Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 90: Phản kích của Bồ yêu
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Mấy chương gần đây hài vật vã. Đọc lại vẫn thấy hay:2 (6):
《 Thức Hương 》, vận dụng thần thức, có thể nhớ kỹ đặc điểm của một người nữ tử, đã gặp qua thì không quên được.
Hơn nữa chỉ cần đối phương trong vòng năm trăm dặm liền có thể phán đoán ra vị trí chính xác, từ đó tìm được đối phương.
Tu luyện đến cực điểm, chỉ cần thầm vận tâm pháp, chẳng sợ đối phương xa tại ngàn dặm cũng có thể thoải mái tìm ra.
Hơn nữa bộ pháp quyết này còn có thể phân rõ linh căn ưu khuyết trên người nữ tử đó. Đến đoạn cuối cùng, Tả Mạc còn nhìn thấy một lời bình: Pháp quyết có thể nói rất hợp với người lập chí song tu, hơn nữa còn là pháp quyết bắt buộc dâm tặc phải học! Tả Mạc suýt hộc máu! "Bồ yêu! Ta cùng ngươi liều mạng! Nhả tinh thạch của ta ra đây..."
------------------------
Bất luận từ góc độ nào mà nói thì Tả Mạc cũng không phải là hạng người phản ứng trì độn, đương nhiên có lẽ đối với điểm này Bồ yêu chưa chắc đã đồng tình..
Một loạt biến hóa trong sơn môn khiến Tả Mạc ngửi được một tia mùi vị khác thường.
Vẻ mặt sư phó nghiêm khắc nói với hắn, muốn hắn phải hảo hảo cố gắng, không được dễ dãi với bản thân, hơn nữa còn nói tất cả các loại ngọc giản trong sơn môn, bao gồm các loại ngọc giản trong Hành Phương viện, hắn đều có thể xem tùy ý, không cần tiêu phí nửa điểm cống hiến nào cả.
Ước mơ tha thiết bấy lâu nay của Tả Mạc xảy ra trước mắt nhưng hắn lại không có nửa phần vui vẻ.
Chưởng môn bọn họ vừa trở về liền ban bố mấy chuyện này, nhất định là đã xảy ra việc gì đó, hoặc giả là sắp chuẩn bị xảy ra chuyện gì hệ trọng.
Hai năm kinh lịch, hắn không còn là kẻ ngu ngơ cái gì cũng không biết nữa.
Pháp quyết chính là tinh thạch! Vô luận ở môn phái nào, đoàn thể nào thì pháp quyết cũng không tự nhiên truyền lưu như vậy.
Trước kia bổn môn pháp quyết cần điểm cống hiến, thế này mới là bình thường, bởi vì điểm cống hiến kỳ thật chính là tinh thạch.
Bây giờ chưởng môn lại đột nhiên như vậy, đổi pháp quyết không cần điểm cống hiến, vậy thuyết minh là có vấn đề.
Đã xảy ra chuyện! Tả Mạc lập tức thử hỏi, mình có còn phải đến chỗ Tân Nham sư bá học luyện thể.
Sư phó trả lời lại xác minh dự đoán trong lòng hắn, không cần đi, Tân Nham sư bá phải bế quan luyện khí.
Tiếp đó sư phó nói cho hắn, nàng sẽ bế quan luyện đan, không có thời gian dạy hắn, muốn hắn hảo hảo tự học.
Lần nói chuyện giữa sư phó cùng hắn kéo dài suốt hai canh giờ, giảng giải tận tình phải tự học như thế nào… vân vân, tựa hồ muốn đem hết thảy sự tình giao lại cho hắn.
Cảm giác mơ hồ trong lòng Tả Mạc càng lúc càng nặng.
Cuối cùng, sư phó do dự một lát liền dặn hắn dành nhiều thời gian để luyện kiếm một chút, cho dù luyện đan có chậm lại cũng không sao.
Đến mức như vậy mà Tả Mạc còn không nhận ra có chuyện thì hắn đúng là đầu gỗ.
Sư phó phất phất tay đuổi hắn đi, khi ra khỏi cửa phòng, Tả Mạc nghe thấy rõ ràng sư phó khẽ thở dài một tiếng yếu ớt.
Trở về Tây Phong tiểu viện, tâm tình Tả Mạc không được tốt cho lắm, giống như có gì đó cứ canh cánh trong lòng.
Hôm nay, hắn không tu luyện…
Ban đêm, nằm trên nóc nhà, gối đầu lên cánh tay, nhìn lên bầu trời sao, ngẩn người suy nghĩ vẩn vơ.
