Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 115: Lại vào Kiếm động
Dịch:
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Bồ yêu đã đợi đến mất kiên nhẫn, thúc giục: "Bắt đầu thôi! Bắt đầu thôi!
Nói xong, không đợi Tả Mạc nói chuyện, hắn trực tiếp ném ra tinh thạch, chỉ thấy hàn quang loé lên, một người một yêu liền biến mất ngay tại chỗ.
" Đã nói rồi đấy, năm mươi con Âm Sát trọng thương" Bồ yêu cường điệu nói: "Còn sống!"
"Biết" Tả Mạc rất rõ đạo lý mượn cuối cùng cũng phải trả, huống hồ lại là mượn từ Bồ yêu, chiếm được tiện nghi của tên nhân yêu này không dễ đâu.
Tả Mạc mở to mắt, màu ám kim trên thân từ từ biến mất.
Nếu như lúc này có thể rạch da Tả Mạc ra liền có thể nhìn thấy máu thịt dưới da đã giống như pha tạp thêm vô số mảnh kim loại nhỏ. Tầng thứ ba " Thân Thể Kim Y" của “Kim Cương vi ngôn” trên mộ bia ngày càng thâm hậu, ma văn như thể là tuyệt phối với “Kim Cương Vi Ngôn” vậy, tốc độ tiến bộ của “Kim Cương Vi Ngôn” khiến ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn còn tưởng rằng, bản “Kim Cương Vi Ngôn” trên bia mộ thuộc loại tu luyện đều đều an toàn, nào biết lại xuất hiện thêm một cái ma văn rồi phát sinh biến hoá kinh người lệch đất thế kia.
Cứ dựa theo tốc độ này chắc không lâu nữa sẽ đạt đến tầng thứ bốn "Hồng Liên Lưu Kim". Chỉ tiếc, Tả Mạc ngoài luyện thể ra thì nửa điểm vận dụng cũng không biết.
Huống hồ cho dù hắn có một thân kim như bây giờ, phổ thông phi kiếm khó đả thương, nhưng sự chật vật khi gặp phải âm sát lúc trước đã khiến hắn hiểu được, cho dù toàn thân không thể phá huỷ, đối diện sự công kích của thần thức cũng chẳng có biện pháp hữu hiệu nào cả.
Tả Mạc cảm thấy bản thân mình thật đúng là bi kịch, tự mình có một thân thần thức, lại không biết phương pháp vận dụng; luyện thể luyện đến mức độ " Nhục Thân Kim Y", đồng dạng một chút phương pháp vận dụng cũng không biết; am hiểu đặc tính cả ngàn loại đồ vật lại không thể luyện chế được một kiện pháp bảo vừa tay...
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy may mắn là, tốt xấu gì tự bản thân cũng luyện chế được trận bàn, học được mấy cái trận phù này cũng có thể dùng được rồi!
Bồ yêu đã đợi đến mất kiên nhẫn, thúc giục: "Bắt đầu thôi! Bắt đầu thôi!
Nói xong, không đợi Tả Mạc nói chuyện, hắn trực tiếp ném ra tinh thạch, chỉ thấy hàn quang loé lên, một người một yêu liền biến mất ngay tại chỗ.
" Đã nói rồi đấy, năm mươi con Âm Sát trọng thương" Bồ yêu cường điệu nói: "Còn sống!"
"Biết" Tả Mạc rất rõ đạo lý mượn cuối cùng cũng phải trả, huống hồ lại là mượn từ Bồ yêu, chiếm được tiện nghi của tên nhân yêu này không dễ đâu.
Mấy ngày nay hắn đã luyện chế được nhiều loại trận bàn với số lượng rất lớn, đang muốn thử tác dụng của đống sản phẩm đầu tay này.
"Kia có một con." Bồ yêu bỗng hưng phấn lên, hướng góc xa bay tới, Tả Mạc vội vàng đuổi theo.
Quả nhiên, ở trong góc, có một con Âm Sát đang nhẹ nhàng lượn lờ. Tả Mạc chú ý thấy, sương mù toàn thân con Âm Sát này còn đậm hơn con lần trước.
"Sao lại thế này? Xem ra còn khó nhai hơn so với con lần trước." Hắn vội vàng hỏi Bồ yêu.
Bồ yêu nhìn chằm chằm vào con Âm Sát, hai mắt sáng rực thèm thuống, chỉ còn thiếu điều chảy nước miếng, cũng không quay lại nói: "Đây là chỗ nào chứ? Âm Sát ngày ngày đều hấp thu âm khí, sinh trưởng tự nhiên là cực nhanh rồi."
