Trước đây từng Tả Mạc cảm thấy thời gian hai năm đã đủ để hắn hiểu rõ đối với thế giới này, dù sao khắp một vùng Đông Phù hắn cũng khá thân thuộc. Nhưng đến khi chứng kiến một vật trang sức như yêu đái khắc 《 anh vũ 》 phù trận lại có thể bán ra với giá tiền tốt như thế, bỗng nhiên hắn nhận ra, bản thân còn có rất nhiều thứ cần phải học hỏi.
Rất nhanh hắn từ trong xúc động về chuyện tinh thạch hồi thần trở lại.
Tả Mạc vừa thanh tĩnh lại liền phát hiện người đi đường trên phố so với trước kia đông hơn rất nhiều. Rất nhiều người mặc trang phục kỳ quái đi lại trước mắt hắn, vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra là người vùng khác.
"Huynh đệ, sao nhiều người lạ thế này, chẳng lẽ gần đây ở Đông Phù xảy ra chuyện gì?" Tả Mạc tiện đường hỏi một tên nhân viên cửa hàng đang đứng trước cửa tiệm rung chuông đồng.
Tên nhân viên này khẽ trộm nhìn lướt qua đủ loại pháp bảo trên thân Tả Mạc rồi cười bồi một cái, cung kính nói: "Có chuyện này tiền bối không biết, những người kia đều vì Đông Phù Thí Kiếm hội mà đến. Lần Thí Kiếm hội này oanh động khắp Thiên Nguyệt giới, gần như cao thủ tuổi trẻ của nửa giới đều tụ tập về Đông Phù." Sau đó y nhẹ nhàng vỗ mông ngựa một cái, ngôn từ khẩn thiết nói: "Tiểu nhân nhìn tiền bối tuy còn trẻ tuổi nhưng thực lực thâm hậu, hay là đi thử thử một phen biết đâu có thể kiếm được thứ gì đó."
Tả Mạc hoảng nhiên đại ngộ, thì ra là Thí Kiếm hội. Trước đây hắn đã từng nghe nói Đông Phù muốn cử biện một lần Thí Kiếm hội, không nghĩ tới lại có thể có quy môn lớn thế này thật khiến hắn rất bất ngờ.
Biết chuyện gì xảy ra rồi thì hứng thú của hắn giảm đi nhiều. Những thứ đại loại như Thí Kiếm hội cùng bản thân nào có bao nhiêu quan hệ, những chỗ đó đều dành cho cao thủ vân tập, chính mình chỉ là một tên Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, chạy đi xem náo nhiệt làm gì chứ. Trừ phi Vi Thắng sư huynh dự thi hắn mới đi quan khán, những người khác a, ta không có hứng thú.
Vẫn là kiếm tinh thạch, tu luyện mới là thực tế a, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên hạc giấy, một đường ngắc nga ngắc ngư trở về Vô Không sơn.
Về đến Tây Phong tiểu viện, hắn chợt đứng sững trên mặt đất.
Một con chim lớn trắng như tuyết đang đứng trên nóc nhà hắn rỉa rỉa lông, cái thần tình ngạo nhiên kia giống như một vị công chúa cao cao tại thượng đang đứng trước gương làm dáng.
Đầu năm nay, sao chim cũng trở nên tao nhã như vậy?
Hắn ẩn ẩn nhận thấy chim trắng này nhìn rất quen mắt, nhưng bất luận hắn vò đầu bứt tai cũng không nhớ nổi ai trong bản môn có con chim lớn bất phàm như vậy. Toàn thân con chim lớn này tuyền một màu tuyết trắng, không hề có một sợi lông tạp sắc, mõm màu lam như bầu trời trong xanh, hơn nữa nhìn qua nó còn cực kỳ có nhân tính. Dạng tọa kỵ thế này giá cả tuyệt đối không thấp.
Tọa kỵ ai đó bỏ quên? Tả Mạc bất giác hơi buồn bực.
Ngay khi ánh mắt con chim trắng như tuyết đang rỉa lông kia liếc thấy Tả Mạc đứng trước cửa viện, thân thể bỗng cứng đờ.
Động tác nhỏ này vừa đúng lúc bị Tả Mạc thấy được, hắn trước là sửng sốt, tiếp theo không chút do dự mở miệng mắng to: "Chim ngốc, xuống đây cho ta!"
Thì ra con này là Hỏa Uế nhạn của mình, nhưng mà sao lại biến thành tình trạng như thế kia? Trong lòng Tả Mạc ngầm lấy làm lạ, chẳng lẽ là do công hiệu của thạch nhũ?
