Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 87: Cường chiêu đối cường chiêu
Dịch: Keny
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Tả Mạc không nhận ra, từ sau khi luyện kiếm, hắn bất giác từ một người sợ hãi chiến đấu, tấn tốc trở thành một kẻ không hề sợ hãi chiến đấu, hơn nữa đối với chiến đấu còn có dục vọng rất mãnh liệt.
Hiện giờ hắn là như thế, càng đánh hắn càng hưng phấn, nhất là nhìn thấy tuyệt chiêu của Văn Phi, chiến ý của hắn đề thăng đến cực điểm!
Đến đây đi!
------------------------
Chỉ thấy trên đỉnh thác giữa không trung đột nhiên mọc lên một đóa hỏa diễm.
Sợi hỏa diễm này nhàn nhạt, gần như trong suốt lẳng lặng thiêu đốt. Song hỏa diễm tựa như lửa gặp dầu chứ không phải trong nước, chỉ thấy một dải hỏa quang chạy dọc theo thác nước, nhanh chóng lan tràn xuống mặt đất.
Bề mặt thác nước, từng đóa hỏa diễm u lãnh cuồng vũ...
Thác nước trong khoảnh khắc chìm trong biển lửa. Mỗi đạo kiếm quang như nước đều được bao vây bên trong đoàn hỏa diễm.
Ly thủy tựa hỏa như hoa, phân lạc mà xuống.
Đóa hỏa diễm vây lấy kiếm quang đầu tiên rơi xuống, lặng yên rơi vào trong nước.
Phanh!
Một tiếng bạo âm cuồng thanh! Thủy long nhất thời bị tạc đi một mảng lớn, bọt nước văng tứ tung khắp nơi.
Bang bang bang bang phanh!
Tiếng bạo âm dày đặc giống như đốt pháo đầu năm, vang vọng không ngớt.
Văn phi sắc mặt đại biến, đây là thủ đoạn gì? Đối phương không phải thủy hành kiếm quyết sao? Làm sao lại có hỏa diễm? Có điều lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều như thế, trong nháy mắt, thủy long khổng lồ đã bị tạc chỉ còn lại có non nửa. Uy lực kiếm quang của đối phương đột nhiên tăng vọt, tất cả đều bởi vì đám hỏa diễm trong suốt nhìn như vô hại này.
Kiềm nén nghi ngại trong lòng, một chút khinh thị cuối cùng đã tan thành mây khói, hắn đã coi Tả Mạc là đối thủ chân chính của mình..
Cắn răng một cái, hắn điên cuồng vận chuyển linh lực, Thiên Hà phiến trên tay xoát lên một tiếng, vươn phiến nhẹ nhàng điểm về phía Tả Mạc.
《 Thiên Hà lao 》!
Một điểm lam quang từ trên quạt phóng ra, chậm rãi bay về phía Tả Mạc.
Trong lòng Tả Mạc đột nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm cường liệt, điểm lam quang này tạo cho hắn áp lực vượt xa xa so với những chiêu trước đó. Hắn không dám chậm trễ, tâm niệm vừa động, hỏa thác u lãnh trên bầu trời lập tức có phản ứng, nhào về phía lam quang.
Từng đóa hỏa diễm nhìn như nhỏ mịn trong suốt, song bên trong lại chứa vô vàn kiếm ý ôn nhu như nước.
Mắt thấy hỏa vũ từ trong hỏa thác đang hạ xuống chụp lấy lam quang.
Đột nhiên, Văn Phi mở ra Thiên Hà phiến, trong miệng hét to: "Mở!"
Điểm lam quang này chợt giống như một cái lưới lớn trùm xuống đầu Tả Mạc. Tả Mạc không kịp tránh né, tức bị bị bao phủ trong đó.
Tả Mạc chỉ cảm thấy lam quang trước mặt bạo trướng, trong chớp mắt, tầng tầng sóng nước che khuất tầm nhìn, bốn phía một mảnh mờ mịt!
Cảnh tượng này Tả Mạc rất quen thuộc! Hắn từng ở giữa sông luyện kiếm, đương nhiên cảnh này quen đến không thể quen hơn. Bây giờ hắn lại bị vây bên trong một bóng nước, ai có thể ngờ được điểm lam quang nhỏ bé này không ngờ lại ẩn chứa sức nước hùng hậu đến như thế? Hỏa diễm trong suốt của hắn tuy rơi vào trong nước vẫn phát ra bạo âm “bang bang” không ngừng như cũ song thủy thế lại quá mức hùng hồn, chỉ chừng đó ly thủy kiếm mang trong suốt như hỏa không đủ để gãi ngứa, ngược lại còn làm cho Tả Mạc thấy vô cùng chật vật. Bốn phía đều truyền đến áp lực khủng bố, bóng nước dần dần áp súc lại.
