Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 81: Linh Anh phái
Dịch: _Gàviệttrì_
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhị canh - Vote đi a. Vote là có bom a. Link đây: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=68166
Linh Anh phái Tà Mạc đã từng nghe nói qua, là một môn phái có tài lực rất hùng hậu. Môn phái này chủ yếu chọn người có sản nghiệp vào làm đệ tử nên phần lớn đều gia cảnh giàu sang hơn người. Khác hẳn với Vô Không kiếm môn, số lượng nội môn đệ tử Linh Anh phái nhiều đếm không xiết khiến cho kẻ khác nhìn mà cứng họng. Đệ tử Trúc Cơ kỳ của Linh Anh phái cũng vượt quá tám mươi người, con số này lại càng bỏ xa Vô Không kiếm môn. Ở Đông Phù, xú danh đệ tử Linh Anh phái vang lừng, bọn họ thích nhất là gây chuyện, sinh sự. Do bọn họ đều là người có bối cảnh thân phận nên phần lớn các môn phái đều đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc Mạc Tà chạy tới sơn môn mới phát hiện ra, tình huống so với trong tưởng tượng của mình thật sự còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Vây quanh sơn môn có rất nhiều người, chia làm hai nhóm rõ ràng. Ánh mắt quét về phía đám người gây sự, Tả Mạc lập tức chú ý đến một nữ, hai nam đứng đầu. Quần áo cùng với khí chất của ba người này khác hoàn toàn so với những người đứng sau. Song khi Mạc Tà trông thấy thảm trạng của lão Đầu Đen, lửa giận trong lòng hắn đột ngột bạo thăng.
Vừa cất bước chân, thân hình hắn chợt nhoáng lên, phút chốc đã xuất hiện bên cạnh lão Đầu Đen.
Khóe miệng lão Đầu Đen bê bết máu, thần sắc tàn tạ, hắn chứng kiến Mạc Tà xuất hiện, trên mặt bất giác lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
"Sao lại thế này?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
Nhìn thấy Tả Mạc, tinh thần đám đệ tử của Vô Không kiếm môn lập tức khẽ rung lên.
“Yêu, rốt cuộc cũng có người dám xuất đầu lộ diện.” Quần áo ba người này mặc đầy hoa lệ hiển nhiên là kẻ có tiền, tên thanh niên mặc áo giáp lam sắc cất tiếng hỏi: “Ta còn tưởng rằng đệ tử nội môn Vô Không kiếm môn đều là một lũ ô quy chứ, tiểu tử kia mau báo danh. Còn Vi Thắng đâu, sao không lăn ra đây?”
Tà Mạc không để ý đến hắn, vẫn nhìn lão Đầu Đen.
Lão Đầu Đen chua xót thì thào nói: “Bọn họ nói muốn tìm Vi Thắng sư huynh luận bàn, nhưng Vi Thắng làm sao ra đây được nên họn họ mới quậy lớn chuyện. Bọn họ nói, nếu Vi Thắng sư huynh không ra sẽ phá nát linh điền. Ngươi nói xem, ta làm sao có thể để cho bọn họ hủy linh điền cho được.”
Tà Mạc móc một viên thuốc từ trong người ra đưa cho lão đầu đen. Hắn hôm nay tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của Thi Phượng Dung, trên người các loại đan dược không thiếu, thấy vậy mấy ngoại môn đệ tử xung quanh nhìn hắn hâm mộ không thôi. Để lão Đầu Đen an dưỡng phía sau, Tà Mạc xoay người bước tới.
“ Thì ra là mặt cương thi. A, người chính là Tả Mạc kia sao?.” Nam tử mặc lam sắc linh giáp ngạo nghễ lắc lắc ngón tay nói: Ta nghe nói ngươi chỉ am hiểu luyện đan, vậy thì không được rồi, mau mau tìm Vi Thắng ra đây. Đông phủ đệ nhất thiên tài mà cứ sợ đầu sợ đuôi như vậy, có còn là người không đây? Mà không phải các người còn có tên nào gọi là cái gì La Ly sao?”
“ Các người là người môn phái nào?” Tả Mạc bình tĩnh hỏi.
“ Hì hì, chúng ta đến từ Linh Anh phái.” Tiếp lời là nữ tử duy nhất kia, một thân nàng bao bọc bởi linh giáp hồng nhạt như hoa đào, dáng người yểu điệu, sóng mắt mọng nước lưu động cực kỳ diễm mĩ. Cơ hồ tất cả ngoại môn đệ tử của Vô Không kiếm môn đều chăm chăm nhìn nàng bằng ánh mắt tham lam như muốn ăn tươi nuốt sống. Song nàng lại không hề thẹn thùng, hé miệng cười mỉm đầy dụ hoặc.
