Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 112: Âm Sát
Dịch: tieu_thusinh
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ ngũ canh
“Phần lớn Âm Sát đều xuất xứ từ nơi có âm khí nồng đậm, vì âm khí mà sinh, dần dần sinh ra linh tính, sau đó không ngừng hấp thụ âm khí chung quanh, linh trí cũng không ngừng tăng lên. Chỉ cần linh trí khai mở, chúng nó trời sinh đã có bản năng tu luyện, bản thể sẽ không ngừng tinh thuần, một số Âm Sát tương đối lợi hại cuối cùng còn có thể tu luyện thành yêu. Từ âm sát tu luyện thành yêu, bởi vì trời sinh thuần âm thân thể nên thập phần khó chơi."
Đây không phải là lần đầu tiên Tả Mạc đến Kiếm động, song mỗi lần đến đây hắn đều phải tán thán không thôi. Ai có thể nghĩ được, bên trong sơn động lại có thể có một thế giới kì lạ tách biệt hoàn toàn với bên ngoài thế này.
Bồ yêu vừa tiến vào Kiếm động liền không đếm xỉa đến Tả Mạc nữa mà tự mình đứng sang một bên ra sức hấp thu âm khí. Nhìn bộ dạng say mê của Bồ yêu, Tả Mạc càng thấu hiểu sự khác biệt giữa người và yêu.
Một lần đến Kiếm động đều không hề dễ dàng, Tả Mạc quyết định phải ngưng kết thật nhiều Âm châu. Thứ nhất cái này rất đáng tiền, thứ hai luyện chế Âm Hỏa châu cũng cần đến nó. Tuy chưa từng thử qua uy lực chân chính của Âm Hỏa châu nhưng Tả Mạc rất tin tưởng. Luyện chế khó khăn như vậy mà một điểm uy lực cũng không có thì có quỷ mới tin!
Hắn tìm một nơi không bị Bồ yêu quấy nhiễu, đồng thời có âm khí tương đối nồng đậm rồi bắt đầu ngưng kết Âm châu.
Từ lúc Bồ yêu nói tất cả pháp quyết đều là phù trận, Tả Mạc liền bắt đầu suy nghĩ theo phương hướng này. Nhưng sự thực so với lý luận luôn phức tạp hơn nhiều. Pháp quyết cho dù có đơn giản cũng có rất nhiều biến hóa. Nếu bản chất của pháp quyết đúng thật là phù trận, thì phải từ trong đống phức tạp, lộn xộn của biến hóa trong pháp quyết để tìm ra được phù trận, có thể nghĩ điều này khó khăn đến mức nào.
Rất nhanh, hắn liền đắm chìm trong thế giới tìm kiếm. Chỉ thấy động tác trên tay hắn chợt nhanh chợt chậm, nhìn không ra quy tắc, nét mặt vẫn không chút biểu tình, ánh mắt đờ đẫn rời rạc, tựa hồ như đi vào cõi thế ngoại đào tiên.
Âm khí xung quanh hai tay chợt tụ chợt tán, thỉnh thoảng lại còn lan ra rồi vỡ vụn. Hắn tựa như không phát hiện ra biến hóa không ngừng trên mười ngón tay, bản thân dường như đang mê muội vậy.
Bồ yêu vừa mở mắt chứng kiến tình huống của Tả Mạc thì âm khí đang điên cuồng hướng về thân thể hắn chợt khẽ bị kiềm hãm. Hắn vội tiếp tục nhắm mắt lại, tốc độ của âm khí xung quanh càng thêm dũng mãnh tuồn vào trong thể nội.
Chỉ pháp trên hai tay Tả Mạc dần dần có quy tắc, tốc độ âm khí hướng về tay hắn cũng nhanh hơn một chút, một viên Âm châu từ từ thành hình. Đến lúc Âm châu trên tay thành hình, Tả Mạc cũng hồi thần trở lại, quan sát viên Âm châu trước mặt một hồi, hắn không khỏi hơi thất vọng, viên Âm châu trước mắt này cùng viên ngưng kết trước kia không có gì bất đồng. Chỗ khác nhau duy nhất chính là thời gian, so với trước kia thì nhanh hơn một ít.
