Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 52: Liều
Dịch: _Gàviệttrì_
Biên: keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhất canh
"Muốn ta giúp đỡ? Được a, chỉ cần ngươi chịu chu cấp tinh thạch thì cái gì cũng dễ nói chuyện." Bồ yêu hứng trí dào dạt nói: "Nếu như giá cả ngươi đưa ra đủ cao …Ngô, ta có thể trực tiếp đánh tàn tật La Ly, bảo đảm thần không biết quỷ không hay."
“Không nghĩ tới người như ngươi cũng có thể trở thành nội môn đệ tử.” La Ly mặt không biểu tình, thần sắc đạm bạc nói.
Tà Mạc nhìn thoáng vào sơn cốc, thầm an tâm một chút. La Ly chỉ phá đi cấm chế bên ngoài sơn cốc mà không đi vào trong, hiển nhiên là có chuẩn bị từ trước. Tuy La Ly được các vị sư thúc sủng ái nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu linh thảo trong cốc bị tổn thất gì thì các trưởng bối chắc chắn không tha cho hắn.
Trong bụng nghĩ thầm, chắc hắn không dám quá vọng động đâu. Tà Mạc rất rõ ràng Linh Thực phu là chức nghiệp rất có thân phận, nhất định sẽ được môn phái bảo hộ. Đối phương chỉ có thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại để đối phó mình mà thôi.
Trên mặt đất cấm chế khắp nơi bị phá tứ tung, tuy Tả Mạc biết y làm như vậy là để hả giận nhưng trong lòng vẫn tức giận vô cùng. Y chắc chắn là vì chuyện của Hác Mẫn sư tỷ mà tới nên Tả Mạc cũng không ngại, việc này hắn chiếm phần lý lẽ, cho dù có kinh động đến chưởng môn cũng không ai có thể nói hắn sai.
Tả Mạc kiềm chế lửa giận trong lòng, ngữ khí châm chọc: "Kiếm quyết sư huynh thật lợi hại, chỉ đáng tiếc cho mấy cây cỏ nhỏ nhoi này. Ài…"
Ánh mắt La Ly lành lạnh nhìn Tả Mạc, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường cùng miệt thị: "Kiếm của ta lợi hại hay không, ngươi tự khắc sẽ biết. Dám đụng vào nữ nhân của ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ."
"À." Tả Mạc thuận miệng ứng thanh, cúi đầu xuống nhìn nhìn tay phải của mình, hỏi lại: "Nếu động thủ thì thế nào?"
Nếu không có chuyện của Hác Mẫn thì hai người này hiển nhiên chính là đối tượng để Tả Mạc bợ đỡ. Song nếu sự tình đã diễn biến đến nông nỗi này, song phương thế như nước với lửa, việc hòa hợp là không thể xảy ra. Tả Mạc không thể để ý được nhiều như vậy nữa, thay vì chịu ức hiếp không bằng quật cường phản kháng, cho dù kết cục của mình có thê thảm cũng phải để cho đối phương đổ ít máu mới được. Lấy xuất thân ngoại môn đệ tử của hắn, nếu cứ nhịn nhục không chừng ngày sau còn không biết bị ức hiếp đến mức nào nữa.
Con ngươi La Ly chợt co rút lại, vẻ hờ hững trên mặt cuối cùng cũng có biến hóa: "Ba tháng sau, khảo hạch trong môn phái, ta chờ ngươi."
"Ngươi nói chờ là ta sẽ chờ?" Tả Mạc cười lạnh, tán thưởng: " Sách sách. Mặt mũi sư huynh cũng thật là ghê gớm!"
Sắc mặt La Ly vụt trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn Tà Mạc như muốn phun lửa, hắn kiềm chế bản thân lại, tức giận hừ một tiếng: "Hắc, đến lúc đó để xem miệng lưỡi ngươi có còn cứng rắn được như vậy không!" Nói xong hắn liền đằng không bay đi.
