Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 80: Biến hóa của mộ bia
Dịch: Tà Phiêu
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhất canh - Vote đi a. Vote là có bom a. Link đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=68166
Hắn tiến vào thức hải, định nhìn xem Bồ yêu một lát, Bồ yêu vẫn như tượng đá đứng im bất động, Tả Mạc cũng đành hết cách, thực lực của mình thấp kém như vậy, muốn trợ giúp hắn cũng có tâm mà vô lực.
Hắn đang chuẩn bị rời đi đột nhiên ngừng bước chân lại.
Đột ngột xoay người, không tin vào mắt mình nhìn vào bia mộ dưới thân Bồ yêu - trên bia mộ có chữ!
Năm ngày nghỉ nhoáng cái đã trôi qua.
Khi Tả Mạc chuẩn bị đón nhận sự chà đạp của Tân Nham sư bá thì ngoài ý muốn biết được, sư bá có việc phải ra ngoài nên tạm thời đình chỉ huấn luyện. Hết cách, Tả Mạc đành tìm đến sư phó, nhưng kỳ quái là ngay cả sư phó cũng không thấy đâu, rất nhanh sau đó hắn cũng phát hiện chưởng môn đã đi đâu mất, Diêm Nhạc sư bá cũng không thấy mặt!
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tả Mạc hiển nhiên là không biết, vì Bồ yêu biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ nên chấn động cả Thiên Nguyệt giới, một mình y đối mặt năm cao thủ Kim Đan kỳ, một chết một thương ba chạy trốn, thực lực khủng bố như thế chỉ nghe thôi đã rợn cả người. Tu sĩ Kim Đan kỳ tại Thiên Nguyệt giới đã là cao thủ nổi danh, mà cứ như vậy không chịu nổi một đòn, hơn nữa còn liên quan đến một sự kiện đầy mẫn cảm. Minh Đào giới nhanh chóng đưa ra phản ứng, lệnh tất cả cao giai tu sĩ của Thiên Nguyệt giới hiệp trợ, đương nhiên Vô Không kiếm môn cũng không thể đứng ngoài cuộc.
Không có Tân Nham sư bá giám sát, Tả Mạc cũng không dám lơi lỏng, nếu không luyện được “Kim Cương vi ngôn”, người chịu đau khổ chính là hắn.
Hắn liền ở lỳ trong Tây Phong viện điên cuồng tu luyện.
Bồ yêu vẫn như tượng đá, không nhúc nhích chút nào. Hỏa diễm trong thức hải vẫn mong manh, yếu ớt như cũ, tùy thời đều có thể tắt.
Phải đến vài ngày sau, thông qua âm khuê Tả Mạc mới biết chuyện động trời ở Đông Phù, cũng mới biết được rốt cuộc Bồ yêu đã làm gì. Khi hắn nghe đến hồng sắc hỏa diễm liền khẳng định chắc chắn thằng nhãi Bồ yêu này không báo trước một tiếng, tự động cướp lấy quyền kiểm soát thân thể mình! Trong lòng Tả Mạc oán hận không thôi, mà chiến tích lấy một địch năm của Bồ yêu cũng làm hắn phải líu cả lưới lại.
Bạch nhật tinh hiện, hỏa tu thần bí cường đại, Âm châu thất truyền…
Một loạt những sự kiện phức tạp đan xen nhau khiến cho Thiên Nguyệt giới náo nhiệt vô cùng.
Có điều những thứ này đều ít nhiều có liên quan đến Tả Mạc nên hắn không dám chạy ra ngoài. Nếu như không may bị người ta phát hiện… ý tưởng này làm hắn không rét mà run. Thành thành thật thật ở trong tiểu viện khổ luyện “Thai tức luyện thần” cùng “Kim Cương vi ngôn” thì hơn a. So với “Thai tức luyện thần” tối nghĩa thâm ảo, tốc độ tu luyện “Kim Cương vi ngôn” tiến triển rất nhanh, dù nhìn qua vẫn gầy yếu như cũ nhưng Tả Mạc có thể cảm thấy rõ ràng thân thể chính mình đã khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Đan thai trong linh tuyền vẫn không có động tĩnh gì, mà lệnh cấm của sư phụ còn chưa giải trừ, hắn không có biện pháp nào đến đan phòng luyện đan cả.
