Đối mặt với trưởng bối mà mình cực kỳ tôn kính, tổ phụ và là người dẫn dắt trong học viện, một kích đánh lén này của Trùng Dương cũng hoàn toàn không có lấy nửa điểm lưu thủ.
Sinh tử luân hồi sát, là dung hợp ý niệm kiếm đạo nhân hoàng mà thi triển ra, siêu việt chí cao kiếm thuật ''Sinh tử thác", tương đương với cao đẳng biến dị cận thân pháp thuật. Nếu như thánh linh ma pháp sư bình thường gặp phải một chiêu tập kích này, sợ rằng sẽ không chút trì hoãn bị một kiếm bổ làm hai nửa, chết không thể chết hơn nữa.
Nhưng Khắc Lan Lôi Đức là một thế hệ truyền kỳ, xa xa siêu việt thánh linh cảnh giới, chính mắt Trùng Dương đã được nhìn thấy sự cường đại của ông ta. Cho nên muốn đánh một trận này, tất yếu phải phải ôm quyết tâm tất sát ngay từ ban đầu, không được có nửa điểm do dự.
Trong sát na khi Chước Quang kiếm phong chém đến hông thanh niên tóc đỏ, một cỗ lực lượng vô hình cực lớn mạnh mẽ ngăn cản kiếm phong đột tiến. Ngay sau đó , theo tiếng rẹt rẹt phá không vang lên, tùy thân kết giới xung quanh truyền kỳ pháp sư hiện ra, cuối cùng hình thành lập thể ma trận hình tròn lấy bản thân là trung tâm.
Trong ma trận huyền ảo có trận đồ tựa như nước lưu chuyển, có phù văn lôi điện vận chuyển không ngừng, tựa như có sinh mệnh tự động ngưng tụ lại ngăn cản thế công của Chước Quang kiếm phong, nhu hòa như dòng nước, nhanh tựa lôi điện, đem quang huy cực độ nguy hiểm kia bao vây lại, tập trung năng lượng mạnh mẽ phản kích tiêu giải.
Một giây đồng hồ, đã đủ để cho Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng có phản ứng lại. Ông ta đột nhiên quay đầu lại, con mắt nghiêm khắc chiếu thẳng lên khuôn mặt của người thanh niên, ánh mắt sắc bén giống như xuyên qua mặt nạ bạc, trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, thậm chí cả chỗ sâu trong linh hồn.
- Hừ!
Lạnh nhạt hừ một tiếng, Khắc Lan Lôi Đức vươn tay phải ra, ngũ chỉ chụm lại thành trảo, từ trong hư không lấy ra lôi nguyên tố thuần túy, sau đó ngưng tụ lại trên đầu ngón tay trỏ, vung tay điểm ra một chỉ.
Ầm! Một đạo lôi quang khiến cho người ta sợ hãi bắn ra, uy lực một chút cũng không chút thua kém so với Chước Quang ma pháp, xuyên qua nhằm vào gáy của đối phương.
Trùng Dương sớm đã có sự chuẩn bị, ngay lập tức buông tha công kích tiếp thu về phòng ngự né tránh, cho dù vậy cả người và Viêm Điệp kết giới bị một cỗ uy năng cực lớn đánh bay đi, hung hăng đập vào trần nhà rồi lại rơi xuống sàn nhà.
Rắc rắc, khi hắn miễn cưỡng đứng vững, mặt nạ không chịu nổi áp lực mà truyền kỳ ma pháp lướt qua, xuất hiện vài vết rạn nứt.
- Không hổ là truyền kỳ ma pháp sư.
Đối diện với lực lượng cường hãn cơ hồ đứng đầu nhân loại, Trùng Dương bất giác cảm thán một câu. Mặc dù hắn đã từng đi qua, rèn luyện bên Kiếm Thệ thế giới, với tốc độ khác thường từ áo nghĩa pháp sư tấn thăng thành thánh linh với chiến lực của thức tỉnh giả, nhưng dù sao truyền kỳ vẫn là truyền kỳ, thánh linh so ra vẫn còn cách một bậc cảnh giới.
Khắc Lan Lôi Đức một chiêu bức lui đánh lén, thần sắc hờ hững, một tay vẫn duy trì "Băng sát lôi phong trận", duy trì áp chế đối với truyền thừa trận thế.