"Cái gì vậy?" Tả Mạc khinh thường hừ lạnh rồi chuyển thân bước vào trong cốc. Hết thảy trong cốc vẫn bình yên vô sự, La Ly căn bản không dám làm quá. Tuy hắn ngạo mạn nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, ra tay vẫn còn chừng mực. Phá hủy cấm chế nhưng không động vào linh thảo linh dược, các trưởng bối cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tuy rằng mỗi môn phái đều quy định cấm chỉ đồng môn tranh đấu. Nhưng tại sao đồng môn trong môn phái tranh đấu xảy ra rất nhiều lần? Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là được các trưởng bối dung túng ngầm đồng ý. Trong môn phái sợ nhất là không có không khí cạnh tranh, trong mắt các trưởng bối sư huynh đệ ngẫu nhiên va chạm với nhau thế này lợi nhiều hơn hại nên khi hai bên trình độ tương đương thì cũng ngầm ủng hộ.
Chẳng qua Tả Mạc nghĩ lại thì việc này cùng mình không liên quan nhiều lắm. Hắn căn bản không tin La Ly dám chạy vào Tây Phong cốc làm loạn, dù sao hiện tại Tây Phong cốc cũng là một trong những khu vực trọng yếu của bản môn, thậm chí so với Lãnh Vụ cốc còn có phần quan trọng hơn.
Giống như trước đây, hắn lại tiếp tục luyện chế đan dược, cho đến khi Lý Anh Phượng sư tỷ tới.
"Cái gì?" Tả Mạc thất thanh nói: "Sao có cái quy định kì quái như vậy?"
Lý Anh Phượng giải thích: "Nhưng sự thật là như vậy. Nghe nói là vì phòng ngừa đệ tử nội đấu, cho nên trực tiếp lấy khảo hạch trong môn phái làm cách giải quyết. Ở đó hắn có thể khiêu chiến ngươi, ngươi bắt buộc phải ứng chiến, nếu ngươi không ứng chiến theo chiến thư thì phải đưa cho hắn năm mươi điểm cống hiến."
"Nhưng ta là Linh Thực phu! Một tên Linh Thực phu như ta chẳng lẽ cũng phải xách phi kiếm theo đánh đánh giết giết cùng hắn?" Tả Mạc bất bình phẫn nộ..
"Ngươi cũng có thể nhờ người khác." Trên mặt Lý Anh Phượng đầy vẻ bất đắc dĩ: "Như thế cũng không tính là vi phạm. Tu giả Linh Thực phu như ngươi có thể lấy luyện chế đan dược hoặc linh thảo trồng được để nhờ cậy người khác. Nhưng chỉ được nhờ các sư huynh trong bổn môn, không được nhờ người trong môn phái khác."
"Những vị sư huynh khác của bản môn? Vi Thắng sư huynh còn chưa ra, ta có thể nhờ ai bây giờ?" Tả Mạc cảm thấy mình sắp điên rồi. Trong bản môn người có thể thắng La Ly chỉ có Vi Thắng sư huynh, nhưng Vi Thắng sư huynh đang ở trong kiếm động, nhất thời nửa khắc làm sao đi ra được.
Làm sao bây giờ, mua pháp bảo? Mình thà trốn đi cho nhanh còn hơn là mua pháp bảo! Hiện tại Tả Mạc mới hiểu ra ý tứ đích thực trong lời nói của La Ly, phút chốc tâm tình của hắn buồn bực vô cùng.
Đáng chết! Gặp phiền toái lớn rồi!
Khi ở ngoài cốc đối mặt với La Ly hắn thản nhiên như vậy là bởi vì chắc chắc La Ly không dám động thủ với hắn. Hiện tại biết được trong môn phái có cái quy định dở người kia hắn liền trợn tròn mắt. Mấy thứ kiếm quang của hắn hù dọa người khác thì còn được chứ để đối phó với người tu thành 《 Không kiếm quyết 》 như La Ly, chắc hẳn hắn chết lúc nào cũng không biết.
Trưởng bối trong môn phái đương nhiên sẽ không để La Ly thực sự đả thương hắn nhưng nếu làm nhục trước công chúng một phen chỉ sợ không tránh được. Năm mươi điểm cống hiến môn phái, đây là một tài sản khổng lồ, thậm chí lấy xác còm của hắn đem bán cũng không gom đủ con số ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng Tả Mạc càng thêm buồn bực.
Lý Anh Phượng đồng tình nhìn Tả Mạc, nàng cũng không cách nào giúp được chỉ đành cầm lấy Đại Lực hoàn rồi cáo từ rời đi.