Tả Mạc ứng thanh: “Thì ra là thế.”
Con Âm Sát này đúng là lợi hại hơn con lần trước, nó rất nhanh đã phát hiện ra Tả Mạc, liền phát ra một âm thanh cực khó nghe, rồi hướng Tả Mạc đánh tới.
Cùng lúc đó, gai thần thức cũng như lần trước phóng đến. Có điều lần này Tả Mạc đã có chuẩn bị, cười nhẹ một tiếng, lật tay, trong tay đã hiện ra một cái trận bàn rồi nhẹ nhàng ném ra!
Chỉ thấy trận bàn vừa được ném ra tựa như nhập vào trong nước, không khí bỗng nhộn nhạo, trận bàn đã biến mất không dấu vết.
Không khí bên tai Tả Mạc rung động, gai thần thức đã quét qua người hắn. Lập tức trong lòng hắn thầm vui sướng, phù trận đã phát huy tác dụng!
Con Âm Sát ở phía xa khó khăn lắm mới lao đến được trước mặt Tả Mạc lại đột nhiên bị kìm hãm, đứng nguyên ngay tại chỗ, tựa hồ có vẻ mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì muốn xem hiệu quả của phù trận, Tả Mạc không vội vàng công kích, ngược lại còn đi vòng quanh Âm Sát, ở trong trận Âm Sát chẳng mảy may có chút phản ứng nào, chỉ không ngừng xoay chuyển ngay tại chỗ.
Quả nhiên, ánh mắt Tả Mạc khó nén được hưng phấn, xem ra bản thân đoán không sai!
Bồ yêu giảng cho hắn điều kiện thành hình của Âm Sát, lại thêm lần trước bị gai thần thức của Âm Sát công kích, Tả Mạc phán đoán Âm Sát chắc sẽ dễ bị mê huyễn phù trận khắc chế. Âm Sát do âm khí mà sinh ra, tuy rằng có thể dùng gai thần thức, nhưng trí óc cực thấp, dễ bị mê huyễn phù trận mê hoặc.
Trận phù mà hắn ném ra là “Mê Tung trận”, là một loại mê huyễn trận đơn giản nhất, tác dụng của nó là làm cho người ta bị lạc phương vị.
Bởi vì lí do vật liệu, Tả Mạc không cách nào luyện chế được những mê huyễn trận tương đối phức tạp. Trong chiến đấu thực tế, nhị phẩm Mê Tung trận không hề có bao nhiêu tác dụng, đối với những tu giả tu vi ngoài Trúc Cơ kì thì trên cơ bản chả có chút hiệu quả nào cả. Huống hồ lại còn dùng trận bàn phóng xuất nhị phẩm Mê Tung trận, uy lực càng bèo bọt.
Nhưng chính cái Mê Tung trận bé nhỏ vô dụng này lại thành công vây khốn một con Âm Sát.
Khoảnh khắc, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm giác thành tựu!
Từ lần trước Bồ yêu nói với hắn, một khi đã không thể gia tăng việc chứa đựng linh lực, vậy giảm bớt linh lực hao tổn, đề cao hiệu suất linh lực. Câu này có ý nghĩa dẫn dắt cực lớn đối với hắn, hắn hiểu, sở trường của hắn đều là mấy cái pháp quyết bậc thấp. Hơn nữa hiện tại tu vi của hắn đề cao cực kỳ thong thả, những cao giai pháp quyết và trận phù, không loại nào mà không yêu cầu cực cao về linh lực. Điều này khiến cho hắn phải thất vọng trong một thời gian dài. Nhưng ma văn yêu hạch đã không thể nào xoá được. Vấn đề chứa đựng linh lực không giải quyết được, cho nên hắn chỉ có thể dùng những pháp quyết bậc thấp này mà thôi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành áp dụng nhưng pháp quyết cấp thấp này vào trận phù. Hơn nữa hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, chỉ cần vận dụng thích đáng, pháp quyết cấp thấp và phù trận, cũng có thể phát huy ra uy lực không tồi.
Sự thật chứng minh, hắn đã đúng!
Chỉ cần đúng phương hướng, một cái trận phù nhị phẩm liền có thể vậy khốn một con Âm Sát.
