Không có nghĩ tới lần đầu tiên đi vào cái thế giới này lại là loại hình thức này. Trùng Dương nhớ lại trên tháp cao ở Ma Pháp hiệp hội ngày trước, đứng bên quan sát cuộc chiến giữa hai kẻ địch lâu năm Phổ Thụy Tư Lan học viện trưởng và hội trưởng hiệp hội ma pháp, trong lòng không khỏi cảm khái.
Hôm nay đối thủ của Khắc Lan Lôi Đức đổi lại là hắn, nhưng hắn lại không có truyền kỳ thế giới như Á Lạp Tư Đặc hiệp hội trưởng hiệp hội ma pháp. Một người là ma pháp sư cấp bậc thánh linh, một khi bị nhốt trong thế giới của truyền kỳ pháp sư về cơ bản tựa giống như con cá rơi lên thớt của người ta, chỉ có thể mặc cho người ta mổ xẻ.
Theo tiếng gương vỡ vang lên, thân ảnh của người thanh niên tóc đỏ một lần nữa hiện lên trên mặt gương lớn ở cách xa đó vài chục thước, áo bào bằng vải bố màu trắng không gió tự động bay, phong độ phóng khoáng, khí thế ngạo nghễ.
- Biểu hiện mới vừa rồi của ngươi vượt qua khỏi ý liệu của ta.
Khuôn mặt lãnh đạm của Khắc Lan Lôi Đức hiện lên ở trên mặt gươn ở bốn phương tám hướng xung quanh Trùng Dương, mở miệng lạnh lùng nói.
- Nhưng cũng chỉ vậy có vậy mà thôi, thánh linh cảnh giới mà muốn khiêu chiến với truyền kỳ, mặc kệ làm được xuất sắc đến cỡ nào, không biết tự lượng sức chính là vẫn không biết tự lượng sức.
- Có lẽ vậy.
Trùng Dương từ chối cho ý kiến, nhìn chằm chằm vào gương mặt của đối phương.
- Sau khi ta bị ném vào không gian loạn lưu gặp phải một số chuyện mà trước đó căn bản không thể nào tưởng tượng đến, sau đó niềm tin dường như tăng lên mạnh mẽ cho dù đối diện với viện trưởng ngài cũng không có nhiều lắm tình cảm kính yêu sợ hãi.
Nhắc lại chuyện ám sát của Phổ Thụy Lan Tư, lão nhân hóa thân thành thanh niên im lặng không nói.
- Ta có thể lý giải sự bất mãn của ngươi đối với ta, hài tử, nhưng ngươi không nên xuất hiện khiêu kích vào lúc này.
Một lát sau, lão nhân thay đổi một loại ngữ khí khác, thanh âm vẫn thản nhiên nhưng giọng điệu thì có thêm vài phần ôn hòa hơn so với trước.
- Ngươi đáng ra phải ẩn nhẫn thêm một chút mới tốt, ví dụ như sau khi đánh bại Liên Nguyệt liền mang theo nàng ta rời khỏi hoàng cung... sẽ không một ai ngăn cản ngươi.
Trùng Dương im lặng.
Có lẽ đây là nguyên nhân chân chính mà Khắc Lan Lôi Đức để cho hắn đi gặp Liên Nguyệt, mang theo nàng ta rời khỏi vòng xoáy hỗn loạn này, quả thật cũng là một loại lựa chọn rất hay. Trong lòng lão nhân rốt cuộc suy nghĩ thế nào, hắn không có đọc tâm thuật tự nhiên là không thể nào biết được, nhưng an bài của lão nhân luôn luôn vì hắn mà suy nghĩ.
Cũng giống như trước đây trên danh nghĩa sát thương học viện trưởng trêu chọc đại họa, một lão nhân đã im hơi lắng tiếng rất nhiều năm đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, nỗ lực đảm bảo an toàn cho thân nhân của hắn, thậm chí bởi vì vậy mà phải trả một cái giá thật lớn.
Ân tình và cừ hận, có những lúc không thể nào phân chia ra rõ ràng được.
- Nếu như thực lực của ngươi đạt đến truyền kỳ cấp bậc, vậy ngươi xông vào hoàng cung tìm ta cũng không có gì là không thể, nhưng chỉ tấn thăng đến thánh linh, mặc dù tầng cấp này đối với độ tuổi như ngươi mà nói tương đương giỏi rồi, nhưng không đủ viễn viễn không đủ. Thực lực không đủ dù có oán hận cũng phải ẩn nhẫn, tùy tiện phát tiết không thể nghi ngờ đó là sai lầm ngu xuẩn nhất.
Khắc Lan Lôi Đức tiếp tục giáo huấn nói.
- Năm đó ngươi đã từng phạm phải sai lầm này, phải được sửa đổi từ sớm rồi mới phải chứ. Nhưng không nghĩ tới vào lúc này ngươi lại phạm phải sai lầm giống như lúc trước.
Ngoan cố, kiêu ngạo, không biết hối cải. Đây là đánh giá của lão nhân năm đó dành cho hắn.
