Tuy đây là lần đầu tiên vận chuyển thần thức như thế nhưng sự khống chế của Tả Mạc đối với thần thức tinh chuẩn hơn Âm Sát nhiều, luyện chế nhiều tài liệu như vậy cũng xem như không mất công. Vốn thần thức của hắn đã cường đại hơn Âm Sát nhiều lần, đồng thời năng lực khống chế càng mạnh hơn, chỉ có điều không hiểu phương pháp vận dụng mà thôi. Đến khi tìm hiểu được cách Âm Sát lợi dụng thần thức như thế nào, Tả Mạc cảm giác như cảnh cửa trước mặt được mở toang ra.
Một sợi thần thức ngưng kết như châm cuồng mãnh tuồn vào Âm châu.
Không ngờ được âm khí trong Âm châu quá ngưng thực cô đọng, một sợi thần thức xem ra không đủ, Tả Mạc cũng không phải nề hà, nhanh chóng lại phân ra mấy sợi thần thức nữa rót thêm vào, lúc này mới miễn cưỡng chui vào được trong Âm châu!
Thần thức vừa luồn vào Âm châu, lập tức Tả Mạc cảm nhận được biến hóa kinh người!
Bản thân giống như đang lạc vào một thế giới xám mênh mông, xung quanh thân thể đều toàn là âm khí nồng nặc vô cùng, cảm giác lành lạnh quái dị lan tràn đến từng tế bào.
Tinh thần Tả Mạc hơi hoảng hốt, đến khi dưới chân truyền đến cảm giác cứng rắn của đất đá hắn mới chợt bừng tỉnh!
Sợi thần thức tuồn vào Âm châu kia vốn xuất từ hắn nên đem lại cảm giác xung đột cùng thần thức của bản thể, lúc đó mới tạo nên cảm nhận quái lạ vừa rồi.
Nói thì phức tạp, kỳ thực chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Trước mặt Âm Sát tích tụ rất nhiều cây âm thứ đen nhánh như mực, những cây âm thứ này vừa thành hình, Tả Mạc liền cảm thấy một cỗ khí tức âm sâm đáng sợ, tức thì trong lòng lẫm nhiên. Cũng may "Âm thứ" trên tay hắn cũng đồng thời vừa hoàn thành. Nói ra cũng kỳ quái, Âm châu tuy vẫn bảo trì hình dạng như hạt châu nhưng vốn màu xám nay đã trở nên hoàn mỹ như thủy tinh, trong suốt không có một tia tạp chất.
Tuy đây là “y sao bản chính” học được từ cách luyện chế của Âm Sát nhưng trong lòng Tả Mạc cũng không để tâm, hắn hít sâu một hơi, giương tay đánh ra viên châu thủy tinh trong suốt trên tay.
Đồng thời Âm Sát cũng phát động Âm thứ.
Âm thứ đen nhánh như mực vừa động, tiếng “ô ô” đại khởi như tiếng trẻ con khóc lóc, âm phong đại tác!
Thấy thanh thế đáng sợ như vậy, Tả Mạc vẫn kiên định, tay phải xách theo Trích Thủy kiếm, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hắn quyết định nếu xảy ra chuyện gì không hay thì cho dù có liều mạng thụ thương cũng phải lập tức phát động “Ly thủy phần thiên”! Tuy vừa mới vận ngược linh lực nên kinh mạch trong thể nội đã thụ thương, nếu tiếp tục vận “Ly thủy phần thiên” thì thương thế nhất định sẽ nặng thêm. Có điều lúc này không còn đường khác để đi nữa rồi.
Cho đến bây giờ hắn mới phát hiện, thứ hắn tin cậy nhất vẫn là chiêu “Ly thủy phần thiên” . Tuy uy lực Âm Hỏa châu được Bồ yêu quảng cáo rằng cường đại vô cùng nhưng trước giờ hắn chưa từng dùng qua, hơn nữa trong quá trình luyện chế viên Âm Hỏa châu kia thiếu chút nữa thì mới đi được nửa đường đã tàn phế, Tả Mạc không chắc đến cùng uy lực của nó có bị ảnh hưởng bởi chuyện kia hay không.
Còn Phù binh tuy hắn đã tự thân thể nghiệm qua uy lực, đích thật là đồ tốt nhưng con bài này cần mất thời gian niệm chú, ngắt động pháp quyết. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì không kịp để vận dụng.
Chỉ có 《 Ly thủy phần thiên 》, chỉ cần có Trích Thủy kiếm trong tay, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thi triển được.
