Toàn thân Lâm Viễn cứng ngắc, hạt mồ hôi to như hạt đậu từ từ lướt qua má, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng kiếm quang đang chạm vào da mình lạnh tới tận xương tủy khiến hắn dựng cả tóc gáy. Hắn không phát run không phải bởi vì hắn có dũng khí chống đỡ mà bởi vì không dám…Hắn chỉ kiệt lực duy trì tình trạng trước mặt, e sợ chỉ một tia run rẩy thôi cũng sẽ dẫn tới kiếm quang lạnh như băng kia đâm vào cổ.
Chẳng biết vì cái gì mà hắn luôn cho rằng, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, mũi kiếm đang tuôn động ra kiếm quang này sẽ không chút do dự đâm vào cổ hắn.
Có lẽ là phi kiếm sẽ ổn định, có lẽ là ánh mắt Tả Mạc, có lẽ...
Kỳ thật hắn biết, Tả Mạc tuyệt đối không dám giết hắn, nhưng hắn không dám đánh cược.
"Ta nhận thua." Thanh âm Lâm viễn khàn khàn khô khốc, nghe không còn nửa điểm hăng hái bề trên lúc trước, toàn trường một mảnh tĩnh mịch xa gần đều có thể nghe thấy rõ ràng...
Hàn ý sau gáy biến mất không còn chút dấu vết.
Cuối cùng Lâm Viễn cũng thở dài một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi nhìn thoáng qua Tả Mạc và Trích Thủy kiếm đang yên tĩnh phiêu phù trước mặt. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn có một ý niệm, người này không thể trêu chọc được!
Tận một lúc sau người xem mới có phản ứng, toàn trường nhất thời ồ lên, mọi người đều không thể tin vào những gì xảy ra trước mắt. Ai cũng không nghờ được, cả quá trình chiến đấu lại chấm dứt nhanh gọn đến như thế! Khi Lâm Viễn xuất ra tứ phẩm 《Đế Dương kiếm 》, trong lòng đa số mọi người đều đoán Lâm Viễn chắc thắng.
Tứ phẩm phi kiếm cùng tam phẩm phi kiếm chênh lệch rất lớn!
Nhưng mà, chỉ trong một chiêu, Lâm viễn đã bị đánh bại.
Trong đám người xem, ẩn ẩn có một bóng đen mang theo nhãn tình âm lãnh, một đạo hàn mang chợt lóe lên trong mắt y rồi biến mất.
Lâm Viễn lấy lại bình tĩnh, ra vẻ quang minh chính đại mở miệng: "Ta thua. Các hạ có thể tùy ý lấy đi trên người tại hạ một kiện pháp bảo." Nhân vật giống như hắn, kiêng kị nhất chính là đã thua kỹ (kỹ xảo) lại còn thua nhân ( nhân cách). Tỷ thí thua cũng không có gì quá to tát. Hắn vốn có thể lôi kéo nhân tâm những người ở đây đâu chỉ dựa vào mỗi vũ lực mà được. Bây giờ nếu thua cả về nhân tâm, vậy mới là mất hết cả uy nghiêm.
Nhưng tâm tình hắn vẫn căng thẳng không thôi, ngàn vạn lần đừng chọn thứ đó...
" Kiện linh giáp trên người Lâm sư huynh là được rồi." Tả Mạc mở miệng.
"Được!" Lâm Viễn vội vàng đáp ứng như chỉ sợ Tả Mạc hối hận đổi ý. Hắn sợ nhất Tả Mạc sẽ chọn tứ phẩm 《Đế Dương kiếm 》của hắn. 《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》 trên người tuy là cực phẩm tam phẩm linh giáp, hắn phải mất không ít tâm tư mới vất vả dành được, nhưng giá trị chân chính còn lâu mới bằng 《Đế Dương kiếm 》 . 《Đế Dương kiếm 》 là kiếm chưởng môn ban thưởng, nếu bị mất hắn sẽ rất thê thảm .
Lâm Viễn nhanh chóng cởi bỏ linh giáp trên người đưa cho Tả Mạc, miệng tỏ vẻ hào sảng nói: "Tả huynh tài cao, Lâm Viễn tâm phục khẩu phục. Không đánh thì không thành bằng hữu. Ngày sau nếu cần huynh đệ hỗ trợ việc gì cứ nói một câu là được!"
