Tả Mạc từ từ tỉnh lại, mặt hắn còn đang úp xuống đất, trên miệng dính không ít bùn đất. Nhìn lại bản thân vẫn ở trong tiểu viện, hắn mới thoáng yên tâm trở lại.
Đến khi kiểm tra lại cơ thể hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tình huống so với trong dự tính của hắn còn tốt hơn, tuy rằng thương thế hơi nghiêm trọng, nhất là tổn thương kinh mạch nhưng hiện tại xem ra còn tốt chán. Hắn sợ nhất là tổn hại đến căn nguyên sinh cơ, nếu như vậy thì đến cả tu giả Kim Đàn kỳ cũng vô pháp giải cứu tính mệnh hắn.
Hoàn hảo…Còn may…
Hắn giãy dụa ngồi dậy từ đám bùn đất, cả người vô cùng đau nhức nhưng gần như đây đã thành thói quen. Hiện giờ ngẫm lại, hình như hắn luôn thường xuyên đẩy bản thân vào những tình trạng chật vật như thế này. Dần dà lần này qua lần khác cũng thành thói quen, nhịn đau dường như đã trở thành một phần bản năng vậy.
Có điều khi hắn chứng kiến Hỏa Uế nhạn đang nằm bẹp dí trên mặt đất cách đó không xa liền lập tức chấn động, vội vàng loạng choạng đi tới. Mình có thể trở về như thế này chắc chắn là nhờ công lao con chim cái này. Nếu không có nó chắc kết cục của mình đã rất thảm. Đến bên cạnh Hỏa Uế nhạn, cẩn thận kiểm tra một hồi mới buông lỏng một hơi. Thì ra con chim cái này chỉ hơi thoát lực, trong lòng Tả Mạc chợt dâng lên một cỗ cảm động nhàn nhạt.
Chạy về thạch thất, lấy ra bảo bối cứu nguy thạch nhũ không ngừng nhỏ vào miệng Hỏa Uế nhạn.
“Chim ngốc a chim ngốc, bạn chí cốt của ta, đừng bị sao nha!” Tả Mạc lẩm bẩm.
Thạch nhũ đối với tu giả không có hiệu quả quá tốt nhưng đối với linh thú lại là thiên tài địa bảo. Trừ Tả Mạc ra có lẽ không ai điên đến mức vì một con nhị phẩm Hỏa Uế nhạn mà mất những ba giọt thạch nhũ. Từ góc độ tinh thạch mà xem xét thì ba giọt thạch nhũ đáng giá không biết bao nhiêu là con nhị phẩm Hỏa Uế nhạn đây…Nhưng một người một chim vừa cùng chung lưng trải qua chiến đấu sinh tử nên tình nghĩa khá thâm hậu. Tuy rằng con chim cái này từng có những hành vi đáng giận chế nhạo mình nhưng ta là người đại nhân đại lượng, không so đo với chim ngốc nhà ngươi. Tả Mạc cứ tự nhủ trong lòng như thế.
Hiệu quả của thạch nhũ quả nhiên rõ rệt.
Chỉ sau một lát Hỏa Uế nhạn đã đứng lên, có điều…
Nhìn Hỏa Uế nhạn giống như người bình thường, hai cánh thu ra sau lưng, hiên ngang ưỡn ngực ra phía trước, bước chân thong thả dạo quanh, nhất thời khiến Tả Mạc trợn tròn hai mắt. Nhưng giống người không được bao lâu con chim ngốc kia lại bắt đầu học theo ếch, nhảy tới nhảy lui loạn khắp cả sân, Tả Mạc dụi dụi mắt không tin tưởng vào những gì trước mắt. Nhưng được một lát sau, tựa như nhảy như ếch không thỏa mãn được nó, cặp cánh bắt đầu không ngừng làm ra đủ thứ động tác quái dị, nhìn qua tựa như một con chim điên bị động kinh đang khiêu vũ vậy.
Thật là quá thê thảm, thật là không có mỹ cảm a…
Tả Mạc bất đắc dĩ làm ra một cái đánh giá tàn khốc như vậy.
Suy tư một hồi hắn liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhỏ thạch nhũ cho Hỏa Uế nhạn thực sự quá nhiều. Trong khi tư chất Hỏa Uế nhạn lại bình thường, trên cơ bản không thể tiếp nhận nhiều thạch nhũ như vậy. Rất nhiều dược lực vẫn còn ở trong cơ thể nó chưa được tiêu hóa mới dẫn đến hành vi nửa rồ nửa dại như vậy.
