Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 96: Hàn quang
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhất canh. Cầu vote a:00 (84):
"Đại sư huynh uy vũ!"
"Quả nhiên không hổ là đại sư huynh! Khí độ kia, ngươi xem xem, cái gì gọi là tiêu sái a, cái này chính là tiêu sái!"
"Đại sư huynh hảo hảo cho hắn nếm thử lợi hại của Linh Anh phái chúng ta! Cái gì mà lột da cương thi, đến chỗ chúng ta cũng chỉ có nước bị lột da thôi!"
Kế hoạch được Tả Mạc chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ.
Đầu tiên cần phải lôi cái danh sư môn ra, đừng nhìn tấm màn che tưởng như vô dụng này nhưng trên thực tế lại vô cùng trọng yếu, nó cực hữu hiệu để tránh cho sự việc đi quá tầm kiểm soát. Bởi nếu như sau cùng song phương náo loạn quá lớn, đệ tử hai môn phái xé nát da mặt, vậy kẻ chịu thiệt chắc chắn là Vô Không kiếm môn thế đơn lực mỏng.
Tiếp theo là không được kinh động tới trưởng bối sư môn của đối phương, vốn Tả Mạc không phải chưa từng nghĩ qua, nếu đem trường diện làm lớn một chút, kiểu như dạng này thì khả năng đối phương quần đấu sẽ càng thấp. Nhưng nếu người vây xem quá nhiều, mà mặt mũi Linh Anh phái chịu thương tổn, đến lúc đó nhất định trưởng bối của bọn họ sẽ tìm đến tận cửa đòi công đạo, như vậy chỉ sợ chưởng môn sẽ không tha cho hắn. Trong khi nếu diễn ra ngay giữa đại đạo sơn môn Linh Anh phái thế này, bình thường người đi lại cũng không ít thì có thể hấp dẫn bảy tám người vây xem, dần dần đám đệ tử cũng sẽ kéo tới càng lúc càng đông. Huống hồ, vừa rồi trong lời nói Tả Mạc còn đặc ý tâng bốc đối phương lên tận mây xanh, nào là xưa nay quanh minh lỗi lạc, rồi còn nghiêm minh cương trực…vân vân, tất cả đều là mồi câu dẫn dụ mấy con dê béo cho hắn làm thịt.:0 (66):
Làm sao để đối phương chủ động tiếp nhận khiêu chiến một chọi một đây? Vậy phải để cho bọn họ nhìn thấy hy vọng thắng lợi mới được. Chỉ cần đối phương cảm thấy phe mình có khả năng thắng rất cao, vậy chắc chắn sẽ cố sống cố chết đánh một trận, huống hồ đây còn là bị người ta tìm tới tới cửa. Khi đó lòng tin, mặt mũi, tự tôn của bọn họ để đi đâu….
Thế là, Tả Mạc bèn dứt khoát luân phiên khiêu chiến năm người. Trong lời nói còn cố nhấn mạnh "Nhất nhất khiêu chiến" hai lần.
Thiết kế thế này thì kẻ chịu thiệt chính là Tả Mạc.
Kỳ thực trọng tâm tư tưởng của hắn rất đơn giản, chính là trước tiên đặt mình vào trạng thái bất lợi. Có thế lòng tin của đám đệ tử Linh Anh phái mới được nâng cao, hơn nữa còn phải để ý đến mặt mũi, không dám làm ra hành động gì mờ ám.
Một người luân xa chiến năm người, nếu ngay cả như thế mà Linh Anh phái còn để thua thì đám gia hỏa này cũng chỉ đành chịu thiệt nuốt cục tức vào bụng, trưởng bối bọn họ cũng không có lý bắt bẻ để mò đến Vô Không sơn tìm Tả Mạc tính sổ, trừ phi công phu mặt dày của họ đã đến cảnh giới thượng thừa.