Trong lòng Tả Mạc bất giác cười khổ, chiêu 《 Ly thủy phần thiên 》này thi triển không khó, nhưng do tu vi hắn hạn chế, chỉ hơi không cẩn thận rất có khả năng sẽ thụ thương. Hắn thầm cân nhắc, đợi sau khi trở về nhất định phải hảo hảo nghiên cứu thêm tuyệt chiêu bảo mạng mới được.
Đề phòng vạn nhất, Tả Mạc đem tất cả tạp niệm khu trừ sạch sẽ, tinh thần chăm chú quan sát cây âm thứ đen nhánh như mực.
Viên châu thủy tinh vô thanh vô tức, không có nửa điểm thanh âm, uy thế vạch ra một đường parabol. Trong khi thanh thế cây âm thứ đen nhánh kia lại cực kỳ hãi người, âm khí xung quanh tựa hồ như bị kích động, âm phong lạnh lẽo thổi đến khiến y phục Tả Mạc phần phật tung bay theo gió, cũng khiến cho Tả Mạc lãnh tĩnh hơn. Tiếu âm phô thiên cái địa ô ô vang dậy, âm hàn không chỗ không tới, dưới uy thế đó chỉ cần người có ý chí hơi yếu thì chỉ sợ ngay cả suy nghĩ chống cự cũng không có.
Trong ngóc ngách, mặt Bồ yêu ngốc trệ nhìn một châu một thứ này đụng cùng một chỗ.
Tách!
Không có kịch liệt va chạm như trong tưởng tượng, cũng không có quang mang gì cả, chỉ có một tiếng vang nhẹ như tiếng bọt nước nứt vỡ.
Nhưng khi một tiếng vang nhẹ này vang lên, ngay lập tức tiếng quái tiếu ô ô vang trời lấp đất chợt tắc nghẽn mà dừng, ngay cả âm phong sâm hàn lạnh lẽo đến tận xương tủy kia cũng đột nhiên tan thành mây khói.
Tả Mạc xách theo Trích Thủy kiếm, sớm đã chuẩn bị tinh thần chỉ cần có chuyện không hay là liều mạng cũng đần thối đứng ngẩn người trên mặt đất.
Vừa va chạm một cái, viên châu thủy tinh hóa thành một chùm quang cầu trong suốt, mà cây âm thứ đen nhánh với khí thế kinh người không ngờ lại bị chùm quang mang trong suốt này hòa tan, trong chớp mắt đã tiêu tán vô ảnh vô tung. Dư thế của quang cầu vẫn chưa hết, nhào về hướng Âm Sát. Âm sát giống như bị chôn cứng một chỗ, không nhúc nhích được chút nào mặc cho quang cầu đánh lên trên thân.
Âm Sát vừa bị quang cầu kích trúng không thốt được một tiếng, lấy một tốc độ kinh người từ từ tan rã cùng biến mất một lúc với quang cầu, đến khi quang cầu tán đi một điểm ngấn tích cũng đều không lưu lại.
Trong nháy mắt quang cầu tan biến, tinh thần Tả Mạc rung động kịch liệt.
Một lát sau, Tả Mạc mới hồi thần trở lại, ngốc ngốc nhìn vào mặt đất phía trước trống trơn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đây. . . Đây là chuyện gì?
Trong nháy mắt quang cầu cùng Âm Sát đồng thời tan biến, sau lưng hắn, huyết đồng của Bồ yêu chợt co rút lại, song rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
"Bồ, đây. . . Đây là chuyện gì?" Tả Mạc quay đầu lại, lắp ba lắp bắp hỏi. Hắn đã từng mường tượng ra rất nhiều loại kết quả khác nhau, nhưng kết cục trước mắt thực sự hắn tưởng tượng không nổi. (cái này chỉ có Hoang Tưởng mới tưởng tượng ra nổi thôi)
Bồ yêu hời hợt nói: "Mèo mù vớ phải chuột chết."
Cái giọng khinh thường như thế của Bồ yêu khiến Tả Mạc không thể tiếp thu được, hắn lại lấy ra một viên Âm châu, rót thần thức vào bên trong, đợi đến khi Âm châu một lần nữa trở nên trong suốt như thủy tinh, sau đó ném ra.
Tách, viên thủy tinh nện xuống mặt đất, vi quang hơi lóe lên rồi biến mất không thấy, mà trên mặt đất ngay cả một cái hố nhỏ cũng không lưu lại.
