Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 94: Sao ta cứ phải nuốt nước mắt vào tim thế này
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Nhân sinh của ta sao luôn bi thảm thế này! Tả Mạc trong lòng cực kỳ bi phẫn tự hỏi, nhiếp lấy Chung Duẩn hỏa thì thiếu chút nữa bồi theo cả mạng nhỏ. Luyện chế Âm Hỏa châu cũng trầy trật thừa sống thiếu chết, lòng bàn chân giờ vẫn truyền đến từng cơn đau nhói thắt tim liệt phế, thần thức thì bị chia ra làm ba nhức như búa bổ, linh lực hỗn tạp đang tàn phá kinh mạch. . .
Trong thạch thất, hai mắt Tả Mạc khép hờ, ngồi bó gối, trước ngực lơ lửng một sợi Chung Duẩn hỏa, trong hỏa diễm màu trắng sữa ẩn ẩn có thể thấy được Âm châu.
Hai tay không ngừng biến ảo pháp quyết, tùy theo biến hóa của chỉ pháp từng đạo từng đạo linh lực nhập vào hỏa diễm.
Then chốt khi luyện chế Âm Hỏa châu không phải là linh lực mà là thần thức, thần thức hắn đang cẩn thận khống chế hỏa diễm. Pháp quyết này rất phức tạp, Tả Mạc nhanh chóng cảm thấy mất sức vô cùng, nhất là phải duy trì trạng thái này liên tục suốt nửa canh giờ. Đáng thương cho Tả Mạc, hắn tịnh không biết rằng, theo lẽ thường luyện chế Âm Hỏa châu không phải là chuyện mà tu giả Trúc Cơ kỳ có thể hoàn thành được.
Không ai nói cho hắn, Bồ yêu không nói cho hắn, trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》 cũng không nhắc nhở.
Nếu như hắn biết, chắc chắn hắn sẽ vứt đấy không làm nữa. (đúng là không biết không có tội:00 (13):)
Có những lúc, kẻ vô tri mới đáng sợ. Tả Mạc hồn nhiên không nghĩ tới với tu vi yếu như kiến hôi của mình căn bản không luyện chế nổi Âm Hỏa châu. Hắn cứ thành thật căn cứ theo hướng dẫn trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》, cẩn thận từng bước từng bước luyện chế Âm Hỏa châu.
Từng quang phù nhập vào trong Chung Duẩn hỏa rồi chui vào Âm châu. Nhưng mãi mà Chung Duẩn hỏa lẫn Âm châu đều không có chút dấu hiệu dung hợp nào cả.
Thời gian dần dần trôi qua, trán Tả Mạc đã lấm tấm mồ hôi.
Linh lực tiêu hao quá nhanh!
Cứ lấy tốc độ thế này, chẳng mấy chốc linh lực trong thể nội mình sẽ khô kiệt mất. Một khi linh lực không kịp bổ trợ, Âm châu nhất định sẽ tiêu tán.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Tả Mạc chợt hiện lên một đống biển hiệu “thu mua Âm châu giá cao” hắn từng thấy trong chợ tự do ở Đông Phù, ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng chịu xuất huyết thu mua thì giá cả phải đến bước nào a! Càng nghĩ hắn càng tiếc đến đứt ruột, hệt như nhìn thấy vô số tinh thạch bị hắn vứt đi không thương tiếc.
Đáng chết!
Thứ thằng nhãi Bồ yêu đưa cho quả nhiên không dựa vào được! Cái thứ 《 Âm Hỏa châu thiên 》bỏ đi này, càng luyện càng sai lầm là sao! Rốt cục chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tả Mạc vừa vội vừa giận, không cam tâm chửi rủa!
Tuy nói lần này mạng nhỏ không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng nhiều tinh thạch như vậy không phải cứ nói vứt là vứt được, như thế cùng lấy dao cắt từng miếng từng miếng thịt có gì khác nhau đâu. Nếu không phải đang bận luyện chế, chỉ sợ Tả Mạc sẽ lập tức xông tới ăn thua đủ với Bồ yêu rồi.
Nhưng đúng lúc này, trong thức hải của hắn, Bồ yêu hờ hững ngước đầu lên lẩm bẩm: "Nhanh như vậy đã bắt đầu luyện rồi? Người tuổi trẻ, quả thật là dễ nóng đầu a!" Nói xong, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, an nhàn nghe âm khuê.
Nếu Tả Mạc nghe được câu nói này, chỉ sợ hộc máu đương trường. Đáng thương cho hắn còn chưa đoán ra có vấn đề, thứ duy nhất hắn có thể khẳng định đó là mình tuyệt đối không bỏ sót một bước nào cả.