Tả Mạc hít sâu một hơi, trong lòng lẫm nhiên, đây chắc là tuyệt chiêu của đối phương!
Nhưng lập tức chiến ý cuồn cuộn tuôn trào, tuy mình không thể so sánh cùng Vi Thắng sư huynh nhưng cũng không được để mấy tên công tử quần là áo lụa là giá áo túi cơm này muốn làm gì thì làm..
Tả Mạc không nhận ra, từ sau khi luyện kiếm, hắn bất giác từ một người sợ hãi chiến đấu, tấn tốc trở thành một kẻ không hề sợ hãi chiến đấu, hơn nữa đối với chiến đấu còn có dục vọng rất mãnh liệt.
Hiện giờ hắn là như thế, càng đánh hắn càng hưng phấn, nhất là nhìn thấy tuyệt chiêu của Văn Phi, chiến ý của hắn đề thăng đến cực điểm!
Đến đây đi!
Hắn trợn trừng mắt, trong lòng cuồng rống giận dữ!
Hỏa diễm bay xuống như mưa tan biến, thác nước cũng biến mất, Trích Thuỷ kiếm hóa thành một đạo lưu quang trở lại trong tay Tả Mạc.
Tựa hồ cảm nhận được chiến ý của Tả Mạc, thân của Trích Thuỷ kiếm khẽ rung lên, giống như sóng nước phiêu đãng, phát ra một tiếng huýt dài khiến Tả Mạc càng thêm hưng phấn. Hắn nhắm mắt lại, khẽ vuốt thân kiếm, giống như vuốt ve tình nhân.
Thiếu thác nước cứng rắn chống đỡ, thủy lực đè ép bốn phía mất đi lực lượng ngăn cản, tức thời ùn ùn đổ tới, khí thế phô thiên cái địa cuốn Tả Mạc theo dòng nước.
Trên mặt Văn Phi khẽ lộ ra vẻ vui mừng! Chỉ cần cuốn vào trong nước thì ngươi không phải khác gì thịt cá mặc cho ta chém giết sao?
Trong miệng quát khẻ: "Lên!"
Chỉ thấy thủy lưu mang theo Tả Mạc chậm rãi bay lên thiên không. Thủy lưu to lớn vô cùng có thể so với một hồ nước nhỏ.
Tả Mạc hệt như dã thú ở trong lồng, bất luận hắn có giãy dụa như thế nào cũng không cách nào thoát ra được. Trong lòng Văn Phi cực kỳ đắc ý, thủy lao này so với tinh cương thiết lao còn có phần chắc chắn hơn..
Đám người ngoại môn đệ tử Vô Không kiếm môn ai ai cũng đều mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ nhìn lên bóng mờ khổng lồ trên bầu trời. Thủy đoàn càng lên càng cao, mà thân ảnh Tả Mạc trong thủy đoàn càng lúc càng trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy thấp thoáng.
Chưa cần nói cái khác, chỉ cần rơi xuống từ trên cao như vậy cũng đủ để dính nội thương trầm trọng!
Mặt Tiểu Quả đang tái nhợt vô huyết bỗng đột nhiên hiện ra vẻ dứt khoát, nàng đột ngột chen chân phóng ra khỏi đám người đang quan khán, chạy ào về phía Văn Phi.
"Tiểu muội muội, ngươi muốn làm cái gì?" Một đạo thân ảnh lóe lên ngăn trở đường đi của Tiểu Quả, Đào Xu Nhi cười tinh quái nhìn Tiểu Quả.
"Ngươi tránh ra!" Tiểu Quả vừa vội vừa giận, tựa như mèo nhỏ nhe răng múa vuốt, ngược lại nhìn có vẻ đáng yêu nói không ra lời.
"A." Minh Đạo tĩnh tâm lại, nhìn thấy Tiểu Quả thiên chân rực rỡ, tức thì mắt sáng ngời hỏi: "Muốn cứu người cũng được, ngươi tên gọi là gì?"
"Các ngươi tránh ra!" Tiểu Quả gần như bật khóc nói.
Ánh mắt Văn Phi lộ ra vài phần hung ác nhìn lên thủy đoàn trên bầu trời, hắn đắc ý hừ lạnh: "Hảo hảo nếm thử “Thiên Hà lao” của ta đi." Nói xong, vươn tay trái ra nhè nhẹ bắt lấy thủy đoàn giữa thinh không.
Lập tức thủy đoàn trên bầu trời có biến hóa, trong thủy đoàn đột nhiên xuất hiện một bàn tay cự đại hung hăng chụp vào Tả Mạc. Gia hỏa này khiến hắn chật vật như vậy, Văn Phi quyết không dễ dàng buông tha. Lạc thú mèo vờn chuột thú vị đến mức nào a!
