Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 88: Lột da cương thi
Dịch: Keny
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Này thì bom...:2 (29):. Lột da cương thi...sách sách
Đầu năm nay cò cổ ra gieo trồng, luyện đan cũng không nhanh như đi cướp đoạt. Đây quả thực là vô bản vạn lợi (không có vốn mà lợi thì…), tay không hốt bạc! Tả Mạc rất là tiếc hận, sớm biết thế này ngày đó không nên một kiếm đánh ngất cả ba người bọn họ. Cứ bóc lột dần dần, từ từ nhỏ giọt mới là vương đạo a!
------------------------
Tất cả mọi người đứng ngẩn tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Chưa nói đến chuyện thắng thua, nhưng ít nhất mọi người thấy , tốt nhất phải là sống mái với nhau, ngươi một chiêu ta một chiêu, tình hình chiến đấu giằng co, cuối cùng lấy một phương thắng thảm mà chấm dứt. Nhưng kết quả, nhất chiêu đả bại ba người, dạng kết quả thế này khiến cho cằm mọi người thiếu chút nữa rớt xuống đất. Ngay cả đệ tử Vô Không kiếm môn cực kỳ tin tưởng vào năng lực Tả Mạc cũng á khẩu không nói nên lời..
Tiểu Quả ngơ ngác nhìn Tả Mạc.
Hình dạng tham lam vơ vét đoạt bảo vừa rồi của sư huynh...
Ngô, vì cái gì mình lại dùng từ "vơ vét" chứ? Không tốt, phải gọi là sư huynh thu được chiến lợi phẩm mới đúng! Tiểu quả bất giác biện giải thay cho sư huynh.
"Cho ngươi." Tả Mạc ném cây mộc trâm ngàn năm vừa mới tháo xuống từ trên đầu Đào Xu Nhi cho Tiểu Quả.
Tiểu Quả theo bản năng tiếp lấy. Trong đám nữ đệ tử nhất thời vang lên tiếng kinh hô, ánh mắt các nàng đỏ rừng rực nhìn chằm chằm mộc trâm trên tay Tiểu Quả, hệt như một đám thỏ hung hăng nhìn chằm chằm vào cây cà rốt.
"Đáng tiếc, linh giáp trên người nàng ta đã bị chấn hỏng, bằng không đem nó cho ngươi thật sự còn thích hợp hơn." Tả Mạc hơi tiếc nuối than thở. Hắn hồn nhiên không nghĩ tới, trước mặt mọi người đi cướp lấy linh giáp của một nữ tu…sách sách…chuyện này trẻ con không nên làm a...
Một lát sau, Tiểu Quả dần hồi thần lại, nhìn đào mộc trâm trên tay, nàng khẽ run lên tựa như điện giật, suýt nữa đánh rơi mất: "Sư huynh, cái này rất quý!"
Nàng tuy không nhận ra đào mộc trâm này đến cùng có bao nhiêu hữu dụng, nhưng chỉ cầm trên tay thôi cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm. Đào mộc trâm này, quá đáng quý!
Loại đồ tốt như vậy, sư huynh nên giữ lại cho mình! Nàng nghĩ vậy.
Ánh mắt Tả Mạc ngắm tới ngắm lui ba người đang hôn mê trên mặt đất, miệng không kiên nhẫn nói: "Cho ngươi cầm thì ngươi cứ cầm, dài dòng cái gì."
Tiểu Quả sợ nhất những lúc Tả Mạc thế này, tức thì ấp úng, không dám nói cái gì.
Tả Mạc cường tự kiềm chế ý niệm muốn đem ba người này đập tỉnh dậy, quay sang nhìn về phía Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn.
"Các ngươi muốn đánh nữa không?" Thanh âm ôn nhu hệt như bà dụ cháu nhỏ.
Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn nhất tề rùng mình, hai người lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
"Thật sự không đánh?"
Hai người lại vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, hai tay ôm lấy ngực, dưới chân theo bản năng lui về phía sau hai bước. Trong mắt bọn họ, Tả Mạc đã hoàn toàn hóa thân thành yêu ma khủng bố nhất..
"Thực khiến ta thất vọng." Khi Tả Mạc mặt “bất động thanh sắc” nói ra một câu như vậy, trong lời nói lại lộ ra vẻ tiếc nuối nồng đượm khiến hai người Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn chột dạ, tim đập thình thịch. Tả Mạc phất phất tay: "Mang bọn họ đi đi, về sau đừng tới phiền ta."