Chim tuyết cuống quít từ trên nóc nhà bay xuống, chạy lại trước mặt Tả Mạc, sà vào ngực Tả Mạc lấy lòng .
Lông măng toàn thân Tả Mạc dựng đứng: "Cách ta xa một chút, chim cái!"
Chim tuyết bộ dáng ủy khuất cúi đầu đầy vẻ hối lỗi.
"Di, quả nhiên là thay lông. Ngô, hình thể cũng lớn hơn một chút." Tả Mạc dạo dạo hai vòng quanh thân chim tuyết, thấy Tả Mạc đang đánh giá chính mình, chim tuyết lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra tư thái ngạo nhiên.
Vừa nhìn thấy biểu tình này của chim tuyết, ác khí trong lòng Tả Mạc xông thẳng lên não, “ba” một tiếng đánh lên đầu chim tuyết, hung hăng nói: "Ngươi thiếu chút nữa hủy sạch linh điền của ta, có biết hay không? A! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi đạp hư linh điền dù chỉ một chút thôi, ta sẽ vặt trụi lông nhà ngươi!"
Nghe thấy Tả Mạc nói đến “vặt trụi lông”, chim tuyết đại kinh thất sắc, đôi cánh sít sao hộ trước ngực, đặng đặng đặng lui về phía sau mấy bước.
Nhìn thấy động tác đầy nhân tính như vậy của chim tuyết, Tả Mạc không nhịn được mỉm cười, bản thân rảnh không có việc gì làm hay sao mà đi so đo với một con chim.
"Thành thật đứng ở đó cho ta."
Tả Mạc bá khí vô cùng ném lại một câu rồi nghênh ngang đi vào phòng xá.
Sinh hoạt của hắn cuối cùng đã trở về thường nhật, sau khi trả sạch khoản nợ thì tinh thạch thừa lại một lần nữa bị Bồ yêu lặng không tiếng thở mò lấy mất. Đối với chuyện này Tả Mạc cũng hết cách, thủ đoạn Bồ yêu rất cao minh, căn bản không cần đợi Tả Mạc đồng ý, cũng không sợ Tả Mạc đem tinh thạch giấu ở đâu, hắn đều có thể dễ dàng tìm được, sau đó không hề khách khí lấy đi toàn bộ.
Đến khi Tả Mạc phát hiện ra thì tinh thạch sớm đã tan biến vào mấy ngày trước. Quá phẫn nộ, Tả Mạc liền chạy đến nói lý cùng Bồ yêu, có điều mỗi lần như thế hắn đều bị Bồ yêu lạnh nhạt thờ ơ coi như gỗ đá.
Trong chớp mắt, từ tiểu tài chủ rớt xuống gần bằng tên ăn mày, Tả Mạc thiếu chút nữa muốn hộc máu.
Có điều khiến đáy lòng hắn hơi cảm thấy an ủi chính là không biết có phải nhờ tác dụng của đám tinh thạch ấy hay không mà biển lửa trong thức hải đã khôi phục lại không ít.
Không có tinh thạch, không có áp lực dày vò, Tả Mạc chỉ đành thành thành thực thực tiếp tục sinh hoạt như thường.
Sinh trưởng của Xích Hồng hoa trong linh viên rất tốt, không lâu sau là có thể thu hoạch. So sánh ra thì những linh thảo hắn trồng trong linh viên còn thành thục trước một bước, điều này khiến hắn cảm thấy phấn chấn không thôi. Đám linh thảo này toàn bộ đều là chuẩn bị cho quá trình luyện chế đan dược, tuyệt không tính toán bán ra.
Hai mươi mẫu linh thảo, tất cả đều để cho hắn tùy ý sử dụng. Ngắt toàn bộ linh thảo xuống, trải qua xử lý thì hắn được một số lượng linh thảo khổng lồ, thậm chí đến nỗi hắn không thể không chuyên môn bố trí một gian phòng để dùng làm thương khố.
Hiện giờ luyện đan Tả Mạc đã không cần phải chạy tới đan phòng, sau khi có được Chung Duẩn hỏa hắn liền có thể luyện chế linh đan ở bất kỳ chỗ nào. Đây cũng là lý do vì sao mỗi một vị tu giả luyện đan luyện khí đều hy vọng có thể có được một loại hỏa chủng riêng. Lại thêm vào Lưu Hỏa Tâm Ngự trận khắc trên ngọc bội nên hiện nay cản trở duy nhất đối với việc luyện chế linh đan chính là tu vi bản thân. Linh đan tu giả Trúc Cơ kỳ có thể luyện chế tối cao chỉ là nhị phẩm, nếu muốn luyện chế tam phẩm linh đan thì tất phải có tu vi Ngưng Mạch kỳ.