Một chút thời gian này rất ngắn ngủi, nếu không phải Tả Mạc cẩn thận chỉ sợ cũng không phát hiện nổi. Tuy rằng chỉ là một tiến bộ không đáng kể nhưng đối với Tả Mạc cũng là sự cổ vũ rất lớn. Mặc dù hơi thất vọng, nhưng có còn hơn không, xem ra trước mắt với khả năng của hắn thì chuyện nghiên cứu tương quan giữa pháp quyết cùng phù trận vẫn còn rất khó khăn. Có điều phương hướng có vẻ không sai, chỉ cần phương hướng không sai thì từ từ rút ngắn khoảng cách, chắc chắn sẽ có tiến bộ.
Vừa rồi hắn đã lớn mật làm ra một cái điều chỉnh nhỏ, nhưng hắn cũng không rõ lắm sự điều chỉnh này khiến thời gian ngưng kết Âm Châu nhanh hơn bao nhiêu.
Có lẽ người có tạo nghệ cao hơn mình trên phương diện phù trận cũng phải khó khăn không ít, Tả Mạc an ủi mình như vậy.
Sau đó, hắn không dùng thời gian để tiếp tục tính toán nữa mà bắt đầu thực sự ngưng kết Âm Châu. Hắn một hơi ngưng kết ba mươi viên Âm Châu lúc đó mới dừng lại.
Nét mặt của Bồ yêu rực sáng khi hấp thu đủ âm khí, biểu tình đầy vẻ thỏa mãn, hắn bay tới bên Tả Mạc: “ Đi săn một hai con Âm Sát chứ!’’
Hình dáng kia tựa như một tiểu hài nhi tham ăn lâu rồi chưa được ăn thịt vậy.
“ Một mình ngươi cũng có thể đi săn được rồi.’’ Tả Mạc hơi kì quái nói, thực lực của Bồ yêu so với mình còn mạnh hơn nhiều, không có lý nào lại tìm đến mình nhờ hỗ trợ.
Bồ yêu trề môi, bất đắc dĩ nói: “ Ta xuất thủ với âm sát không sướng tay chút nào.’’
“Thật hay giả?’’ Tả Mạc không tin hỏi lại.
Bồ yêu nhún nhún vai, không giải thích.
Tả Mạc suy nghĩ, tốt nhất không nên đắc tội với tên yêu nhân biến thái này, thèm thuồng của Bồ yêu đối với hồn phách lớn bao nhiêu, hắn biết rõ hơn ai hết. Săn Âm Sát so với mời hắn đi giết người đoạt phách dù sao vẫn tốt hơn.
“ Được rồi, bất quá thực lực của ta ngươi cũng biết rồi đấy.’’ Tả Mạc nhắc nhở Bồ yêu.
Bồ yêu vô cùng hưng phấn nói: “ Vậy là đủ rồi ! Loại địa phương thế này có thể xuất ra Âm Sát lợi hại được sao? Chậc chậc, chúng ta cứ đến chỗ lúc trước sư huynh ngươi tới đi, có lẽ sẽ có mấy thứ không tồi đâu.’’
"Vì sao?" Tả Mạc khó hiểu hỏi.
Đại khái có lẽ vì muốn Tả Mạc xuất lực nên lần này Bồ yêu không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả, giải thích rất tường tận: “Phần lớn Âm Sát đều xuất xứ từ nơi có âm khí nồng đậm, vì âm khí mà sinh, dần dần sinh ra linh tính, sau đó không ngừng hấp thụ âm khí chung quanh, linh trí cũng không ngừng tăng lên. Chỉ cần linh trí khai mở, chúng nó trời sinh đã có bản năng tu luyện, bản thể sẽ không ngừng tinh thuần, một số Âm Sát tương đối lợi hại cuối cùng còn có thể tu luyện thành yêu. Từ âm sát tu luyện thành yêu, bởi vì trời sinh thuần âm thân thể nên thập phần khó chơi."
Tả Mạc hơi ngoài ý muốn, hai chữ ‘khó chơi’ từ trong miệng Bồ yêu nói ra cũng không dễ nghe cho lắm.
Bồ yêu tiếp tục nói: “Nhưng dù sao Âm Sát cũng dựa vào âm khí mà thành, còn cần một đoạn thời gian dài. Sư huynh ngươi vừa mới vào đã huyết tẩy qua Kiếm động này một lần, thật sự là biến thái a, cư nhiên một cái cũng không chừa! Nếu không phải kiếm động này ngoại trừ âm khí còn có huyết sát lệ khí, Âm Sát muốn hình thành cũng không dễ dàng như vậy.’’ Bồ yêu tiếc nuối đầy mặt tiếp tục nói: “Nhưng dù sao thời gian quá ngắn, không có loại nào được cho lắm. Ai, nhân sinh như vậy thật khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ a!’’
