Thân thể Tả Mạc run lên, gân xanh trên trán cùng cổ lồi ra chằng chịt như giun, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Bồ yêu không biết đã chui ra từ lúc nào, nhìn thấy tình trạng của Tả Mạc như vậy, trong thoáng chốc hắn ngơ ngẩn cả người.
Tả Mạc run rẩy liên tục ước chừng nửa canh giờ mới dần ngừng lại.
Hắn mở mắt, thở ra một ngụm khí, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Mới vừa rồi, hắn cảm thấy trong cơ thể tựa hồ đã xảy ra một ít biến đổi, nhưng biến đổi đến cùng ở chỗ nào thì hắn lại không biết. Cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, thấy vẫn không có gì khác thường.
Bản 《 Kim Cương vi ngôn 》 trên bia mộ này sẽ không có chuyện gì đấy chứ? Trong lòng hắn thấp thỏm chột dạ.
"Đây là ai dạy ngươi?" Tiếng nói Bồ yêu đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Tả Mạc bị dọa cho nhảy dựng, quay người lại thấy Bồ yêu mới hơi hơi buông lỏng: "Lúc ngươi thụ thương thì trên bia mộ hiện ra thứ này."
Bồ yêu hình như cũng không ngoài ý, chỉ gật gật đầu nói: "Ừm, hảo hảo luyện đi."
Tâm trạng thấp thỏm của Tả Mạc giờ mới nhẹ nhàng hơn, nếu như Bồ yêu đã nói hảo hảo luyện thì chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Tuy lúc đột phá nhất tức 《 Thai Tức Luyện Thần 》 khiến hắn thừa sống thiếu chết nhưng không thể không nói, 《 Thai Tức Luyện Thần 》đúng thật là thứ tốt. Đến tận bây giờ, Tả Mạc vẫn chưa phát hiện được pháp quyết nào có thể so được với 《 Thai Tức Luyện Thần 》.
"《 Thức Hương 》 quả thật không thích hợp với ngươi." Bồ yêu nói ra một câu khiến Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên, hắn tiếp tục nói: "Ta dạy ngươi một phương pháp sử dụng thần thức khác."
Tả Mạc nhìn trân trối Bồ yêu một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Bồ yêu, ngươi không bị sao chứ?":0 (113):
Bồ yêu không để ý đến lời của hắn, hờ hững nói: "Ngươi còn có mười mấy viên Âm châu đúng không? Ừm, ngươi khống hỏa không tồi, ta sẽ dạy ngươi phương pháp luyện chế Âm Hỏa châu."
Xong rồi xong rồi, lần thụ thương này đánh hỏng đầu óc của Bồ yêu rồi! Bồ yêu trước kia tuyệt đối không thể có hảo tâm thế này được. Ánh mắt Tả Mạc đầy vẻ thương hại nhìn Bồ yêu, đương nhiên, trên miệng hắn thức thời không hé răng nửa lời, có tiện nghi mà không chiếm chỉ có đứa ngốc. Bồ yêu dốt thì kệ y, ta làm sao điên theo y được?:0 (25):
Hắn cực kỳ chăm chú lắng nghe, chỉ sợ sót mất một chữ.
Sự kiện Đông Phù lần trước chính là từ Âm châu rồi dẫn ra đại họa. Có điều như thế cũng khiến Tả Mạc nhận thấy giá trị đích thực của Âm châu. Không nghi ngờ gì, Âm châu chính là đồ tốt! Hơn nữa còn là đồ đáng tiền! Ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng không nhịn được chèn đầu vào tranh đoạt, thử hỏi làm sao không phải đồ tốt cho được?
Phương pháp luyện chế Âm Hỏa châu tuyệt không phức tạp song nội dung lại rất dài. Bồ yêu cũng lười giảng giải, trực tiếp ném một quang cầu cho Tả Mạc, để bản thân hắn tự mày mò tìm hiểu 《 Âm Hỏa châu thiên 》.
Luyện chế Âm Hỏa châu cần phải có ba điều kiện, một là Âm châu, hai là hỏa chủng, ba là thần thức. Âm châu càng nồng nặc âm khí, phẩm giai hỏa chủng càng cao, thần thức càng mạnh thì uy lực Âm Hỏa châu luyện chế ra càng lớn. 《 Âm Hỏa châu thiên 》đều dựa vào ba điểm này. Ngưng kết Âm châu liên quan đến độ đậm nhạt của âm khí cùng tu vi cao thấp của tu giả. Về phần vận dụng của thần thức đối với quá trình luyện chế cũng đóng vai trò rất trọng yếu. Nhưng trong pháp quyết 《 Âm Hỏa châu thiên 》, thứ được miêu tả nhiều nhất chính là luận thuật liên quan đến các loại hỏa chủng hỏa diễm.