Bên cạnh là âm khuê chầm chậm truyền phát các loại tin tức.
"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Bồ yêu không biết chui ra từ khi nào hỏi.
"Ta cảm thấy sắp có việc xảy ra."
Tả Mạc nhìn bầu trời sao nói.
"Có việc xảy ra?"
“Ừ! Hai năm trước ta mở mắt ra, ta cứ nghĩ suốt đời yên ổn sống trong môn phái.
Lúc ấy không có bất kỳ ý tưởng gì cả, cũng không nghĩ tới chuyện sau này.
Ta đã quen đứng ở đây, đã quen sống ở ngọn núi này.
Sau lại, sư phó đối với ta cũng tốt lắm, nàng tuy tính tình không tốt nhưng….
Còn có Vi Thắng sư huynh, lão Đầu Đen, Lý Anh Phượng sư tỷ, Tiểu Quả..."
"Cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không có cách nào khác."
Bồ yêu không thèm để ý nói.
"Ta biết."
Ánh mắt Tả Mạc hơi ảm đạm: "Thực lực còn yếu như thế này, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ta cũng không giúp được."
"Vậy người còn nghĩ gì nữa?" Bồ yêu kỳ quái hỏi.
"Nhưng ta không muốn..." Nhìn lên bầu trời xa xôi, Tả Mạc nhẹ giọng thì thầm.
Bồ yêu im lặng, hắn tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tả Mạc chạy đến linh viên vừa thuê, ngó qua một lần.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì có người tìm tới cửa.
"Các hạ là Linh Thực phu Tả Mạc, Tả tiên sinh?" Người tới rất khách khí hỏi, vẻ mặt khôn khéo.
Tả Mạc hơi ngoài ý muốn trả lời: "Là ta."
"Nghe thấy đại danh dã lâu."
Trên mặt người tới lộ ra vài phần vui mừng, nhưng lập tức biểu hiện ra khắc chế lực rất mạnh: "Tại hạ Hạ Dung, kinh doanh tiểu điếm, nghe nói Tả tiên sinh gieo trồng không ít Xích Hồng hoa, tại hạ muốn đến hỏi một chút. Chẳng biết Tả tiên sinh có muốn bán cho ta hay không."
Tả Mạc gật gật đầu: "Ta có không ít Xích Hồng hoa, có điều chúng cách thành thục còn một đoạn thời gian nữa."
Hạ Dung cười nói: "Tại hạ muốn đặt trước."
"A. Đặt trước như thế nào?"
Tả Mạc không ngờ tới, hôm nay linh thảo trên thị trường tiêu thụ rất tốt, Xích Hồng hoa của mình còn chưa thành thục, cư nhiên đã có người tìm tới cửa đặt trước.
Hơn nữa hắn gieo trồng Xích Hồng hoa này vốn chính là để bán, có người tìm tới cửa đương nhiên là chuyện tốt.
"Chẳng biết Tả tiên sinh muốn bán bao nhiêu?" Hạ Dung hỏi.
"Tám mươi mẫu."
Hạ Dung suy tư một hồi rồi tùy ý nói: "Giá cả nhất phẩm Xích Hồng hoa bây giờ ước chừng hai viên tam phẩm tinh thạch một cân, Tả tiên sinh dự tính có thể thu hoạch bao nhiêu?" "Khoảng hai mươi cân."
Tả Mạc cho ra một con số ước chừng.
"Quả nhiên không hổ là Linh Thực phu, sản lượng thật sự là kinh người."
Hạ Dung vỗ mông ngựa một cái rồi nói tiếp: "Ta nguyện ý giao trước sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch làm tiền đặt cọc.
Nếu sau này giá cả thị trường thấp hơn hai viên tam phẩm tinh thạch một cân thì cứ lấy giá hiện tại thu mua..
Nếu cao hơn giá này thì lấy giá thời điểm ấy thu mua..
Tả tiên sinh thấy thế nào?" Giá cả này xem như không tồi, Tả Mạc hơi hơi trầm ngâm, liền gật đầu: "Được."
Hắn đột nhiên hỏi: "Nhị phẩm Xích Hồng hoa giá cả bao nhiêu?" Trong linh điền của hắn xuất hiện một ít nhị phẩm Xích Hồng hoa, nhưng số lượng không nhiều lắm.
"Năm mươi viên tam phẩm tinh thạch một cân."