Hai người như được đại xá, liếc nhau một cái, tới khiêng ba người đang hôn mê kia lên rồi ú té chạy. Hình dáng kia, thật giống như hận cha mẹ sinh ra chỉ được mỗi hai cái chân.
Đợi thân ảnh hai người biến mất, Tả Mạc rốt cuộc nhịn không được nữa, đặt mông ngồi phịch dưới đất. Tiểu Quả thấy thế tức thì kinh hãi, chạy tới lo lắng hỏi: "Sư huynh, ngươi bị thương?"
Nhìn gương mặt quả táo đầy vẻ quan thiết (quan tâm+thân thiết), trong lòng Tả Mạc ấm áp vạn phần.
"A, không có việc gì, chỉ hơi mất sức một chút." Tả Mạc khoát tay, ra vẻ không cho là đúng nói. Tiếp đó bèn từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng, khoanh chân bắt đầu ngồi xuống đả tọa.
Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn cuồng chân chạy như ma đuổi đến khi không còn nhìn thấy Vô Không sơn đâu nữa mới ngừng lại, hai người thi nhau thở hồng hộc như trâu..
"Gia hỏa kia rốt cuộc có phải là người nữa không?" Yến Minh Tử hữu khí vô lực nói: “Thực tế cùng tình báo sao mà khác nhau lớn đến thế."
"May mắn chúng ta trốn nhanh." Hồ Sơn vẻ mặt may mắn nói.
Yến Minh Tử lòng còn sợ hãi than: "Còn không phải sao? Ngươi không thấy ánh mắt hắn khi nhìn chúng ta, hận không thể lột sạch đồ trên người ta a!"
Hai người bất giác nhớ đến ánh mắt của Tả Mạc, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tựa như không mặc quần áo đứng giữa băng thiên tuyết địa, nhịn không được nhất tề rùng mình, trăm miệng một lời nói: "Thật đáng sợ!"
Một lát sau, hai người mới dần dần từ trong bóng ma Tả Mạc hồi thần lại, Yến Minh Tử chỉ vào ba người đang hôn mê hỏi: "Bọn họ làm sao bây giờ?"
Hồ sơn nghĩ đến chuyện phải cõng bọn họ về môn phái, cắn răng một cái nói: "Đánh thức bọn họ."
Một lát sau, ba đạo thanh âm thê lương thảm thiết từ xa xa truyền ra.
"Tả Mạc, ta và ngươi không đội trời chung!"
"Đưa giày cho ta..."
"Lão nương cùng ngươi liều mạng!"
...
Tả Mạc đắc ý đến cực điểm, từ đầu đến chân phút chốc được tân trang lại từ đầu, hệt như từ súng bắn chim đổi sang đại pháo vậy.
Cầm trong tay Trích Thuỷ kiếm, eo đeo Lưu Hỏa Tụ Linh bội, tay đeo Huyền Lam Thủy giới, dưới chân là Phong Hành ủng, chà chà …thật là phong tao hết sức nha.
Một thân từ đầu đến chân thế này, ngay cả người lấy gia cảnh giàu có mà trứ danh như Tu Y Hạ lần đầu tiên nhìn thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng âm thầm tự hỏi, chẳng lẽ Tả Mạc sư đệ vừa đi cướp ở cửa hàng pháp bảo nào về?
Đắc ý thì đắc ý nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, còn có linh viên đang thuê, Tả Mạc cần phải tiêu tốn thời gian để ý. Ngoài ra, mỗi ngày còn phải tu luyện không được trì hoãn, mấy ngày nay sống rất thoải mái. Có điều tận vài ngày trôi qua mà vẫn không còn có người nào tới cửa khiêu chiến khiến Tả Mạc rất là thất vọng.
Đầu năm nay cò cổ ra gieo trồng, luyện đan cũng không nhanh như đi cướp đoạt. Đây quả thực là vô bản vạn lợi (không có vốn mà lợi thì…), tay không hốt bạc! Tả Mạc rất là tiếc hận, sớm biết thế này ngày đó không nên một kiếm đánh ngất cả ba người bọn họ. Cứ bóc lột dần dần, từ từ nhỏ giọt mới là vương đạo a!
