Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 95: Tìm ra biện pháp
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đám tiểu lâu la này đương nhiên Tả Mạc không để vào mắt, chưa nói cái khác, chỉ cần thấy trên thân hai tên này không có “chút dầu” nào cả là Tả Mạc đã không thèm liếc mắt. Hắn lười nhác tranh cãi cùng hạng tôm tép, lạnh nhạt nói: "Kêu Văn Phi ra đây!":0 (24):
Ba mươi viên tam phẩm tinh thạch!
Nếu trước đây không lâu chắc hắn không quá bận tâm đến điều này, nhưng bây giờ hắn nghèo xác xơ, không nghi ngờ gì đây là số tiền quá lớn. Kim Ô hoàn lại không thể luyện chế vì nguyên liệu chủ yếu bị cắt mất. Tuy hắn còn không ít Âm châu nhưng lại không dám bán. Trường cảnh loạn đả lần trước suýt tí khiến hắn bồi theo cả cái mạng nhỏ, nếu giờ bị ai đó biết được trên tay hắn có Âm châu, không… chỉ cần ai đó biết người bán Âm châu lần trước là hắn thì cứ chuẩn bị tinh thần rửa cổ đợi người ta chém là vừa.
Tinh thạch tuy đáng quý nhưng mạng nhỏ còn quý hơn a.
Xích Hồng hoa trong linh viên còn cách thành thục một đoạn thời gian nữa, hiện tại không thể đổi thành tinh thạch được. Chịu phong hiểm một chút có thể đem bán Nhuận Trạch đan nhưng giờ Nhuận Trạch đan cũng chỉ có ba viên. Hiệu suất thủy luyện chi pháp thực khiến người ta tán thán không thôi, so với tốc độ rùa bò còn chậm hơn a. Băng Vân thảo tuy có thể bán với giá cả không tồi song với loại linh thảo quý hiếm như thế bán xong là mất, sau này muốn mua lại không phải là chuyện dễ dàng.
Trong mười ngày kiếm đâu ra ba mươi viên tam phẩm tinh thạch đây, mấy ngày nay đây là nan đề cứ ám ảnh trong đầu óc hắn, ngay cả khi cần yên tĩnh điều dưỡng kinh mạch hắn cũng không ngừng suy xét tính toán. Nhưng mắt thấy thời gian vùn vụt trôi qua, kỳ hạn mười ngày đã sát nách mà Tả Mạc vẫn vô kế khả thi.
Chẳng lẽ mình phải bán sạch mấy kiện pháp bảo?
Ánh mắt hắn rơi xuống mấy kiện pháp bảo trên người, tức thì lòng đau như cắt, mấy thứ này đều là cực phẩm tam phẩm pháp bảo a, không phải cứ nói bán là bán được. Nhưng ngay cả hộ oản cùng linh giáp mà Diêm Nhạc sư bá cùng Hứa Dật sư huynh tặng cho nếu đem bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Mấy tên gia hỏa Linh Anh phái tại sao những ngày này lại không dẫn xác tới?
Nếu một hai tên dẫn xác đến không phải là vấn đề này dễ giải quyết rồi sao? Đừng nói ba mươi viên tam phẩm tinh thạch, có nhiều gấp đôi đi nữa cũng không thành vấn đề. Trên dưới toàn thân mấy tên giá áo túi cơm của Linh Anh phái có thứ nào không đáng tiền đâu.
Nghĩ lại những ngày vinh quang trước đây tuy chịu kinh hiểm một chút nhưng mình phút chốc được nâng cấp lên thành tiểu tài chủ, cảm giác hoài niệm hạnh phúc xưa khiến trong lòng hắn êm dịu vô cùng.
Bỗng nhiên hắn tự nhủ, bọn họ không đến tìm ta thì ta có thể đi tìm bọn họ a!
Ý tưởng này vừa lóe lên, tức thì Tả Mạc hưng phấn vô cùng, đứng vụt dậy, đi đi lại lại trong phòng, trên miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là: Có cách!