Hạ Dung hơi giật mình, nhưng nghĩ lại đối phương là Linh Thực phu, lập tức bổ sung thêm: "Nếu là nhị phẩm Xích Hồng hoa thì có bao nhiêu tại hạ nguyện ý thu mua bấy nhiêu."
"Ừm."
Tả Mạc lập tức hỏi qua một lần giá cả các loại dược liệu trên thị trường. Hạ Dung là người đi buôn, hiển nhiên kinh nghiệm rất phong phú, gần như toàn bộ giá cả dược liệu đều có thể không chút do dự thuận miệng nói ra.
Sau đó hai người định ra một phần hiệp nghị, rồi trao đổi ấn ký.
Cái gọi là ấn ký chính là lưu lại ấn ký của thần thức trong một bạch ngọc giản (giống như đĩa trắng ấy nhỉ).
Kể từ đó, liên lạc giữa hai người thuận tiện hơn rất nhiều.
Có ấn ký liền có thể thoải mái tìm được đối phương, có thể thoải mái trao đổi hỗ trợ lẫn nhau.
Tả Mạc không có phi kiếm truyền thư, hắn chỉ có thể dụng hạc giấy.
Thời gian trước đây, ngoại trừ con tiểu thiên hạc màu hồng của nữ nhân chết tiệt kia, Tả Mạc cơ bản chưa bao giờ dụng hạc giấy cả.
Hạc giấy cũng phải mất tiền mua mới có được a, lấy kẻ tham tiền như mạng như hắn thì làm sao lãng phí như thế được.
Sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch đối với Tả Mạc là một khoản tiền khá lớn.
Mình nên đi mua linh giáp.
Linh giáp trên người hắn do Diêm nhạc sư bá đưa cho chỉ là nhị phẩm linh giáp, cùng Trích Thuỷ kiếm và mấy cực phẩm tam phẩm pháp bảo “cướp” được quả thực rất không cân xứng.
Nhưng hắn ngẫm lại, xem ra sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch chỉ đủ mua một khối tam phẩm linh giáp.
Song cũng chỉ có thể mua được tam phẩm linh giáp bình thường, cực phẩm thì không đủ linh thạch.
Nghĩ nghĩ, hắn quyết định tạm thời thôi không tiêu mấy tinh thạch này vội.
Hắn còn nhớ rõ, trong thân thể còn có nhà giàu Bồ yêu ăn tinh thạch trừ bữa nữa.
Quả nhiên, vừa về đến Tây Phong tiểu viện, Bồ yêu liền chui ra.
"Mấy tinh thạch đưa cho ta. Nói đi, ngươi muốn đổi thứ gì."
Bồ yêu khẩu khí cũng thật lớn, nhưng lại bồi thêm một câu : "Có điều, chừng ấy tinh thạch của ngươi không đổi được thứ tốt."
"Có thể đổi thứ gì?" Tả Mạc cũng không ngốc, thử hỏi một câu.
Tuy rằng bây giờ Bồ yêu bị thương nên hơi chập cheng nhưng thằng nhãi này quá khứ toàn loang lổ việc xấu, những chuyện cường mua cường bán từng xảy ra không ít.
"A, nhìn không ra, giờ ngươi cũng có kinh nghiệm ."
Bồ yêu liếc trên dưới Tả Mạc vài cái, đột nhiên âm âm cười: "Nhưng mà như thế cũng tốt, công bình mua bán.
Sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch này ngươi có thể đổi một số thủ đoạn nhỏ.
Thế nào? Hoặc là ngươi có thể học trước một bộ phận, sau đó, mỗi lần đưa thêm tiền lại học đoạn tiếp theo."
"Hay cứ thanh toán một lần luôn cho chắc ăn."
Tả Mạc hiểu rất rõ thằng nhãi Bồ yêu này.
Nếu giao một phần tiền học một đoạn nhỏ…Hừ hừ, chỉ sợ sau này sẽ bị thằng cha này chặt chém mà chết.
Đến lúc đó kẹt lại ở giữa, tuyệt đối sẽ tức đến hộc máu.
"Hắc hắc, tùy ngươi.
Thế nào? thủ đoạn nhỏ, có học hay không?" Bồ yêu cười hắc hắc âm hiểm, đôi mắt huyết đồng tựa như mèo thấy mỡ khiến cho Tả Mạc nhìn mà sởn tóc gáy.
Tả Mạc cắn răng một cái: "Học!" Hắn kiên trì tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》, thần thức đã hơn xa thường nhân nhưng đến tận bây giờ vẫn không biết vận dụng nó như thế nào.
