Lúc Tả Mạc vừa kéo lê thân thể mệt mỏi của mình từ linh viên về đến Tây Phong tiểu viện, chợt nhìn thấy một tiểu thiên hạc màu hồng gần như đồng thời đến cùng lúc với hắn, hắn thật muốn nhắm chặt hai mắt lại.
Có thể đừng giày vò nữa được không…!
Tà Mạc rất muốn khóc thành tiếng. Nhưng chuyện này không phải cứ hắn muốn là được nên đành giở tiểu thiên hạc ra.
“Gia, đang nhàm chán, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Tả Mạc rất muốn viết: “Nhưng mà ca thật sự không có hứng thú.” Nhưng chợt nhớ tới sở thích “hoa khói” cổ quái của đối phương, lí trí Tả Mạc cực kỳ bình tĩnh trả lời một câu: “Ta không biết chơi gì cả.”
Thật sự hắn không hề lừa gạt đối phương, đích thật Tả Mạc không biết chơi trò gì. Hai từ vui chơi đối với hắn rất lạ lẫm, cuộc sống của hắn vốn không có chỗ cho thứ xa xỉ đó. Từ khi lần đầu tiên mở mắt ra cho đến bây giờ chưa lúc nào hắn được thảnh thơi để vui chơi cả.
Nhưng đối phương lại tỏ vẻ không sao cả, thuyết phục nói: “Không biết cũng chẳng sao, nô dạy gia là được”
Tả Mạc lập tức chối đây đẩy: “Ta ngu ngốc, ngươi không dạy được đâu.”
Nhưng vẫn như vô số lần trước, đối phương không chừa cho hắn đất để phản kháng. Thế là Tả Mạc nhìn thấy la liệt hạc giấy, ước chừng tám ngàn tự viết về quy tắc trò chơi. Nhìn thấy chừng đó đầu Tả Mạc lập tức to như cái đấu. Khó khăn thế này, đối với kẻ với kẻ không có nửa điểm hứng thứ với du hí như hắn mà nói, thật không khác gì bị trời đánh. Hắn vừa liếc mắt, bèn quyết định tốt nhất không nên dây vào, van nài nói : “Kì thật ta rất ngu ngốc!”
Có điều hắn lo lắng cứ thế này thì xác suất chọc giận đối phương thực sự quá lớn nên cực kỳ nhỏ nhẹ bồi thêm một câu: “Hay là ngươi tìm trò nào đơn giản hơn đi?”
Thế là một quy tắc khác hơn hai trăm chữ bay đến chỗ hắn.
“A”, Tả Mạc giật mình nhận ra, đây không phải là một đạo trận pháp sao? Hắn cẩn thận nhìn lại một lần nữa, cuối cùng xác định rõ ràng đây đích thật là một đạo trận pháp.
Trận pháp là một bộ học vấn có hệ thống sâu sắc, kẻ xuất thân từ môn phái nhỏ như Mạc Tà đương nhiên không có khả năng lĩnh hội thứ này. Nhưng ở một số đại môn phái, các đệ tử đều được học tập trận pháp, từ “Đan Linh trận” đơn giản nhất đến “Lưỡng Nghi trận”, “Song Nguyên trận” …vân vân, cứ thế càng về sau càng phức tạp. Đòi hỏi một quá trình trình học tập lâu dài, vì để trợ giúp đệ tử học tập, một số trận pháp gia tu vị tinh thâm chỉnh lý rồi đưa ra một số phương pháp học tập. Một trong đó chính là các trận pháp đề.
Tỷ như sửa đúng, bổ khuyết, ưu hóa, thay đổi hay bỏ những cái sai của trận pháp…vân vân, nhiều không kể xiết. Thậm chí sau này, một số tu giả trầm mê vào đó, sáng tạo ra vô số trận pháp đề cao cấp. Rất nhiều đệ tử thường xuyên coi đây là trò chơi.
