Trong sát na Tả Mạc đứng dậy, Thường sư huynh mở mắt ra, đứng lên.
"Ta là Thường Hoành." Thường Hoành giới thiệu đơn giản, giống như đang nói chuyện cùng bằng hữu vậy.
"Ta là Tả Mạc." Tả Mạc cẩn thận hồi đáp, không biết vì sao, Thường Hoành nhìn qua rất bình thường này lại mang đến cho hắn áp lực rất lớn, loại áp lực mà hắn chỉ từng cảm nhận được trên thân những người như Vi Thắng sư huynh. Nhân cơ hội này, hắn cẩn thận đánh giá đối phương. Y phục trên người Thường Hoành màu xanh xám nhìn rất bình thường, nhưng đứng giữa đám đệ tử Linh Anh phái sắc phục sặc sỡ lại có vẻ rất nổi bật. Mặt tròn tóc ngắn, đầu tóc cứng đờ như dây thép, từng ngọn từng ngọn dựng thẳng đứng.
"Ngươi khiến ta rất ngạc nhiên." Thường Hoành tiếp tục nói: "Nghe nói sư huynh Vi Thắng của ngươi đã lĩnh ngộ kiếm ý, không ngờ được ngay cả ngươi cũng lĩnh ngộ được kiếm ý."
Bốn phía tức thì xôn xao bàn luận không ngớt!
Có lẽ nhãn lực bọn họ không đủ nên nhìn không ra thực lực Tả Mạc, nhưng lĩnh ngộ được kiếm ý đại biểu cho thứ gì thì ai ai cũng biết. Sắc mặt đám người Lâm Viễn tức thì buông lỏng hơn rất nhiều, chưa nói đến cái khác, riêng chuyện thua vào tay một vị thiên tài đã lĩnh ngộ kiếm ý đã không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Ngay cả Vương sư huynh đang ngồi tĩnh tọa trên nền đất cũng không nhịn không được lắc đầu cười khổ, nếu sớm biết Tả Mạc đã lĩnh ngộ kiếm ý tuyệt đối hắn sẽ không bao giờ xuất chiến.
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía Tả Mạc khác hẳn lúc trước, đầy vẻ kinh sợ cùng tôn kính, đương nhiên khó tránh được xen kẽ những tia hâm mộ lẫn đố kị.
Tả Mạc lắc đầu: "Ta so với sư huynh còn kém xa." Trong lòng hắn khá cả kinh, Thường Hoành vừa liếc mắt đã nhìn ra con bài tủ của mình vậy thuyết minh thực lực y tuyệt sẽ không yếu.
"Không cần khiêm tốn quá mức như vậy." Thường Hoành thờ ơ phất phất tay: "Ngày sau ta sẽ tự mình tìm đến Vi Thắng."
Thấy đối phương tùy ý nói Vi Thắng sư huynh như vậy, trong lòng Tả Mạc rất khó chịu, hừ lạnh một câu: "Chúng ta cứ đánh qua trận này đã rồi hãy nói."
Thường Hoành lắc đầu: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
"Không đánh qua sao biết được?" Tả Mạc không phục nói.
"Ta sắp tiến vào Ngưng Mạch." Thường Hoành thản nhiên nói một câu tức thì khiến Tả Mạc á khẩu không nói nên lời. Hắn không thể không thừa nhận đối phương nói đúng đạo lý, tu vi song phương cách nhau quá nhiều, tu vi của hắn tuy tăng trưởng tấn tốc nhưng đến hiện tại vẫn chẳng qua chỉ là Trúc Cơ tầng thứ tư, mà đối phương sắp bước vào Ngưng Mạch đồng nghĩa với đã đến Trúc Cơ tầng thứ mười.
Tuy trước đây hắn từng có chiến tích tại Luyện Khí kỳ đánh bại tu giả Trúc Cơ kỳ, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, trong tình huống đó có quá nửa nguyên nhân là do địch thủ chủ quan.
Nhưng đây là Thường Hoành… Tả Mạc bất giác ngẩng đầu nhìn một cái, khí độ đối phương trầm ngưng (trầm mặc+ ngưng trọng), cùng với cỗ áp lực đè nén y tán phát ra khiến hắn nhận định… đối phương rất mạnh. Kinh nghiệm chiến đấu của Tả Mạc đã khá phong phú, dạng người nào có thể trêu chọc, dạng người nào không thể đụng đến hắn vẫn rất rõ ràng.