Tả Mạc cũng chắp tay nói: "Khí độ Lâm huynh bất phàm, tiểu đệ bội phục, có thể cùng Lâm huynh kết giao tiểu đệ cảm thấy rất vinh hạnh!" Trên tay lại không chút khách khí nhanh chóng mặc《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》 lên người.
Toàn thân Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp tuyền màu ngăm đen, từ ba mươi sáu phiến giáp ở lưng Huyền Quy tạo thành, dùng lạc nguyệt tinh hoa (tinh hoa mặt trăng chăng ???) luyện chế, năng lực phòng ngự rất tốt. Vừa mặc lên người, Tả Mạc lập tức nhận thấy bộ linh giáp này tốt hơn hẳn bộ linh giáp Diêm Nhạc sư bá từng đưa cho mình rất nhiều, vừa thoải mái lại thông thoáng. Hơn nữa trong giáp lưng Huyền Quy lại ẩn chứa linh lực đang chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể Tả Mạc, cảm giác thư thái không nói nên lời.
Trong lòng Tả Mạc ngầm mãn ý, hoàn toàn không để ý đến đám người xung quang đang thở dài. Thực ra luận theo giá trị đương nhiên là hắn biết tứ phẩm 《Đế Dương kiếm 》trên tay Lâm Viễn hơn xa《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》. Nhưng đây mới chính là chỗ thông minh của hắn. Nếu hắn lấy 《Đế Dương kiếm 》, khẳng định rằng tuy mất mặt nhưng Lâm Viễn hẳn cũng sẽ phải giao tứ phẩm 《Đế Dương kiếm 》 ra. Song kể từ đó, việc này sẽ vượt tầm kiểm soát mất. Tứ phẩm phi kiếm… Trong đám đệ tử Vô Không kiếm môn cũng chỉ có Vi Thắng sư huynh mới được chưởng môn đặc ý tặng cho 《 Liệt Hồng 》là tứ phẩm phi kiếm.
Thứ này là đồ nóng phỏng tay, cầm vào rồi chẳng phải là đợi trưởng bối sư môn của hắn tìm tới cửa làm thịt sao!
Không những thế, làm như vậy khác nào cùng Lâm Viễn kết thù sinh tử, hắn ta tuyệt đối sẽ hận mình thấu xương! Huống hồ 《Đế Dương kiếm 》 không thích hợp cho Tả Mạc sử dụng, có lấy cũng chỉ để đổi lấy tinh thạch. Còn 《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》 trên tay hắn bây giờ có giá trị thực tế hơn nhiều. Mặc ở trên người khiến lực phòng hộ tăng lên, đối với cơ hội kiếm chác sau này càng có thêm vài phần tin tưởng.
Tại địa bàn của người khác, quá mức kiêu ngạo sẽ chết rất thảm a!
Tả Mạc chiếm tiện nghi nhưng vẫn cho Lâm Viễn chút mặt mũi. Lâm Viễn giữ lại được 《Đế Dương kiếm 》, giữ lại được mặt mũi, tâm tình cũng tốt lên cho nên 《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》mặc dù là tam phẩm pháp bảo hắn cũng không quá tiếc rẻ.
Lâm Viễn lại đưa cho Tả Mạc một ngọc giản, bùi ngùi nói: " Ngọc giản này ghi lại phương pháp vận dụng 《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》, hôm nay giáp này thuộc về nhân vật anh hùng như Tả huynh, tiểu đệ thấy rất vinh dự." Tiếp theo hắn nhìn quanh bốn phía, cất cao giọng nói: "Tả huynh lấy một địch năm, lòng can đảm làm mọi người kính nể. Như vậy Linh Anh phái chúng ta sao lại chiếm tiện nghi cho được? Vậy ta đề nghị thế này, sau mỗi trận đấu Tả huynh được nghỉ ngơi nửa canh giờ, dùng để khôi phục linh lực lấy lại công bằng, các vị thấy thế nào?"
Hành động này của Lâm Viễn nhất thời được không ít người ủng hộ.
"Lâm sư huynh quả nhiên là nhân vật chính trực a!"