- Lui ra, nơi này không phải là địa phương ngươi nên tới.
Thanh niên tóc đỏ mang tư thái của pháp sư truyền kỳ lạnh nhạt mở miệng nói, trong giọng nói mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
- Ta cự tuyệt!
Trùng Dương không chút nhượng bộ, đôi mắt phía sau mặt nạ chăm chú nhìn vào vị đế vương đã chết và công chúa đang ngủ say.
- Vốn có vài lời muốn nói ngài, viện trưởng, nhưng nhìn thấy sự việc mà ngài đang làm tôi cảm thấy không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Khắc Lan Lôi Đức nghe xong, hàng lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt không chút biến hóa.
- Còn nhớ trong yến hội trước đây tôi đã hứa với ngài điều gì không? Nói thật lòng, không có nghĩ đến điều đó lại nhanh chóng được thực hiện như vậy.
Mái tóc dài xám bạc phía sau đầu Trùng Dương không gió mà tung bay, xoẹt một tiếng dựng đứng hết lên, phảng phất như mở ra một tấm vải bố rộng, mỗi một căn mỗi một sợi đều đâm vào hư không, mau chóng biến thành màu đỏ tươi yêu diễm.
- Ta phải đánh ngã ngươi, Khắc Lan Lôi Đức. A Nhĩ Pháp! Lấy tên ta Trùng Dương. Bố Lai Đặc, vì vinh quang của tổ tiên đã mất.
Từng câu từng chữ mang theo niềm tin kiên định lay động thời không, tiếp đó nguyên tố năng lượng bàng bạc cuồn cuộn trào dâng.
- Nguyên tố võ trang, cường hóa hai tay.
Ầm ầm ầm, tiếp đó hai tay trái phải của hắn hiện lên ma văn dữ tợn, từng hàng từng nhóm phù văn huyền ảo hình thành xung quanh cùng với nguyên tố hô ứng lẫn nhau tạo nên những tiếng vang rung động phảng phất như một khúc ca huyền ảo xa xưa vang lên, không gian xung quanh bắt đầu khởi động tiến vào màu đỏ tươi vô cùng vô tận, xoay tròn loạn chuyển va chạm lấp lánh, ngưng hợp thành cánh tay nguyên tố rất lớn tựa như thực chất.
Đến đây vẫn chưa kết thức, hắc bạch song sát kiếm vốn được cầm trên hai tay cũng bị hỏa nguyên tố bao phủ toàn bộ, theo cự tí hình thành di động đến lòng bàn tay của cánh tay nguyên tố, ngưng kế thành hai nguyên tố đại kiếm khiến người ta kinh hãi, phát ra ngọn lửa cháy sang hừng hực.
Thoáng chốc, cánh tay lớn Trùng Dương vung lên, tay phải xuất kích đầu tiên, nguyên tố đại kiếm trên tay chém thẳng về phía pháp sư truyền kỳ, 'Hồng Liên Trảm' vẽ nên một đường cong đỏ tươi yêu diễm.
- Không biết tự lượng sức.
Trong mắt Khắc Lan Lôi Đức lóe lên một tia tức giận, nâng tay phải không duy trì trận thế lên, ngưng tụ hình thành cơn sóng lôi nguyên tố trong không gian. Ầm ầm, điện quang lưu động tạo nên một màn chắn trong không gian, một lần nữa ngăn chặn thế công hung hãn.
Mặc dù Trùng Dương đã sử dụng nguyên tố võ trang ở trạng thái biến dị , thực lực được phát huy đến thánh linh đỉnh phong cận hồ đạt tới truyền kỳ tầng thứ, song so với truyền kỳ pháp sư thâm trầm bất khả trắc chân chính thì còn một khoảng cách không nhỏ.
Mắt thấy công kích bị kết giới cấp bậc truyền kỳ ngăn chặn, hắn lập tức sử dụng nguyên tố cự tí còn lại, nhưng không phải gia tăng thêm một tầng áp lực lên kết giới của đối phương mà là trong nháy mắt duỗi thân biến hình, kiệt lực gấp khúc thành một đường hình cung dài, quả thực là vượt qua truyền kỳ kết giới, đem kiếm phong trong tay nhắm về phía 'Băng sát lôi phong trận' đang áp chế truyền thừa ma trận.
- Hồng Liên Loạn Trảm!