Dù sao có đoạn thời gian rảnh thế này cũng tốt, hắn có thể chỉnh lý lại những chuyện đã xảy ra gần đây. Lần trước Lý Anh Phượng sư tỷ đưa cho hắn một ngọc giản về cấm chế còn chưa có thời gian đọc, giờ cũng nên hảo hảo nghiên cứu một phen. Cấm chế Tây Phong cốc cũng phải thiết trí (thiết kế + bố trí) lại, nếu không cẩn thận sẽ làm lộ chuyện thạch thất, chuyện tày trời như vậy hắn không muốn xảy ra chút nào.
Muốn học tập cấm chế, nhất định phải học trận pháp. Bất kể luyện đan, luyện khí, hay phù trận đều cần trận pháp. Đệ tử đại môn phái từ khi Luyện Khí kỳ đã bắt đầu học tập một cách hệ thống về trận pháp, nắm vững trụ cột cho con đường tu chân trong tương lai. Nhưng đối với môn phái nhỏ, căn bản không làm được điều này, Vô Không kiếm môn hiển nhiên cũng như vậy.
Nghỉ ngơi được vài ngày, Tả Mạc liền bắt tay vào thiết trí lại cấm chế.
Hắn vừa mới thiết trí xong cấm chế thì một con hồng hạc bay đến.
“Gia, người ta rất nhàm chán nha”.
“Ngươi tự tìm việc mà làm đi”.
“Nhưng là không biết làm gì mà. Gia mỗi ngày người làm gì?”.
“Tu luyện!”.
“Mỗi ngày đều tu luyện, thật là nhàm chán mà. Ngoại trừ tu luyện ra, mỗi ngày gia làm gì?”.
Ngoại trừ tu luyện? Tả Mạc ngây ngẩn cả người, ngoại trừ tu luyện, bản thân mình còn làm gì nữa, nghĩ nghĩ được lúc liền viết “Luyện đan”.
“Gia thật sự là không thú vị”.
Tả Mạc đột nhiên cảm thấy phiền chán, cố nén cảm giác không kiên nhẫn trong lòng lại, viết lên mấy chữ “Chính là không thú vị”.
Qua nửa ngày, rốt cuộc không còn hạc giấy bay đến nữa, Tả Mạc khẽ thở phào. Xem ra đối phương bị mấy câu trả lời của hắn tổn thương không nhẹ. Hắn lại quay trở về thạch thất, tiếp tục quá trình tu luyện nhàm chán.
Trong thạch thất, Tả Mạc mở to hai mắt, gần đây tiến cảnh “Thai Tức Luyện Thần” của hắn rất chậm chạp, muốn đột phá tam tức xem ra còn cần một khoảng thời gian dài.
Hắn tiến vào thức hải, định nhìn xem Bồ yêu một lát, Bồ yêu vẫn như tượng đá đứng im bất động, Tả Mạc cũng đành hết cách, thực lực của mình thấp kém như vậy, muốn trợ giúp hắn cũng có tâm mà vô lực.
Hắn đang chuẩn bị rời đi đột nhiên ngừng bước chân lại.
Đột ngột xoay người, không tin vào mắt mình nhìn vào bia mộ dưới thân Bồ yêu - trên bia mộ có chữ!
Trên bia mộ có chữ viết, chuyện này trước kia hắn đã từng loáng thoáng thấy qua nhưng chưa bao giờ thấy rõ ràng như lần này! Hắn bèn cẩn thận cúi xuống chăm chú nhìn, nhưng chỉ liếc thoáng qua liền sững sờ tại chỗ.
Trên mộ bia không phải thứ gì khác mà chính là “Kim Cương vi ngôn”. Mấy ngày nay, hắn khổ tu “Kim Cương vi ngôn”, tâm pháp đã sớm thuộc làu làu, chỉ nhìn vài câu đã nhanh chóng nhận ra.