Nhưng tình hình trước mắt cùng miêu tả trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》 khác nhau một trời một vực, án chiếu hướng dẫn trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》, ít nhất hắn còn cần phải kiên trì nửa canh giờ nữa, nhưng linh lực mình đã sắp hao hết sạch sẽ rồi. Chẳng lẽ tu vi mình không đủ? Cuối cùng Tả Mạc cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn.
Cuối cùng hắn vẫn không nỡ bỏ được Âm châu, cắn răng tiếp tục kiên trì, có thể kiên trì được bao lâu thì kiên trì bấy lâu a! Cũng không thể trừng mắt nhìn viên Âm châu này bị lãng phí được. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến trước kia khi luyện đan từng vận dụng thần thức để quan sát liền phân ra một bộ phận thần thức cẩn thận tỉ mỉ khống chế từng điểm nhỏ linh lực còn lại trong thể nội.
Linh lực tiêu hao tức thì có giảm bớt, nhưng vẫn như muối bỏ biển, cứ tiếp tục tình trạng này chỉ sợ không kiên trì nổi nữa!
Tả Mạc hơi cắn răng, lại phân ra một bộ phận thần thức nữa, cẩn thận khống chế chút linh lực còn lại. Vì tránh ảnh hưởng đến chỉ pháp đang không ngừng biến ảo trên hai tay hắn, chút linh lực này được Tả Mạc dẫn tới huyệt Dũng Tuyền dưới gan bàn chân. Nếu không có cỗ tiểu thần thức này thì Tả Mạc căn bản không có tinh lực để khống chế chút linh lực còn lại. Riêng hai tay lại không thể ngừng pháp quyết lại được, từng đó đã đủ khiến hắn phải hộc máu rồi. Giờ lại phân ra một tia thần thức nữa, bây giờ Tả Mạc đúng là đang nhất tâm tam dụng (anh hai của Quách Tĩnh đây mà:0 (114):).
Cái cảm giác đầu óc bị phân làm ba, sự khó chịu không cần nói cũng biết, một hồi như thế Tả Mạc liền cảm thấy đầu nặng trịch.
Cảm giác này hắn đã từng rất quen thuộc!
Khi bị kiếm ý của Tân Nham sư bá đả thương thần thức…Đúng rồi, chính là loại cảm giác này, cũng chính lần đó mình đã rơi vào trong bẫy rập《 Thai Tức Luyện Thần 》 của Bồ yêu.
Nhưng vì tinh thạch! Vì Âm châu!
Tả Mạc cắn răng tiếp tục!
Dùng hết toàn lực khống chế chút linh lực còn lại, chúng bắt đầu men theo huyệt Dũng Tuyền xoay tròn, không ngừng tăng nhanh tốc độ vận chuyển linh lực. Tốc độ vận chuyển linh lực càng lúc càng nhanh, dần dần, huyệt Dũng Tuyền trở thành một vòng xoáy nho nhỏ , có cảm giác như lòng bàn chân đang truyền đến một hấp lực cường đại, khiến linh lực xung quanh bắt đầu chậm rãi ùa tới vòng xoáy này.
Đây là biện pháp Tả Mạc chưa từng thử qua, nhưng vì tinh thạch, hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy nữa. Nói thêm, sáng ý này là hắn học được từ chiêu 《 Thất Qua 》 trong 《 Ly Thủy kiếm quyết 》 mà ra. Nếu như cứ theo tốc độ hấp nạp linh khí như ngày thường khẳng định sẽ duy trì không được lâu. Hết cách, Tả Mạc mới nghĩ đến biện pháp mạo hiểm này.
Linh lực dưới lòng bàn chân không ngừng gia tốc vận chuyển, dần dần đã có linh khí bị hấp lực này cuốn lấy.
Linh khí bị hấp lực cuốn vào nhanh chóng nhập vào bên trong vòng xoáy, vòng xoáy bắt đầu dần dần lớn lên, tốc độ cũng càng lúc càng kinh người, linh khí xung quanh như bị kích động, bắt đầu từng đợt từng đợt hướng vào lòng bàn chân Tả Mạc.
Tê!
Tả Mạc hít sâu một hơi khí lạnh, Chung Duẩn hỏa lơ lửng trước người rung động mãnh liệt, thiếu chút nữa thì tán ra.