Trong pháp quyết này, luận thuật liên quan đến các loại hỏa diễm được miêu tả cực kỳ tỉ mỉ, nó gần như trình bày tất cả các loại hỏa diễm có thể dùng để luyện chế Âm Hỏa châu, trong đó bao gồm cả Kim Ô hỏa mà Tả Mạc mơ ước bấy lâu. Dùng hỏa diễm khác nhau thì công hiệu Âm Hỏa châu luyện chế ra cũng khác nhau. Các loại hỏa diễm hiếm lạ cổ quái nhiều vô kể khiến Tả Mạc được đại khai nhãn giới, thầm hô thần kỳ.
Sau khi xem xong, hắn mới nhận ra trên đời này không ngờ có nhiều hỏa diễm đến như vậy, ngay cả trong đám hỏa diễm cấp thấp cũng có rất nhiều loại thần kỳ trước nay hắn chưa từng biết tới.
Đến tận bây giờ thì đây là bộ pháp quyết hoàn chỉnh nhất mà hắn từng được tỉ mỉ xem qua. Cũng không biết đây là pháp quyết của môn phái nào, lại có thể nghiên cứu hỏa diễm đến tận bước này, thật quá là lợi hại!
Nghĩ tới nghĩ lui, tâm tình hắn lập tức ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn luyện chế thử mấy viên Âm Hỏa châu. Căn cứ theo ghi chép trên pháp quyết, chỉ cần có thể tìm được hỏa diễm thích hợp với bản thân thì có thể tự mình luyện chế ra Âm Hỏa châu, có nó trong tay thì ngay cả tu giả Ngưng Mạch kỳ cũng không dám động chạm đến hắn. Tuy nhiên với thứ nhạy cảm như Âm châu, cho dù đã luyện chế ra Âm Hỏa châu rồi nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ Tả Mạc quyết không dùng. Có điều nếu có nó coi như trên tay thêm một con bài chưa lật, gặp lúc sinh tử tồn vong có thể cứu được một mạng.
Nghĩ đến đây, tâm tình Tả Mạc càng thêm kích động.
Trong thức hải, Bồ yêu đứng trước bia mộ, cười lạnh nói: "Cuối cùng ngươi đã không kềm nén được! Ba ngàn năm, nhẫn nại của ngươi đã đến cực hạn rồi sao? Một tên gia hỏa thấp hèn như thế, vậy mà người bảo thủ như ngươi lại có thể thỏa hiệp?"
Bia mộ yên ắng không tiếng động.
Bồ yêu đột nhiên trở nên kích động, mắt huyết đồng lóe lên một mạt lệ sắc, quát lớn: "Năm đó vì cái gì ngươi không chịu thỏa hiệp?"
Bia mộ vẫn yên ắng không trả lời.
Bồ yêu nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, tâm trạng dần bình tĩnh lại, như biến thành một người khác. Trên khuôn mặt yêu mị tuấn mỹ của hắn mang theo vẻ chế nhạo nhàn nhạt: "Ngươi chết rồi mà vẫn còn muốn lưu lại ý chí của mình, từ lúc nào ngươi trở nên ngu xuẩn như vậy!" Hắn đứng phắt dậy, lành lạnh nhìn chăm chú bia mộ: "Nói tiếp, ta phải làm gì mới khiến ngươi vừa lòng thỏa ý? Chết rồi thì cũng đừng nên lưu lại thứ gì chứ! Hi, trò chơi này rất thú vị nha. . ."
Bia mộ vẫn tịch mịch như cũ.
Tả Mạc quệt quệt mồ hôi trên trán, nhìn qua toàn thân hắn cực kỳ nhếch nhác, cả người chỗ nào cũng dính bùn đất với lá khô. Vô Không sơn vốn nằm trong rừng núi rậm rạp, những chỗ có chút linh khí hiển nhiên đều bị tu giả chiếm đoạt, những chỗ còn lại phần lớn lại là sơn cùng thủy tận. Tu giả đối với những thổ địa không có linh khí không có nửa phần hứng thú, mà những loại hoa cỏ bình thường lại càng không có chỗ dùng. Trừ yêu thú ra thì dã thú tầm thường trong mắt tu giả chẳng qua chỉ là một đống thịt mà thôi. Đến bây giờ mỗi môn phái đều chủ động nuôi dưỡng linh thú nên cũng không có người thèm động đến mấy con dã thú vô hại kia. Bình thường những rừng rậm hoang dã như thế hầu như không có người lai vãng.