Tả Mạc tiền khô cháy túi, đấu chí thịnh vượng vạn phần, dứt khoát đóng cửa bế quan, mỗi ngày đều điên cuồng luyện đan.
Số lượng Luyện Cốt đan, Khư Tà đan cùng Ích Thần đan dưới sự điên cuồng luyện chế của hắn tấn tốc tăng vọt. Mấy thứ linh đan cấp thấp này hiệu dụng tuyệt không có chỗ nào quá xuất sắc nhưng Tả Mạc tính toán dùng số lượng bù chất lượng, cũng không quản đến cái khác, trong đầu chỉ có luyện, luyện và luyện...
Hai trăm viên Luyện Cốt đan, hai trăm viên Khư Tà đan, hai trăm viên Ích Thần đan, Tả Mạc dùng ba hồ lô đem những đan dược này phân chia rõ ràng.
Khiến Tả Mạc cảm thấy kinh hỉ chính là trong lúc vô ý hắn đã luyện ra được mười viên nhị phẩm Luyện Cốt đan, tám viên nhị phẩm Khư Tà đan, mười viên nhị phẩm Ích Thần đan. Ba loại linh đan này nhất phẩm đều không đáng tiền, chỉ có nhị phẩm trở lên mới có thể bán với giá tiền không tồi. Có điều Tả Mạc một viên cũng không muốn bán, bán tinh thạch rồi chẳng phải sẽ chui vào túi Bồ yêu sao.
Phục dụng Luyện Cốt đan xong, Tả Mạc bắt đầu vận hành bản 《 Kim Cương vi ngôn 》trên bia mộ, quả nhiên có một tia dược lực đang tan vào trong thể nội hắn. Còn mỗi lần phục dùng Khư Tà đan rồi tu luyện thì bề mặt thân thể đều xuất hiện một mạt tro đen. Trong khi đó phục dùng Ích Thần đan có hiệu quả rõ ràng nhất, sau mỗi lần phục dùng rồi vận hành 《 Thai Tức Luyện Thần 》 liền có thể cảm nhận rõ nét dược lực trong linh đan từng bước từng bước dung nhập vào trong đầu.
Thấy phương pháp hữu hiệu, Tả Mạc bắt đầu nhai linh đan như ăn cơm, cơ hồ trước mỗi lần tu luyện đều liều mạng nhét linh đan vào mồm.
Hơn mười ngày đi qua, 《 Kim Cương vi ngôn 》 đã có chút thành tựu, giữa lồng ngực hắn xuất hiện kim văn nhàn nhạt, nếu như không vận linh lực thì ngay cả dùng Trích Thủy kiếm đều không thể đả thương được hắn. Mà thần thức tiến bộ càng thêm rõ ràng, cư nhiên trong bất tri bất giác hắn đã đột phá cảnh giới bốn tức. Trong thức hải, giữa hư không, bốn viên tinh thần xếp hàng sáng chói lòa.
Thành quả này đều từ nhai thuốc như thay cơm mà ra cả, nhưng sau đó hắn ăn tận mấy chục viên nhất phẩm linh đan song hiệu quả cơ hồ tiếp cận con số không, thế là đành cắn răng đem mấy chục viên nhị phẩm linh đan ăn sạch. Đến khi ăn xong nhị phẩm linh đan hắn mới khắc sâu cảm thụ cách biệt phẩm giai như trời với biển. Hiệu dụng của nhị phẩm linh đan so với nhất phẩm linh đan phải gấp mười lần có dư!
Mỗi loại nhất phẩm linh đan đều thừa lại hơn một trăm viên, nhưng nếu đem những linh đan đi bán cũng bán không được bao nhiêu tinh thạch. Hơn nữa còn là linh đan cấp thấp lệch môn, có bán cũng không ai mua.
Thế là hắn bèn dứt khoát đem tất cả linh đan thừa lại vứt cho chim ngốc cùng Hắc Kim trùng.
Hắc Kim trùng ăn linh đan giống như gặm bánh tráng, “răng rắc răng rắc” lấy mắt thường có thể nhìn thấy linh đan nhỏ dần nhỏ dần. Còn chim ngốc ăn linh đan giống như ăn xào đậu “két băng két băng”. Thấy bọn chúng ăn ngon lành, Tả Mạc có khi cũng hiếu kỳ, giống như ăn đồ ăn vặt, không có việc gì nhai vài viên giết thời gian.