Hắn hồn nhiên không biết, bởi vì hắn biểu hiện ra thực lực quá mức cường hoành khiến trên dưới Linh Anh phái chịu chấn động rất lớn. Đặc biệt là cái cảnh "thu nhặt" chiến lợi phẩm cuối cùng được Yến Minh Tử cùng Hồ Sơn cố công đặc tả vô số lần đã truyền khắp Linh Anh phái.
Cái tên "Lột da cương thi" cũng sinh ra từ đó.
Lột da cương thi không nghi ngờ gì là kẻ mà đám quần là áo lụa giá áo túi cơm tránh xa xa kính nhi viễn chi. Bọn hoàn khố công tử xưa nay vốn ỷ vào pháp bảo sang quý cùng vô số tinh thạch để tác chiến, nhưng mà nếu là đi rước lấy lột da cương thi, vậy chẳng phải hai tay dâng tiền cho đối phương sao? Mang cực phẩm pháp bảo chạy tới, nếu thua, vậy chia buồn với pháp bảo của ngươi. Căn cứ theo chuyên gia giám định pháp bảo Yến Minh Tử kể lại cùng với năm người bị mất đi pháp bảo chứng minh, thì ánh mắt cương thi này cực kỳ sâu cay biết hàng. Nếu thua, thứ mất đi chắc chắn là pháp bảo tối trân quý nhất trên người!
Nhưng nếu là mang đồ rác rưởi đi khiêu chiến, vậy xác suất chiến thắng vốn đã vô cùng nhỏ bé lại càng trở nên vô vọng.
Bọn hoàn khố của Linh Anh phái đều đã kẻ tinh minh, dù sao có thức thời mới là trang tuấn kiệt, rốt cuộc không ai đủ gan dám đi trêu ghẹo "Lột da cương thi" cả.
Trưởng bối Vô Không kiếm môn còn chưa về, Tả Mạc sống càng khoái hoạt. Nhất là, không ai quản hắn luyện đan.
Kim Ô hoàn mỗi ngày hắn đều luyện chế ra một đống, đây cũng là một phần thu nhập ổn định của hắn. Có điều, hiện tại hắn không định tiêu phí nhiều tinh lực vào việc này. Tuy Kim Ô hoàn có lời nhưng dù sao chỉ là nhất phẩm linh đan, lợi nhuận có hạn. Hôm nay trên người mang theo mấy cực phẩm pháp bảo nên tham niệm của hắn cũng lớn hơn trước. Nếu chỉ trông cậy vào luyện chế Kim Ô hoàn thì cần cày cuốc ít nhất nửa năm mới có thể tậu được đồ tốt.
Giá cả tam phẩm pháp bảo bình thường không tính là sang quý, người như Tả Mạc cũng có thể mua được. Nhưng những thứ cực phẩm giống loại này, giá cả sẽ cao tới mức không thể tưởng tượng được.
Tả Mạc bắt đầu trở lại nghiền ngẫm chuyện định thử nghiệm lúc trước. Lấy thái dương tinh hoa làm chủ, Ly hỏa phù trận làm phụ, luyện chế một loại linh đan mới.
Lúc trước không ngừng nếm phải thất bại, không phải hoàn toàn là vì tinh thạch.
Thứ hắn hướng tới chính là Kim Ô hỏa!
Kim Ô hỏa là tứ phẩm hỏa chủng, nếu hắn có thể có được thì khi luyện chế thấp phẩm linh đan, phẩm giai có thể tăng lên một giai. Hơn nữa Kim Ô hỏa là một trong những loại hỏa chủng đứng đầu thiên hạ chư hỏa, có thể cùng rất nhiều hỏa chủng khác dung hợp. Ngày sau nếu có thể gặp được hỏa chủng tốt cũng có thể bắt nó dung nhập với những hỏa chủng khác.
Đương nhiên, đối với giai đoạn hiện tại của Tả Mạc thì Kim Ô hỏa đã là thiên hạ đệ nhất hỏa chủng! Huống chi, hắn có thể dựa vào tự thân lực lượng của chính mình để tạo ra Kim Ô hỏa, có cái gì khiến hắn hưng phấn hơn như thế đây?
Hắn chui vào nằm lì trong Điển Tịch thất của sư phó, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm loại linh thảo có thể thừa nhận thái dương tinh hoa hơn nữa còn có thể trung hoà tính bá đạo của nó.