Song đối với Tà Mạc, cho tới bây giờ hắn nào đã từng chơi qua nên cảm thấy rất mới lạ. Trận pháp trong đề mục cũng không quá phức tạp, Tà Mạc đã từng được học qua, nhưng cách đưa ra vấn đề ở đây lại cực kì xảo quyệt. Sau một thời gian hắn không khỏi trầm tư tìm tòi. Đối phương tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ nên cũng không thúc giục.
Suy nghĩ nửa ngày mà chẳng thu hoạch được gì.
Tà Mạc dùng sức lắc lắc đầu mấy cái mới thanh tỉnh vài phần. Trong lòng bất giác líu lưỡi sợ hãi, chẳng lẽ đệ tử mấy đại môn phái đều chơi đùa với mấy thứ này? Hắn thầm hâm mộ không thôi, khó trách bọn họ lại lợi hại như vậy
Có điều tạm thời hắn phải bỏ chuyện này qua một bên, giờ còn rất nhiều việc phải làm. Trò chơi thì lúc nào rảnh rỗi ngó qua cũng được, dù sao nữ nhân chết tiệt kia cũng không thúc giục.
Tả Mạc bèn tiến vào thạch thất bắt đầu tu luyện《 Thai Tức Luyện Thần 》 cùng《 Kim Cương vi ngôn 》
Tu luyện xong, hắn lấy Trích Thủy kiếm ra khỏi linh tuyền, có linh tuyền tư dưỡng, quang trạch quanh Trích Thủy kiếm càng thêm lóng lánh. Tà Mạc yêu thích không buông tay, khẽ vuốt ve Trích Thủy kiếm rồi bắt đầu tế luyện.
Một thanh phi kiếm cần thời gian tế luyện rất dài mới có thể đạt tới cảnh giới khu sử liền lạc như tay chân, còn muốn để dạt tới tùy tâm sở dục thì còn cần thời gian lâu hơn nữa. Phi kiếm giống như là đồng bạn của kiếm tu, thời gian phối hợp càng dài thì càng ăn ý. Nên thông thường kiếm tu rất ít khi đổi phi kiếm mới, nhất là kiếm tu đã đạt tới Kim Đan kì.
Thời gian tế luyện kiếm mỗi ngày trước đây xem như đã không uổng phí. Hôm nay thanh Trích Thủy kiếm đã như tay chân của hắn, nó so với Băng Tinh kiếm phẩm giai cao hơn nhiều nên rất có linh tính.
Tả Mạc tâm niệm vừa động, Trích Thuỷ kiếm trên tay bỗng chốc bay lên giữa không trung. Cùng lúc đó, hắn hô lên một tiếng, đạp đất bật dậy.
Kiếm quang chớp động, du tẩu như long.
Giữa không trung, một đóa hỏa diễm phảng phất do vô số giọt thủy hình cấu thành phát ra quang hoa nhàn nhạt. Kiếm quang đi đến đâu, lưu lại dó một dải thủy hình hỏa diễm, khinh u không tiếng động.
Tả Mạc như say như mê, dụng Trích Thuỷ kiếm để tu luyện 《 Ly thủy kiếm quyết 》 quả thực là một loại hưởng thụ không gì sánh nổi. Luyện đến vô ngã, Tả Mạc gần như không cần nghĩ tới kiếm quyết, một tay một dẫn, tâm động kiếm động, kiếm quang vun vút vô tích khả tìm. Trong kiếm quang u lãnh vừa ẩn ẩn mang theo vài phần dữ dằn của Ly thủy kiếm ý, vừa như sóng nước dập dờn tuôn trào.
Dần dần, kiếm ý giống như sóng nước vỗ bờ trở nên nhẹ nhàng điềm đạm, mà lại mang theo vài phần cảm giác áp bách trầm trọng. Chỉ khẽ rung động thôi mà lực đạo đã đủ cả mười phần, cảm giác bạo liệt chỉ ẩn mà không phát lúc trước nay lại như phong trợ hỏa thế, hừng hực thiêu đốt.
Trước sau như một cực kì u lãnh cùng hỗn loạn mãnh liệt cuồng bạo, hai loại cảm giác vốn mâu thuẫn lại giao hòa cùng một chỗ, trong khi Tả Mạc chìm đắm trong đó như chưa hề phát giác, cứ đam mê hưởng thụ cảm giác mới lạ.