Bồ yêu than thở như thế khiến cho Tả Mạc cảm thấy rất quái dị, hắn phải nhắc nhở Bồ yêu một tiếng: “Bồ, ngươi không phải là người, làm sao có được nhân sinh.’’
***********************************************
Một người một yêu bắt đầu đi vào sâu trong kiếm động.
Càng đi sâu vào trong, âm khí càng dày đặc, biểu tình trên mặt Bồ yêu càng hớn hở, nhưng trong mắt Tả Mạc chỉ có vẻ quỷ dị. Quả nhiên, yêu cùng người thật là khác biệt a. Càng đi trong lòng Tả Mạc càng lo lắng. Cảnh tượng xung quanh vô cùng âm trầm đáng sợ, thần thức của Tả Mạc tương đối khá nên cảm thụ rất rõ nét, hàn ý xung quanh tựa như vô số con sâu nhỏ chui vào thân thể Tả Mạc.
Huyết sát đỏ lòm chảy xuôi bên chân, vô số hung niệm từ trong đó phát ra, thần thức Tả Mạc cũng không thể không tránh xa xa những hung niệm này. Nhớ tới lần trước thiếu chút nữa tay đã dính phải mấy cái này, một thứ chất lỏng giống máu tươi, trong lòng Tả Mạc hoảng sợ không thôi. Hiện giờ hắn đã có thể cảm nhận được sự lợi hại của chúng, trước mắt đây là thứ hắn tuyệt đối không thể đụng vào.
“ Âm Sát ở đâu?’’ Tiếng nói Tả Mạc hơi run run.
Bồ yêu ngừng lại một chút, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên chỉ về một hướng, hưng phấn nói: “Đây, phía trước có một con.’’ Nói xong liền dẫn đầu nhẹ nhàng đi tới. Người Bồ yêu phiêu phù giữa không trung, tựa như bộ dáng của u hồn.
Tả Mạc chỉ có thể kiên trì tiếp bước đi theo.
Chỉ thấy một đoàn vụ khí đen sì, ở trong góc quay cuồng không ngừng.
"Đây là Âm Sát?" Tả Mạc chỉ vào hắc vụ, ngơ ngác hỏi. Nghe Bồ yêu nói thì thật đáng sợ kinh khủng, không nghĩ tới nhìn qua nó chỉ là một đoàn hắc vụ vô hại.
“ Đó là hình dạng Âm Sát vừa mới sinh ra, còn chưa hình thành linh trí, nếu sau khi có linh trí, âm khí xung quanh sẽ ngưng kết thành hình.’’ Bồ yêu nhún nhún vai: “Hình dạng của Âm Sát thiên kì bách quái, cái dạng gì cũng đều có, ngươi gặp nhiều hơn sẽ không còn kì quái nữa.’’
“Ta không gặp nhiều thì tốt hơn.’’ Tả Mạc châm biếm, nhìn thoáng qua đoàn vụ khí màu đen đang biến ảo không ngừng, nhất thời hắn cảm thấy không biết hạ thủ bằng cách nào: “Săn như thế nào đây?’’
"Rất đơn giản, ngươi đem nó đả thương là được.’’ Quang mang trong hai mắt Bồ yêu lóe lên đầy vẻ chờ mong, bổ sung thêm một câu: “Nhớ trọng thương đấy nhé!’’
Tả Mạc lấy ra Trích Thủy Kiếm. Trải qua một thời gian dài được linh tuyền ôn dưỡng không ngừng nên Trích Thủy Kiếm càng thêm trong suốt trơn bóng như giọt nước. Khoa tay múa chân một hồi, hắn quyết định xuất thủ!
“ Thuận Thủy’’!
Trước mặt Tả Mạc, một chút gợn sóng trong suốt lặng yên lan rộng ra. Một đầu Trích Thủy Kiếm đâm vào trong Âm Sát, mũi kiếm sắc bén giống như đâm vào trong nước, có thể cảm nhận rõ ràng sự đình trệ của mũi kiếm.
Tê!
Đột nhiên Âm Sát kịch liệt quay cuồng không ngớt.
Bỗng Tả Mạc thấy đầu óc đau đớn, giống như có một rễ cây đang đâm khoét chui vào trong óc hắn, Trích Thủy Kiếm liền hỗn loạn.
“ Đây chỉ là Âm Sát yếu nhất, chỉ có một chiêu tấn công vào thần thức, yếu đến nỗi không thể yếu hơn.’’ Bồ yêu ở bên cạnh châm chọc, khiêu khích: “ Ngay cả nó mà ngươi cũng đối phó không nổi sao?’’
