Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 86: Văn Phi
Dịch: _Gàviệttrì_
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Bắt đầu đợt bom. Trải đều trong 3 ngày. Tầm 10 đến 15c. Mọi người đón đọc
Tuy bên ngoài thanh danh Văn Phi sư huynh không lớn, song ở trong đám nội môn đệ tử Linh Anh phái thực lực chân chính đứng trong top đầu. Hắn được trưởng bối rất yêu thích. Thiên Hà phiến kia là các trưởng bối chuyên vì hắn mà luyện chế, cũng đã đánh giết qua vô số trận. Văn Phi sư huynh cũng không phụ sự trọng vọng, thiên phú hắn xuất sắc, tu luyện càng thêm khắc khổ, cộng với vô số linh đan không ngừng bổ dưỡng nên một thân tu vi sâu không lường được. Nhưng ngày thường hắn ít khi xuất thủ, cho dù là đồng môn sư huynh đệ cũng không biết sâu cạn thế nào. Riêng Đào Xu Nhi trong một lần vô ý mới được chứng kiến Văn Phi sư huynh tu luyện, từ đó lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Thế nên lần này nàng mới chuyên tâm đi cầu Văn Phi sư huynh, nhờ đánh cho Tả Mạc biết thế nào là trời cao đất dày.
------------------------
"Các vị mạnh khỏe?" Tả Mạc chắp tay, xem như chào hỏi.
Sắc mặt Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn chuyển sang tái xanh. Mạnh khỏe? Mạnh khỏe cái gì? Hai người bọn họ vừa trở về môn phái đã phải chịu bao nhiêu lời cười nhạo đàm tiếu. Đào Xu Nhi khanh khách che miệng cười khẽ, trên mặt hai tên đệ tử Linh Anh phái bên cạnh nàng cũng lộ ra mấy phần tiếu ý, có điều được che đi khá tài tình.
Số lượng nội môn đệ tử của Linh Anh phái lớn nhất Đông Phù, song cũng chính vì thế mà khuyết thiếu một người đầu lĩnh nên chúng đệ chia bè kết phái, mối quan hệ phức tạp trong môn phái cũng nhất nhì Đông Phù.
Đào Xu Nhi nhẹ nhàng bước tới, ngọc dung diễm lệ tức thì hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ thấy đám ngoại môn đệ tử của Vô Không kiếm môn nhanh chóng chia làm hai thái cực rõ rệt. Nam đệ tử mỗi tên đều nhìn không chớp mắt, không ít người vẻ mặt dại ra, thậm chí còn thấy cả nước miếng chảy xuống. Bên phía nữ đệ tử thì tiếng chửi vang tận trời, những tiếng mắng đại loại như tiểu tiện nhân hay hồ ly tinh vang lên không dứt.
Đào Xu Nhi thản nhiên cười nói: "Phong thái lần trước của Tả sư huynh, tiểu muội thập phần bội phục. Nhưng thân là đệ tử Linh Anh phái, không thể trơ mắt nhìn thanh danh bổn môn bị thương tổn, hôm nay cố ý lại đến đây bái phỏng Tả sư huynh."
Đối phương ăn nói đường hoàng nhưng trong lòng Tả Mạc thầm cười lạnh. Bộ dạng nàng ta tuy mỹ mạo, song tâm lại độc như rắn rết, không cẩn thận là chuốc họa như chơi. Hơn nữa, Tả Mạc thấy nàng chứng kiến đồng môn sư huynh đệ ăn phải quả đắng mà còn có thể vô tâm cười nhạo như không quen biết thế kia...
"A." Khuôn mặt Tả Mạc bất động thanh sắc, mí mắt hắn lại hơi buông xuống khiến người ta rất có cảm giác tâm tư khó dò.
Lập tức Đào Xu Nhi như có cảm giác quyền đánh vào bị bông, đối phương phản ứng hờ hững như thế khiến nàng không biết nên nói gì cho phải.
Có điều nàng cũng không phải là hạng người đơn giản, liền lui về phía sau mấy bước, mời hai vị sư huynh: "Văn Phi sư huynh cùng Minh Đạo sư huynh là cao thủ chân chính của Linh Anh phái, cũng là người mà xưa này tiểu muội rất kính nể. Lần này đến đây..."
Hai người Văn Phi cùng Minh Đạo nghe thấy thế, nhịn không được ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên là rất đắc ý.
"Muốn đánh thì cứ đánh." Tả Mạc đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời nàng: "Nhưng mà, Vô Không sơn của ta không phải là chỗ cứ muốn đến thì đến muốn đi là đi. Ta nói trước, ai thua bởi tay ta, ta sẽ từ trên người hắn lấy xuống một kiện pháp bảo, làm chứng cho danh tiếng bổn môn."