Nguyên tố cự tí không như hình dạng của nó mà linh hoạt nhanh chóng, xuyên qua hư không, vô cùng chuẩn xác đâm liên tiếp vào điểm duy trì bên ngoài của thủy hệ ma trận! Đại đạo huyền ảo, mặc dù trụ cột không thay đổi nhưng hắn thân là 'vạn niên lưu cấp sinh' có một kỹ năng đặc biệt không thể tưởng tượng, đó là trong chiến đấu sẽ tìm ra được điểm yếu ớt trong kết cấu ma trận của địch nhân, vô luận là nó phức tạp đến mức.
Từng trải qua, chiêu thức này hóa giải ma pháp đắc ý nhất của Phù Lôi Nhã, người được cho là thiên tài Địa Phong song hệ, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở tràng đấu kinh hãi không thôi. Hôm nay, thủ đoạn lấy nhanh nhẹn thay công lại một lần nữa khiến cho Phổ Thụy Tư Lan, một tồn tại đỉnh phong , kinh ngạc.
Trong vẻ mặt không dám tin tưởng của Khắc Lan Lôi Đức, 'Băng sát lôi phong trận' theo đó sụp đổ, 'Hoàn Vũ Tôn Kinh' truyền thừa của hoàng đế lại một lần nữa vận chuyển thuận lợi.
- Ngươi!
- Viện trưởng, bây giờ mới chính thức bắt đầu!
Trùng Dương khí thế lại một lần nữa dâng lên, mái tóc dài phía sau hoàn toàn triển khai thành một tấm màn, từng đạo điện quang huyết hồng sắc đan xen quấn quanh thân người hắn, cơn sóng nguyên tố càng thêm cường hãn từ trong cơ thể tuôn ra nhập vào nguyên tố cự tí, phát động thế công.
Trong lúc va chạm với lôi quang kết giới, màu sắc ngọn lửa của cự tí và đại kiếm yên lặng thay đổi.
- Thương Hỏa Nhiên Thuật!
Từ màu đỏ tươi yêu diễm như máu liệt hỏa biến hóa thành ngọn lửa mỏng mông lung thâm trầm, tĩnh mịch mỏng manh mà uẩn chứa sát cơ độ nóng bất đồng tầm thường.
- Thương hỏa liên chiết!
Một kiếm bổ ra, ngọn lửa xanh đậm vạch nên đường cong, lại có thể đem truyền kỳ lôi quang kế giới kiến cố không gì phá nổi, cắt ra một vệt dài ở chính giữa.
Khắc Lan Lôi Đức con mắt mở lớn, ông ta thật sự là khó mà tin được đối phương lại có thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ và pháp thuật độc đáo thần kỳ, xé rách phòng ngự của bản thân mình.
Còn chưa hết!
Xem đi, đây là ngọn lửa thuộc riêng ta, ma đạo của ta, thương không chi gian, Thương Thiên chi viêm nhất kiếm Chính Viêm, nhị kiếm Ngưng Phong, tam kiếm Luân Hồi! Lấy trí tuệ của hai thế đại cảm ngộ, phân tích, dung hợp với ý niệm thời không của ta, sáng tạo ra Bạo Liệt Chi Viêm, hủy diệt truyền kỳ.
- Thương Liệt Liên Hoa!
Ba kiếm liên tục không ngừng phát ra, khi Phổ Thụy Tư Lan viện trưởng phản ứng lại thì nó đã triệt để xé rách bình chắn của truyền kỳ, dẫn nổ liệt diễm kinh thiên động địa, giống như đột ngột nở ra địa ngục hồng liên. Khắc Lan Lôi Đức chấn kinh bị hồng liên thôn phệ ở giây phút cuối cùng rốt cuộc sử dụng cả hai tay, bày ra trạng thái phòng ngự toàn diện.
Ầm ầm! Sàn nhà bị xuyên qua, gạch đá bị hòa tan, ngọn lửa màu xanh đậm phun ra xuyên qua vài tầng lầu, thậm chí còn bạo phát ra cả một góc tường của tòa thành. Trong không khí tràn ngập khí nóng rực cơ hồ có thể đem nội tạng người ta thiêu hủy, phàm là những nơi ngọn lửa đi qua ở đó đều biến thành một đống thể lỏng, trong phòng ngủ trên trần nhà và dưới sàn đều nổ phá ra một lỗ thủng lớn, hình thành giếng trời nhân tạo quán xuyên suốt bốn năm tầng lầu.