Đương nhiên, một người lẻ loi dám luân xa chiến với tận năm người, đối với Tả Mạc là bất lợi rất lớn. Hắn vẫn chưa tự đại đến mức nghĩ rằng có thể chiến thắng cả năm người đối phương, song hắn không cần phải chiến thắng hoàn toàn. Vốn hắn chỉ vì tinh thạch mà đến, nên chỉ cầu kiếm được lợi nhuận là được.
Nói cách khác, trong năm trường này có thể thắng được ba trường là hắn có lời! Đương nhiên, vấn đề tiên quyết là pháp bảo trên người tên xuất chiến phải đáng tiền tương đương nhau.
Độ khó nếu muốn thắng cả năm trận quá lớn, căn bản Tả Mạc không hy vọng, có điều nếu chỉ thắng ba trận thì tuy hắn cảm thấy hơi phong hiểm song khả năng thành thực tế rất cao. Đoạn thời gian vừa qua tu vi của hắn đại trướng, hơn nữa Ly Thủy kiếm ý cùng triều tịch kiếm ý đã sơ dung, khiến lòng tin của Tả Mạc lớn hơn nhiều.
Cho nên nghĩ trước nghĩ sau một hồi, ài, việc làm thêm mà kiếm được thế này…Cuối cùng Tả Mạc hạ quyết tâm, cắn răng bước tới.
Một phen đường đường chính chính khiêu chiến này cũng phải phí bao tâm cơ mới dàn dựng được. Có điều khi nhìn thấy đám người kia toàn thân trên dưới đều là bảo khí bức nhân, đấu chí của Tả Mạc hơi xẹp xuống. Xa xỉ là tội rất lớn a! Trên thân mỗi người này ai ai cũng đều có một hai kiện pháp bảo không thua kém mấy kiện Tả Mạc từng vơ vét trước đây.
Mua bán này có làm được không đây!
Còn về chuyện cái gì mà “nhất chiến nhất bảo” đều là hắn thuận miệng phun bậy, cũng may là lúc này không có khả năng sẽ có người chạy tới chỗ chưởng môn để chứng thực.
"Hảo! dũng khí Tả huynh như thế tại hạ rất bội phục! Tả huynh nói đúng, uy danh môn phái đệ tử phải có một phần trách nhiệm. Đã như vậy thì Tả huynh cứ ra tay, ta tự nhiên sẽ phụng bồi. Ta làm người đầu tiên cho..!" Trong đám đệ tử Linh Anh phái, một người chủ động bước ra.
Người này là đại đệ tử Linh Anh phái tên là Lâm Viễn, vẻ mặt hắn cao ngạo, giương cằm lên nhìn Tả Mạc. Lâm Viễn thân là đại đệ tử Linh Anh phái, quan hệ của bản thân cùng Linh Anh phái vô cùng mật thiết, nhà hắn cũng là thương gia có tiếng ở Thiên Nguyệt giới, tài lực trong nhà vô cùng hùng hậu, trong đám đệ tử giàu nứt đổ đầu vách hắn cũng là đệ nhất tài chủ. Thương hành nhà hắn có trợ lực rất lớn đối với Linh Anh phái nên dẫn đến địa vị của y trong Linh Anh phái khác hẳn đám đệ tử còn lại.:00 (99):
Đào Xu Nhi nhìn đại sư huynh bằng ánh mắt thương hại, song miệng nàng lại như ngậm hột thị, không hé răng nói nửa lời.
Đại sư huynh ngày thường tự cao tự đại, hơn nữa bối cảnh thân gia rất có địa vị trong Linh Anh phái nên những người khác không ai dám trêu chọc, dần dần dưỡng thành tính tự phụ kiêu ngạo coi trời bằng vung.
Yến Minh tử núp ở phía sau, trong ánh mắt đầy vẻ hạnh tai nhạc họa, có lẽ hắn là người duy nhất trong đám này đoán được ý đồ thực sự hôm nay của Tả Mạc. Không biết vì sao, hắn vừa nhìn thấy Tả Mạc liền nghĩ ngay đến tình cảnh y tham lam vơ vét đồ bóc lột được.