Trừ tinh thần ngẩn ra thì không có phản ứng gì nữa. Mặt Tả Mạc đần thối….
"Ha ha!" Bồ yêu cười lớn.
Chẳng lẽ thật sự là mèo mù vớ phải chuột chết? Tả Mạc không tin nghi hoặc, hoặc giả là chiêu này chỉ hữu dụng đối với Âm Sát?
"Thật không dễ dàng mới gặp được một con Âm Sát có phẩm chất không tồi, kết quả lại bị ngươi đánh thành thế này." Bồ yêu tựa hồ mất sạch hứng thú, tiện tay ném ra mấy viên tinh thạch, Tả Mạc chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, đến khi nhìn kĩ lại thì đã về đến bên trong thạch thất.
Vừa trở về Bồ yêu lại chui vào thức hải, một lần nữa ngồi trên bia mộ nhắm mắt dưỡng thần. Tả Mạc chắc tám chín phần mười là thằng này đã ăn quá no, bây giờ cần chầm chậm tiêu hóa.
Về lại thạch thất quen thuộc, Tả Mạc chỉ thấy mệt mỏi muốn chết. Một ngày nay, tinh thần hắn đều phải tập trung cao độ, đặc biệt là khi gặp phải con Âm Sát sau cùng khiến tâm lực hắn tiêu hao rất lớn. Cũng không để ý đến bản đá âm lãnh ẩm ướt trong thạch thất, trực tiếp ngã đầu xuống đánh một giấc.
"Không được quên!"
"Chết cũng không thể quên!"
. . .
Trong giấc mơ, vòm ngực Tả Mạc nổi lên một tia sáng màu xanh lục ôn nhuận, nó dần hóa làm một dòng nhỏ chầm chậm tan vào trong tứ chi ngũ hài.
Bồ yêu ngồi tại trên bia mộ, lành lạnh nhìn chăm chú lên hư không xa xa.
Thí Kiếm hội đến lúc cao triều, không ngừng có cao thủ tuổi trẻ khiến người tấm tắc khen ngợi đi ra. Cao thủ tuổi trẻ xuất hiện tầng tầng lớp lớp cũng khiến đợt Thí Kiếm hội này tràn đầy kịch tính. Tuyệt đại đa số tu giả tuổi trẻ đều nặng công khinh thủ, vì thế trên trường đấu Thí Kiếm hội rất thường thấy những màn hoa lửa tung tóe rực rỡ.
Càng đến gần ngày chung khảo Thí Kiếm hội, càng có nhiều tu giả tuổi trẻ chạy tới Đông Phù.
Từng cái tên trước kia chưa từng nghe qua, bây giờ lại nhanh chóng được truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.
Tả Mạc mở mắt ra, cảm giác lành lạnh từ nền đá ẩm ướt âm lãnh truyền đến, dãn chân dãn tay một cái, cảm giác thể lực cuối cùng đã được khôi phục. Nhìn quanh bốn phía, thạch thất âm lãnh rất an tĩnh. Trong bất tri bất giác, bây giờ hắn đã không cần phải ỷ lại vào linh mạch trong thạch thất nữa mà đây gần như trở thành chỗ để hắn luyện đan thì đúng hơn. Một mặt là ở đây u tĩnh, tránh người ta đến quấy nhiễu, một mặt khác là chỗ này có một nhãn linh tuyền, là nơi thực hiện thủy luyện chi pháp không tồi.
Liếc nhìn linh đan trong linh tuyền một cái, hắn đem Trích Thủy kiếm tẩm vào trong linh tuyền để chầm chậm ôn dưỡng. Tuy phương pháp này không có hiệu quả rõ rệt, nhưng lại có thể bồi dưỡng tính chất của Trích Thủy kiếm từ căn bản.
Làm xong hết thảy, hắn bèn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trầm tư suy ngẫm.
Lần vào Kiếm động này thu hoạch được rất nhiều.
Làm sao để vận dụng trận bàn, các loại trận bàn có hiệu quả như thế nào, học trộm được cách sử dụng thần thức từ Âm Sát…. vân vân.Tuy kết quả dùng Âm châu để mô phỏng Âm thứ sau cùng khiến hắn xem không rõ ràng lắm nhưng hắn biết, con đường này hẳn có thể khai phá được, chỉ là có một số chỗ mình chưa minh bạch mà thôi. Trừ những điều đó ra thì phát hiện lớn nhất chính là bản thân hình như thiếu hụt những thủ đoạn có thể bảo mạng. Thủ đoạn cấp thấp tổ hợp lại đích thật có thể phát huy uy lực không tồi, nhưng đó cũng đồng nghĩa với cần phải có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Nhưng mà nếu đột nhiên gặp phải nguy hiểm, khi đó căn bản sẽ không có thời gian để vận dụng tổ hợp tất cả lại được.