Đột nhiên Tả Mạc giật nảy mình, con chim ngốc kia lại chạy loạn.
“Đứng lại cho ta!” Rốt cuộc Tả Mạc nhịn không được, chửi ầm lên: “Nếu ngươi dám đạp hư linh điền của ta, ta chặt ngang chân ngươi!”
Bị Tả Mạc dọa sợ, Hỏa Uế nhạn vội vàng “phanh gấp” lại, do đà chạy quá lớn nên nhất thời ngã quỵ, đầu chúi ngập xuống bùn đất. Đến khi nó lung lay lắc lắc rút đầu khỏi đám bùn, Tả Mạc thấy tình hình không ổn, ngao ngán quát: “Chim ngốc, ngươi không phải biết bay sao!”
Hỏa Uế nhạn dùng cánh vỗ vỗ đầu, vẻ mặt bừng tỉnh như có vẻ hiểu ra, sau đó lại giống uống rượi say lắc lắc đầu, vỗ cánh một cái rồi ngắc ngư bay lên bầu trời.
Tả Mạc lòng còn kinh hãi vỗ vỗ lồng ngực, tà môn a…Đầu năm nay ngay cả chim cũng có thời điểm bưu hãn (dũng mãnh) như vậy.
Thật vất vả mới thu phục được con chim ngốc có một không hai kia, cuối cùng Tả Mạc lết tấm thân tàn ma dại tiến vào thạch thất. Vừa vào đến thạch thất, hắn liền khoanh chân nhập định xuống.
Lần nhập định này dài hơn nhiều những lần bình thường, ước chừng hắn nhập định tầm mười canh giờ mới từ từ tỉnh lại. Tuy rằng thương thế không quá nặng nhưng kinh mạch trong cơ thể bị tổn hại rất sâu, sự pha tạp linh lực quả nhiên phá hư kinh mạch khá nghiêm trọng. Nghĩ lại khi đó mình cũng thật sự quá điên rồ, vì tinh thạch mà ngay cả mạng nhỏ cũng không cần? Nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ hắn lại thấy không phải, khi đó mình vì cái gì mà liều mạng? Nguyên cớ này hắn không cách gì nói rõ được.
Có điều, một kích cuối cùng kia có rất nhiều chỗ khiến hắn phải hồi tưởng suy ngẫm.
Trên cơ bản thực lực giữa Thường Hoành và hắn không cùng một đẳng cấp. Từ một chiêu của đối phương mà đã có thể bức hắn đến tuyệt cảnh là biết. Bây giờ ngẫm lại Tả Mạc vẫn còn hơi sợ hãi. Hắn không phải không biết Thường Hoành lợi hại, nhưng không ngờ được mình tiếp có một chiêu đã phải cố hết sức đến thế. Hiện tại lại chỉ bị điểm vết thương nhỏ, thật sự là kỳ tích.
Hắn cũng không giận dữ. Xét từ góc độ tu vi thì hai người chênh lệch nhau quá nhiều. Thường Hoành đã là Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, đã đứng trước quan khẩu đột phá Ngưng Mạch kỳ, trong khi Tả Mạc chỉ có Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư.
Có điều hiện giờ hắn đã bước vào tầng thứ năm. Vừa rồi, lúc nhập định hắn mới nhận ra trong vô ý đã đột phá tầng thứ năm. Thu hoạch lần chiến đấu này xem như không tồi, cho nên vừa nhập định tỉnh lại Tả Mạc không lập tức đứng lên mà vẫn ngồi tại chỗ, cẩn thận hồi tưởng tràng chiến đấu trước kia.
Chiến đấu rất ngắn ngủi, vẻn vẹn chỉ có một chiêu nhưng biến hóa trong đó không chỉ một mà là rất, rất nhiều. Trước đó Tả Mạc không để ý đến những điều này. Lúc đó ngay cả loại phương pháp hại mình hại người như trực tiếp hấp thu linh khí nhập thể hắn cũng dùng đến mới may mắn chống đỡ được một chiêu của đối phương. Thường Hoành có rất nhiều chỗ đáng giá để hắn học tập, tỷ như sử dụng tinh chuẩn linh lực, công kích thần thức, áp dụng khí thế cùng uy áp…
Lần ngồi xuống này kéo dài thêm năm canh giờ nữa.
