Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 107: Gặp lại sư huynh
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ nhất canh
Đầu năm nay, có thứ gì tự nhiên mà đến đâu? Bản thân đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi, nếu không có Bồ yêu, tất nhiên sẽ không có gánh nợ khổng lồ kia, nhưng cũng đồng dạng sẽ không có 《 Thai Tức Luyện Thần 》, không có Âm Hỏa châu, không có Chung Duẩn hỏa, thậm chí mình cũng không nhất định có thể Trúc Cơ thành công.
Tam Chuyển hỏa trận vừa kết thành lập tức nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.
Ngay cả vị khách nhân kia cũng bất giác lui về sau một bước, hỏa trận lưu chuyển không ngừng, hàn ý do nó tán phát ra càng thêm lạnh thấu xương.
Tam Chuyển hỏa trận cũng không phải là phù trận quá phức tạp, nó có thể đề cao uy lực của hỏa chủng, bất kể là hàn hỏa hay là viêm hỏa. Mỗi lần vận chuyển một vòng uy lực liền đề cao thêm một lần, hiện giờ Tả Mạc nhiều nhất mới có thể hoàn thành tam chuyển, uy lực gấp bốn đối với trước mắt hắn mà nói đã hoàn toàn đủ dùng.
Ánh mắt chuyên chú, tất cả thần thức đều được Tả Mạc điều động. Cho dù bây giờ hắn đã có yêu hạch, lực khống chế của thần thức đại trướng nhưng độ khó của Tam Chuyển hỏa trận đối với hắn vẫn vô cùng to lớn. Dùng thần thức cẩn thận khống chế Chung Duẩn hỏa, cảm thụ được linh lực trong thể lực tan biến với một tốc độ kinh người, cùng theo đó là cảm giác mệt mỏi không nói nên lời.
Tả Mạc cường nhẫn gắng gượng, cẩn thận khống chế thần thức.
“Tư” một tiếng vang nhẹ, hàn sắt từ đã rơi thành bốn khối.
Tả Mạc thở dài một hơi, hai trăm viên tam phẩm tinh thạch xem như đã đến tay. Lại nói tiếp, cực hạn của con người quả là một thứ vô cùng đáng sợ. Không lâu trước đây, thu hoạch mỗi năm của bản thân chẳng qua chỉ là mấy chục viên nhị phẩm tinh thạch, trong nháy mắt, hiện nay chính mình vừa ra tay một lần đã có thể lấy về hai trăm viên tam phẩm tinh thạch. Nếu chỉ tính riêng thu nhập, trong một vùng Đông Phù, Tả Mạc tuyệt đối thuộc về nhóm người có thu nhập cao nhất, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng được hưởng cảm giác giàu có một cách trọn vẹn, tương phản càng ngày hắn càng phát hiện ra chính mình tựa hồ đang sa vào một vòng luẩn quẩn càng lúc càng thiếu tiền! Rành rành là kiếm được tinh thạch càng lúc càng nhiều, nhưng lại vĩnh viễn không xu dính túi, hiện tại thậm chí còn gánh trên lưng một đống lớn nợ nần.
Chẳng qua, rất nhanh sau đó hắn đã thoải mái trở lại. Đầu năm nay, có thứ gì tự nhiên mà đến đâu? Bản thân đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi, nếu không có Bồ yêu, tất nhiên sẽ không có gánh nợ khổng lồ kia, nhưng cũng đồng dạng sẽ không có 《 Thai Tức Luyện Thần 》, không có Âm Hỏa châu, không có Chung Duẩn hỏa, thậm chí mình cũng không nhất định có thể Trúc Cơ thành công.
"May mắn không làm nhục mệnh." Tả Mạc đem bốn khối hàn sắt từ đưa cho vị khách nhân kia.
Vị khách đội mũ tre tiếp lấy hàn sắt từ, mở miệng khen: "Khả năng khống hỏa của Tả huynh thật là xuất thần nhập hóa!" Tiếp đó thập phần sảng khoái thanh toán hai trăm viên tam phẩm tinh thạch.
"Quá khen quá khen." Ánh mắt Tả Mạc có hơn phân nửa rơi vào hai trăm viên tam phẩm tinh thạch, khách sáo qua quít nói.
"Không biết Tả huynh có báo danh tham gia lần Thí Kiếm hội này hay không?" Đối phương tựa hồ có vài phần ý tứ bắt chuyện cùng Tả Mạc.