Hồ Sơn và mấy tên từng ăn quả đắng trên tay Tả Mạc đều giấu ở chỗ tối cười lạnh. Đệ tử Linh Anh phái đông đúc, minh tranh ám đấu, quan hệ trong môn phái cực kỳ đan xen phức tạp. Bọn họ hiển nhiên sẽ rất vui khi thấy những người khác đang khờ khạo giơ đầu chịu báng, sau này sẽ không còn người nào dám lấy chuyện bọn họ chịu nhục để cười nhạo nữa.
Thanh danh lột da cương thi tuy được bọn họ truyền bá sôi nổi khắp nơi, nhưng tuyệt đại đa số người đều chưa từng thấy tận mắt thì sao dễ dàng tin tưởng? Đặc biệt là đối với đám đệ tử vốn luôn hoành hoành quậy phá khắp nơi như Linh Anh phái. Bọn họ chỉ cảm thấy thực lực bọn Hồ Sơn quá yếu, ngay cả Văn Phi cũng chịu nhục, những người này cứ nghĩ như thế, dẫn đến không tự chủ xem thường luôn cả Văn Phi.
Nguyên lai Văn Phi sư huynh luôn được các trưởng bối coi trọng cũng là đồ hư danh a! Ngay cả một gia hỏa trầm mê trong luyện đan của một tiểu môn phái như Vô Không kiếm môn cũng đánh không lại, không phải đồ hư danh thì là gì?
Văn Phi cứ cảm thấy sâu trong mắt Tả Mạc ẩn tàng một tia đắc ý. Hai người đã từng giao thủ qua, căn bản hắn không tin mấy lời Tả Mạc khua môi múa mép vừa rồi. Đến khi hắn thấy đại sư huynh Lâm Viễn bước ra, tức thì thầm hô không hay. Thực lực đại sư huynh có bao nhiêu hắn rất là rõ ràng, cả bản thân mình còn chịu thua thiệt, đại sư huynh làm sao là đối thủ của y cho được?
Nhưng lúc này, tiếng hoan hô ủng hộ rợp trời của đám đệ tử càng khiến dự cảm không hay trong lòng nặng thêm mấy phần.
"Đại sư huynh uy vũ!"
"Quả nhiên không hổ là đại sư huynh! Khí độ kia, ngươi xem xem, cái gì gọi là tiêu sái a, cái này chính là tiêu sái!":00 (37):
"Đại sư huynh hảo hảo cho hắn nếm thử lợi hại của Linh Anh phái chúng ta! Cái gì mà lột da cương thi, đến chỗ chúng ta cũng chỉ có nước bị lột da thôi!"
Một thời gian, tiếng hô rợp trời.
Vẻ nghênh ngang trên mặt Lâm Viễn càng lúc càng thịnh, dương dương tự đắc hệt như con gà chọi!
Vinh quang thế này há có thể để một mình đại sư huynh hưởng thụ?
Thế là mấy tên sư huynh đệ vốn xưa nay minh tranh ám đấu cùng Lâm Viễn lúc này đã không kềm nén được nữa dồn dập muốn động thân mà ra.
"Tính ta một suất!"
"Ta tới!"
"Dám khi phụ Linh Anh phái chúng ta không có người. Hừ, để tại hạ tới xem các hạ có bao nhiêu cân lượng!"
Lại có ba người đứng ra khỏi đám người đang cổ vũ nồng nhiệt, bọn họ đều là những thủ lĩnh trong các đoàn thể ở Linh Anh phái, lúc này nếu không đi ra, sau này làm sao khiến mọi người tin phục cho được a! Quả nhiên ba người vừa ra, thần tình thành viên những đoàn đội còn lại tức thì phấn chấn, cảm thấy rất có mặt mũi, tiếng khen ngợi cùng vỗ mông ngựa reo lên ầm ầm.
Trong lòngVăn Phi âm thầm kêu khổ, khóe mắt liếc thấy Tả Mạc, chỉ cảm thấy mặt đối phương không có biểu tình đang đắc ý cười lạnh không ngừng! Mấy tên đi ra này, nếu nói đến khả năng đấu đá tranh dành, kéo bè kết cánh thì đều là hảo thủ. Chỉ có điều nếu so kiếm. . .