Linh Anh phái Tà Mạc đã từng nghe nói qua, là một môn phái có tài lực rất hùng hậu. Môn phái này chủ yếu chọn người có sản nghiệp vào làm đệ tử nên phần lớn đều gia cảnh giàu sang hơn người. Khác hẳn với Vô Không kiếm môn, số lượng nội môn đệ tử Linh Anh phái nhiều đếm không xiết khiến cho kẻ khác nhìn mà cứng họng. Đệ tử Trúc Cơ kỳ của Linh Anh phái cũng vượt quá tám mươi người, con số này lại càng bỏ xa Vô Không kiếm môn. Ở Đông Phù, xú danh đệ tử Linh Anh phái vang lừng, bọn họ thích nhất là gây chuyện, sinh sự. Do bọn họ đều là người có bối cảnh thân phận nên phần lớn các môn phái đều đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bọn họ đang ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện rôm rả. Vì từ nhỏ đã được tắm ngủ ăn ị trong linh dược nên tu vị vượt xa so với đệ tử bình thường, hơn nữa pháp bảo trên người lòe loẹt chi chít đủ màu sắc, trong tranh đấu cứ ném một đống xuống thử hỏi đệ tử bình thường làm sao chống được? Nếu lỡ tu vị đối phương lợi hại hơn thì bọn họ tụm lại đánh hội đồng, dần dần xú danh tích tụ, tu giả có tu vị thấp thấy bọn họ xa xa là tránh chạy.
Có điều bọn này cũng thông minh, chưa bao giờ đi trêu chọc những nhân vật lợi hại. Tỷ như Du Bạch, bọn họ tuyệt đối không bao giờ dám đụng vào.
Bọn chúng nghe nói Vô Không kiếm môn có một nhân vật rất lợi hại tên là Vi Thắng, được người người ngợi xưng là thiên tài trăm năm khó gặp. Đông Phù điện hay đại môn phái như Đông Kì kiếm môn đương nhiên bọn họ không dám chọc vào, chứ còn cái môn phái Vô Không kiếm môn bé như hạt đỗ chưa từng nghe qua. Hình như chỉ là một tiểu môn phái, thế là bọn họ hết sạch úy kị. Hơn nữa gần đây chủ nhân Đông Phù điện nháo lớn như vậy, cơ hồ trưởng bối các môn phái đều phải đến, thời cơ tốt thế này sao buông tha cho được?
Lúc trước bọn họ đã cố ý hỏi thăm qua một lần. Nổi danh nhất Vô Không kiếm môn có hai vị đệ tử, một là Vi Thắng còn một người am hiểu luyện đan là Tả Mạc. Nhưng đến khi bọn họ ngầm dò hỏi Vi Thắng lợi hại như thế nào thì gần như chưa có ai gặp qua. Vậy là càng thêm chắc mẩm tên Vi Thắng này chỉ có tiếng mà không có miếng. Cho nên một Tà Mạc nổi danh nhờ luyện đan thì có bao nhiêu phân lượng đây? Trừ hai người trên còn có thêm La Ly nữa thì phải, song nghe nói tên này cũng thường thôi.
Trong ba người này, người mặc lam sắc linh giáp tên là Yên Minh Tử, một tên khác một thân giáp màu đỏ tươi chói mắt tên là Hồ Sơn còn vị nữ tử mặc linh giáp màu hồng nhạt kia tên Đào Xu Nhi.
“ A” Tà Mạc mặt không đổi sắc kêu một tiếng, sau đó quay lại chỗ lão Đầu Đen hỏi: “Ai đả thương ngươi?”
“ Ha ha, không cần phải hỏi, là đại gia ngươi làm.” Yến Minh Tử khinh miệt nói: “ Ngươi gọi Vi Thắng ra đây, đánh với tên luyện đan như người đại gia ta đây không hứng thú…”
Thanh âm quàng quạc chợt tắc nghẽn.
Yến Minh Tử mang theo vài phần kinh hỉ nhìn Tà Mạc, trong mắt hắn tiểu cương thi này tựa như thành một người khác hẳn. Cái cảm giác kia… hệt như một thanh lợi kiếm vừa xuất vỏ…
Yến Minh Tử cũng không phải lần đầu gây chuyện, kinh nghiệm đánh nhau của hắn khá là phong phú.