Lời này nói ra chính nghĩa lẫm liệt, đám đệ tử Vô Không kiếm môn phía sau đều reo lên cổ vũ.
Hai người nghe vậy, sắc mặt nhất thời không vui.
Văn Phi một thân áo xanh lụa trắng, đầu buộc khăn xanh, nhìn qua rất có phong độ, phảng phất tùy thời có thể thuận gió mà đi, có vài phần phong phạm tiên nhân. Hắn không chịu yếu thế, cười lạnh một tiếng: "Đâu có đâu có, các hạ nếu có bổn sự như thế, tại hạ đương nhiên nhận thua chịu đổ."
Minh Đạo thân mang lam sắc linh giáp, đầu bó buộc kim quan cũng mở miệng: "Nếu là ngươi thua, ta cũng lấy từ trên người ngươi một kiện pháp bảo."
Đào Xu Nhi đứng ở phía sau, nhìn song phương giương cung bạt kiếm, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý. Hai mắt bọn Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, cái thân ảnh kia, hừ hừ… Hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn được a.
"Ai trước?"
Tả Mạc thản nhiên nói rồi bước về phía trước một bước, khí thế đột nhiên tăng vọt.
Không biết có phải vì duyên cớ mới vừa có lĩnh ngộ về kiếm quyết hay không mà hắn chỉ cảm thấy cả người nóng rực, nhiệt huyết sôi trào, giống như hỏa diễm đang thiêu đốt, chiến ý đột nhiên bùng phát, quay cuồng không ngớt muốn phá thể mà ra.
Phảng phất như bảo kiếm xuất vỏ, quang mang lẫm liệt và lạnh lẽo thấu xương đột nhiên hiện ra! Từng bước, từng bước, Tả Mạc như biến thành một người khác, biểu hiện chất phác kì thực trong lòng láu cá lúc này tất cả đều không cánh mà bay. Chiến ý nồng đượm như thực thể bao trùm toàn thân cao thấp, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng..
Đào Xu Nhi ngơ ngác nhìn Tả Mạc, khuôn mặt xinh đẹp bỗng biến sắc, tựa như nhìn thấy quỷ vậy.
Sao có thể như thế được?
Cái bộ dạng kia là cương thi tham lam lần trước sao?
Lần trước nàng cảm thấy rõ ràng Tả Mạc là loại tiểu nhân thích chiếm tiện nghi của kẻ khác, bằng không sao lại có chủ ý ăn cướp trắng trợn phi kiếm của người ta thế được?
Lần trước chịu nhục, nhất là chịu nhục vào tay loại tiểu nhân vật khốn nạn mới khiến Đào Xu Nhi canh cánh trong lòng. Bị người ta khinh thường coi như kiến hôi làm sao người cao ngạo như nàng nuốt cục tức như vậy được?
Nhưng mà, Tả Mạc trước mắt giờ...
Ánh mắt Văn Phi lộ ra vẻ ngưng trọng, khí thế đối phương bộc phát ra khiến hắn rất ngoài ý muốn. Có điều dù sao hắn cũng không phải là loại giá áo túi cơm như Yến Minh Tử và Hồ Sơn, tuy gia cảnh hắn giàu có nhưng ngày thường đều tu luyện thập phần khắc khổ, nên cũng có vài phần thực tài.
Mặc dù kinh hãi nhưng không hề e ngại, y bước tới từng bước, trong miệng quát nhẹ: "Ta đến!"
Văn Phi xuất ra pháp bảo của mình, một ngọc phiến (quạt làm bằng ngọc) màu xanh nhạt, lấy ngọc làm cốt, hiển nhiên mặt quạt sử dụng vải dệt rất phi phàm, mơ hồ có thể thấy được thanh quang lưu chuyển, trên mặt quạt vẽ một bức tranh sơn thủy đồ, nhìn kỹ còn phát hiện dòng sông dập dờn trong bức tranh không ngờ lại đang chậm rãi lưu động.
Thiên Hà phiến, tam phẩm.
Trích Thủy kiếm, tam phẩm.
Tả Mạc bất giác cảm khái sở học Linh Anh phái quả thật quá pha tạp, ngay cả pháp quyết khu sử phiến cũng đào ra được.
Khi nhìn thấy Trích Thủy kiếm của mình trên tay đối phương, sắc mặt Yến Minh Tử lập tức xạm đen. Có điều hắn vốn cực ưa thích sưu tầm các loại pháp bảo, ánh mắt có vài phần tinh tường, lập tức để ý thấy Trích Thuỷ kiếm bây giờ hơn hẳn khi trên tay hắn, phẩm giai cao hơn hẳn một tầng. Trong lòng tức thì hơi buồn bực, chẳng lẽ phi kiếm cũng biết chọn người?