- Đối với điều này ta cảm thấy thật thất vọng, trẻ tuổi đương nhiên là có đặc quyền phạm phải sai lầm nhưng bản thân ngươi trên vai gách vác trọng trách nặng nề, lại gặp được rất nhiều kỳ ngộ sau bao nhiêu sự việc như vậy người phải chín chắn hơn mới phải chứ, không thể tiếp tục kích động ngông cuồng như vậy được.
- Sai lầm năm đó ta có thể hiểu cho ngươi, che chở cho ngươi, nhưng sai lầm của ngày hôm nay ta không thể nào tỏ vẻ khoan dung một lần nữa.
- Ngông cuồng phải nỗ lực đại giới, năm đó ta đã nói câu này một lần rồi, nhưng sự thực chứng minh ngươi nghe không lọt vào lỗ tai.
Trong mắt của thanh niên tóc đỏ lộ ra ánh mắt phức tạp, một tia thương hại.
- Lúc đó ta cũng đã nói.
Trùng Dương thần sắc không đổi, trầm ổn bình tĩnh nói.
- Chỉ cần người nhà của ta không có vấn đề, cái giá nào ta cũng có thể trả. Hay nói một cách khác, nếu có liên quan đến người nhà của ta, vậy ta sẽ triệt để phá hủy cái được gọi là 'đại giới' đó.
- Viện trưởng, thành thực mà nói ngài dậy rất đúng, lấy thánh linh khiêu chiến truyền kỳ là một loại ngu xuẩn, nhưng ta có lý do bắt buộc phải làm như vậy, ngoại trừ công chúa điện hạ ra còn có huynh đệ của ta ở đế đô, đại ca La Dương. Bố Lai Đặc đang ở đâu, tin tưởng viện trưởng ngài không phải là không biết đi?
Hàng lông mày của Khắc Lan Lôi Đức hơi nhíu lại.
- Ngài biết, ngài nhất định biết, nhưng ngài đã không làm bất kỳ điều gì cả. Cho nên ta chỉ có thể tự mình đi làm, mặc kệ địch nhân là ai.
Thần sắc của Trùng Dương dần dần trở nên lạnh lùng.
- Đứa nhỏ. . .
- Lời của ta còn chưa nói hết. Ngông cuồng cũng tốt, trả giá cũng tốt, có một số chuyện ta không để trong lòng nhưng bất kỳ kẻ nào thương hại đến những người mà ta coi trọng, ta sẽ tức giận.
Trùng Dương hờ hững nói, giọng điệu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, mái tóc bạc một lần nữa dựng đứng lên.
- Nhân sinh và vận mệnh của bản thân phải do chính mình tranh đoạt tới. Đây chính là đạo lý mà ngài đã dậy ta, cho nên ta sẽ sử dụng lực lượng của ta đi chứng minh, kẻ nào chọc giận ta thì nhất định phải hối hận vì điều đó.
Rắc rắc, vô số kính lớn kinh nhỏ trôi nổi xung quanh bị ma lực đột nhiên bộc phát ra từ người thanh niên tóc bạc chấn động xuất hiện vô số vết nứt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài giây những tấm kính này đã rạn nứt, sụp đổ, vỡ vụn tan ra, từng vòng từng vòng sóng gợn màu đỏ tươi tựa như thực chất khuếch tán về phía xa xa.
Truyền kỳ thế giới, nói đến cùng nó chỉ là không gian chiến đấu chuyên dụng được truyền kỳ ma pháp sư sáng tạo ra mà thôi. Trong phạm vi của không gian này, phạm vi hoạt động ma lực của đối phương bị phong tỏa, tăng tường thêm uy lực ma pháp của bản thân, đây là công dụng cơ bản nhất.
Ma pháp sư ở cấp bậc cơ sở trụ cột, lĩnh vực, áo nghĩa, một khi rơi vào truyền kỳ thế giới, chỉ cần chủ nhân đồng thời là chúa tể của thế giới đó muốn thực hiện cấm chế ở trình độ lớn nhất, vậy thì ngay cả ma pháp bọn họ cũng không thể sử dụng ra. Duy nhất chỉ có thánh linh pháp sư, những người tiếp cận gần nhất với truyền kỳ mới có thể có vài điểm đề kháng, nhưng dưới ý chỉ của chủ nhân thế giới hoạt động thi pháp cũng sẽ gặp phải trở ngại rất lớn.
Trùng Dương trong nháy mắt rơi vào truyền kỳ thế giới. Trạng thái nguyên tố võ trang ban đầu lập tức bị bức bách giải trừ. Khắc Lan Lôi Đức khống chế ' Kính Diện Biên Duyên' đầu tiên là chặt đứt liên hệ giữa hắn và nguyên tố trong không gian, đợi đến khi trạng thái nguyên tố võ trang của hắn bị giải trừ triệt để mới có tư thái cao cao tại thượng của kẻ chiến thắng thuyết giáo hắn.