Nhưng đúng lúc này, đạo thần thức thứ hai đã đâm tới, kiếm thế của Tả Mạc hỗn loạn.
Tuy thần thức của hắn tương đối lớn mạnh, nhưng làm thế nào để lợi dụng thần thức lại luôn là vấn đề khiến hắn đau đầu. Như vậy, thần thức tuy nhiều song lại không biết phương pháp sử dụng, thật sự là quá lãng phí. Chứ đừng nói đến phương pháp dùng thần thức để công kích, để phòng ngự.
Trong đầu tựa như bị người ta hung hăng đâm cho hai nhát, nhất thời đầu hắn đau như búa bổ.
Công kích của Âm Sát lại vô hình vô chất, chờ đến khi thần thức của hắn phát hiện ra thì công kích của đối phương đã hoàn thành rồi, hắn căn bản không thể né tránh. Chuyện liên quan đến Bồ yêu, quả nhiên không phải là chuyện tốt, trong lòng Tả Mạc rủa thầm.
Âm Sát chỉ hành động dựa theo bản năng, vừa bị Trích Thủy Kiếm đâm trúng nên nó lập tức bị chọc giận, ngoại trừ đâm ra thần thức, nó tựa như một con dã thú phẫn nộ, hướng Tả Mạc đánh tới.
Tả Mạc chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng hạ thấp, âm khí nồng đậm như thực chất gắt gao bao vây hắn lại, tựa hồ muốn thẩm thấu qua lỗ chân lông để tiến vào thân thể! Tả Mạc chỉ cảm thấy như có vô số cây kim đâm tới, hắn nhịn không được kêu thảm một tiếng.
“Ngươi thật vô dụng. Âm Sát như vậy, sư huynh gì đó của ngươi chỉ dùng một kiếm để phá, băm chúng nó ra bã.’’ Bồ yêu đứng ở bên cạnh chế giễu.
Lúc này Tả Mạc không rảnh để dông dài cùng Bồ yêu, Trích Thủy Kiếm đã trở lại trên tay, lần này hắn không chút do dự, toàn lực vận chuyển linh lực, chuẩn bị phát động một kích toàn lực.
Nhưng mà, lập tức hồn vía hắn lên mây.!
Linh lực trong cơ thể đột nhiên mất đi khống chế! Hắc vụ gắt gao bao vây bên người hắn giống như bọt biển điên cuồng hấp thụ linh lực trong cơ thể Tả Mạc.
Tại sao có thể như vậy?
Cứ chiếu theo tốc độ này đi xuống thì linh lực của hắn sẽ nhanh chóng bị Âm Sát hút khô!
“Phệ linh thôi, yêu nào cũng đều có thể làm được….Chà, tiểu Âm Sát này còn chưa được coi là yêu.’’ Lời nói của Bồ yêu có vẻ đắc ý, nhưng trong đó tràn ngập sự khinh thường đối với Âm Sát.
Tả Mạc nghe thấy lời Bồ yêu, nhất thời trong lòng vừa động, phệ linh! Từ chữ kia mà lí giải, vậy phải là thôn phệ linh lực. Không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến “Kim Cương Vi Ngôn”, lúc này hắn bất chấp tất cả, lập tức thúc giục bản “Kim Cương Vi Ngôn” trên mộ bia.
Chỉ thấy trong hắc vụ đột nhiên chợt lóe lên kim quang, cả người Tả Mạc như được phủ một tầng ám kim.
Quả nhiên hiệu quả!!
Tả Mạc rõ ràng cảm giác được tốc độ mất đi của linh lực trong cơ thể đã chậm xuống, lớp màng ám kim trên da như một tầng bảo hộ có thể ngăn cản sự thất thoát linh lực. Cầm trong tay Tích Thủy Kiếm, Tả Mạc không hề do dự toàn lực phát động một kích!
“Tầng Lan”.!
Kiếm thế phát ra như san phẳng bình địa, phảng phất giống như thủy triều trùng trùng điệp điệp.
Đúng lúc này, hàn ý tích tụ hồi lâu trong phút chốc phảng phất như băng tuyết mạnh mẽ tuôn động, ầm vang thổi quét ra bốn phía.!
Áp lực quanh thân Tả Mạc biến mất, cầm kiếm mà đứng, lấy hắn làm trung tâm một vòng băng tinh màu lam nhạt vỡ vụn ra.
----------oOo----------
|