"Mời!" Văn Phi rất có phong độ khách khí nói.
Lời còn chưa dứt, Trích Thuỷ kiếm đã phóng tới!
《 Thuận Thủy 》!
Tả Mạc thích thức mở đầu này nhất, chiêu này giống như linh dương lao đi vun vút, vô tích khả tìm.
Hôm nay hắn dùng chiêu này đã khác hẳn lúc xưa, ngày xưa giống như vân đạm phong khinh, hôm nay tuy vẫn khinh u như cũ song hơn vài phần phong vị hỏa diễm, tựa như hỏa diễm trắng xóa dày đặc, yên lặng thiêu đốt không một tiếng thở.
Văn Phi cười lạnh, khẽ lay động Thiên Hà phiến.
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, một cột nước khổng lồ như thủy long từ trên trời giáng xuống, nhằm thẳng hắn mà quét tới.
《 Thủy Long ngâm 》!
Lấy công đối công!
Ai cũng không ngờ tới người nhìn qua hào hoa phong nhã như Văn Phi lại có phong cách đấu pháp cương mãnh thế này. Song phương lấy cứng đối cứng, xem ai công kích đến đối phương trước.
Tả Mạc hừ lạnh một tiếng, kiếm thế bất biến, linh lực dưới chân vận chuyển, đột ngột lao vụt tránh sang bên trái. Dưới chân hắn như có lò xo, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện vụt qua thủy long.
Đối công?
Tả Mạc không hề e ngại, nếu luận tốc độ không có pháp bảo nào có thể so sánh cùng phi kiếm. Thúc dục linh lực, Trích Thuỷ kiếm phát ra một tiếng khinh minh, tựa như một đạo lưu quang, vùn vụt lướt đi!
Trước mặt Văn Phi đột nhiên mọc lên một tầng thủy mạc (màn nước) mỏng manh, Trích Thuỷ kiếm hung hăng đâm vào thủy mạc, lập tức thủy mạc kịch liệt dao động. Sắc mặt Văn Phi phía sau màn thủy mạc khẻ biến, nhưng mà thủy mạc tuy nhộn nhạo song vẫn ngăn trở được Trích Thuỷ kiếm!
Tả Mạc cũng kinh ngạc vạn phần, thủy mạc này nhìn qua chỉ là một tầng mỏng manh, nhưng không ngờ lại có thể ngăn Trích Thuỷ kiếm, xem ra so với dự đoán của hắn phải mạnh hơn nhiều lắm. Có điều, hắn cũng đã nhận ra, tầng thủy mạc chỉ miễn cưỡng mới ngăn cản lại được, nếu mình gia tăng thêm cường lực chắc chắn sẽ bị phá không thể nghi ngờ.
Hắn đang muốn thúc dục linh lực, không ngờ thủy long khổng lồ kia như vật sống , linh hoạt vọt về phía hắn.
Trong nháy mắt, thủy long đã đến trước mặt. Đến khi đối diện với đầu thủy long, Tả Mạc mới giật mình phát hiện thủy long này quá to lớn! Nghiễm nhiên tựa như một con sông lớn, cuồng bạo nhằm vào đầu hắn, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm!
Tả Mạc không hề nghĩ ngợi, Trích Thuỷ kiếm hóa thành một đạo lưu quang, phút chốc xuất hiện trong tay hắn đối đầu cùng thủy long.
Trong mắt lướt qua một tia hàn quang, Trích Thuỷ kiếm bỗng dưng sáng lên.
《 Bộc Tiệt lưu 》! (Thác giữa trời)
Mọi người chỉ thấy trước mắt sáng ngời, còn trước mặt Tả Mạc lại giống như đột nhiên xuất hiện một thác nước, vô số kiếm quang tạo thành thác nước ngân luyện, nghiêng nghiêng chảy xuống chuẩn xác vô cùng kích trúng đầu thủy long!
Oanh!
Thủy long đột nhiên nổ tung, vô số bọt nước bung ra khắp nơi, khiến cho chúng đệ tử đứng xem ướt sũng, nhưng lúc này vẫn không ai nhắm mắt lại. Tỷ thí tuyệt vời như thế này mà không xem, rất đáng tiếc a.
Thủy long như tre già măng mọc, cuồn cuộn tuôn trào vĩnh viễn như không có điểm cuối, mà thác nước như dải lụa treo giữa thinh không cũng kéo dài không dứt, tựa hồ vô cùng vô tận.