"Ta nhận thua! Ngươi lấy kiện nào?" Tả Mạc phản ứng cực nhanh, cướp lời nói. Hắn vốn vì cầu tài mà đến, bây giờ đã kiếm được đầy bồn đầy bát, cho dù phải nhận thua trận này hắn cũng đã thắng qua bốn trận, tổng cộng sẽ lấy được ba kiện pháp bảo. Thu hoạch lớn như thế là hắn đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.
Vừa nhìn Thường Hoành đã biết mình không cùng đẳng cấp với y, khẳng định không có khả năng thắng vậy không bằng cứ nhận thua. Nếu không lại thụ thương trên tay đối phương thì càng thảm. Thấy tốt thì làm, một người làm ăn phải biết tiến biết thoái, Tả Mạc thầm tự an ủi bản thân.
Thường Hoành nheo mắt nhìn nhìn Tả Mạc nửa buổi, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi là người rất thông minh."
"Chỉ thức thời mà thôi." Tả Mạc chắp tay nói, trong lòng chỉ hận không lập tức phủi đít mà đi được. Đứng đây càng lâu hắn càng cảm thấy tên nam nhân nhìn như bình thường trước mắt này nguy hiểm đến thế nào: "Thường sư huynh cứ tùy ý lấy một kiện, tiểu đệ nhất định hai tay dâng lên."
Thường Hoành không hề cử động, ánh mắt hướng nơi xa xa, đạm mạc nói: "Nếu ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta vậy thì cứ mang mấy thứ kia rời núi. Nhưng nếu tiếp không được, vậy mấy đồ vật đó đều phải lưu lại."
Tả Mạc hơi chột dạ, ngữ khí Thường Hoành càng nhẹ nhàng trong lòng hắn càng cảm thấy bất an: "Thường sư huynh, tiểu đệ. . ."
"Chỗ của ta phải theo quy củ của ta." Thường Hoành ngắt lời Tả Mạc, ánh mắt vẫn nhìn xa xa.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, không khí bốn bề tựa hồ như không một bóng người, ai ai cũng không nhịn được ngừng thở lại, bọn họ biết, trò vui nhất hôm nay giờ mới đến. Mà đám đệ tử Linh Anh phái đột nhiên kích động vô cùng, bá khí Thường Hoành sư huynh tán phát ra đã triệt để chinh phục bọn họ. Ngay cả với người như Đào Xu Nhi, đôi mắt hoa đào của nàng cũng nhìn chăm chăm lên người sư huynh đầy vẻ ái mộ.
Đến tận bây giờ tuy Thường Hoành vẫn chưa biểu hiện ra thực lực, chưa có bất kỳ động tác nào, song hắn giống như chủ nhân chỗ này vậy, giống như tất cả đều là nằm trong tay hắn, không gì có thể khác.
Tả Mạc hít sâu một hơi, hắn ý thức được, trận chiến này chỉ sợ không tránh được.
Yêu cầu đối phương đưa ra cũng không tính là quá phận, chỉ cần ngăn được một chiêu của hắn thì tương đương với Tả Mạc toàn thắng cả năm trận. Nếu không ứng chiến, vậy thắng lợi hôm nay trong phút chốc biến thành tro bụi. Đối phương có đầy đủ lý do để bắt ép mình ở lại, Thường Hoành đang dùng chính là mưu kế vừa mới đây Tả Mạc đã dùng, trước đặt bản thân vào vị trí bất lợi sau đó bức bách đối phương phải đáp ứng theo đúng lộ tuyến mình đã đặt ra.
Cảm giác này… thật là khó chịu a! Tả Mạc lắc lắc đầu, đem tất cả tạp niệm vứt sang một bên.
Cuộc chiến hôm nay xem như đều đặt trong một chiêu này!
Ngay cả tu giả Ngưng Mạch kỳ cũng không dám bảo đảm có thể trong một chiêu giải quyết chính mình đâu. Nếu đã tránh không được, vậy thì cứ đánh thôi!
Nghĩ trước nghĩ sau rõ ràng, Tả Mạc điều chỉnh lại hơi thở, trầm giọng nói: "Như sư huynh mong muốn!"