Ngoài ra, tấm phù binh kia chỉ còn có thể vận dụng một lần, hơn nữa thời gian thúc động tương đối dài, thứ này không thích hợp để sử dụng khi khẩn cấp.
Thứ duy nhất đáng để dựa vào chỉ có Trích Thủy kiếm. Nhưng mà, nếu chỉ có Trích Thủy kiếm thì…. Hắn lo lắng ưu tư.
Một vị kiếm tu chân chính luôn có sự tự tin tuyệt đối vào phi kiếm cùng kiếm quyết của bản thân, tỷ như Vi Thắng sư huynh. Nhưng tín niệm đó tuyệt đối không xuất hiện trong đầu Tả Mạc, trước nay hắn chưa từng thừa nhận chính mình là một vị kiếm tu thuần túy, loại tự tin đó cũng không cách nói tồn tại trong tâm tưởng hắn.
Hắn đem chủ ý đặt vào Âm Hỏa châu.
Lần trước luyện chế Âm Hỏa châu quá mức trắc trở, thật không dễ dàng mới luyện chế được một viên Âm Hỏa châu khiến hắn không nỡ dùng. Uy lực Âm Hỏa châu ra sao? Hắn không biết. Từ sau khi luyện chế rất nhiều loại tài liệu ở Đông Phù, trình độ khống chế của hắn đối với Chung Duẩn hỏa càng thêm đắc tâm ứng thủ, nay lại có thêm hỏa trận tương trợ, hắn tin tưởng có thể luyện chế được Âm Hỏa châu hoàn hảo hơn lần trước. Có điều trước đây căn bản không nghĩ tới chuyện đó, song lần thăm dò kiếm động này gặp phải hung hiểm mới khiến hắn khắc sâu cảm nhận được tính trọng yếu của tuyệt chiêu cứu mạng. Thời điểm then chốt, nếu có thể có một con bài chưa lật, hiển nhiên sẽ có kết quả bất đồng.
Tả Mạc đi tới một sơn cốc ít người qua lại, nơi đây cách Vô Không sơn ước chừng trên trăm cây số, trong sơn cốc cổ thụ um tùm cao ngất ngưởng tận trời xanh là nơi cực tốt để yểm hộ cho hắn.
Lần trước Âm châu mang lại nguy hiểm rất lớn, do đó hắn biết rõ vật này là củ khoai nướng nóng bỏng tay, cẩn thận chừng nào hay chừng đó.
Sau khi đứng vững, hắn lấy ra Âm Hỏa châu, trên hạt châu giống như khắc từng đám hoa văn mỹ lệ dị thường.
Trong 《 Âm Hỏa châu thiên 》 có miêu tả rất nhiều loại thủ pháp thiên kỳ bách quái để vận dụng Âm Hỏa châu, trước kia bởi vì không có Âm Hỏa châu, Tả Mạc cũng không chăm chỉ luyện tập. Lần này hắn tính toán phải hảo hảo suy xét một lần, rất nhanh, hắn liền để ý đến một loại thủ pháp tên là 《Đầu chỉ 》. Nó thỏa mãn tất cả yêu cầu của Tả Mạc: chỉ pháp giản đơn, uy lực không tồi.
Hắn liền chui đầu vào sơn cốc này bắt đầu tu luyện《Đầu chỉ 》.
《Đầu chỉ 》 đích thật không phức tạp, tổng cộng do năm động tác chỉ pháp cấu thành, chỉ có điều có liên quan đến vận chuyển linh lực hơi hơi phức tạp. Cũng may tuy tu vi Tả Mạc có hạn nhưng năng lực khống chế linh lực lại cực kỳ xuất sắc, loại độ khó thế này đối với hắn mà nói chỉ là một vấn đề nhỏ.
Chỉ tốn một canh giờ, hắn đã có thể tu luyện “Đầu chỉ” giống như mô tả trong sách, hai canh giờ sau, hắn đã nhàn thục dị thường.
Cảm giác đã tàm tạm, hắn liền dừng việc luyện tập lại.
Hắn khá hiếu kỳ, nếu dùng “Đầu chỉ” để ngự sử Âm Hỏa châu thì sẽ có uy lực như thế nào đây?