Hiện tại Tả Mạc đang đứng trong một chỗ sơn cùng thủy tận như vậy. Đây là một sơn cốc, tạp thụ cao ngất, khắp nơi đều là dây mây, đỉnh núi cao ngất che kín ánh mặt trời nên ở đây nhiều năm không thấy ánh dương quang, không khí vô cùng ẩm ướt, mang theo mùi vị mục nát của cây cỏ. Sơn cốc này không biết đã bao nhiêu năm không có người đi qua, lá mục chất thành tầng dầy trên mặt đất. Những chỗ thế này thường có độc chướng rất nặng, cũng may Tả Mạc sớm có chuẩn bị, luyện chế ra một chút giải độc đan nhất phẩm. Chỉ cần không gặp phải độc chướng quá mức lợi hại thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Mấy ngày nay, hắn lăn lộn ngày đêm trong rừng sâu rậm rạp này. Hiện giờ tất cả trưởng bối trong sơn môn người bế quan thì bế quan, người có việc thì bận việc, không ai rảnh để quản hắn cả, hắn cũng vui vẻ nhẹ nhàng tự do tự tại. Từ khi xem xong phương pháp luyện chế Âm Hỏa châu, hắn liền nghĩ cách kiếm được hỏa chủng.
Thứ hắn muốn nhất chính là Kim Ô hỏa, trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》Kim Ô hỏa được bình giá khá cao, Âm Hỏa châu dùng Kim Ô hỏa luyện chế chí dương chí cương, uy lực tuyệt luân. Có điều trong ngắn hạn thì Kim Ô hỏa đối với hắn chỉ là giấc mơ mà thôi, nếu chưa tìm được dược tài thay thế hắn cũng đành bó tay hết cách. Mà cho dù có tìm được dược tài cũng chưa chắc đã thành công, trong lòng hắn cũng không quá chắc chắn. Không bằng trước hết mình cứ tìm một loại hỏa chủng cấp thấp tạm vậy, làm sao vượt qua Ly hỏa phù trận trong lò luyện đan là được. Hơn nữa một khi đã có hỏa chủng, tự nhiên có thể sinh thành hỏa diễm, còn có thể luyện chế ra Âm Hỏa châu.
Trong《 Âm Hỏa châu thiên 》giới thiệu rất nhiều hỏa chủng cấp thấp, Tả Mạc nhìn thấy thế chợt kích động vô cùng.
Nhưng phàm là nơi phát sinh hỏa chủng hẳn phải là chỗ linh khí dồi dào. Nếu trước kia, hắn tuyệt không đào đâu ra biện pháp, nhưng hôm nay, trên tay đã có tứ phẩm Hắc Kim trùng. Tuy phương pháp này có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng Tả Mạc cảm thấy khá là khả quan. Đối với con Hắc Kim trùng này hắn rất tin tưởng, ngay cả chỗ thạch thất kín đáo như vậy còn có thể tìm được, nếu thật sự ở đây có linh mạch đương nhiên cũng có thể tìm ra.
Có điều vận khí của hắn không được tốt cho lắm, lăn lộn chốn sơn cùng thủy tận hơn bảy tám ngày mà vẫn nhất vô sở hoạch. Mỗi ngày đều lượn đi lượn lại trong rừng rậm không thấy ánh mặt trời, thỉnh thoảng còn gặp phải dã thú quấy rối, vậy mà hai tay vẫn trống trơn, nếu nói không nản lòng thì có quỷ mới tin. Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh của Vi Thắng sư huynh, Tả Mạc liền cảm thấy điểm đau khổ nhỏ nhoi này thật không tính là cái gì. Nghĩ nghĩ một hồi lại thấy thoải mái, nếu dễ dàng tìm được như vậy thì còn có phần cho hắn sao.
Liếc mắt nhìn địa hình xung quanh, hắn quyết định thử nghiệm ở đây một lát, từ trên eo lấy xuống một ống trúc dài tầm ngón tay cái, nhổ nút lọ ra, khu động pháp quyết.