"Không có." Nhưng Tả Mạc không rảnh đến mức bắt chuyện dông dài với đối phương, Tam Chuyển hỏa trận vừa rồi cơ hồ đã đem linh lực trong thể nội hắn quét sạch sẽ, tuy có ma văn không ngừng tự động cường hóa thân thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi ăn không tiêu.
Sau khi có ma văn, công pháp có tiến bộ nhanh nhất chính là 《 Kim Cương vi ngôn 》. Chỉ trong thời gian ngăn ngắn,《 Kim Cương vi ngôn 》đã được Tả Mạc tu luyện đến tầng thứ ba, lúc vận chuyển tâm pháp ngay cả da cùng máu thịt đều bắt đầu mang theo từng điểm kim sắc, đây chính là cảnh giới "Nhục thân kim y" .
《 Kim Cương vi ngôn 》 không phải là tâm pháp tốc thành gì, án chiếu theo ghi chép trong ngọc giản, ít nhất cần phải tu luyện năm sáu năm mới có khả năng đạt tới tầng thứ ba "Nhục thân kim y", còn tầng thứ tư "Hồng liên lưu kim" thì cần tới những mười năm. Sau khi đạt tới "Nhục thân kim y", lực phòng hộ bạo tăng, toàn thân như kim thạch, phi kiếm tầm thường rất khó đả thương.
Bây giờ thân thể Tả Mạc so với trước kia cường hãn hơn rất nhiều, có điều không biết vì sao, thân thể của hắn vẫn cứ gầy yếu như cũ, cộng với cái mặt cương thi vạn năm không đổi sắc nên rất dễ nhận biết.
Linh lực cần để lưu chuyển Tam Chuyển hỏa trận quá mạnh mẽ, hiện tại hắn cần phải khôi phục gấp. Thấy đối phương tựa hồ không có ý tứ rời đi, hắn không thể không ngẩng đầu lên nhắc nhở: "Các hạ còn có chuyện gì sao?"
"A a, mấy ngày nữa lại đến tìm Tả huynh." Đối phương cười cười, lúc này mới rời đi.
Tả Mạc cũng mặc kệ y, một lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển 《 Thai Tức Luyện Thần 》. Chỉ qua một lát sau hắn đã khôi phục lại tinh thần, Lý Anh Phượng đứng ở một bên thấy vậy liền vội kêu lên: "Vị tiếp theo."
Trừ tinh thạch ra thì Tả Mạc còn thu hoạch được rất nhiều. Yêu cầu của mỗi một vị khách nhân đều khác nhau, thế nên những thứ cần hắn chiết xuất luyện hóa cũng khác nhau, bình quân mỗi một ngày hắn phải luyện hơn mười loại đồ vật thiên kỳ bách quái, có thứ là linh thảo, có thứ là quáng liệu, thậm chí còn có người lấy ra một túi mật của Tuyết Hùng yêu nhờ Tả Mạc luyện hóa. Tiếp xúc với nhiều đồ vật, trừ được đại khai nhãn giới ra thì lý giải của Tả Mạc đối với tính chất của nguyên liệu cũng đột phi mãnh trướng.
Nhất là về linh thảo, mấy ngày trở lại đây hắn luyện hóa chiết xuất không dưới vài trăm loại, có thể nói kinh nghiệm đại trướng, đối với luyện đan có trợ giúp rất lớn. Hiện giờ hắn rất vui mừng vì quyết định sáng suốt của mình. Nếu như hắn cứ nằm lỳ trong môn phái hiển nhiên không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy nhiều loại linh thảo như thế này, đấy là chưa nói đến trong đó không thiếu những trân phẩm.
Chỉ đáng tiếc Chung Duẩn hỏa là hàn hỏa, có rất nhiều thứ nó không cách nào luyện chế được, đại đa phần tài liệu hắn tiếp xúc đều có thuộc tính âm hàn.
"Cái gì? Luyện hóa không được? Luyện hóa không được thì ngươi mở cửa hàng này làm cái gì?" Một vị đại hán trên tay cầm lấy một khối tam phẩm hỏa ngọc mở miệng chửi ầm lên.
"Hỏa chủng của tại hạ là hàn hỏa, không thích hợp để luyện hóa tài liệu hỏa tính cùng dương tính." Tả Mạc không mặn không nhạt nói.
"Cút con mẹ ngươi đi, lãng phí thời gian của lão tử, ngươi mẹ nó phải muốn bồi thời gian tổn thất cho lão tử. . ."
Tiếng nói của đối phương đang quang quác chợt tắc nghẽn lại, vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn trân trân Tả Mạc, toàn thân cứng đờ đứng sững giữa đương trường, một cử động nhỏ cũng không dám.