Đến khi hồi thần trở lại hắn mới phát hiện mình đói đến rụng rời tay chân. Chạy vào trong phòng xá tìm một ít linh cốc, cũng mặc kệ tay nghề nấu nướng dở ẹc của mình tự thân động thủ làm một bữa cơm. Thủ nghệ nấu nướng dở tệ khiến hương vị rất khó nuốt. Có điều Tả Mạc vẫn ăn như hổ đói, thoáng chốc thức ăn đã không còn một mảnh, linh lực ẩn chứa trong linh cốc khiến hắn hưởng thụ rất thoải mái.
Sau khi ăn xong hắn liền bắt đầu kiểm tra lại chiến lợi phẩm.
Bày la liệt một đống đồ, vừa nhìn hắn vừa kích động cười đến rớt cả răng.
Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp, phù binh, một kiện tam phẩm yêu đái (dây lưng), một đôi tam phẩm hộ oản (bao tay)
Chỗ thần diệu của Lạc Nguyệt Huyền Quy giáp hắn đã thử qua, phù binh còn có thể sử dụng thêm một lần nữa, đồ tốt bảo mệnh lúc nguy cấp thế này đương nhiên Tả Mạc không thể ngu đến mức đem đi thử nghiệm được.
Trọng điểm trong đống này là yêu đái cùng hộ oản, yêu đái thực sự là do Tả Mạc nhìn nhầm hàng. Tuy nó nhìn qua lòe loẹt, kim quang chói mắt nhưng trên mặt chỉ khắc một cái trận pháp: “Anh Vũ”. Phù trận này trong mắt Tả Mạc thật không đáng giá một xu. Tác dụng duy nhất của nó là khiến khí chất người mang càng thêm xuất sắc, nhìn qua có vẻ anh vũ bất phàm.
Nói cách khác đây chính là phù trận mang tính trang sức. Điều này khiến Tả Mạc tí nữa hộc máu, nữ nhân đeo loại pháp bào này thì còn có thể hiểu được chứ một đại lão gia mang theo yêu đái có khắc “Anh Vũ” phù trận đi rêu rao khắp nơi, ặc…cũng quá dọa người đi. Đai lưng dùng thiên tàm nhuyễn kim tơ dệt thành, tính chất bất phàm, thứ vật liệu tốt như vậy lại khắc một cái phù trận vứt đi, quá lãng phí!
Trong lòng Tả Mạc ảo não không thôi, không biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn thứ giẻ rách như vậy được.
Nhưng mà dù sao cũng còn hộ oản khiến hắn đỡ thất vọng. Trên hộ oản khắc hai trận pháp: “Thiên Quân” và “Hoạt Chỉ”. Khi “Thiên Quân” kích phát có thể đề thăng sức mạnh trên diện rộng, trong mắt những tu giả khác, đặc biệt là kiếm tu thì đây có lẽ là phù trận “gân gà” nhưng Tả Mạc ngược lại rất thích thú.
Đây không phải là tuyệt phối cùng “Kim Cương vi ngôn” sao?
Thử nghĩ đến cảnh hai tay ám kim sắc của mình thế như ngàn quân, vô kiên bất tối, thoải mái bóp nát phi kiếm đối phương, trong lòng Tả Mạc kích động không thôi. Đương nhiên đấy chỉ là mơ mộng mà thôi, không ai ngốc đến mức hai tay dâng kiếm cho mình bắt lấy cả. Có điều, có thêm con bài này có thể khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
“Hoạt chỉ” là một phù trận được vận dụng rất rộng khắp, tác dụng của nó là có thể tăng cường tính linh hoạt khi điều khiển linh lực. Có điều thứ này đối với Tả Mạc tính thực dụng không lớn, trong đám tu giả cấp thấp thì lực điều khiển của hắn đã khá cường hãn, loại đề cao này tác dụng với hắn hầu như không đáng kể. “Hoạt Chỉ” đối với tu giả mới nhập môn là hữu dụng nhất, người càng có thủ pháp thành thục thì ngược lại tác dụng của nó càng giảm thiểu.