Vẻ mặt cười đùa ban nãy biến mất trầm giọng nói: “ Thật không nghĩ tới, xem như ta nhìn nhầm, không ngờ các hạ lại là cao thủ!” Hai người còn lại cũng hiện ra vẻ bất ngờ. Khí thế Tà Mạc toát ra tuyệt đối không giống một tên trầm mê trong luyện đan có thể có được. Có điều bọn họ không quá lo lắng, dù sao cũng đã lăn lộn bao năm nay, va chạm vô số, có rất nhiều kẻ thực lực cao hơn rồi không phải cũng bị đánh cho bò lê bò càng sao? Huống chi tu vi tiểu cương thi trước mắt so với bọn hắn còn có vẻ thấp hơn.
Tà Mạc không nói nhảm, trực tiếp tế ra Băng Tinh kiếm.
“ Cáp, ngươi cũng thật là!” Yến Minh Tử cười ha hả, vẻ mặt đắc ý nói: “ Cho ngươi xem thử phi kiếm của ta!”
Kiếm dài ba thước và hẹp dần như giọt nước, thân kiếm xám trắng như đầm nước sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại ánh lên hào quang
“ Kiếm tên Trích Thủy, tam phẩm, cực phẩm thủy hành phi kiếm.” Hắn ngước mắt nhìn Tả Mạc một cái rồi lắc đầu nói: “ Toàn bộ gia sản của ngươi chỉ sợ cũng không bằng số lẻ của thanh kiếm này.”
Tà Mạc hoàn toàn không có hứng thú lắm lời với kẻ địch, không nói hai lời, tiên hạ thủ vi cường.
《 Ly Thủy Kiếm Quyết 》 chi《 Thuận Lưu 》!
Một vòng sóng nước vô hình lấy Tà Mạc làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, Băng Tinh kiếm đột nhiên tiêu thất trong hư không rồi phá nát không gian, xuất hiện trước mặt Yến Minh Tử.
Yến Minh Tử chỉ cảm thấy mắt hoa lên rồi bỗng phi kiếm đối phương xuất hiện trước mặt mình. Kiếm ý ẩn hiện trên mũi kiếm đâm ra khiến hắn cơ hồ không thể mở mắt được. Hắn vội vàng vung phi kiếm lên ngăn cản. Nào ngờ phi kiếm Tả Mạc trơn trượt dị thường, quay tròn một vòng liền nhẹ nhàng vặn khỏi phi kiếm của hắn, mãnh liệt đâm tới.
Tay chân Yến Minh Tử lập tức luống cuống, có điều kinh nghiệm thực chiến hắn phong phú, biết rõ chất lượng phi kiếm đối phương không bằng mình nên lập tức mở rộng thế kiếm ra bốn phía, ý định muốn lấy cứng chọi cứng.
Tà Mạc hừ lạnh một tiếng, không biết có phải do ở cạnh Bồ yêu lâu hay không mà tiếng hừ lạnh này hắn học giống hệt. Tả Mạc biết đối phương có chủ ý, nhưng quả thật Băng Tinh kiếm của hắn phẩm chất không bằng đối phương. Nếu hai bên va chạm chắc chắn mình sẽ chịu thiệt. Hắn chỉ có một thanh kiếm này, nếu gãy hay phá hủy thì tuyệt đối môn phái không cấp lại cho hắn thanh khác.
Có điều tạo nghệ bây giờ của Tà Mạc về “ Ly Thủy kiếm quyết” đã hơn xưa nhiều. Được Tân Nham sư bá chỉ điểm bù lại những chỗ sai sót nên hiện nay hắn sử dụng “ Ly Thuy kiếm quyết” tùy tâm sở dục, viên mãn lưu động gần như là lai vô ảnh khứ vô hình (đến không có hình đi không có bóng).
Đối phương sử dụng kiếm quyết cũng rất tinh thông, song hiển nhiên không chú tâm tu luyện, nhiều chỗ tinh diệu nhưng không biết vận dụng. Nếu luận về độ tinh diệu, kiếm quyết của đối phương còn có phần nhỉnh hơn so với “ Ly Thủy kiếm quyết”. Tà Mạc bất giác lắc đầu, thầm thở dài, có được kiếm quyết tốt như vậy mà không biết quý trọng. Còn có cả phi kiếm kia nữa, thật sự là…hắn đỏ mắt thèm nhỏ dãi, so sánh ra Băng Tinh kiếm của mình quả thật không khác gì thứ rẻ tiền. Kỳ thật chỗ khiến Tả Mạc để ý hơn chính là, Trích Thủy kiếm của đối phương cực kỳ thích hợp cho 《 Ly thủy kiếm quyết 》.
Băng Tinh kiếm trên tay hắn thích hợp với kiếm ý của Tân nham sư bá nhưng lại không thích hợp với “ Ly Thủy kiếm quyết”. Gần đây Tà Mạc vẫn luôn muốn tìm một thanh phi kiếm phù hợp với “Ly Thủy kiếm quyết.”