"Không tồi, ta thích." Thường Hoành tán thưởng gật gật đầu.
Sau đó hắn cởi áo choàng lộ ra nửa người trên, chính giữa xương quai xanh (xương đòn) cư nhiên lại có một vòng đồng.
Đây là cái gì?
Tu giả vây xem xung quanh nghi hoặc tự hỏi, dồn dập thấp giọng bàn luận với người bên cạnh. Trong khi đám đệ tử Linh Anh phái lại hoàn toàn ngược lại, bọn họ ai ai cũng đều kích động vươn dài cổ, mở to hai mắt, nhìn chăm chăm vào Thường Hoành sư huynh, thật giống như sắp sửa có xảy ra chuyện gì đó kích động nhân tâm.
Tả Mạc cũng hơi nghi hoặc, có điều hắn vẫn bảo trì tinh thần tập trung, không dám có chút buông lỏng nào.
Thường Hoành nhắm mắt lại, tay phải mò lên vòng đồng trên xương quai xanh. Sau đó hắn làm một động tác khiến tất cả mọi người kinh hãi —— hắn chậm rãi kéo vòng đồng ra!
Tư!
Tận cùng vòng đồng là một đoạn lưỡi kiếm đỏ tươi được Thường Hoành chậm rãi lấy ra từ trong máu thịt nhầy nhụa.
Trên mặt Thường Hoành không có vẻ gì là đau đớn, ngược lại còn lộ ra mấy phần thần tình ôn nhu say đắm.
Tả Mạc bị cảnh tượng máu tanh quỷ dị trước mắt dọa sợ đến mức sởn cả tóc gáy, lông măng toàn thân dựng thẳng đứng. Không riêng gì Tả Mạc, trên thực tế tất cả mọi người chung quanh đều lắp bắp sợ hãi không thôi, một số tiểu tử nhát gan thậm chí còn thôn thốc nôn tháo.
"Quá. . . Hung tàn. . ." Yến Minh tử vừa mang theo vẻ hưng phấn vừa run rẩy lẩy bẩy nói.
Khi thanh kiếm đỏ tươi được lôi ra hoàn toàn từ trong thân thể Thường Hoành, một cỗ sợ hãi ghê người cũng nhập vào cốt tủy mỗi người. Đây là một thanh kiếm rất rất kỳ quái, kiếm không hề dài chỉ ước chừng tầm nửa xích, có hai lỗ khoan, tuyền một màu đỏ tươi, không hề có chuôi kiếm, lưỡi kiếm trực tiếp liền với vòng đồng kia, vòng đồng đó lại vừa vặn có thể lắp vào tay.
Kỳ dị hơn chính là trên thân Thường Hoành không hề có bất kỳ vết thương nào cả, trên xương quai xanh lúc này đã bình thường trở lại không còn nửa điểm vết tích máu thịt ghê người vừa rồi.
Cảnh tượng bây giờ chỉ là một nam nhân xách theo một thanh phi kiếm hơi kỳ quái. Nhưng bất kỳ ai đứng ở đây đều tuyệt đối không cách nào quên được một màn kinh hồn vừa rồi.
Thường Hoành mở mắt ra, biểu tình vẫn như thường, ngữ khí nhẹ nhàng như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy: "Thanh hoàn kiếm này gọi là 《 Huyết Chu 》."
Da đầu Tả Mạc tê dại như lâm đại địch, hai tay cầm kiếm không nhịn được túa ra mồ hôi ướt đẫm.
Nếu như trước đây Thường Hoành chỉ mang đến cho hắn áp lực nhàn nhạt thì 《 Huyết Chu 》 kiếm trên tay y lại mang đến áp lực như biển máu, hắn không chỗ để trốn tránh! Đột nhiên áp lực xung quanh có biến hóa, người hơi yếu bóng vía chỉ sợ rất có khả năng trong sát na này ngất đi. Tả Mạc có một loại ảo giác, hình như tất cả cảnh vật trước mắt đang dần dần nhiễm một màu huyết hồng.
Tả Mạc gắng gượng tỉnh táo nắm chặt Trích Thủy kiếm trên tay, bỗng nhiên thân kiếm truyền đến một cỗ thủy ý ninh tĩnh nhu hòa, tuy rằng cực đạm nhưng đúng lúc này lại khiến hắn tâm tình khẩn trương trong lòng hắn hòa hoãn đi nhiều.
