đạo nhất tề bạo liệt trong miệng hắn, cơ hồ đồng thời lúc đó nước mắt nước mũi Tả Mạc trào ra.
Nhìn thấy hình dạng nhếch nhác của Tả Mạc, thiếu chút nữa trà trong miệng Hứa Dật sặc ra ngoài, hắn phải cố gắng lắm mới trấn định được thần sắc.
Tả Mạc không hề để ý đến giễu cợt của sư huynh, tất cả tinh thần hắn đang hồi vị loại cảm giác kỳ diệu vừa rồi. Một cỗ hàn ý tán nhập tứ chi toàn thân, khắp người nhẹ nhàng nói không ra lời, lỗ chân lông toàn thân dãn ra, thoải mái thật khiến người ta muốn rên rỉ sung sướng.
"Trà nóng này linh khí nồng nặc, ngươi mới vừa vặn Trúc Cơ, đối với ổn cố cảnh giới rất có ích." Hứa Dật đề tỉnh nói.
Tả Mạc nghe lời, vội vàng uống sạch một ngụm trà nóng còn lại rồi bó gối tọa định.
Nhìn thấy Tả Mạc ngưu ẩm (uống như trâu), Hứa Dật sư huynh lắc lắc đầu, tựa hồ đối với Tả Mạc chà đạp hảo trà khá là bất mãn, hắn một ngụm lại một ngụm nhỏ khoan thai hưởng thụ, thong thả thưởng thức danh trà.
Tả Mạc từ nhập định tỉnh lại, chỉ thấy thần thanh khí ích, thoải mái nói không ra lời. Cũng không nói nhảm trực tiếp hướng Hứa Dật sư huynh chắp tay: "Đa tạ sư huynh."
Hứa Dật khoát khoát tay: "Mời sư đệ uống chén trà mà thôi. Lần này sư đệ tới, khẳng định là có việc."
Tả Mạc liền đem yêu cầu kiếm pháp quyết nhằm tế luyện phi kiếm nói qua một lần, nghe xong, Hứa Dật gật đầu: "Ta hiểu rồi, không nghĩ tới sư đệ trích được ngọc bài rồi còn có chí tu kiếm."
"Ta hồ loạn mò bậy mà thôi." Tả Mạc vội vàng nói. Mới vừa bị sư phó đả kích xong, hắn nhận ra tốt nhất không nên nói lung tung.
"A a, nam nhi có chí ở kiếm, vốn là chuyện rất bình thường. Giơ kiếm thiên nhai, hàng yêu trừ ma, chẳng phải thích lắm sao! A a, sư huynh năm đó cũng một dạng như thế, chỉ là sau khi phát hiện thiên phú chỉ bình bình khó có thành tựu đành chuyển sang học luyện khí." Hứa Dật trước tự giễu một câu, sau đó thành thật khuyên: "Nếu như sư đệ đã có hứng thú đối với kiếm, sư huynh ở trong môn phái đã lâu nên chuyện này có biết một ít, có thể tâm sự cùng sư đệ."
Tả Mạc nghe thấy bốn chữ "Hàng yêu trừ ma", trong lòng không khỏi cười khổ, nghĩ tới tên nhân yêu biến thái kia, khả năng mình vì hàng ma vệ đạo mà thành con tốt thí là rất lớn.
Song hắn vẫn thành thật nói: "Xin phiền sư huynh."
Hum nay mãi mà hok vote thêm được phiếu nào. Nản hẳn.....
Nếu mọi người vote vượt cái TTĐC sẽ có đệ nhị canh, nếu hok chắc mình cũng chả có hứng làm đâu...Hehe
Mọi người vào giã đi nầu
Cầu phiếu a!!!
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:20 PM.
|