Có điều, hắn vẫn kềm nén hưng phấn trong lòng lại, bắt đầu suy xét mọi vấn đề liên quan. Tính chất của tìm đến tận cửa cùng bị người ta mò đến tận cửa hoàn toàn khác nhau, chạy đến địa bàn người ta khiêu chiến, chỉ cần hơi không cẩn thận chắc chắn sẽ bị đối phương quần đánh. Nếu muốn cho đối phương ứng chiến thì không thể chọc giận đối phương, khiến bọn chúng điên lên quần ẩu được, hơn nữa còn không được kinh động đến trưởng bối Linh Anh phái. . .
Điều này phải suy xét cẩn thận, phải có kế hoạch cụ thể. . .
Trong gian phòng tối tăm, Tả Mạc sờ sờ cằm, mặt cương thi vẫn bất động thanh sắc, chỉ riêng trong đôi mắt lóng lánh quang mang của tinh thạch…
Không khí chuẩn bị cho Đông Phù Thí Kiếm hội sắp cử hành đang sôi sục khắp Đông Phù. Từ quy mô cùng tầm ảnh hưởng, Đông Phù Thí Kiếm hội hiển nhiên không cách nào so sánh với Thí Kiếm hội của toàn Côn Lôn cảnh, nhưng phần thưởng hậu hĩnh như thế hấp dẫn rất nhiều cao thủ tuổi trẻ gia cảnh bình thường, nhất nhất đề cao phân lượng của Thí Kiếm hội lần này. Mà phân lượng Thí Kiếm hội đề cao lên cũng khiến một ít cao thủ vốn không để ý tới phần thưởng dồn dập rời khỏi môn phái tiến về Đông Phù. Đây là một cơ hội hiếm có để rèn giũa thực lực cùng cao thủ môn phái khác. Bọn họ có thể không để ý tới phần thưởng nhưng cơ hội lịch duyệt khó cầu như thế, nếu để lỡ thật quá đáng tiếc.
Những cao thủ từ bên ngoài tới này nếu muốn tham gia Thí Kiếm hội tất phải tham gia từ vòng sơ loại. Thế là, cho dù chỉ là sơ loại Thí Kiếm hội cũng vẫn nhộn nhịp vô cùng, cao thủ tầng tầng lớp lớp xuất hiện khiến người ta tán thán không thôi.
Cổ Dung Bình đến từ Thiên Minh hồ, một trong mười ba trọng trấn Thiên Nguyệt giới. 《 Tâm Hồ kiếm 》 của y vô ảnh vô tung, từ vòng thứ nhất sơ loại Thí Kiếm hội đã có mười ba trận bất bại. Khí chất của y ung dung điềm đạm, cử chỉ tao nhã nên nhanh chóng trở thành bạn đời trong mơ của vô số nữ tu giả ở Đông Phù! Mỗi lần đến lượt hắn tỷ thí toàn trường như bị thiêu đốt, tiếng thánh thót trầm trồ của đám nữ tử vang lên không ngớt. Từ vòng thi đấu thứ năm trở đi, mấy nữ nhân điên cuồng này bắt đầu tổ kiến thành đoàn đội thăm dò tình báo, thậm chí còn dùng hết tất cả các loại thủ đoạn để nhiễu loạn đối thủ của hắn, vì thế phút chốc Cổ Dung Bình trở thành đối thủ mà hầu như ai cũng không muốn gặp.
Quỷ Phong cũng là một cao thủ tuổi trẻ đến từ trọng trấn khác được người ta chú ý.《 Tiểu Quỷ kiếm 》 của hắn kỳ quỷ khó dò, uy lực lại kinh người, thêm vào một thân thần thông độn pháp quỷ thần khó lường, được xưng là đối thủ khó chơi nhất.