Tả Mạc như không có việc gì thu hồi lại kiếm ý: "Thật ngại quá, mọi người có thể nể mặt nhau một chút a." Loại chuyện thế này không phải là lần đầu tiên phát sinh, Tả Mạc cũng rất thành thục xử lý êm thấm.
Đại hán không nói được một lời nào, ảo não rời đi.
Thời gian quan trọng a!
Tả Mạc cảm nhận được sâu sắc tính trọng yếu của hiệu suất, một tấc thời gian một tấc vàng, không có danh ngôn nào chí lý hơn so với câu này!
Hương Thu diệp, Lý Chi liên, Lưu Ly quang thạch, Hằng Hà sa. . .
Một ngày qua đi, Tả Mạc liên tục luyện hóa đến mức đầu óc tê dại, cuối cùng ăn không tiêu, nhịn không nổi nữa rên: "Mọi người ngày mai lại đến a."
Lý Anh Phượng theo trình tự chia cho những người ở đây một người một khối mộc bài có khắc chữ số, buổi sáng ngày mai cứ theo trình tự trên khối mộc bài mà bắt đầu. Khiến Tả Mạc thở dài một hơi thoải mái chính là hôm nay xem ra đã kiếm được kha khá, một bút đại sinh ý những hai trăm viên tinh thạch đủ để bù với thu nhập một ngày bình thường.
Như thường lệ giao cho Lý Anh Phượng một viên tam phẩm tinh thạch để nộp môn phái, dù sao cũng là mượn dùng cửa hàng của môn phái để kinh doanh. Đại khái chỉ cần chịu khó bận rộn thêm bảy tám ngày nữa chắc là có thể trả sạch gánh nợ nần kia, điều này khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đang lúc Tả Mạc muốn nghỉ ngơi bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Sư đệ!"
Bước chân Tả Mạc tức thì đình trệ, quay người lại thì nhìn thấy Vi Thắng sư huynh đang đứng trước cửa tiệm.
"Sư huynh!" Tả Mạc đại hỉ, liền vội chạy ra. Vi Thắng sư huynh cùng lần cáo biệt lúc trước như biến thành hai người hoàn toàn khác, tuy vẫn một thân bố y áo ngắn như trước kia nhưng kiếm ý lẫm nhiên xoáy vòng không ngớt quanh toàn thân nay đều tan biến không thấy. Tướng mạo Vi Thắng sư huynh vốn khá bình thường, thêm vào một thân ăn mặc không có nửa điểm khí thế, cả người giống một tu giả cấp thấp phổ thông đến không thể phổ thông hơn.
Từ điểm đó liền có thể nhìn ra, tu vi của Vi Thắng sư huynh đại tiến!
Rất nhanh sau đó, trong lòng Tả Mạc càng thêm kinh hãi, Vi Thắng sư huynh không ngờ đã đột phá Ngưng Mạch kỳ! Thần thức của hắn vốn linh mẫn dị thường, hơn nữa trước kia đã từng cùng giao thủ với người sắp tiến vào Ngưng Mạch là Thường Hoành nên lập tức phát giác được huyền cơ trong đó.
Đây. . . Điều này sao có thể?
Lúc sư huynh mới tiến vào kiếm động… chẳng qua chỉ là vừa vặn Trúc Cơ, hiện tại lại có thể Ngưng Mạch thành công!
Tiến cảnh của chính mình xem như đã được tính là biến thái, đó là bởi vì có sự tồn tại của Bồ yêu. Nhưng còn sư huynh thì sao, Tả Mạc cũng đã từng cùng theo Bồ yêu trộm đi vào Kiếm động nhưng không hề phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
Sư huynh mới thật sự là thiên tài a!
Mấy ngày nay Tả Mạc nghe được không ít những lời tán dương, đến lúc này mới chợt cảnh tỉnh bản thân. Có điều trong lòng hắn bây giờ chỉ có hớn hở, sư huynh thành công với hắn mà nói là chuyện đương nhiên. Nếu như loại nhân tài như sư huynh mà không làm được thì đó mới là không có thiên lý.
"Sư huynh đi ra lúc nào?" Tả Mạc hơi ngây ngốc hỏi, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Sư huynh, ta Trúc Cơ rồi!"
Lúc này Lý Anh Phượng cũng nghe thấy động tĩnh liền vội chạy đi ra, lúc nhìn thấy Vi Thắng không khỏi lộ ra hỉ sắc: "Sư huynh!"
Vi Thắng trước gật đầu chào Lý Anh Phượng một cái, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tả Mạc, hào sảng cười lớn: "Đi, uống rượu đi! Hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về!"