Tại sao lại khắc “Kim Cương vi ngôn” chứ?
Tả Mạc cảm thấy thật sự quá kỳ quái, nếu như là khắc một tâm pháp thâm ảo mờ rít thì hắn cũng không giật mình như thế này. Song “Kim Cương vi ngôn” vốn không được tính là công pháp cao thâm, Tả Mạc phỏng chừng nó chỉ dừng ở tam phẩm mà thôi. Mà mộ bia thần bí như vậy lại xuất hiện tâm pháp “Kim Cương vi ngôn”, đúng là làm cho người ta không thể giải thích được.
Kiềm chế hiếu kỳ trong lòng, hắn cẩn thận nhìn từng câu từng chữ.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra bản “Kim Cương vi ngôn” này cùng bản mình đang tu luyện có chút khác biệt, có một vài chỗ bị sửa đi.
Chẳng lẽ đây mới là chân chính “Kim Cương vi ngôn”?
Tả Mạc nghĩ mãi không thông, “Kim Cương vi ngôn” không phải là tâm pháp cấp cao gì, cho dù có sửa chữa một lần cũng không thể biến thành công pháp cao thâm được.
Vừa nghĩ, Tả Mạc bất giác cười tự giễu, mình thật là tham lam. Bấy lâu nay mộ bia trong lòng Tả Mạc đều thần bí vô cùng, theo bản năng hắn luôn nghĩ những thứ gắn với mộ bia nhất định phải rất cường đại cho nên khi chứng kiến “Kim Cương vi ngôn” liền không khỏi ngây người sửng sốt.
Suy nghĩ một lát, hắn bèn quyết định ghi nhớ bản “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia.
Khi hắn vừa nhớ kỹ thì một màn xảy ra khiến hắn trợn mắt há mồm, chữ trên mộ bia đột nhiên biến mất không chút dấu vết, mà mây đen vốn tản ra lại nhanh chóng tụ lại che lấp mộ bia.
Chẳng lẽ…Mộ bia muốn nói mình đã luyện sai “Kim Cương vi ngôn”? Hắn dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng vứt đi ý tưởng hoang đường quái dị này. Dù sao chỉ cần có quan hệ tới Bồ yêu, thì quái dị là chuyện bình thường.
Rời khỏi thức hải, Tả Mạc như chịu ma xui quỷ khiến, bắt đầu so sánh hai bản “Kim Cương vi ngôn”.
Bản “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia chỉ có năm chỗ khác so với bản hắn đang cầm. Năm chỗ này, hắn tinh tế cảm nhận mới đưa ra một kết quả làm chính bản thân hắn cũng phải chấn động. Năm câu khác biệt này làm hai bản “Kim Cương vi ngôn” đi vào hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Sau khi giật mình, Tả Mạc cũng cảm thấy hợp lý, nếu không có gì khác biệt mới là kỳ quái ấy chứ!
Nhưng cân nhắc sâu thêm một bước lại khiến hắn ngây người sửng sốt.
Bởi vì hắn phát hiện, bản “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia còn không bằng bản hắn đang tu luyện.
Kết luận này khiến cho Tả Mạc không cách gì tiếp thu.
Bồ yêu dù là lão cổ đồng (kiểu như ông cụ Khốt), nhưng những thứ y lấy ra tỷ như “Thai Tức Luyện Thần” vừa nhìn đã biết tâm pháp cao giai. Mộ bia cùng xuất hiện với hắn, sao có thể cho ra một bản “Kim Cương vi ngôn” không bằng cả tâm pháp bình thường được?
Tả Mạc không tin, không ngừng cân nhắc lại.
Nội dung “Kim Cương vi ngôn” không quá phức tạp, chủ yếu nhằm vào luyện thể. Bản “Kim Cương vi ngôn” mà Tả Mạc đang tu luyện dùng phương pháp không hề phức tạp, chính là dùng linh lực trong thể nội để tôi luyện thân thể. Trong khi bản “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia lại dùng linh khí thiên địa để ôn dưỡng (chăm sóc) thân thể.