"Không nghĩ tới người này là đệ tử Linh Anh phái lại có thể có khí độ như vậy, thật không dễ dàng !"
Vô luận đệ tử Linh Anh phái hay người xem đều nhất nhất khen ngợi.
Tả Mạc tiếp lấy ngọc giản, trong miệng khen ngợi: "Lâm huynh, thật là đáng kính trọng!"
Chỉ có ba người ứng chiến kế tiếp sắc mặt lại kém vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Viễn đầy vẻ oán độc. Còn Thường sư huynh lại nhìn chằm chằm Tả Mạc, biểu tình suy tư .
Tả Mạc không ngờ được chuyện tiếp theo lại diễn biến thành tình trạng thế này. Đến khi thấy ánh mắt ba người kia, trong lòng Tả Mạc mới sáng tỏ. Hắc hắc, Lâm Viễn này thật ra giúp mình một đại ân a!
Có tấm ngọc giản này có thể giúp hắn bớt đi nhiều thời gian tìm hiểu. Nửa canh giờ cũng đủ cho hắn nắm được sơ sơ phương pháp vận dụng linh giáp. Cho nên tuy nói là để khôi phục linh lực, nhưng với trường tỉ thí nhanh gọn như vừa rồi, căn bản hắn chỉ tiêu hao chút linh lực mà thôi.
Lâm Viễn vừa chắp tay chào Tả Mạc vừa ngang nhiên quay trở lại trong đám người đang xem. Cứ nhìn hình dáng đó khó có thể thấy được bóng dáng của kẻ vừa thua cuộc. Còn đám sư đệ phụ thuộc vào hắn thì vội vàng chạy tới khen ngợi sư huynh thật là đại lượng, có khí độ… .vân vân. Vẻ mặt Lâm Viễn lạnh nhạt, xua xua tay nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn đưa phương pháp vận dụng《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》 cho Tả Mạc cũng là có toan tính riêng. Hắn xin thua mà nếu để cho đối thủ cạnh tranh với hắn chiến thắng thì cho dù màn diễn kịch vửa rồi của hắn có thành công cũng chẳng có tác dụng gì.
Hắn ra vẻ hào phóng đem 《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》 cho Tả Mạc, lại đề nghị Tả Mạc có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ sau mỗi chiến cuộc đều là đang âm thầm tính kế. Trợ giúp Tả Mạc đề cao thực lực chính là đang đả kích đối thủ. Nếu mấy tên gia hỏa kia cũng thua, hắn tuy bại nhưng vẫn quang vinh. Những người khác muốn học hắn cũng tuyệt đối không có được hiệu quả như vừa rồi.
Những người khác đối với đề nghị "hợp lý" do Lâm Viễn đưa ra căn bản không thể phản bác, chỉ có thể dùng khuôn mặt xám xịt nhìn Tả Mạc khoanh chân nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ sau, rốt cục Tả Mạc cũng mở mắt. Trong lòng hắn mừng thầm,《 Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp 》quả nhiên là đồ tốt, giáp lưng Huyền Quy là phù trận thiên nhiên, một khi thúc dục thì phi kiếm tầm thường khó mà đả thương được.
Vị đệ tử Linh Anh phái thứ hai đã sớm không còn kiên nhẫn, khi Tả Mạc mở mắt hắn đã đi ra.
Kéo bỏ áo choàng đỏ tươi trên người, lộ ra một thân trang phục bên trong.
Trong một khắc đối phương kéo áo choàng ra, ánh mắt Tả Mạc bỗng sáng quắc… .
Tên gia hỏa này ...
Không nói đến kiện linh giáp sáng bóng trên người, cũng không nói tới tam phẩm cực phẩm hộ oản đeo trên cổ tay, thậm chí cặp 《Xích Huyết Ngưu Đầu ngoa 》đỏ tươi dưới chân hắn Tả Mạc cũng không để ý, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn bên hông, cổ tay, trước ngực... đối phương
Trên đai lưng, chỗ nào cũng thấy toàn giấy phù là giấy phù, đủ loại, nhầm… đủ mọi màu sắc mới đúng. Thật khiến người ta nghi ngờ, có khi thằng nhãi này là một tên bán giấy phù. Nhị phẩm Quy Giáp phù, nhị phẩm Quỷ Quỷ Phân Ảnh phù, nhị phẩm Sắc Hành Ngũ Lôi phù…
Trên cổ tay cột lấy một vòng các loại pháp bảo dùng một lần duy nhất, nhị phẩm 《 Tiêm Đầu Thứ Xà toa 》, nhị phẩm 《Điểm Tinh Thần 》, nhị phẩm 《 Vi Vũ Song Phi yến 》...