Đám đệ tử Vô Không kiếm môn phía dưới không khỏi kinh hô một trận, lộ ra vẻ mặt bất hảo.
Tiểu Quả tuyệt vọng, nàng biết mình không phải đối thủ của hai người này, nhưng mà...
Trong đôi mắt ngân ngấn nước hiện lên vẻ quyết liệt hiếm thấy.
Nhưng đúng lúc này, trong thủy lao, thân kiếm rủ thấp, Tả Mạc đang nhắm mắt đột nhiên mở to mắt ra.
Chẳng biết vì sao hắn lại nghĩ đến chuyện mình ngày đó lĩnh ngộ Ly thủy kiếm ý, nhìn lại thủy chưởng cực lớn đang muốn bắt lấy hắn, khóe mắt dư quang thoáng nhìn hình người mơ hồ phía dưới, hắn có thể tưởng tượng được đối phương lúc này đắc ý đến mức nào, đang hưng phấn đến bước nào.
Nhưng, kiếm quyết của ta...
Là 《 Ly thủy kiếm quyết 》 !
Quang mang trong mắt Tả Mạc bạo trướng, nhãn thần như thu rút tất cả tình cảm, hờ hững u lãnh như hỏa diễm trong suốt! Hai tay nắm chặt Trích Thuỷ kiếm, thân kiếm đang rủ thấp chợt không chút dấu hiệu chém ngược về phía trước!
《 Ly thủy phần thiên 》!
Cự hình thủy chưởng bị phá nát...
Dưới đất, sắc mặt Văn Phi kịch biến! Làm sao có thể! Trong thủy lao mà còn có lực hoàn thủ?
Hắn cắn răng vừa định biến chiêu, trong sát na sắc mặt chợt trắng bệch, hắn hoảng sợ phát hiện, không ngờ mình đã hoàn toàn mất đi khống chế với thủy lao!
Làm sao thế được…!
Lúc này những người khác cũng nhận thấy biến cố trên không trung, bất giác ai ai cũng nhất tề ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy thủy đoàn trên không trung kịch liệt sụp đổ, hệt như bên trong thủy đoàn có một hố sâu không đáy cuồn cuộn hút hết nước xung quanh.
Thân hình Tả Mạc dần lộ ra, mọi người không khỏi hít một hơi lãnh khí. Giữa không trung, thủy lao đã biến mất, chỉ còn lại Tả Mạc hai tay cầm kiếm.
Thần sắc Minh Đạo cùng Đào Xu Nhi kinh hãi tuyệt luân , bọn họ không thể không nhìn chằm chằm vào kiếm trong tay Tả Mạc.
Trên thân kiếm ba xích có một đóa lam sắc hỏa diễm to lớn hơn mười trượng đang u u chậm rãi thiêu đốt. Đóa lam sắc hỏa diễm này không ngờ lại cấu thành từ nước. Thiên a… Hắn hút sạch Thiên Hà lao của Văn Phi sư huynh hóa thành vũ khí của chính mình!
Trên đời này, còn có chuyện khó có thể tưởng tượng như vậy?
Gia hỏa này làm sao chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ được?
Nhìn Tiểu Quả cùng Đào Xu Nhi, Minh Đạo đang giằng co phía dưới, phút chốc Tả Mạc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, sát cơ trong mắt chợt hiện.
Hai tay cầm kiếm hất lên cao cao, thủy hình hỏa diễm trên thân kiếm cuồng vũ, như đóa hoa khổng lồ u u nở rộ.
"Đi tìm chết!"
Một tiếng hét to đầy tức giận, giống như giữa trời quang đột nhiên vang lên một đạo lôi đình.
Dồn tất cả lửa giận, tất cả chiến ý, tất cả linh lực, cả người Tả Mạc giống một đạo lưu quang, hung hăng chém xuống!
Chỉ thấy giữa không trung một đạo lam sắc ngân quang thẳng tắp lao xuống, kinh diễm khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Bọn người Văn Phi phía dưới sắc mặt kịch biến, thằng này điên rồi!
Kiếm thế của hắn không ngờ đồng thời bao trùm lên cả ba người!
Ba người lúc này bất chấp tất cả, nhất tề xuất ra hết bổn sự cứu mạng.
Xung quanh Văn Phi xuất hiện một đạo thủy mạc, so với lần trước càng thêm dày đặc. Linh giáp màu hồng trên người Đào Xu Nhi hào quang bạo thăng, một đóa hoa đào rực rỡ che chắn khắp người nàng. Còn Minh Đạo cuống cuồng xuất ra một thanh đồng chung, đồng chung gặp gió liền phóng lớn kết thành một cái lồng rắn chắc chứa lấy hắn.