Tin tức về chuyện La Ly hạ chiến thư với Tả Mạc đã truyền huyên náo khắp nơi, trong sơn môn không ai là không biết. Những ngày này Hách Mẫn nhìn thấy Tả Mạc đều vênh vênh váo váo khiến Tả Mạc hận không bạt tai cho nàng một cái. Ánh mắt những người khác hướng về Tả Mạc đều có chút quái dị, trong đó không thiếu một số gia hỏa hạnh tai nhạc họa (vui khi người khác gặp họa), ai cũng như nhìn thấy chiến bại rõ ràng của Tả Mạc.
“Nghe nói La Ly sư huynh hạ chiến thư với ngươi?" Thi Phượng Dung dù bận rộn vẫn hỏi thăm Tả Mạc.
Ngay cả sư phó cũng biết. . .
Tả Mạc đành đáp lời: "Vâng."
"Ân. Chuyện giữa ngươi với Hách Mẫn, ta không quản." Thi Phượng Dung nhàn nhạt nói: "Nhưng khảo hạch trong môn phái, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì nhưng không được thua. Nếu thua, hừ hừ. . ."
Hai tiếng hừ lạnh sau cùng ý tứ không cần nói cũng hiểu, vốn tâm tình Tả Mạc đã ủ dột lại càng thêm chán nản.
"Đệ tử chỉ là một tên Linh Thực phu. . ." Tả Mạc nhịn không được nhắc nhở sư phó.
"Linh Thực phu thì làm sao?" Thi Phượng Dung đề cao âm lượng, mắt phượng dựng đứng: "Chỉ cần là đệ tử của ta thì không thể thua!"
"Nhưng là. . ."
"Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì." Thi Phượng Dung bực bội ngắt lời Tả Mạc.
Tả Mạc đành hít sâu một hơi, dứt khoát nói: "Sư phó tin tưởng đệ tử như vậy, đệ tử chắc chắn sẽ cố gắng hết mình. Đệ tử không có yêu cầu gì khác, chỉ mong có thể lựa chọn một môn kiếm quyết trong Điển Tịch thất." Nếu như sư phó đã bắt mình không được thua, mà mình lại không tìm một ít trợ giúp thì thật quá dốt. Hắn bỗng nhớ đến bộ 《 Ly Thủy kiếm quyết 》trong Điển Tịch thất.
"Giờ ngươi mới luyện kiếm, quá muộn rồi!" Thi Phượng Dung nhíu mày.
"Đệ tử chỉ có yêu cầu này." Tả Mạc vừa thấy có cửa trong lòng liền mừng húm, vội vàng nói.
"Nếu như thế, ta có thể đáp ứng cho ngươi." Nàng liếc mắt nhìn Tả Mạc một cái, ngữ khí nghiêm lệ nói: "Nhưng nếu ngươi thua, ta sẽ không tha ngươi đâu."
"Vâng." Tả Mạc quả quyết ứng thanh.
"Cầm lấy khối lệnh bài này đi đến Điển Tịch thất chọn một bộ kiếm quyết." Thi Phượng Dung thần sắc băng lãnh nói.
Ba tháng, hiện tại Tả Mạc chỉ có thể cầu may ba tháng sau, bản thân còn có một tia sinh cơ!
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất chọn lấy 《 Ly Thủy kiếm quyết 》rồi chạy thẳng về Tây Phong tiểu viện.
La Ly tính toán cái gì hắn rất rõ ràng, trên dưới sơn môn không ai không thấy hắn không có nửa phần cơ hội chiến thắng. Nhưng Tả Mạc không nghĩ đến chuyện nhận thua, vừa nhớ đến bản mặt vênh váo của La Ly cùng Hách Mẫn, nộ khí trong ngực hắn bạo khởi. Hơn nữa điều này còn trực tiếp quyết định địa vị trong bản môn sau này, các khác còn chưa nói, chỉ riêng cảnh cáo của sư phó cứ văng vẳng bên tai.
Không phải chỉ là kiếm quyết sao?
Có thứ gì so với kiếm quyết càng đơn giản hơn? Bị chém mấy ngàn lần không phải biết sao?
Tả Mạc hung hăng thầm nghĩ.
Dựa theo phương pháp thông thường chắc chắn là không có phần thắng, hy vọng bây giờ của hắn đều nằm hết trên người Bồ yêu. Nhưng gửi gắm Bồ yêu đồng nghĩa với phải trả giá vô số tinh thạch.