Nam Dương Môn xuất thân hàn môn, tuy không môn không phái nhưng cũng khiến người ta phải trợn tròn mắt khâm phục, hắn có thiên phú dị bẩm, thân thể cao lớn cường tráng, lực đạo lớn vô cùng, tu giả bình thường tu luyện nhị phẩm 《 Kim Cương quyết 》 bị 《 Phá Sơn kiếm 》 uy lực cương mãnh khôn cùng với kiếm thế như phá sơn đảo hải của hắn đánh cho tơi bời. Rất nhanh hắn trở thành đối tượng quan sát của rất nhiều môn phái, nếu có thể kéo về bản môn lương tài phác ngọc bậc này thì tuyệt đối là chuyện đại hỉ không gì sánh được.
Tiếp đó có rất nhiều cao thủ tuổi trẻ không môn không phái giống như Nam Dương Môn dồn dập xuất trường, triển hiện ra tài hoa bản thân khiến các phương thế lực ở Đông Phù Thí Kiếm hội được dịp mở mắt. Đối với bất kỳ môn phái nào thì đệ tử có tư chất thiên phú đều được bọn họ nhiệt liệt chào đó. Dù sao cũng không ai ngại môn phái mình có nhiều thiên tài đệ tử cả, hưng thịnh cùng phồn vinh của mỗi môn phái đâu chỉ dựa một cá nhân…
Cơ hồ chỉ cần là môn phái hơi có tiếng tăm ở Thiên Nguyệt giới trừ phái ra đệ tử bản môn tới để kiến thức một chút còn phái theo cả trưởng lão bản môn để phát quật những tu giả tuổi trẻ có tiềm năng. Tiểu môn phái thì hy vọng có thể lôi kéo những đệ tử không môn không phái, còn đại môn phái thì nhắm đến những đệ tử thiên tài ở các tiểu môn phái...
Lôi kéo, ra giá, ưng thuận. . .
Ngay cả chủ nhà là Thiên Tùng tử cũng không ngờ tới, hắn cử biện đợt Đông Phù Thí Kiếm hội này lại dẫn đến các môn phái thế lực trong Thiên Nguyệt giới giở bài tẩy với nhau...
Trong thạch thất, Tả Mạc vươn mình vặn eo một cái, xương cốt toàn thân vang lên từng tiếng lách cách. Hắn “bất động thanh sắc” mở mắt, hai mắt tán phát ra quang mang u u như sói đói.
Kinh mạch tổn thương trong cơ thể đã được tu phục như trước, thần thức cũng khôi phục. Mấy ngày nay hắn không ngừng khổ tu nên tiến cảnh《 Kim Cương vi ngôn 》 rất nhanh khiến hắn hơi ngạc nhiên. Vốn hắn cho rằng tốc độ tu luyện bản trên bia mộ phải chậm hơn, nào ngờ vừa trải qua quá trình tiến bộ chậm chạp, đột nhiên tiến bộ lại bỗng chốc tăng nhanh. Nhưng tốc độ tiến bộ vượt ra ngoài dự đoán khiến trong lòng hắn cứ nơm nớp lo sợ, có nhiều lúc hắn bất giác hoài nghi, bản thân mình có phải đã luyện sai rồi hay không.
Những ngày này, trong lúc tu luyện gặp liền một chuỗi tình trạng rất cổ quái khiến cái nhìn của Tả Mạc đối với những pháp quyết có quan hệ cùng Bồ yêu đều nghi thần nghi quỷ. Ngay cả 《 Kim Cương vi ngôn 》 không phải xuất xứ từ Bồ yêu mà xuất xứ từ bia mộ dưới mông đít Bồ yêu hắn cũng nghi ngờ.
Trừ chữa thương, tất cả thời gian còn lại của Tả Mạc đều chìm vào trong tu luyện.
Kỳ hạn mười ngày chỉ còn lại ba ngày, sau khi nghỉ ngơi no đủ, Tả Mạc bèn quyết định xuất phát. Lần này hắn đã chuẩn bị rất chu đáo, tỷ như linh đan khôi phục linh lực, cho dù mất tận hai viên tam phẩm tinh thạch mới được một viên, Tả Mạc cũng đành cắn răng nợ năm viên.
Linh Anh phái tọa lạc tại Linh Anh sơn.