Ngược lại kiếm quang hỏa diễm trên thân Trích Thuỷ kiếm lại dần dần nội liễm.
Đợi Tả Mạc từ trong trạng thái ngộ đạo thanh tỉnh lại tinh thần mới biết được, bất tri bất giác 《 Ly thủy kiếm quyết 》 của mình đã tăng tiến thêm một bậc .
Không kinh hỉ, hắn yên lặng đứng ở đấy, tinh tế thưởng thức.
Hiện giờ hắn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình đã tu luyện 《 Ly thủy kiếm quyết 》 đến tầng thứ mấy, 《 Ly thủy kiếm quyết 》 vốn là không phải kiếm quyết cao thâm gì, người sáng tạo cũng không phải kiếm tu lợi hại. Tả Mạc có thể tu luyện bộ kiếm quyết đến bước này đã không dễ dàng. Nhưng đoạn đường phía sau còn cần hắn phải tự mình mày mò, bởi vì 《 Ly thủy kiếm quyết 》 chỉ đến được đó mới thôi. Tuy rằng phía sau vị sáng tạo kia cũng viết một ít phỏng đoán của bản thân, nhưng có nhiều chỗ đều bị Bồ yêu phản bác.
Xét về trình độ cao thâm thì Ly thủy kiếm ý xa xa không bằng triều tịch kiếm ý Tả Mạc học trộm, song đây lại là thứ Tả Mạc tự mình lĩnh ngộ được, hơn nữa cũng là kiếm ý hắn nắm giữ sâu sắc nhất! Lý giải của hắn về Ly thủy kiếm ý vượt xa so với triều tịch kiếm ý.
Có lẽ, mình có thể tham chiếu triều tịch kiếm ý để cải tiến 《 Ly thủy kiếm quyết 》, đột nhiên trong lòng Tả Mạc vừa động.
Chẳng qua đấy chỉ là suy nghĩ, hắn chưa cường đại đến mức có thể cải tiến một bộ kiếm quyết. Hơn nữa lý giải của hắn đối với triều tịch kiếm ý chỉ là bề ngoài mà thôi.
Đúng lúc này, bỗng hắn phát hiện ngoài cốc có người. Người tới rất thành thật, không hề đả động đến cấm chế.
Tây Phong cốc khẩu.
“Sư huynh, Linh Anh phái lại tới nữa!” Báo tin lần này vẫn là tên ngoại môn đệ tử lần trước, song trên mặt hắn không có vẻ kinh hoảng, ngược lại còn lộ ra sự hưng phấn.
“Lại tới nữa?” Tả Mạc sửng sốt.
Vâng! Tên đệ tử này cung kính ứng thanh, không giấu được vẻ hưng phấn nói: “Lần này đến có năm người!”
Da đầu Tả Mạc nhất thời tê dại.
“Năm người…”
Lần trước mới đến ba tên, lần này cư nhiên đến tận năm tên!
Tả Mạc thật muốn quay đầu bỏ chạy.
“Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ đích danh sư huynh mời luận bàn!” Tên ngoại môn đệ tử này hoàn toàn không có chú ý tới vẻ khác thường của Tả Mạc, còn hưng phấn nói: “Đám bang nhân này thật sự không biết sống chết a!”
Khụ. Tả Mạc tự trấn định, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Lần này đến những ai a?”
Ba người lần trước cũng đến, còn hai người thì không biết là ai.
Tả Mạc thấy hơi an tâm một chút, hoàn hảo hoàn hảo. Ít nhất không phải năm người đều không nhận biết, có hai bại tướng dưới tay mình…Hắc…Ngô, mình hoàn toàn có lý do để không đấu. Còn nữ nhân thì sao, lần trước không dám đánh, lần này khẳng định không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đau đầu nhất chính là kia hai kẻ còn lại, đối phương một khi đã tìm đến tận cửa, chắc chắn là mạnh hơn so với lần trước nhiều..