"Muốn ta giúp đỡ? Được a, chỉ cần ngươi chịu chu cấp tinh thạch thì cái gì cũng dễ nói chuyện." Bồ yêu hứng trí dào dạt nói: "Nếu như giá cả ngươi đưa ra đủ cao …Ngô, ta có thể trực tiếp đánh tàn tật La Ly, bảo đảm thần không biết quỷ không hay."
Quả nhiên. . .
Không ngoài dự liệu của Tả Mạc, Bồ yêu bắt đầu xảo trá chào hàng.
"Cái gì? Giá cả còn cao hơn cả trước kia?”. “Đó là đương nhiên, đây gọi là tăng giá thị trường mà!" Nụ cười trên mặt Bồ yêu càng thêm mê người: "Ngươi muốn suy nghĩ cho kỹ hả? Ngày mai giá sẽ tăng thêm một thành."
Tả Mạc tìm Lý Anh Phượng.
"Sư tỷ, ngươi có thể cho ta mượn bao nhiêu tinh thạch?" Hai mắt Tả Mạc đỏ rực, cổ họng khàn khàn.
Lý Anh Phượng không do dự, trực tiếp nói: "Tất cả đều cho ngươi mượn, ba viên tam phẩm!"
"Đa tạ sư tỷ!" Tả Mạc không tiếp tục nói nhảm, trong lòng chỉ có cảm kích. Giữa thời điểm then chốt, có thể nhìn ra ai mới là người đáng để kết giao.
Lão Đầu Đen, Quách Lư đều không chút do dự đem gần như toàn bộ tinh thạch trên người cho Tả Mạc mượn, ngay cả Hứa Tinh cũng len lén đưa cho Tả Mạc năm mươi viên nhị phẩm tinh thạch. Trên dưới bản môn ai ai cũng biết Tả Mạc loay hoay đi mượn tinh thạch, thậm chí rất nhiều người còn đem chuyện này trở thành trò cười những lúc tán nhảm.
"Ngươi có cho mượn không?"
"Cáp, ta không dám cho hắn mượn."
"Không phải chứ, vừa lên làm nội môn đệ tử đã dám đắc tội Hách Mẫn sư tỷ, hắn nghĩ mình là đại nhân vật chắc!"
"Ai, theo ta nhớ tiểu Mạc làm người rất ổn trọng mà, làm sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy được?"
"Tiểu nhân đắc chí thôi mà!"
. . .
Tả Mạc đem hết thảy linh dược linh tài vừa hơi thành thục trong linh điền bán sạch được một viên tam phẩm tinh thạch.
Thất thất bát bát tính ra, tinh thạch trên tay Tả Mạc tổng cộng ước chừng được sáu viên tam phẩm tinh thạch.
Đây là một con số khổng lồ, trước nay Tả Mạc nghĩ cũng không dám nghĩ đến con số lớn như thế. Không lâu trước đây, thu nhập một năm của hắn cũng chỉ được hai ba mươi viên nhị phẩm tinh thạch, Sáu viên tam phẩm tinh thạch trước mắt tán phát ra quang trạch dụ người cùng linh lực ba động mãnh liệt.
"Đây là toàn bộ tài sản ta có thể huy động được, cho ngươi."
Tả Mạc đem sáu viên tam phẩm tinh thạch ném cho Bồ yêu.
Bồ yêu cười hì hì nhận hết tinh thạch, tay phải vuốt ve một viên, ném lên nhè nhẹ rồi lại nhè nhẹ tiếp lấy, thần tình say mê nói: "Thanh âm thật là dễ nghe a, tinh thạch quả nhiên là thứ đáng giá nhất trên đời."
"Dạy ta luyện nó!"
Tả Mạc lấy ngọc giản 《 Ly Thủy kiếm quyết 》 ra, ngữ khí chắc nịch.
Thần sắc hắn khó che được vẻ mệt mỏi, khuôn mặt cương thi xám tro nhưng sâu trong đôi mắt lại phảng phất có hai luồng hỏa diễm cuồng nhiệt mà hung ngoan
…………….Liều!
Chào mừng dịch giả mới là _Gàviệttrì_ tham gia dịch TCTG. Mặc dù còn hơi non nhưng cũng hết sức nhiệt tình. Mọi người thanks cho _Gàviệttrì_ phát nầu (Vốn tưởng hôm qua có đệ nhị canh nhưng do biên quá lâu nên không kịp giờ. Mọi người thông cảm)
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:23 PM.
|