Phán đoán chính xác đã cho hắn một sự cổ vũ rất lớn, cũng khiến cho hắn hồn nhiên quên mất Bồ yêu đang nhìn chằm chằm con Âm Sát đã bị nhốt đầy vẻ thèm thuồng. Hắn muốn xem xem, cái Mê Tung trận chưa đến nhị phẩm này có thể vây khốn con Âm Sát bao lâu, con Âm Sát này lại có thể có thủ đoạn phản kích nào nữa không?
Thấy Tả Mạc chậm chạp không động thủ, Bồ yêu hơi hơi ức chế, nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế lại, hắn muốn xem xem rốt cuộc Tả Mạc muốn làm gì.
Âm Sát ở trong phù trận dần dần trở nên hung bạo, điểm này dựa vào việc âm khí quay cuồng xung quanh là nhận ra. Từ khi bị nhốt đến lúc này, Âm Sát đã bắn ra năm đạo gai thần thức, toàn bộ đều phóng trượt, hơn nữa phóng ra đủ mọi hướng, điều này chứng tỏ Âm Sát đã hoàn toàn mất phương hướng.
Chít!
Đột nhiên Âm Sát phát ra một âm thanh cực kì sắc nhọn, âm khí đang quay cuồng đột nhiên hướng bốn phía bắn ra năm đạo gai nhọn màu xám!
Ba, một tiếng vang nhỏ, Mê Tung trận đã bị phá vỡ, năm đạo gai nhọn màu xám dư thế chưa hết, tiếp tục bắn ra theo nhiều hướng.
Sắc mặt Tả Mạc khẻ biến, trong đó có một đạo gai nhọn màu xám trùng hợp hướng hắn bay đến! Hắn vội vàng ngắt động pháp quyết, trận pháp trên Lạc Nguyệt Huyền Qui giáp lập tức được phát động, trước mặt hắn đã xuất hiện thêm một lớp khiên mai rùa bán trong suốt. Phốc! Khiên mai rùa lay động một trận, độ sáng lập tức ảm đạm không ít nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì.
Trong lòng Tả Mạc thầm hoảng sợ, sợi gai màu xám này không ngờ ghê gớm như vậy! Hắn rất rõ ràng Lạc Nhật Huyền Qui giáp phóng xuất ra khiên mai rùa có lực phòng hộ mạnh như thế nào, thế mà suýt nữa đã bị đánh nát, còn nếu bắn vào trên người thì chắc chắn bây giờ hắn đã có thêm một lỗ máu rồi!
Cắn răng một cái, trên tay lại xuất hiện một trận bàn khác: “Phược Long trận”!
Trận bàn vừa rời tay, liền hoá thánh ba sợi tơ màu xanh, giống như vật sống
hướng Âm Sát bắn tới. Vừa phóng xuất năm đạo gai nhọn màu xám tựa hồ khiến Âm Sát bị tổn thương không nhỏ. Nó co cụm ngay tại chỗ, không kịp né tránh, ba đạo thanh tác như ba con rắn xanh bắt nó trói chặt lại. Nói tiếp cũng thần kì, toàn thân Âm Sát đều do âm khí tạo thành nhưng thanh tác lại có thể giống như trói đồ vật thực thể, trói nó không động đậy được chút nào.
Cho đến lúc này, Tả Mạc mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bộ “Phược Long trận” này là một trong những tinh phẩm ở cái ngọc giản mà hắn kiếm được. Vì chế tác bộ trận bàn “Phược Long trận” mà hắn tiêu phí không ít tài liệu, cũng là vật bảo mạng lớn nhất của hắn hiện giờ, không ngờ nhanh như thế đã phải dùng tới.
"Còn cần ta giúp nữa không?" Tả Mạc đã ổn định lại hơi thở quay sang hỏi Bồ yêu.
"Không cần" Bồ yêu liếm liếm môi, đi về phía con Âm Sát đã bị trói thành cái bánh chưng. Âm Sát tựa hồ cực kì sợ hãi Bồ yêu, liều mạng phát ra âm thanh chít chít.
Bồ yêu không chút phản ứng, đi đến trước mặt Âm Sát, đưa tay vào trong âm khí.
Cũng không thấy gì khác lạ, âm thanh chít chít của Âm Sát dần dần nhỏ lại, mà bằng mắt thường có thể thấy âm khí màu xám bao quanh toàn thân Âm Sát đang lấy tốc độ rất nhanh bị Bồ yêu hút vào tay. Trên mặt Bồ yêu lộ ra vẻ đê mê: "Đã lâu không được thưởng thức mỹ vị thế này!"