Được rồi, làm người không thể quá tham lam, trong lòng Tả Mạc thầm nhắc nhở bản thân. Trước mắt cần phải đi Đông Phù một chuyến, bán đi một số pháp bảo mới có thể đủ tinh thạch thanh toán nợ nần với môn phái. Phỏng chừng yêu đái bán không được bao nhiêu tiền, nếu như tinh thạch không đủ chỉ còn cách bán tiếp hộ oản. Hắn thực sự hơi luyến tiếc, giả như chỉ có khắc “Hoạt Chỉ” thì cũng đành thôi, thứ chân chính khiến hắn tiếc đến đứt ruột chính là “Thiên Quân” phù trận
Nhưng ai bảo ta nghèo rớt mùng tơi đây, Tả Mạc cũng hết cách ngán ngẩm.
Hỏa Uế nhạn không biết đã bay đi đâu, Tả Mạc đành phải lấy ra phong hành hạc giấy.
“Tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, đến phiên ngươi biểu hiện rồi đấy.”
Ngồi trên lưng hạc giấy, cả người Tả Mạc lắc lư chầm chậm phi hành đến Đông Phù. Đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn khi nhìn thấy Tả Mạc cưỡi hạc giấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội hồi thần trở lại, cung kính hướng Tả Mạc hành lễ.
“Nghe nói gì chưa, sư huynh đơn thương độc mã khiêu chiến Linh Anh phái! Lấy một địch năm mà vẫn ung dung rời đi. Bây giờ cả Đông Phù ai ai cũng biết.”
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy nghe thấy thế cả người cứng đờ, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, lời đồn cũng thật là lợi hại a….
“Có nghe có nghe! Chuyện oanh động như thế làm sao ta không nghe cho được? Nghe nói còn có một con Tri Chu cao tầm mười trượng, cái mồm to như chậu máu có thể nuốt sống cả một con trâu, vậy mà Tả sư huynh chỉ cần một chiêu đã bắt nó quỳ xuống đất xin tha thứ…”
Tả Mạc ngồi trên hạc giấy thiếu chút nữa bổ nhào xuống đất, giống như kẻ xin tha thứ là chính hắn vậy…
“Quá lợi hại! Ngươi nhìn Tả sư huynh xem, nhân vật lợi hại như vậy mà chỉ cưỡi nhất phẩm hạc giấy. Cái gì gọi là phản phác quy chân, cái gì gọi là cao thâm mạt trắc! Không phải là đây sao!
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Rốt cuộc Tả Mạc chịu không nổi nữa, chạy trối chết không dám quay đầu lại.
*********************************
Một trung niên ăn mặc sang quý đẹp đẽ dị thường đang yêu thích không nỡ buông tay xem xét một cái yêu đái nhuyễn kim, thần sắc y cực kỳ kích động cuồng nhiệt.
“Thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt! Chậc chậc, ngươi xem xem, kết cấu thế này, còn có bảy mươi hai thước hoàn mỹ vô khuyết thế kia không phải là sư phó bình thường có thể làm ra được a. Còn có kiểu dáng nữa, chỉ có thể nói ba chữ thôi: quá tinh tế. Không mất năm đến mười năm tuyệt đối không thể hoàn thành. Nhuyễn kim như thế này quá tốt nha, sáng mà không chói mắt, bất phàm a…Chỉ có loại đồ tinh mỹ thế này mới xứng phối thôi, nếu không giá trị sẽ giảm sút rất nhiều. Giá cả tuyệt đối không thấp đâu? Trên đời làm sao có được may mắn thế này, thần a… “Anh Vũ” phù trận cũng khắc rất chuẩn nha, vị trí thế kia vừa có thể bao phủ toàn thân vừa bảo đảm tính thẩm mỹ, đeo nó vào mà không anh vũ không tiêu sái thì thực sự chỉ có thứ quá mức bại hoại thôi…”
Tả Mạc vừa choáng váng vừa hồ đồ đi ra khỏi cửa hàng, Bách Bảo nang bên hông nặng trình trịch, hắn cảm thấy như đang ở trong mơ.
Một nhuyễn kim yêu đái chỉ khắc thứ vứt đi như “Anh Vũ” phù trận lại là thứ sang quý nhất trong đống pháp bảo kia.
Đầu năm nay là mình điên hay là bọn họ bị tâm thần hết vậy…?
Xem không hiểu a…Xem không hiểu a!