Đang lúc Tả Mạc chuẩn bị toàn tâm toàn ý, định công quan (tấn công quan khẩu - vượt qua vấn đề khó khăn) thì một tiểu thiên hạc màu hồng từ trên trời giáng xuống.
"Gia, đáp án trò chơi lần trước đâu?"
Tả Mạc tức thì vỗ vỗ đầu, thầm hô không xong, mấy ngày nay hắn đều trầm mê trong luyện đan, sớm đã đem cái trò chơi khỉ gió kia vứt ra sau đầu. Đành chịu, hắn chỉ có nước mặt dày trả lời: "Thật có lỗi, ta mấy ngày này có chút việc."
"Gia không coi trọng nô, nô thương tâm."
Tả Mạc nhức đầu vô cùng, uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp.
"Hai ngày nữa đưa ngươi! Thế nào?" Tả Mạc quyết định hai ngày này cho dù không ăn không ngủ cũng nhất định phải lôi ra được đáp án trò chơi kia. Hắn biết, chủ nhân hạc giấy này là loại tâm ngoan thủ lạt trở mặt vô tình!
Có điều hắn đã xem nhẹ tâm địa của nữ nhân này rồi.
Khi Tả Mạc lòng mang tâm trạng thấp thỏm không yên mở tiểu thiên hạc mới đến ra, hắn chỉ cảm thấy thấy trước mặt hoa lên, cảnh tượng xung quanh đột ngột biến đổi.
"Nữ nhân đáng chết!" Tả Mạc hổn hển, chửi ầm lên!
Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, tử nữ nhân kia cũng không phải lần đầu tiên dụng thủ đoạn này.
"Hì hì, gia không cần mắng ta a. Ai kêu ngươi không coi trọng người ta đâu? Gia không nghĩ bồi nô nữa, nô đành tự mình kiếm trò vui thôi. Hì hì, đây là mê trận nô học được lúc bảy tuổi, thưởng thức đi nha. Gia cứ chậm rãi mà hưởng thụ."
Không trung truyền đến một thanh âm ngọt lịm quyến rũ thấm vào tận xương tủy, mang theo vài phần lười nhác cùng hờ hững.
"Nữ nhân chết tiệt!" Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi từ kẽ răng phun ra ba chữ. Nếu đối phương ở trước mặt, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp vung Trích Thuỷ kiếm băm nàng thành thịt vụn. Cái loại nữ nhân coi mạng người như cỏ rác, rảnh không có việc gì làm! Hừ hừ…
Tiếng mắng không được đáp lại, trong cơn giận dữ Tả Mạc dần dần tỉnh táo lại.
Mê trận?
Hắn dò xét chung quanh, gãi gãi đầu không hiểu, lại hơi hơi hoảng hốt. Dưới chân hắn là vô số ô vuông. Mỗi khối ô vuông tầm một thước vuông, hoặc đen thui hoặc trắng bạch sắp xếp xen kẽ nhau, xa xa nhìn lại không thấy đâu là điểm cuối.
Ảo giác, đây là ảo giác! Tả Mạc trong lòng trong liều mạng nhắc nhở bản thân.
Một khi đối phương đã nói là mê trận, vậy đây nhất định là ảo giác.
Nhưng hết thảy lại là cực kỳ chân thực, Tả Mạc thậm chí còn có thể cảm nhận cảm giác cứng rắn từ ô vuông dưới chân truyền đến. Trống rỗng, cái gì cũng không có, Tả Mạc tựa như đứng ở một nơi hoang dã rộng lớn, cô lập bất lực.
Có điều cũng may, ít nhất là chưa có gì nguy hiểm cả, trong lòng Tả Mạc thầm an tâm một chút.
Hắn bắt đầu suy nghĩ, mình phải từ trong mê trận này đi ra ngoài. Trận pháp hắn biết ít đến đáng thương, mê trận trước mắt hiển nhiên không nằm trong số đó. Nữ nhân chết giẫm này từ bảy tuổi đã được học mê trận...
Tả Mạc lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, một đoàn sương mù chẳng biết từ đâu bay tới.
Song đoàn sương mù này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Nhưng đến khi sương mù tan hết, Tả Mạc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tức thì ngây ra như phỗng.
----------oOo----------
Last edited by Lang Thang; 12-11-2010 at 08:36 PM.
|