Đầu óc hắn tấn tốc xoay chuyển, trong lòng cực kỳ do dự, đi hay không đi đây? Hắn hơi hối hận lần trước đáp bừa nên gây ra chuyện, bèn dặm hỏi: “Những sư huynh khác đâu? Loại chuyện này không thể cứ mỗi lần đều phiền ta chứ.”
Đại sư huynh cùng đại sư tỷ ra ngoài, La Ly sư huynh bế quan, Hứa Dật sư huynh đang luyện khí phân phó không được quấy rầy hắn. Hách Mẫn sư tỷ đang bị phạt, chỉ có Tu Y Hạ sư tỷ có rảnh, sư huynh có muốn thông tri với nàng hay không?
Nữ nhân kia?
Tả Mạc nhất thời buồn bực nhớ đến chuyện lần trước, thôi quên đi, thông tri cho nàng, hừ hừ, hắn tránh loại người này còn không kịp nữa là.
Quên đi! Nhớ tới vừa rồi mình mới có lĩnh ngộ với 《 Ly thủy kiếm quyết 》 , hào khí trong lòng Tả Mạc bạo thăng, vừa có tâm đắc liền có người đưa đầu đến cửa thử kiếm, Linh Anh phái quả nhiên đều là người tốt a!
Sau khi nghĩ thông suốt, Tả Mạc không luống cuống nữa, gật đầu đầu, rất có phong thái cao thủ nói: “Đi.”
Trên mặt tên ngoại môn đệ tử nhất thời kích động, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Đến khi chạy tới trước cổng sơn môn, nhìn thấy một mảng người đông nghìn nghịt, bước chân Tả Mạc hơi rung rung.
“Sao nhiều người thế này?”
Tên ngoại môn đệ tử hưng phấn vô cùng nói: “Mọi người nghe nói Linh Anh phái lại tới nữa, tất cả đều chạy tới muốn chính mắt nhìn thấy sư huynh đại triển thần uy, hung hăng giáo huấn đám Linh Anh phái cho chừa thói nhà giàu làm phách!
Ách, nhưng sao còn có cả nữ đệ tử? Tả Mạc lẩm bẩm hỏi lại.
“Đến chiêm ngưỡng phong thái sư huynh a!”
Cả người Tả Mạc đột nhiên nổi da gà.
Thấy nhân vật chính đã xuất hiện, đám nữ đệ tử kia nhất thời thét lên, Tả Mạc thiếu chút nữa một té ngã xuống đất.
“Oa! Sư huynh hảo soái a!” (DG:soái: đẹp trai)
“Xin nhờ ! Đó gọi là lãnh khốc!”
“Sư huynh, lúc còn là ngoại môn đệ tử ta đã biết sư huynh không phải người bình thường!”
“Thật muốn câu dẫn a…”
“Ta sẽ giết ngươi!”
……………………………………….
Khuôn mặt vốn bất động thanh sắc của Tả Mạc cư nhiên đã chuyển thành xanh mét, hắn quyết định tốt nhất nên cách đám nữ nhân điên này xa xa một chút (^ ^)
Tả Mạc mới vừa hướng đám nam đệ tử bên này đi tới, nhóm nam đệ tử liền xúc động kích phẫn.
“Sư huynh, xử lý bọn họ!”
“Băm bọn họ!”
“Chặt làm tám khúc, chặt đứt tay chân, cắt gân…”
“Thực không sáng ý! Bắt quỳ đi…”
Tả Mạc nhanh chóng kéo giãn cự ly với đám gia hỏa đang sa vào cảm xúc cuồng nhiệt quá khích này.
Lộ trình ngăn ngắn chen qua đám nam nữ đệ tử làm cho dục vọng chiến đấu của Tả Mạc cơ hồ mất sạch.
Đương nhiên, trong mắt người khác, Tả Mạc sư huynh đang kiên định rảo bước, mang theo vẻ mặt lãnh khốc, phong tao vô cùng xuyên qua bọn họ bước về phía trước….
Có điều khi Tả Mạc thấy được năm người Linh Anh phái sắc mặt càng lúc càng kém, tâm tình hắn chợt reo lên sung sướng.
----------oOo----------