Hắn lại nhìn thấy còn có mấy người đang nóng lòng muốn thử, tức thì chán nản không cố khuyên nhủ nữa. Dùng sức đẩy một vị sư huynh bên cạnh, đồng thời hô lớn một tiếng.
"Thường sư huynh áp trục!"
Thường sư huynh bị đẩy ra hơi kinh ngạc nhìn nhìn Văn Phi, nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục xuất trường mà, sao lại đẩy ta ra?"
"Xin nhờ sư huynh giúp ta đòi lại giới chỉ." Văn Phi lộ ra vẻ khẩn cầu.
Thường sư huynh rất ngạc nhiên, cử động này của Văn Phi không nghi ngờ gì đã tự nhận mình không phải đối thủ. Hắn hứng thú liếc mắt nhìn Tả Mạc một cái rồi quay mặt lại, khẽ cười với Văn Phi rồi nói: "Được."
Sau khi Văn Phi nói ra câu nói kia, tiếng hò hét huyên náo của tất cả mọi người bỗng ngừng lại, mấy tên vừa muốn nhảy ra thử lập tức rụt đầu lại. Khí thế trong trường đấu đột nhiên trở nên hơi quái dị, vốn trường cảnh đang sôi nổi như lửa bỗng nhiên chìm vào yên tĩnh, cực kỳ lãnh tĩnh. Vẻ mặt ba người vừa xuất trường tức thì hơi hoang mang, tuy biểu tình của Lâm Viễn không có biến hóa quá lớn, nhưng trong mắt hắn bất giác để lộ ra một tia kiêng dè khiến Tả Mạc không nhịn được nhìn về phía vị Thường sư huynh mới bước ra này.
Xem dạng này có vẻ là cao thủ!
Mấy người Đào Xu Nhi, Yến Minh tử vừa nghe thấy Văn Phi kêu ra câu "Thường sư huynh áp trục", trước là sửng sốt, sau đó lập tức đại hỉ.
"Hắc, xem ra càng lúc càng vui!" Hồ Sơn đè thấp thanh âm nói, trong ngữ khí đè nén không che giấu được vẻ hưng phấn.
"Nhưng không phải từ lần ra tay hai năm trước đến nay, chưa ai từng thấy Thường sư huynh xuất thủ sao." Yến Minh Tử cũng kích động hỏi.
"Mấy năm nay Thường sư huynh tu thân dưỡng tính. . ." Hồ Sơn nói.
"Ngừng, quỷ mới tin lời người!" Yến Minh tử khinh thường nói.
Đào Xu Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, bồi cho một câu: "Quỷ cũng không tin ngươi.":00 (64):
Lập tức trong lòng Lâm Viễn cảm thấy rất là bất mãn, tên gia hỏa họ Thường đáng chết này mỗi lần đi ra đều không có chuyện tốt! Hắn mở miệng phá tan không khí vốn an tĩnh khiến mọi người nghẹt thở lại: "Tốt rồi, có điều nếu kết cục ngươi không may bị thua dưới tay ta, ta sẽ từ trên người ngươi lấy đi một kiện pháp bảo."
"Đây là tự nhiên." Mặt cương thi của Tả Mạc trước nay luôn bất động thanh sắc khiến người ta nhìn không thấu trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, khe khẽ bổ sung một câu: "Có điều nếu ngươi muốn thanh Trích Thủy kiếm này thì phải đợi ta đánh xong cả năm trường mới đưa cho ngươi được, ta vốn không mang theo phi kiếm dự phòng."
"Không thành vấn đề." Lâm Viễn đại lượng nói, cái kiểu ăn nói này thật giống y như rằng hắn đã là kẻ thắng lợi vậy.
Những người ủng hộ Lâm Viễn tức thì hưng phấn vô cùng, bọn họ căng hai mắt ra nhìn chăm chú, chỉ sợ lỡ qua một chi tiết nhỏ. Nghĩ tới trường cảnh đại sư huynh đánh cho tiểu cương thi này răng rơi đầy đất, đó nhất định là trò hay đáng xem a!