Bóng đêm như nước, lấp lánh vô số ánh sao.
Hai người Tả Mạc cùng Vi Thắng ngồi trên nóc nhà, tận hưởng cảnh trăng thanh gió mát, vừa từng ngụm từng ngụm chuốc tửu.
"Rượu này vị đạo không tồi a! Sư đệ lấy từ chỗ nào đấy?" Vi Thắng nhịn không được lại uống thêm hai ngụm hỏi.
Tả Mạc đã uống hơi ngà ngà nói: "Hắc hắc, từ chỗ Vương Tẩu Tửu. Vương tẩu một mực muốn mua Kim Ô hoàn, lần này sư huynh tới sao có thể không có rượi được, thế là đến chỗ hắn lấy mấy vò rượu."
"Ha ha! Nữa nào…!" Vi Thắng ngửa mặt lên trời cuồng chuốc thêm mấy ngụm.
Lý Anh Phượng đứng dưới viện tử lắc lắc đầu, ngày thường Vi Thắng sư huynh trầm ổn, Tả Mạc sư đệ lạnh lùng chất phác vậy mà vừa chuốc tửu một cái đã như biến thành hai người hoàn toàn khác.
"Sư huynh may mà kịp tham gia Thí Kiếm hội, Thí Kiếm hội lần này có quy mô rất lớn, mấy ngày gần đây ta gặp được rất nhiều cao thủ lợi hại." Mắt Tả Mạc nhìn thẳng, giọng chắc nịch nói: "Có điều sư huynh phải đánh bại bọn họ, hết thảy đều đánh bại!"
Nhìn bộ dáng thơ ngây nhưng kiên định của Tả Mạc, Vi Thắng cất tiếng cười to: "Hảo! Đem bọn họ đánh bại hết!"
Tả Mạc hắc hắc khẽ cười, lại uống thêm mấy ngụm, ôm vò rượu vào lòng rồi bỗng nhiên sa vào trầm mặc.
Nhận thấy Tả Mạc có tâm sự, Vi Thắng thân thiết hỏi: "Sư đệ có tâm sự?"
"Sư huynh, ngươi nói, người ta sống đến cùng là vì cái gì?" Tả Mạc trầm mặc một hồi rồi mở miệng hỏi.
"Người sống vì cái gì?" Vi Thắng bất giác ngồi thẳng người, ánh mắt hướng chân trời xa xa: "Ta không biết người khác vì cái gì nhưng cách nghĩ của ta rất đơn giản, ta muốn xem xem thanh kiếm này đến cực hạn sẽ có bộ dáng thế nào."
"Kiếm đến cực hạn?" Tả Mạc thì thào, ánh mắt hắn cũng hướng nơi xa xa. Ngồi trên nóc nhà có thể nhìn thấy mỹ cảnh trong bóng đêm của Đông Phù, xa xa đèn đuốc lập lòe, còn có ẩn ẩn có thể nghe được những tiếng rao bán. Hắn lắc lắc đầu: "Trước kia ta chỉ muốn cuộc sống tốt hơn một chút nên mới liều mạng đi học linh thực. Nhưng hiện tại, lại liều mạng muốn mạnh hơn."
"Mạnh hơn?" Vi Thắng quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: "Vì cái gì?"
Tiếng nói của Tả Mạc thấu ra vẻ đắng chát thật sâu: "Tìm lại những thứ bị vứt bỏ trước kia, tìm lại những thứ đáng lẽ không thể quên." Hắn không nói cho sư huynh biết chuyện bản thân bị cải dung mạt thức, nếu sư huynh biết chỉ sợ lại tức giận dị thường. Không cần bởi vì chuyện của chính mình mà khiến sư huynh phải lo lắng.
Vi Thắng an ủi hắn nói: "Sư đệ chớ nên gấp gáp, những chuyện trước kia từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi." Chuyện Tả Mạc mất ký ức cả thảy Vô Không sơn ai ai cũng biết, Vi Thắng cho là hôm nay Tả Mạc vì chuyện này mà thương cảm.
"Ha ha, đúng a, chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới thôi! Hôm nay huynh đệ chúng ta trùng phùng, nói những lời này khác gì giết chết mỹ cảnh thế này, thực không nên a! Tiếp tục uống rượu!" Tả Mạc nâng vò rượu lên, cuồng chuốc liên tục mấy ngụm.
"Ha ha!" Vi Thắng cũng cười lớn, cùng nâng vò rượu lên: "Uống!"
|