Hắc Kim trùng từ trong ống trúc bò ra, xúc giác linh hoạt đung đưa, tiếp đó liền hướng đến một sơn cốc gần đó bò tới.
Tinh thần Tả Mạc đại chấn!
Có tin mừng!
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Hắc Kim trùng có phản ứng thế này. Hắn vốn còn hơi hoài nghi con Hắc Kim trùng có phải đã thoái hóa hay không.
Hắn bèn vội chạy theo sau Hắc Kim trùng, từng bước từng bước cuồng chạy. Trích Thủy kiếm vung lên dọn dẹp đường đi, những chỗ đi qua tất cả cành cây dây leo đều hóa thành vụn phấn, tạo thành một con đường độc đạo.
Một mạch xông tới dưới đáy vách núi, Tả Mạc nhìn thấy một động khẩu cao tầm nửa người, bề mặt động khẩu cỏ tạp dây mây um tùm, nếu không lại gần tỉ mỉ quan sát thì rất khó phát giác ra. Tả Mạc do dự một hồi, liền còng lưng xuống rồi xông vào. Vừa luồn vào trong động, lập tức khung cảnh trước mặt trở nên thông thoáng rộng mở, gió lạnh thổi vù vù khiến lông tóc toàn thân Tả Mạc dựng đứng lên. Liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, đập vào mắt hắn nơi nơi đều là từng căn từng căn nhũ thạch kinh qua mấy vạn năm mới thành hình, trong sơn động tĩnh lặng, tiếng nước nhỏ giọt lách cách vang lên vô cùng rõ rệt.
Rất nhanh, Tả Mạc đã nhìn thấy Hắc Kim trùng, nó đang dừng lại trước một tảng đá nhìn rất bình thường.
Cùng so sánh với những tảng đá hình thù kỳ quặc xung quanh thì tảng đá này chỉ cao tầm nửa người, không có điểm gì đặc biệt khiến người ta chú ý cả.
Tả Mạc bỗng nhiên nhớ đến một đoạn ghi chép trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》, tức thì kích động vô cùng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cường ép đè nén tâm tình kích động lại, lúc này mới bước về phía tảng đá kia.
Dưới sự sai khiến của hắn, Hắc Kim trùng đầy vẻ luyến tiếc bất đắc dĩ bò xuống tảng đá, ngẩn sang một bên.
Tả Mạc nâng Trích Thủy kiếm lên, men theo mũi nhọn tảng đá nhè nhẹ đâm xuống.
Trích Thủy kiếm dễ dàng như chọc đậu hũ tiến vào, trong mắt Tả Mạc bỗng lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Nhấc Trích Thủy kiếm lên, một sợi hỏa diễm trắng tinh như sữa bò từ vết cắt dưới tảng đá túa ra!
Nhị phẩm hỏa chủng rất hi hữu, Chung Duẩn hỏa!
Tham lam nhìn vào bạch sắc hỏa diễm đang u u thiêu đốt, Tả Mạc cố gắng ức chế kích động cuồng hỉ trong lòng lại, hai tay tụ tập linh lực hướng về phía Chung Duẩn hỏa!
Trong《 Âm Hỏa châu thiên 》 miêu tả rất tỉ mỉ pháp quyết thu thập hỏa chủng, so với những pháp quyết Tả Mạc từng nhìn thấy trong Điển Tịch thất của sư phó càng thêm lợi hại, hắ thầm vận linh lực, trên tay bỗng nhiên sinh ra hấp lực mạnh mẽ, một tiếng “tê” khe khẽ vang lên, sợi Chung Duẩn hỏa này liền chìm vào trong cơ thể hắn.
Thần sắc Tả Mạc vụt trở nên cực kỳ căng thẳng, hút hỏa chủng vào trong thể nội không có nghĩa là vạn sự đã xong xuôi. Bước tiếp theo đó mới thật sự là then chốt!
Chỉ có thuần phục hỏa chủng mới có thể khiến hỏa chủng tùy ý cho ngươi sử dụng.
Nhưng mà, cho dù sợi Chung Duẩn hỏa này chỉ bất quá xếp vào nhị phẩm nhưng đã từng kinh qua vô số năm tháng, hấp thu vô số linh khí mới dựng dục, lớn mạnh cho tới bây giờ.
Nó làm sao có thể dễ dàng chịu sai khiến?