Chớp mắt, Âm Sát đã bị hắn hút sạch sẽ.
Ba đạo thanh tác mất đi vật đang bị trói buộc cũng biến mất trong không khí.
"Ừm, còn bốn mươi chín con nữa!" Mặt Bồ yêu dường như trở nên sáng bóng hơn, nụ cười trên miệng ngày càng mê người.
Cũng may vì lần hành động này Tả Mạc đã chuẩn bị một số lượng lớn trận bàn, “Phược Long trận” chỉ là một trong số đó.
Dần dần, đối với đặc tính của Âm Sát Tả Mạc càng lúc càng quen thuộc, Âm Sát sau khi dùng tuyệt kĩ bảo mệnh là gai nhọn màu xám, nhất định sẽ bị suy nhược yếu ớt. Mà dùng “Mê Huyễn trận” đối phó Âm Sát trăm phát trăm trúng khiến Tả Mạc không thể không cảm khái, vạn sự trên đời đều tương sinh tương khắc, quả nhiên vô cùng kì diệu.
Đối phó Âm Sát càng lúc càng quen thuộc, thủ pháp của hắn cũng theo đó mà thành thạo hơn.
Hắn cũng quan sát việc Âm Sát vận dụng kĩ xảo thần thức. Âm Sát vận dụng thần thức cực kì đơn giản và nguyên thuỷ, nhưng đối với một kẻ không hiểu chút nào về vận dụng thần thức công kích như Tả Mạc lại cực kì thích hợp. Khi gặp đến con Âm Sát thứ mười, Tả Mạc đã có thể ngưng tụ được gai thần thức, chỉ cần làm cho âm khí co rút tụ tập lại thành châm là được, tập luyện thêm mấy lần, Tả Mạc đã có thể thành thục vận dụng, chỉ là uy lực khiến hắn rất ko hài lòng.
Cái đồ chơi này dùng đánh lén còn được, nếu đối thủ có chuẩn bị thì căn bản là vô dụng. Lần đầu tiên do Tả Mạc bất ngờ không kịp phòng bị nên mới chật vật như thế.
Tả Mạc lại chuyển sự chú ý sang việc Âm Sát bắn ra gai nhọn màu xám, bởi vì hắn phát hiện, gai nhọn màu xám so với gai thần thức thì ghê gớm hơn nhiều. Vì thế mỗi lần hắn đều bức cho Âm Sát đến bước đường cùng, nhằm làm cho Âm Sát phóng ra gai nhọn màu xám để hắn tra xét. Thần thức của hắn mạnh hơn thần thức của Âm Sát nhiều, từng lần từng lần tra xét, cuối cùng đại khái đã hiểu được chỗ ảo diệu trong đó.
Trung tâm của gai nhọn màu xám là thần thức, phía ngoài là một tầng âm khí nồng đậm. Gai nhọn màu xám rõ ràng so với gai thần thức cao cấp hơn nhiều. Nó tiêu hao thần thức ít hơn gai thần thức mà uy lực thì gai thần thức còn xa mới có thể so sánh.
Bồ yêu tâm tình cực kì vui sướng, hắn ăn hơn mười con Âm Sát, trên mặt thêm vào một lớp màng trong suốt sáng bóng, huyết đồng(mắt màu đỏ) đỏ tươi, lăng tinh màu máu trên vành tai càng thêm tiêu diễm.
Đối lập với Bồ yêu, tâm tình của Tả Mạc lại cực kì khó chịu.
Dùng bao nhiêu công sức mới không dễ dàng hiểu được sự ảo diệu của gai nhọn màu xám, hắn lại không thể sử dụng, có cái gì làm người tức giận hơn thế nữa cơ chứ?
Khống chế thần thức như thế nào, Hắn nghĩ không tính là khó khăn gì, nhưng hắn lại không phải là Âm Sát, Lấy đâu ra âm khí nồng đậm thuần khiết đây?
Gai nhọn màu xám bắt buộc phải dùng âm khí, mới có thể thi triển. Không bột sao gột nên hồ, không có âm khí, Tả Mạc cũng hết cách.
Từ từ!
Đang cúi đầu đi theo Bồ yêu một đạo linh quang loé lên trong đầu Tả Mạc, chân không tự chủ được dừng bước.
Bồ yêu đang phiêu hốt ở phía trước có chút ngoài ý muốn, cũng dừng lại, có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn.
Vừa lúc nhìn thấy Tả Mạc ngước mắt lên, trong mắt dường như khó nén được sự hưng phấn.
|