"Lợi hại!" Yến Minh Tử trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thực lực đối phương như thế, lần trước thủ thắng không phải nhờ mưu mẹo mà được.
Hồ Sơn cũng nhìn không chớp mắt, đồng cảm cảm khái: "Ta đã sớm nghe nói qua, trong số đệ tử nội môn chúng ta, Văn Phi sư huynh dụng Thiên Hà phiến có thể xếp vào ba người đứng đầu, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Yến Minh Tử vinh dự lây ưỡn ngực nói: "Cũng được, có điều Trích Thuỷ kiếm của ta cũng không phải vật phàm, có thể cùng Thiên Hà phiến đấu pháp bất phân thắng bại, phẩm chất bất phàm a, ánh mắt ta thật tốt."
"Đó là Tả Mạc lợi hại." Đặt vào tay ngươi, thử hỏi ngươi có thể ngăn được năm chiêu của Văn sư huynh đã khá lắm rồi."
Yến Minh Tử không giận nói: "Đánh nhau ta không bằng người khác, nhưng mà mua pháp bảo thì các ngươi không phải đối thủ của ta?"
Hồ Sơn nghẹn họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong lòng Đào Xu Nhi như cuộn sóng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Tả Mạc lại có thể đấu pháp bất phân thắng bại cùng Văn Phi sư huynh, bởi vì hơn ai hết nàng biết Văn Phi sư huynh có bao nhiêu lợi hại.
Tuy bên ngoài thanh danh Văn Phi sư huynh không lớn, song ở trong đám nội môn đệ tử Linh Anh phái thực lực chân chính đứng trong top đầu. Hắn được trưởng bối rất yêu thích. Thiên Hà phiến kia là các trưởng bối chuyên vì hắn mà luyện chế, cũng đã đánh giết qua vô số trận. Văn Phi sư huynh cũng không phụ sự trọng vọng, thiên phú hắn xuất sắc, tu luyện càng thêm khắc khổ, cộng với vô số linh đan không ngừng bổ dưỡng nên một thân tu vi sâu không lường được. Nhưng ngày thường hắn ít khi xuất thủ, cho dù là đồng môn sư huynh đệ cũng không biết sâu cạn thế nào. Riêng Đào Xu Nhi trong một lần vô ý mới được chứng kiến Văn Phi sư huynh tu luyện, từ đó lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Thế nên lần này nàng mới chuyên tâm đi cầu Văn Phi sư huynh, nhờ đánh cho Tả Mạc biết thế nào là trời cao đất dày.
Hơn nữa, Đào Xu Nhi còn biết, các trưởng bối còn tính toán để Văn Phi sư huynh đại triển thần uy tại Đông Phù thí kiếm hội sắp tổ chức không lâu nữa.
Tên cương thi chết tiệt này, cư nhiên lại có thể đấu ngang tài ngang sức cùng Văn Phi sư huynh?
Làm sao có thể?
Đào Xu Nhi cảm thấy đầu óc như hoa lên.
Còn đám ngoại môn đệ tử đang quan khán, mỗi người đều mở to hai mắt, lặng ngắt như tờ. Tả Mạc không chú ý đến, có một nữ đệ tử mặt quả táo đáng yêu ửng hồng, đang căng thẳng vô cùng, hai bàn tay nhỏ bé không nhịn được nắm chặt lại.
Hai người giao thủ nhanh như thiểm điện, hai chiêu qua lại chỉ trong chớp mắt, giờ đang tiến vào tình trạng giằng co. Mọi người không khỏi thở một hơi, thật là căng thẳng a… Không ngờ lại được xem trận chiến đã mắt thế này.
Nhưng mà hai người đang đối trì lại không hề cảm thấy thoải mái mái như vậy.
Vẻ khinh thường cùng miệt thị của Văn Phi lúc trước đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, đổi lại là vẻ ngưng trọng vô cùng. Người đang muốn đại triển thân thủ ở Thí Kiếm hội như hắn, không ngờ ở đây lại gặp được đối thủ mạnh mẽ thế này!
Về phần Tả Mạc, trong con ngươi như có một sợi hỏa diễm bập bùng thiêu đốt,chiến ý của hắn bộc phát!
Giằng co chiến đấu đối với hắn rất bất lợi. Đối phương còn có một người nữa, nếu không mau chóng giải quyết chỉ sợ tràng tỷ thí tiếp theo không có khả năng giành phần thắng.
Tâm tư xoay chuyển, hắn huýt dài một tiếng, quyết định dốc toàn lực đánh một kích!
----------oOo----------
Last edited by Lang Thang; 12-11-2010 at 05:54 PM.
|