Từ sau khi chim ngốc biến dị, Tả Mạc bèn kéo nó đi thẩm định một phen. Nó hiện giờ là tam phẩm Lam Uế Tuyết nhạn, thân giá tăng lên gấp mấy chục lần, đương trường có người còn hỏi Tả Mạc có muốn bán hay không, y nguyện ý ra giá hai trăm viên tam phẩm tinh thạch để mua. Tả Mạc nghe vậy rất là động tâm, chim ngốc thấy thế liền vội chạy đến trước mặt hắn giả bộ đáng thương, dùng đôi cánh làm bộ làm tịch lau nước mắt khiến Tả Mạc dở khóc dở cười. Những người vây xem xung quanh thấy vậy chấn kinh, nhận thấy con chim này cực có linh tính, giá cả lập tức vọt thăng lên năm trăm viên tam phẩm tinh thạch.
Có điều Tả Mạc vẫn cự tuyệt. Ngô… cũng không phải ta không bỏ được con chim ngốc này, chỉ là tinh thạch có tới tay rồi cũng sẽ rơi vào ma trảo của Bồ yêu thôi, hắn nhìn thấy chim ngốc vênh mặt lên đắc ý như là đang nói với chính mình vậy.
Bây giờ tất cả tinh thần của Tả Mạc đều đặt vào tu luyện. Trước đó vì thu phục Chung Duẩn hỏa mà sử dụng "Tuyền qua hấp linh pháp" khiến hắn cảm thấy chiêu này khá thực dụng, hiệu quả khi hút lấy linh khí vượt xa các tâm pháp khác. Chỉ là dạng hút lấy linh khí thế này trong đó uẩn hàm quá nhiều tạp chất, nếu có thể nghĩ được biện pháp đem tạp chất trong linh khí trừ đi sạch sẽ thì tu vi bản thân nhất định phải tăng trưởng rất điên cuồng...
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến quá trình dùng Chung Duẩn hỏa luyện chế linh đan, Chung Duẩn hỏa có thể đem tạp chất luyện hóa, chỉ giữ lại dược dịch mình cần.
Có lẽ mình cũng có thể dùng Chung Duẩn hỏa để trừ đi tạp chất trong linh khí.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy biện pháp này rất có khả năng.
Tả hữu vô sự, hắn liền bắt đầu bắt tay vào thử nghiệm ý tưởng kỳ quái này xem sao. Đối với thử nghiệm ý tưởng mới, trước nay Tả Mạc đều không hề e ngại. Tỷ như Kim Ô hoàn, tỷ như “Tuyền qua hấp linh pháp”, tỷ như kiếm ý dung hợp…vân vân, không có người nói cho hắn, hắn đều tự mình thử nghiệm lấy.
Cũng may tu vi bản thân còn thấp, cho dù có thụ thương cũng thương không đến đâu, hắn cứ tự an ủi chính mình như thế.
Trong vấn đề này liên lụy đến rất nhiều chỗ khó giải quyết. Tỷ như làm thế nào lợi dụng Chung Duẩn hỏa để luyện hóa, trước nay không có ngọc giản nào đề cập đến chuyện có thể dùng hỏa chủng để luyện chế linh khí. Hơn nữa quá trình luyện chế này cần phải tiến hành trong thể nội, linh khí được hút vào trong cơ thể đều phải kinh qua kinh mạch. Hay nói cách khác, chỗ luyện chế linh khí chính là kinh mạch. Tả Mạc rất hoài nghi, kinh mạch giòn yếu của bản thân có thể thừa nhận thứ khủng bố như Chung Duẩn hỏa không đây.
Hắn cảm thấy loại khả năng này xác suất thành công thực sự quá nhỏ, trước đó xem ra còn phải vượt qua một vấn đề khó nhằn: đó là cường hóa kinh mạch bản thân, đảm bảo Chung Duẩn hỏa sẽ không phương hại đến kinh mạch mới được.
Liền một chuỗi vấn đề vô cùng phức tạp khiến Tả Mạc rất là đau đầu, hắn có vài phần không dám xuống tay.
Không biết làm sao, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhớ đến Thường Hoành từng đánh cho mình thừa sống thiếu chết, trong lòng vừa hơi nản liền dâng lên một cổ đấu chí.
Hắn cắn răng nghiến lợi tự ngôn tự ngữ: "Ta ghi thù!"