Trích Thủy kiếm phiêu phù trước ngực Tả Mạc giống như một chiếc lá cây trôi nổi trong dòng nước.
Ánh mắt Thường sư huynh vụt ngưng trọng, nhãn lực của hắn vô cùng cao minh, Trích Thủy kiếm này nhìn như tĩnh tĩnh phiêu phù trước ngực Tả Mạc nhưng kỳ thật đang dao động với một biên độ cực nhỏ, giống như độc xà đã ngắm chuẩn vật săn, súc thế chờ đợi phóng ra!
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt đến không thể nhỏ nhặt hơn nhưng lại khiến hắn không thể không lần nữa phải bắt đầu đánh giá lại thực lực của thiếu niên gầy yếu trước mắt này.
So sánh ra thì phản ứng của Văn Phi lớn hơn rất nhiều, sắc mặt khó coi vạn phần. Hắn đã từng tỷ thí với Tả Mạc, thực lực đối phương thâm sâu khó dò đến mức nào hắn vẫn nhớ như in. Bây giờ thức mở đầu này mang lại cho hắn áp lực vô cùng to lớn, áp lực này chưa từng xuất hiện trong chiến đấu lần trước!
Vậy chỉ có một cách giải thích, trong đoạn thời gian vừa qua Tả Mạc đã trở nên mạnh hơn!
Đôi chân Tả Mạc tự nhiên dạng ra, mí mắt khép hờ cúi thấp, hai mắt nhắm lại tựa như lão tăng nhập định.
Lâm Viễn cười lạnh một tiếng, lấy ra phi kiếm của hắn. Đây là một thanh phi kiếm thuần kim sắc, trên thân kiếm triện khắc vô số phù văn, trong phù văn quang mang kim sắc giống như sóng nước gợn lăn tăn.
"《 Đế Dương kiếm 》, tứ phẩm!" Hắn ngạo nghễ nói.
Tê, tu giả đang vây xem tức thì hít một hơi khí lạnh, ánh mắt ai ai cũng nóng bỏng nhìn vào thanh phi kiếm kim quang lòe lòe này. Tứ phẩm phi kiếm, ngay cả toàn Thiên Nguyệt giới cũng rất ít thấy.
Hưởng thụ ánh mắt đầy vẻ đố kỵ lẫn hâm mộ của chúng nhân xung quanh, tâm tình Lâm Viễn rất sảng khoái, cố vờ ra vẻ uy phong kêu lên: "Ở xa tới là khách, tại hạ nhường ngươi ba chiêu!"
Tả Mạc im lặng nhập định, giống như chưa từng nghe qua khiêu khích.
Lâm Viễn thấy vậy, bất mãn vì Tả Mạc không phối hợp, hừ lạnh một câu: "Các hạ nếu đã muốn tìm chết, vậy không trách tại hạ được! Xem chiêu!"
Thoại âm vừa dứt, đôi mắt Tả Mạc chợt mở ra!
Không cách nào hình dung đạo hàn mang vừa lướt qua trong mắt hắn, nó rất giống một đạo kiếm mang sâm hàn bén nhọn lại vừa giống độc xà đang tiềm phục trong bóng tối đột nhiên nhè ra răng nanh!
Trích Thủy kiếm tĩnh tĩnh trôi nổi trước ngực hắn chợt đằng không tan biến.
Trong sát na nó đã xuất hiện sau gáy Lâm Viễn, kiếm quang mũi kiếm tuôn động ra đã gần như chạm đến cổ Lâm Viễn.
Lâm Viễn cứng đờ cả người đứng ngẩn trên mặt đất, giữ nguyên tư thế vừa rồi, không dám cử động mảy may. Trên cổ trắng như trứng gà bóc của vị công tử thế gia, một dòng huyết châu đỏ sẫm kiều diễm lăn ra.
Sơn môn Linh Anh phái chìm vào tĩnh lặng như chết!
|