Trong lòng vừa động, tham niệm trong lòng hắn bất chợt nổi lên.
Càng lúc Băng Tinh kiếm càng thêm khó điều khiển, kiếm chiêu hôm nay của hắn chiêu số vẫn triền miên liên tục như cũ. Nhưng ở trong đó lại có thêm phần sát khí dữ dằn, hung bạo tứ dật. Chính phần dữ dằn bạo ngược này khiến áp lực lên Yến Minh Tử tăng lên. Loại cảm giác mâu thuẫn vừa như nước lại vừa như lửa khiến hắn khó chịu vô cùng.
Hồ Sơn cùng Đào Xu Nhi đều ngạc nhiên, thật không ngờ Yến Minh Tử lại rơi vào thế hạ phong.
Bất giác ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn vào Tả Mạc.
“ Tà Mạc này rất lợi hại a.” Ngữ khí Đào Xu Nhi kinh ngạc nói: “ Lời đồn so với sự thật quả nhiên bất đồng a. Không phải nói hắn trầm mê trong luyện đan sao?”
“Tin tức về Vô Không kiếm môn ít đến mức đáng thương. Chúng ta làm sao có thể tra ra rõ ràng được?” Hồ Sơn không cho là đúng nói, tuy bề ngoài hắn có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ngạc nhiên mà thôi.
“Chỉ Tả Mạc mà đã có thực lực lợi hại như vậy, không biết Vi Thắng kia còn đáng sợ đến mức nào?” Đào Xu Nhi bất chợt chột dạ suy đoán.
Hồ Sơn cười lạnh:” Có lợi hại cũng vô dụng. Chả trách gần đây bọn họ náo động đến thế, rất nhiều sư huynh sư tỷ cũng nhìn chăm chú nhất cử nhất động ở đây. Hơn nữa nghe nói vài vị sư thúc đối với Vô Không kiếm môn cũng không có hảo cảm.
Đào Xu Nhi cười duyên đáp: “Đúng thôi, Đông Phù tuy lớn thật, song vì chuyện này mà phải chia thêm một chén canh, thử hỏi mấy sư thúc tham tài trong môn phái sao nguyện ý cho được?”
Hồ sơn nói: "Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta. Có điều nghe nói bọn họ có mấy vị trưởng bối rất lợi hại."
"Lợi hại bằng tinh thạch không?" Đào Xu Nhi khẽ cười hỏi lại.
"Ha ha, cũng đúng!" Hồ Sơn đắc ý cười to.
Khi hai người nói chuyện, tình thế đấu pháp bỗng xảy ra biến hóa.
Yến Minh Tử đột nhiên không chút né tránh, để Băng Tinh kiếm đâm vào linh giáp trên người, một tiếng “đinh” vang lên nhưng không lưu lại vết xước nào trên linh giáp cả. Bất giác Tà Mạc ngây người sửng sốt. Thừa dịp hắn đang phân tâm, Yến Minh tử chớp lấy cơ hội thúc động Trích Thủy kiếm đâm tới.
Thủy kiếm như hàn đầm lướt tới, Tà Mạc vội nghiêng người, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức lành lạnh xẹt qua cánh tay.
"Ha ha! Khơi khơi nhị phẩm phi kiếm, làm sao có thể đâm phá Huyền Thủy linh giáp của ta?" Yến Minh Tử đắc ý cười to, kiếm thế không hề kiêng kị vun vút lao tới!
Đào Xu Nhi đối với cảnh tượng trước mắt này có vẻ quá quen mắt, lộ vẻ chán nản vô vị, nhịn không được nói: "Chỉ biết khi dễ người nghèo, thực không ra gì." Vừa nói nàng vừa vuôn vuốt linh giáp như đóa hoa màu hồng trên người.
Hồ Sơn cười lạnh nhìn Băng Tinh kiếm lại một lần nữa đâm tới linh giáp của Yến Minh Tử..
Châu chấu đá voi a, xem ra vẫn chưa hiểu rõ? Muốn trách thì trách ngươi sao không sinh ra trong nhà giàu giàu một chút, ánh mắt hắn đầy vẻ thương cảm nhìn Tả Mạc cảm khái.
Yến Minh Tử không có ý định né tránh, đối với linh giáp trên người hắn nắm chắc tin tưởng mười phần.
Chỉ thấy Băng Tinh kiếm vô lực nhu nhược, cố gắng lắm mới khẽ chạm vào Huyền Thủy linh giáp, đột nhiên lúc này phát sinh biến cố.
|