Không hề nghi ngờ, bản “Kim Cương vi ngôn” mà Tả Mạc đang luyện hiệu quả hơn nhiều. Cho dù linh mạch trong thạch thất có nồng đậm linh khí cũng không thể so sánh với linh lực trong cơ thể Tả Mạc, đó là chưa nói đến hiệu suất rèn luyện hơn xa ôn dưỡng, mà thân thể trải qua rèn luyện đương nhiên phải hơn ôn dưỡng rồi.
Đây là chuyện gì!
Tả Mạc thầm nghĩ chẳng lẽ đây là trò đùa, bia mộ đùa bỡn hắn? Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Chính mình vừa tu luyện “Kim Cương vi ngôn” thì trên mộ bia lại lòi một bản khác? Có khi nào Bồ yêu không hề bị thương nặng, hiện giờ đang đùa bỡn hắn hay không? Hay là Bồ yêu đã nằm trong bia mộ rồi? Tính tình Bồ yêu thích đùa dai, làm ra đủ trò quái dị, trước đây Tả Mạc đã nếm không ít đau khổ.
Tả Mạc vứt bản “Kim Cương vi ngôn” trên bia mộ qua một bên, phương pháp kém hiệu quả như vậy, chỉ tốn thời gian mà thôi.
Chẳng qua lần phát sinh biến hóa của mộ bia này khiến cho Tả Mạc sinh tâm để ý. Sau đó, mỗi ngày hắn đều tiến vào trong thức hải, nhìn xem mộ bia có biến hóa gì khác không.
Nhưng để hắn tiếc nuối chính là, sau lần đó mộ bia không còn chút động tĩnh gì nữa.
Mộ bia im lặng, Bồ yêu cũng im lặng…
Tuy Tả Mạc hơi thất vọng nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì tu luyện không ngừng nghỉ.
Có điều mỗi khi hắn luyện “Thai Tức Luyện Thần” lại bất giác nghĩ đến năm chỗ bất đồng kia. Năm câu lạ lẫm này như âm hồn bất tán, cứ lảng vảng trong đầu Tả Mạc. Vài lần hắn thiếu chút nữa tu luyện theo phương pháp trên mộ bia nhưng rồi đều cố gắng kiềm chế được.
Tả Mạc thầm nghĩ thời gian rất quý giá, không thể lãng phí được!
Khổ luyện “Thai tức luyện thần” cuối cùng cũng đã để cho Tả Mạc nhìn thấy hi vọng mờ mờ. Lập tức hắn gần như hoàn toàn xem nhẹ chuyện tu vi cuồng thăng trong thời gian qua, nhìn chăm chú vào hỏa diễm đang dần thịnh vượng trở lại trong thức hải, tâm tình hắn phấn chấn hẳn lên
Xem ra mình đoán không sai! Hắn tin rằng, chỉ cần kiên trì luyện “Thai Tức Luyện Thần” nhất định sẽ có ngày Bồ yêu tỉnh lại!
Đoạn thời gian này, không có trưởng bối Tả Mạc cũng có được những giây phút an nhàn hiếm thấy. Mỗi ngày đều khổ luyện, cuộc sống thực phong phú mà tự tại.
Lại qua vài ngày, viên linh đan trong linh tuyền cũng gần luyện thành. Tiến trình chậm chạp của thủy luyện chi pháp khiến Tả Mạc lắc đầu ngán ngẩm không thôi.
Đột nhiên, hắn nghe được thấy có tiếng người liều mạng hô lớn ngoài cửa cốc: “Tả sư huynh! Tả sư huynh!”.
Tiếng la lớn vô cùng lại có vẻ lạ lẫm, hẳn là một tên ngoại môn đệ tử nào đó.
Hắn nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở cốc khẩu.
Mấy tên ngoại môn đệ tử đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, thần sắc vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy Tả Mạc, vẻ mặt liền lộ ra vẻ vui mừng.
“Sư huynh! Bất hảo rồi! Có người chạy tới cửa nháo sự, còn đả thương vài vị sư đệ nữa!”.
Last edited by Phiêu; 09-11-2010 at 09:12 PM.
|