Không được! Cứ tiếp tục thế này chỉ sợ mình chưa đánh đã thua!
Tả Mạc nhắm mắt lại, nhịn thở, thầm vận 《 Thai Tức Luyện Thần 》. Thể lực linh lực đồng thời vận chuyển, thần thức lúc đầu còn cứng nhắc dần dần trở nên hoạt bát lên.
Trong bất tri bất giác, sự sợ hãi trong lòng Tả Mạc đại giảm, tâm trạng bất an dần dần tĩnh lặng lại.
Không biết từ lúc nào, tròng mắt Thường Hoành đã xuất hiện những tơ máu đỏ quạch, hắn tán thưởng nhìn Tả Mạc một cái. Nhưng ánh mắt này rơi vào trong mắt những người khác lại khiến một cổ hàn khí từ trong đáy lòng chực trào ra, giống như một con huyết chu (nhện đỏ) hung tàn đang lành lạnh quan sát vật săn.
Hắn nhè nhẹ lay động ngón tay,《 Huyết Chu kiếm 》 bọc trên tay xoay vòng mang theo một vòng quang luân màu đỏ.
《 Huyết Chu kiếm 》 càng xoay càng nhanh, nó phát ra từng tiếng ô ô vang nhẹ, dần dần tiếng ông ông biến thành tiếng tê tê âm lãnh vô cùng. Một cổ khí tức bạo lệ hung tàn lấy khí thế phô thiên cái địa bao bọc xung quanh Thường Hoành tấn tốc tỏa ra xung quanh!
Lúc này, những kẻ vây xem gần đó sắc mặt trắng dã, muốn quay người chạy trốn nhưng lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn. Bịch bịch, bọn họ dồn dập ngã rạp xuống đất.
Chỉ có một người mang mũ màu đen vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Y phục trên người hắn bay phất phới nhưng mũ tre cùng khăn che mặt vẫn bất động, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài như đao phong.
Tả Mạc chỉ cảm thân toàn thân như đang đứng trong một mảnh huyết hải ngất trời, huyết lãng (sóng máu) khổng lồ quay cuồng rít gào, ầm vang muốn bạo vỡ đang che khuất cả bầu trời, bản thân lại như chiếc thuyền lá nhỏ bé lắc lư không ngừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị con sóng hung dữ chôn vùi.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một cơn sóng máu hóa thành một con huyết thú xấu xí vô cùng đang mở lớn cái miệng như chậu máu, gầm gào hướng về phía Tả Mạc.
Nắm lấy Trích Thủy kiếm, Tả Mạc ngừng thở, bất giác dồn tất cả linh lực rót vào Trích Thủy kiếm trong tay, Trích Thủy kiếm giống như một con sông nhỏ, sóng nước dập dờn biến ảo không ngừng.
Mắt thấy con sóng đang muốn đem hắn chôn vùi, hắn vội nhấc con sông nhỏ từng chút từng chút giơ lên!
Sông nhỏ do Trích Thủy kiếm trên tay biến thành cấp kịch phát sinh biến hóa, trong nước vọt thăng lên những sợi hỏa diễm tán phát ra hàn ý kinh người, sông nhỏ giống như sóng thủy triều, từng đợt từng đợt dập dờn tuôn động. Nếu như Tả Mạc để ý kĩ, nhất định hắn sẽ phát hiện, hình dạng Trích Thủy kiếm bây giờ cùng kiếm hà trong thức hải đều cùng một hình một dạng!
Từng đóa thủy hình hỏa diễm tầng tầng tuôn trào, sinh ra vô số kiếm mang như băng tinh. Thủy triều ba động càng thêm mãnh liệt, thủy hình hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, hàn khí càng lúc càng thịnh!
Trong tay Tả Mạc như đang nâng lên một chùm u u hỏa diễm, xiêm y toàn thân đã bị chấn nát, rống giận một tiếng rồi dùng hết khí lực toàn thân, kiếm chiêu từ dưới đất nghịch thiên mà lên, hung hăng chém tới!
Lần đầu tiên sau khi dung hợp kiếm ý ——《 Ly thủy phần thiên 》!