Tả Mạc lúc này đã tiếp nhập vong ngã, trong mắt hắn chỉ có ba người phía dưới, hắn chỉ làm một chuyện đó là thúc dục linh lực, điên cuồng thúc dục linh lực!
Lam quang u lãnh thẳng tắp từ trên trời giáng xuống, uy thế cương mãnh vô kiên bất thối, nện thật mạnh xuống ba người.
Kiếm thế, dụng tốt nhất là đâm, ngay cả chém cũng rất ít khi dùng, chưa bao giờ có người nghĩ đến, kiếm cũng có thể dùng để nện người. Nhưng bây giờ đúng là Tả Mạc đang nện, điên cuồng nện xuống, giống như thứ hắn cầm trên tay không phải là phi kiếm mà là một thanh búa tạ nặng tựa ngàn quân!
Oanh!
Lam quang hung dũng thôn phệ ba người trên mặt đất.
Sau khi bạo âm đinh tai nhức óc vang lên, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, một mảnh yên lặng như tờ.
Dưới chân Tả Mạc mềm nhũn, ngồi “phịch” một tiếng xuống đất, liều mạng thở phì phò.
《 Ly thủy phần thiên 》 . Chiêu này quá mức bá đạo, đối với hắn bây giờ, sau khi dụng toàn lực cơ bản sẽ mất đi sức chiến đấu .
Chẳng qua...
Hắn cắn răng chống Trích Thuỷ kiếm ngồi dậy, nhìn hố sâu đến hơn ba mươi trượng trước mặt, trong lòng hắn chỉ có một chữ —— Sướng!
Trong hố to, ba người Văn Phi đồng thời bị chấn ngất hôn mê bất tỉnh, y sam của Văn Phi bị chấn nát, linh giáp trên người Đào Xu Nhi cơ hồ cũng nứt toác, về phần đồng chung của Minh Đạo thì đã trực tiếp vỡ thành vô số khối.
Tả Mạc trong lòng thổn thức, chiêu 《 Ly thủy phần thiên 》 có thể có như thế uy lực khủng bố thế này còn cần phải cảm tạ thủy lao của Văn Phi. Nếu không có nhiều nước như vậy thì tuyệt đối không thể đạt tới hiệu quả khủng bố đến bước này. Nói giỡn chứ, phải biết vạn cân nước như thế trực tiếp nện xuống đầu, quá mức dọa người a.
Thời điểm thu hoạch thành quả thắng lợi đã tới, tinh thần Tả Mạc nhất thời phấn chấn vô cùng, hoàn toàn không để ý gì tới cao thủ phong phạm, giống như mèo ngửi thấy mùi cá, một cước sâu một cước nông, lảo đảo điên cuồng chạy xuống hố sâu.
Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn bị dọa đến choáng váng, không ngờ quên mất chuyện ngăn cản.
Thật là người có tiền a! Trong lòng Tả Mạc cảm khái vô cùng, song xuống tay lại không có nửa phần khách khí.
Từ trên tay Văn Phi tháo xuống một chiếc nhẫn thủy lam sắc. Kỳ thật thứ tốt nhất trên người hắn là Thiên Hà phiến, chỉ có điều thứ Tả Mạc tu chính là phi kiếm, Thiên Hà phiến mặc dù tốt nhưng không thích hợp cho hắn dùng. Còn chiếc nhẫn này phẩm giai bất phàm, tuyệt đối là cực phẩm trong tam phẩm, có thể tăng cường khả năng khống thủy, có điều hiệu quả cụ thể thế nào thì phải từ từ sờ soạng mới biết được.
Từ trên đầu Đào Xu Nhi tháo xuống một cây trâm gỗ đào ngàn năm, chậc chậc, mặt trên có khắc ba cái trận pháp, 《khu tà 》《ôn dưỡng 》《 định thần 》, thứ tốt a thứ tốt!
Trên người Minh Đạo, Tả Mạc không khách khí lột bỏ đôi giày xuống. Tam phẩm phong hành ủng, thứ này Tả Mạc biết hàng a, mặt trên có khắc hai trận pháp 《 phong hành 》 cùng 《 na chuyển 》, tính thực dụng rất cao nha.
"Ngoan!" (Tàn nhẫn) Yến Minh Tử nhìn Tả Mạc chọn ba kiện xong xuôi, bất giác hít vào một ngụm lãnh khí, vừa đau lòng vừa tán thán.
Cả người Hồ Sơn run run như bùn nhão, đến khi nhìn thấy ánh mắt tham lam như sói của Tả Mạc, bất thình lình hắn rùng mình một cái.
Hắn hạ quyết tâm từ bỏ tấm ngọc bội hắn yêu thích nhất kia!
----------oOo----------
Chương này hay quá xá hay luôn. Mọi người vào đọc rồi bình luận nhé
Last edited by Lang Thang; 12-11-2010 at 05:49 PM.
|