Hiên tại việc duy nhất hắn vận dụng thần thức chính là dò xét linh đan lúc luyện đan.
"Ha ha!" Bồ yêu vừa lòng cười, leng keng thùng thùng, liên tiếp mấy tiếng tinh thạch loảng xoảng vang lên, Tả Mạc ngẩn ngơ lòng đau như cắt.
Sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch a!
" Đây, cho ngươi."
Bồ yêu ném một cái quang cầu cho Tả Mạc, bỏ lại một câu: "Tiền hàng thanh toán xong !" Thế rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Từng có một lần kinh nghiệm, Tả Mạc tiếp nhận quang cầu, quang cầu vừa đụng vào tay liền hóa thành vô số tự phù hiện lên trong đầu hắn.
《 Thức Hương 》, vận dụng thần thức, có thể nhớ kỹ đặc điểm của một người nữ tử, đã gặp qua thì không quên được.
Hơn nữa chỉ cần đối phương trong vòng năm trăm dặm liền có thể phán đoán ra vị trí chính xác, từ đó tìm được đối phương.
Tu luyện đến cực điểm, chỉ cần thầm vận tâm pháp, chẳng sợ đối phương xa tại ngàn dặm cũng có thể thoải mái tìm ra.
Hơn nữa bộ pháp quyết này còn có thể phân rõ linh căn ưu khuyết trên người nữ tử đó. Đến đoạn cuối cùng, Tả Mạc còn nhìn thấy một lời bình: Pháp quyết có thể nói rất hợp với người lập chí song tu, hơn nữa còn là pháp quyết bắt buộc dâm tặc phải học!(DG: Ta cũng muốn học:0 (112):) Tả Mạc suýt hộc máu! "Bồ yêu! Ta cùng ngươi liều mạng! Nhả tinh thạch của ta ra đây..."
Tây Phong tiểu viện, một thanh âm tê tâm liệt phế (thương tâm) tru lên văng vẳng! Trong thức hải, Bồ yêu ngồi trên bia mộ, đắc ý vô cùng âm âm nói: "Ha ha ha ha, còn trận pháp... Hừ hừ, về sau ngươi theo ta đàm trận pháp, ta sẽ cùng ngươi nói về nữ nhân! Oa ha ha..." Đối với lần ghi hận này của Tả Mạc, trong lòng Bồ yêu sảng khoái vô cùng!
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Tả Mạc vẫn chưa thể khôi phục từ đả kích thảm thương ấy.
Sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch đổi lấy một pháp quyết vứt đi thế này, Tả Mạc hận không thể băm nát Bồ yêu vứt cho chó ăn! Sau khi chịu đả kích, Tả Mạc quyết định phải luyện chế Kim Ô hoàn để bù lại phần nào tổn thất vừa rồi.
Nhưng, sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch a! Chính là ba trăm viên Kim Ô hoàn đấy! Lần trước hắn dở sống dở chết mới luyện chế ra mấy trăm viên Kim Ô hoàn, thế mà bây giờ...
Mang theo bi phẫn vô cùng vô tận làm động lực, Tả Mạc vội chạy đến Hành Phương viện, định bắt đầu điên cuồng luyện chế linh dược.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nghe được một tin tức bất hạnh.
Hứa Tình nói cho hắn, tất cả dược liệu cần để luyện chế Ích Cốc hoàn đã bị môn phái dùng hết.
Hắn vội vàng chạy tới hỏi Lý Anh Phượng sư tỷ, lập tức nhận được một tin sét đánh nữa.
Trong đó có một vài loại tài liệu ở trên chợ không thu mua nổi! Căn cứ sư tỷ phỏng đoán là có người ác ý thu mua.
Loại tài liệu này ứng dụng rất rộng rãi, trong rất nhiều loại linh đan đều cần dùng đến.
Tài nguyên quan trọng nhất không có, Tả Mạc thẫn thờ nghe tin dữ…! Theo đó, cừu hận của hắn đối với Bồ yêu lập tức đề thăng! Sáu mươi viên tam phẩm tinh thạch không ngờ chỉ mua được một bộ pháp quyết không có chỗ dùng, nhất là trong thời điểm hắn không dư giả tiền bạc thế này! Chuyện thế này, có thể nhẫn cũng không được nhẫn! Tả Mạc đằng đằng sát khí đi tìm Bồ yêu.
----------oOo----------
|