Hắn chỉ cảm thấy dưới bàn chân như có một mũi khoan đang không ngừng xuyên phá, tuy huyệt Dũng Tuyền là một đại huyệt của con người nhưng bình thường Tả Mạc chưa từng dùng nó để hấp nạp linh khí, hiện giờ lại đưa vào nhiều linh khí như vậy không đau mới là lạ!
Nhưng mà vì tinh thạch, ta nhẫn!
Tả Mạc đầy bi phẫn tiếp tục thúc động linh lực, tăng nhanh tốc độ hấp nạp linh khí. Linh khí trong không khí được hấp nạp vào trong thể nội cần phải kinh qua một quá trình luyện hóa tinh thuần mới có thể chuyển hóa thành tu vị. Linh lực càng tinh thuần, uy lực mới càng lớn, mới có thể khống chế càng thêm tùy tâm, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến tâm tính. Nhưng lúc này Tả Mạc hơi đâu mà nghĩ được nhiều như vậy, linh lực không tinh thuần cũng là linh lực, ít nhất có thể chữa cháy lúc nguy cấp thế này. Lúc này hắn một hệt như một tên nam nhân mười năm chưa từng nếm đồ mặn (Hắc, đồ mặn… mọi người tự hiểu), chỉ cần có một tí linh lực hắn cũng như lang như hổ kéo tới.
Có linh lực mới bổ sung, cuối cùng Tả Mạc cũng thở dài một hơi thật sâu.
Bây giờ chuyện phẩm chất Âm Hỏa châu luyện hóa ra như thế nào đã không phải là thứ Tả Mạc suy xét nữa rồi, có thể hoàn thành hắn đã tạ thiên tạ địa.
Nhân sinh của ta sao luôn bi thảm thế này! Tả Mạc trong lòng cực kỳ bi phẫn tự hỏi, nhiếp lấy Chung Duẩn hỏa thì thiếu chút nữa bồi theo cả mạng nhỏ. Luyện chế Âm Hỏa châu cũng trầy trật thừa sống thiếu chết, lòng bàn chân giờ vẫn truyền đến từng cơn đau nhói thắt tim liệt phế, thần thức thì bị chia ra làm ba nhức như búa bổ, linh lực hỗn tạp đang tàn phá kinh mạch. . .
Vì cái gì ta cứ phải nuốt nước mắt vào tim thế này*, bởi vì ta yêu tinh thạch như mạng. . .
—— còn bởi vì đau!
Tả Mạc bất giác tự giễu, nhưng rất nhanh hắn không còn tâm tình để mà thương cảm. Linh lực không trải qua luyện hóa nên độ khó khi thao khống quá lớn, trước đây hắn có thể nhẹ nhàng hoàn thành pháp quyết nhưng nay lại trở nên gian nan vô cùng. Thể nội hắn đang ở vào một trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu, chỉ cần hơi không cẩn thận, một khi cân bằng bị phá vỡ, đồng nghĩa với công sức trước đó đổ xuống sông xuống bể hết.
Thế là hắn nhịn đau gạt nước mắt, cẩn thận duy trì trạng thái cân bằng trong cơ thể.
Trong thạch thất, cả người Tả Mạc giống như mắt bão, linh khí xung quanh điên cuồng lao tới.
Linh khí tiến vào thể nội hắn càng nhiều, thế lửa của sợi Chung Duẩn hỏa trước mặt càng bạo trướng.
Y phục toàn thân Tả Mạc không gió vẫn phần phật vang dậy, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng. Linh khí nồng nặc trong thạch thất cũng không ngăn nổi hấp lực mạnh mẽ của Tả Mạc, tức thì một sợi linh khí từ trong linh mạch thẳng tắp ùn ùn nhập vào lòng bàn chân Tả Mạc.
Đáng thương cho gan bàn chân nhỏ bé giờ đã là đỏ rực một mảnh, giống như bị bàn là nung nóng ủi qua vậy, nếu để ý nhìn kỹ sẽ phát hiện vốn bàn chân phải vững như thạch thì nay run rẩy co rút như động kinh, giật giật liên hồi.
Khi đạo pháp quyết sau cùng đánh vào trong Chung Duẩn hỏa, rốt cuộc Tả Mạc cũng nhịn không nổi nữa, ngửa mặt lên trời ngã phịch xuống đất.
Hắn mệt đến cả ngón tay cũng không thèm động, có điều toàn thân giống như con cóc vừa bị rút gân, tứ chi không tự chủ làm một số động tác co rút kỳ quái. (điện giật chăng )
Đau!