Trước ngực có mấy cái túi, mỗi túi đều tỏa ra hương dược liệu. Đối với người lấy chế thuốc là nghề nghiệp chính như Tả Mạc mà nói thì mấy cái hương vị này quá là quen thuộc . 《 Hồi Linh đan 》 khôi phục linh lực, với mùi này phẩm giai tuyệt đối không kém hơn nhị phẩm; 《 Hồng Hoa đan 》 dùng để chữa thương cầm máu, cũng không thua kém nhị phẩm; 《 Đào Sắc đan 》mang theo mùi hương ngọt ngào độc đáo chính là nhị phẩm khí độc...
Hai bên đùi, một bên chứa nhị phẩm 《Đại Nhật Nguyệt luân 》, bên kia là nhị phẩm 《 Thiên La võng 》.:0 (146):
Không riêng gì Tả Mạc, tất cả người xem xung quanh lúc này đều trợn tròn mắt.
Yến Minh Tử hắc hắc cười nói: "Xem ra Vương sư huynh muốn liều mạng, mới bắt đầu đã định dùng tới tuyệt chiêu dược phù lưu a."
Trên mặt Hồ sơn còn đầy vẻ kinh hãi khi nhìn thấy Vương sư huynh đồ đạc đầy người nói : "Chỉ có người trong cuộc mới biết được uy lực dược phù lưu của Vương sư huynh mạnh đến mức nào!" Hắn trước kia từng cùng Vương sư huynh thử qua một lần, hoàn toàn bị áp chế, bị đánh cho cơ hồ không ngẩng đầu lên được.
Yến Minh Tử đầy vẻ đồng cảm gật đầu: "Trong bổn môn người sử dùng phù dược lưu như Vương sư huynh nhiều, nhưng sử dụng dược phù lưu đến mức xuất thần nhập hóa như Vương sư huynh ta vẫn chưa từng thấy qua."
Hồ Sơn nói: "Vương sư huynh thực sự có tài a ."
Yến Minh Tử bổ sung một câu: " Vốn liếng của hắn cũng thực là nhiều!"
Hai người không khỏi cùng im lặng, đệ tử Linh Anh phái tuy gia cảnh không kém, nhưng trong đó vẫn có phân chia đẳng cấp. Giống như Vương sư huynh, dám dùng phù dược với số lượng kinh hãi như thế thì nếu không phải gia đình cực kì giàu có tuyệt đối không dám làm. Trọng tâm của phù dược lưu ai cũng biết, chính là đập tinh thạch vào đầu đối thủ để đổi lấy thắng lợi. Nhưng biết là một chuyện, có thể làm được như vậy hay không, đấy lại là chuyện khác.
Mà Vương sư huynh dùng phù dược lưu lần nữa xác minh một thực tế tồn tại từ lâu nay: Trên đời này, khi ngươi ta dùng đủ nhiều tinh thạch để tấn công đối thủ, đại đa số kết thúc đều thắng lợi.
Có lẽ ở phương diện làm người Vương sư huynh còn xa mới bằng Lâm Viễn, song phù dược lưu của hắn ở Linh Anh phái lại có uy vọng không kém. Khi hắn kéo áo choàng ra, lộ ra toàn bộ gia sản , tất cả đệ tử Linh Anh phái đột nhiên đều hưng phấn. Bởi vì ở Linh Anh phái, tuyệt đại đa số đệ tử đều tin tưởng vững chắc một chân lý: Ai có nhiều tinh thạch hơn người đó có đạo lý!
Tuy nhiên, đối với các tu giả môn phái khác, một màn trước mắt mang đến một cú sốc không gì so sánh nổi.
Đầu năm nay, không ai ngờ có thể có kẻ võ trang đến tận răng thế này ?