- Tô, chăm sóc tốt cho bọn họ.
Trùng Dương sau khi hạ lệnh cho thiếu nữ trong bóng tối chiếu cố hoàng đế và công chúa, bản thân nhảy lên từ hố to phi xuống, tiếp tục truy kích cường địch. Mặc dù một kích đó bạo phát ra năng lượng ngay cả bản thân hắn cũng có điểm kinh ngạc, nhưng Khắc Lan Lôi Đức tuyệt đối sẽ không chết ở trong loại trình động công kích này.
Dưới đáy hố, một thân ảnh có chút tán loạn đang đứng thẳng ở đó, trên áo bằng vải bố của người thanh niên tóc đỏ bốc lên từng tia khói nhè nhẹ, nơi hai ống tay dài xuất hiện thêm vài lỗ hổng.
- Giỏi, rất giỏi!
Phát hiện ra bản thân thật to xem thường lực lượng của thức tỉnh giả trở về từ không gian loạn lưu, Khắc Lan Lôi Đức không thể không điều chỉnh tâm thái, quyết định càng thêm nghiêm túc một chút đối phó với học sinh, kẻ mà ngày trước mình rất coi trọng này.
Đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy người thanh niên nâng đôi tay nguyên tố cực lớn, phía sau mái tóc đỏ như máu tung bay, trên người ma văn hiện ra chói mắt, ánh sáng lấp lánh quấn quanh người giống như ma thần từ trên trời buông xuống. Một đôi nguyên tố đại kiếm, một đỏ một xanh giao nhau đâm xuống.
Truyền kỳ pháp sư sắc mặt ngưng trọng, hai tay kịp thời đưa lên, giữa lòng bàn tay lam quang và tử quang dung hợp hội tụ, chấn động xuất hiện sóng khí lăn tăn, tựa như cơn sóng thần hung dữ trong nháy mắt tỏa ra khắp không gian, uy thế vô cùng vô tận phá vỡ tất cả.
- Đây là ....
Trùng Dương nhíu mày, loại uy áp khủng bố chấn thiên động địa này, hắn đã từng trải qua một lần. Cả không gian rúng động, tất cả mọi vật trước mắt bị uy năng của ma pháp thôn phệ, vách tường biến mất, sàn nhà hóa hư vô, tất cả mọi thứ xung quanh, cả tòa thành bảo này đang dần biến mất trong cơn sóng ma lực tựa như thực chất này.
Ầm ầm, nguyên tố đại kiếm đánh trúng truyền kỳ pháp sư, nhưng đã quá muộn rồi, vòng ma lực cường hãn, sáng rực đã bao bọc lấy toàn thân Khắc Lan Lôi Đức, hình thành quang cầu tựa như mặt trời chói mắt, xuất hiện trong không gian mờ mịt.
Màu sắc đan xen phức tạp, ma trận lớn nhỏ chồng chất phức tạp, chia tách phục hợp rậm rạp trải rộng khắp không gian, chia cắt thời không, va chạm tổ hợp, nở rộ tạo ra ánh sáng của thế giới.
Trùng Dương rơi vào chính giữa ánh sáng, ngũ quan trở nên hỗn độn, hết thảy mọi cảm giác đều bị tước đoạt, cho đến khi hình thành thế giới thuộc về riêng mình của truyền kỳ. Một lần nữa nhìn lại, vô cùng vô tận mặt gương, hoặc lẻ loi nhỏ bé trôi nổi bên cạnh, hoặc cực lớn giang ngang che cả tầm nhìn, đan xen chồng chéo, vô biên vô hạn.
Nhìn bốn phía xung quanh, đưa mắt nhìn ra xa, chỉ có thể nhìn thấy vô số hình ảnh của bản thân ở vô số các góc độ, hình ảnh rõ ràng sắc nét, tựa như góc cạnh của mặt gương, sắc nhọn mà lạnh lẽo.
Không cách nào ẩn tàng. Không chỗ nào để trốn, thời không do truyền kỳ sư chế tạo ra, do truyền kỳ sư làm chúa tể.
- Truyền kỳ thế giới Kính Diện Biên Duyên!