Vừa mới nằm xuống tức thì hắn rên lên một tiếng thảm thiết, kinh mạch trong cơ thể như bị xé nứt, thống khổ không nói nên lời, còn có thần thức bị thương tổn đầu lúc nào cũng như bị búa tạ giáng lên, rồi bàn chân đau đến thấu ruột thấu gan, tất cả như nhắc nhở tình cảnh của hắn bây giờ đang rất không ổn.
Kêu rên một hồi, Tả Mạc giãy dụa đứng lên, gần như vừa lăn vừa bò nhặt viên Âm Hỏa châu lên.
Âm châu màu xám giờ đã trở nên trong suốt như lưu ly, bên trong xen kẽ từng đường vân màu trắng, nhìn như mây trắng phiêu phù giữa bầu trời.
Thật đẹp!
Trong mắt Tả Mạc lộ ra vẻ mê say, yêu thích không buông tay, những thống khổ kia xem như cũng đáng a. Uy lực viên Âm Hỏa châu này lớn đến bao nhiêu thì hắn không biết, nhưng nhìn thấy hạt châu mỹ lệ thế này, lại nghĩ đến quá trình luyện chế khổ sở, uy lực lớn thế nào chắc không nói cũng biết?
Giống như cất giữ bảo bối, Tả Mạc cẩn thận nâng niu cho vào lòng.
Hắn giãy dụa đứng lên, tức thì kêu thảm “ai yêu” một tiếng, thì ra chân phải hắn không biết lúc nào đã sưng đỏ như bánh bao chín. Đừng nói là đi đường, ngay cả khe khẽ đụng chạm cũng đau như vạn mũi kim chích vậy.
Quả nhiên người chết vì tài, chim chết vì ăn a!
Tả Mạc vừa cảm khái vừa lấy một tư thế quái dị nhảy lò cò ra khỏi thạch thất.
Vì viên Âm Hỏa châu này hắn phải trả một đại giá thảm trọng. Thần thức thụ thương thì còn dễ, 《 Thai Tức Luyện Thần 》 chuyên dùng để trị những lúc thế này. Chuyện nghiêm trọng hơn chính là tổn thương kinh mạch, hắn không thể không chạy đến Hành Phương viện, nhờ Hứa Tinh kiếm mấy loại đan dược chầm chậm liệu dưỡng. Cũng may tuy tổn thương kinh mạch đối với tu giả không giống như chuyện cơm bữa song cũng là chuyện thường gặp nhất, cho nên trong môn phái không thiếu mấy thứ đan dược loại này.
Hứa Tinh vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy tình trạng nhếch nhác của Tả Mạc.
Tả Mạc sư huynh hiện giờ uy danh vang lừng, ít nhất trong một vùng Vô Không sơn này cái tên lột da cương thi như sấm động bên tai. Bọn hoàn khố của Linh Anh phái cũng đã lâu rồi không tới quấy nhiễu. Người nào dám đánh sư huynh thê thảm đến thế?
Có điều nàng không tiện mở miệng hỏi, liền vội lấy ra năm viên đan dược thượng hảo hạng đưa cho Tả Mạc. Nhìn thấy Tả Mạc tiếp lấy đan dược chuẩn bị quay lưng đi, nàng do dự một lúc rồi yếu ớt thêm vào một câu: "Sư huynh, đan dược này một viên là một viên tam phẩm tinh thạch, tổng cộng năm viên tam phẩm tinh thạch."
Một chân Tả Mạc đang thi triển kim kê độc lập vừa định nhảy lên thiếu chút nữa té dập đầu xuống đấy, lỗ lớn rồi! Mà bây giờ toàn thân trên dưới của hắn một viên tinh thạch cũng không có, đành mặt dày vung tay nói: "Nợ đi!"
Năm viên tinh thạch khó ngã anh hùng a!:00 (99):
"Ừhm." Hứa Tinh gật đầu, tiếp đó nhắc nhở Tả Mạc: "Sư huynh, mười ngày sau sẽ đến kỳ hạn quyết toán đấy. Sư huynh đừng quên! Hiện giờ tiền nợ của sư huynh…để ta xem xem..." Nói xong nàng lấy ra một quyển sổ ghi chép, lật hai trang, thì thầm: "Dạo trước sư huynh luyện đan còn có nguyên liệu phí chưa kết toán, thêm hôm nay nữa tổng cộng là ba mươi viên tam phẩm tinh thạch!"
Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. . .
Để nguyên Vp là vì cái gì trong mắt ta thường hàm lệ thủy. Dịch thoát ý như vậy, cao nhân nào biết thì chỉ giáo a.:00 (55):
Last edited by Lang Thang; 15-11-2010 at 01:21 PM.
|