Đi tới sơn môn Linh Anh sơn, ngửa mặt nhìn sơn môn hùng vĩ hoa lệ chế tác từ ngọc thạch, Tả Mạc bất giác phải cảm khái về độ giàu có của Linh Anh. Linh Anh sơn có mười chín đỉnh, phạm vi trải rộng gấp bảy lần có dư so với Vô Không kiếm môn, nghe nói lúc đầu Linh Anh phái chỉ chiếm cứ một đỉnh mà thôi, nhưng các đời đại chưởng môn Linh Anh phái đều cực thiện trường kinh doanh, mười tám đỉnh sau này đều do các đại chưởng môn dùng tinh thạch mà mua được.
Đại đạo ở sơn môn Linh Anh phái thẳng tắp, địa thế tuyệt hảo, tu giả đi lại nườm nượp không ngớt.
Kỳ thực trong lòng Tả Mạc đã hơi chột dạ. Ở Đông Phù, danh khí của Linh Anh phái vượt xa so với Vô Không kiếm môn. Đệ tử Trúc Cơ kỳ ở Linh Anh phái đến tận mấy chục tên, cho dù ngươi có lợi hại cách mấy mà mấy người lần lượt vây đánh thì cũng ăn không tiêu a.
Có điều vừa nghĩ tới kỳ hạn ba ngày sau, trong ngực Tả Mạc dũng khí chợt tuôn trào, nhìn lại sơn môn toàn được điêu khắc từ ngọc thạch, hắn chỉ hận không thể trực tiếp gỡ nó gánh về, sau đó bán thành tinh thạch…!
:0 (112):
Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Tả Mạc âm thầm đè nén tham niệm trong lòng.
Lại nhớ tới kế hoạch mà mình đã vạch ra. . .
Đám đệ tử Linh Anh phái đã sớm chú ý tới kẻ lạ mặt có cử chỉ cực kỳ quái đảng này.
"Này, làm cái gì đấy?" Một tên đệ tử Linh Anh phái nhíu lông mày lại lớn tiếng quát mắng: "Không biết đây là Linh Anh phái sao?" Hai mắt hắn liếc nhìn trên dưới Tả Mạc một cái, khinh miệt nói: "Quy củ của bản môn, quần áo không chỉnh tề không được vào trong!"
Một tên đệ tử Linh Anh phái khác không vui nói: "Sư đệ, phí lời cùng loại người này làm gì, đuổi đi là được rồi!"
Đám tiểu lâu la này đương nhiên Tả Mạc không để vào mắt, chưa nói cái khác, chỉ cần thấy trên thân hai tên này không có “chút dầu” nào cả là Tả Mạc đã không thèm liếc mắt. Hắn lười nhác tranh cãi cùng hạng tôm tép, lạnh nhạt nói: "Kêu Văn Phi ra đây!":0 (24):
Sắc mặt hai tên đệ tử Linh Anh phái khẽ biến, một tên trong đó nổi xung lên quát: "Lớn mật, dám gọi thẳng tên Văn sư huynh. . ."
"Ta là Vô Không kiếm môn Tả Mạc." Tả Mạc chầm chậm nhả ra từng chữ.
Tiếng quát mắng tắc nghẽn lại, sắc mặt hai người vụt đại biến.
"Lột da cương thi. . ." Hai tên bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau, tên vừa mới quát mắng không nhịn được run lẩy bẩy nói, tên còn lại tức thì cuồng cuống chạy vào trong núi.
Nhìn thấy phản ứng của hai tên kia, trong lòng Tả Mạc thầm đắc ý, xem ra ta rất có tiếng tăm nha. Nhưng mà lập tức hắn bất mãn nhăn mặt lại, tên hiệu này… thật quá là khó nghe đi!
Chỉ trong khoảnh khắc, Văn Phi cùng một đám gia hỏa quần áo sặc sỡ đã xuất hiện trong tầm nhìn Tả Mạc. Tinh thần Tả Mạc đột nhiên khẽ rung, quang mang trong mắt bạo trướng, vẻ tham lam như lang như hổ đột nhiên nhìn thấy một đám dê béo núc ních không cách gì che dấu được.

Mỗi động tác của đám người này trong mắt Tả Mạc không khác gì vô số tinh thạch cấu thành hình người đang dập dờn, dập dờn. . .
Văn Phi vừa nhìn thấy Tả Mạc, tức thì sắc mặt vụt trở nên âm trầm, thù mới hận cũ chồng chất lên tâm đầu, lạnh giọng nói: "Tả huynh đại giá quang lâm, chắc muốn trả lại mấy pháp bảo mượn từ huynh đệ chúng ta lần trước?"
Trong đầu Tả Mạc thầm mắng to, tên này thật giảo trá, quả nhiên không phải hạng người thiện lương gì, trong mồm lại hắc hắc khẽ cười: "Mượn? Văn huynh đang nói giỡn sao? Quy củ bản môn, phàm là ai tiến đến khiêu chiến đều phải lưu lại một kiện pháp bảo tùy thân để biểu hiện chiến tích. Nếu như tại hạ chiến bại, Văn huynh cũng tùy ý lấy đi một kiện pháp bảo trên thân tiểu đệ làm kỷ niệm. Đây chính là môn quy trong bản môn, gọi là “nhất chiến nhất bảo”! Đáng tiếc vận khí Văn huynh không tốt, thua trên tay tiểu đệ. Nếu như Văn huynh muốn lấy lại thì có thể một lần nữa khiêu chiến bản nhân, tại hạ tùy thời đều có thể phụng bồi. Có điều, chẳng may Văn huynh thua thêm lần nữa, chắc phải tặng thêm cho tiểu đệ chút lễ mọn a."
Tả Mạc thuận miệng hồ ngôn loạn ngữ.
Khi Tả Mạc nhắc đến bại tích, sắc mặt Văn Phi chuyển thành xanh đen, nhưng trong miệng lại không cách nào phản bác.
Đào Thù Nhi thấy Văn Phi đã gần mất khống chế, trong lòng thầm hô tiểu tặc đáng ghét, ưỡn ngực đứng ra nói: "Không biết lần này Tả huynh đến đây có việc gì? Chẳng lẽ muốn thị uy với bản môn?"
Eo lưng Tả Mạc thẳng tắp, quang mang trong hai mắt bạo trướng đầy uy thế, hai tay ôm quyền hướng về Vô Không sơn xa xa, ngữ khí trầm thấp nhìn chằm chằm đối phương, nói.
"Đào cô nương nói đùa. Các vị sư huynh Linh Anh phái trước sau tổng cộng có năm người khiêu chiến với bản môn. Nhưng chưởng môn luôn nhắc nhở dạy chúng đệ tử bọn ta rằng, Vô Không kiếm môn tuy nhỏ nhưng cũng có thanh danh tự tôn riêng. Lại nói, chuyện của đám đệ tử vãn bối thì đám đệ tử vãn bối phải tự thân giải quyết. Việc này vì ta mà ra, hiển nhiên ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Vì vậy hôm nay đành phi lễ hướng năm vị sư huynh Linh Anh phái nhất nhất thỉnh giáo. Xong năm chiến này, bất luận thắng thua ra sao việc này cũng kết thúc! Vốn nghe các vị sư huynh Linh Anh phái xưa nay quanh minh lỗi lạc, quy củ trong quý phái chắc cũng nghiêm chính cương trực, bây giờ có thể cùng năm vị sư huynh nhất nhất giao hữu rèn luyện, tiểu đệ hết sức vinh hạnh, mong các vị sư huynh vui lòng chỉ giáo!":0 (11):
Trên đại đạo trong sơn môn Linh Anh phái, chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu đối mặt với hằng hà sa số cao thủ Linh Anh phái, ai ai cũng toàn thân bảo khí bức nhân. Nhưng y vẫn thong dong trấn định, cử chỉ nhàn nhã lễ độ, không hề có chút căng thẳng nào.
Lời nói lại khí phách vạn phần, sang sảng như tiếng leng keng của kim thạch phiêu đãng trong mây khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào!
|