Âm Hỏa châu từ giữa ngón tay Tả Mạc bắn ra hóa thành một dải hỏa tuyến màu trắng sữa kích trúng gốc cổ thụ tầm bảy tám người ôm ngay trước mặt Tả Mạc.
Hỏa diễm màu trắng sữa lấy một tốc độ kinh người lan tràn men theo cây cổ thụ, trong phút chốc hỏa diễm đã trùm kín lấy gốc cổ thụ, cả một mảnh lá xanh mướt bị thiêu rụi sạch sẽ. Cây cổ thụ vừa rồi còn sinh cơ dào dạt nay chỉ còn lại vẻ chết chóc, chỉ cần hỏa diễm vừa lướt qua nơi nào thì phiến lá xanh mơn mởn nơi đó lập tức biến thành trắng bệch. Rất nhanh, toàn bộ gốc cổ thụ đã chuyển thành màu trắng bệch không còn một tia lục sắc, cổ thụ màu trắng bệch tán phát ra hàn ý bức nhân, bắt đầu dồn dập rụng xuống từng bông hoa tuyết.
Phiến lá màu trắng vừa chạm xuống đất liền vỡ ra tan tành thành từng mảnh nhỏ, giống như bị một cơn lốc quét qua, lá cây rì rào rụng xuống.
Một trận gió thổi qua, hoa tuyết dập dờn, vô số mảnh vỡ màu trắng từ cây cổ thụ theo gió mà bay tứ tung rợp trời.
Một gốc cổ thụ um tùm sum xuê như vậy mà chỉ trong chớp mắt, ở ngay trước mắt Tả Mạc hóa thành vô số phấn mạt trắng xóa tan biến vào trong gió.
Tả Mạc bị cảnh sắc trước mắt chấn kinh không thôi.
Về đến tiểu viện mà thần tình hắn vẫn còn ngây dại. Uy lực của Âm Hỏa châu quả nhiên cường đại đến kinh người, nếu dùng nó trong giao đấu, Tả Mạc rất hoài nghi cho dù có là những tu giả Ngưng Mạch kỳ chỉ sợ cũng không ngăn cản được.
Nhưng dù sao đối với thủ đoạn bảo mạng sau cùng thì hiển nhiên uy lực càng mạnh càng tốt!
Tiếp đó, hắn liền đem tất cả tinh lực dùng để luyện chế Âm Hỏa châu. Có Tam Chuyển Hỏa trận trợ giúp nên việc luyện chế Âm Hỏa châu cực kỳ thuận lợi. Lần luyện chế Âm Hỏa châu này khác hẳn với lần trước, cả hạt châu tuyền một màu trắng không hề có lấy một tia tạp chất, thậm chí nhìn không ra nửa điểm vết tích của Âm châu trước kia. Có điều mỗi lần Tả Mạc luyện chế ra một hạt Âm châu đều phải ngồi xuống đả tọa khôi phục linh lực. Quả nhiên không hổ là luyện chế đại sát khí, tiêu hao linh lực cùng thần thức quá mức kinh người.
Nhìn vào hai mươi hạt Âm Hỏa châu trong tay, dũng khí Tả Mạc vụt thăng mạnh mẽ.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu mình một hơi đem hai mươi hạt Âm Hỏa châu này ném ra sạch thì sẽ là quang cảnh khủng bố đến cỡ nào a?
Có Âm Hỏa châu rồi thì cho dù chưa tìm ra được manh mối về âm thứ Tả Mạc cũng không thèm để ý. Kỳ quái chính là, Bồ yêu tựa hồ đã quên mất chuyện hắn vẫn còn chưa hoàn thành chuyện giết Âm Sát, không hề thúc giục hắn tiến vào Kiếm động.
Tả Mạc cũng vui vẻ chấp nhận cuộc sống tự do này, song rất nhanh trong khi hắn còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng luyện chế Âm Hỏa châu thì vừa kiểm tra linh lực một cái, tâm tình hắn như bị giội một gáo nước lạnh.
Đáng chết!
Tu vi của mình không ngờ lại ngừng tăng trưởng!
Làm sao lại như thế được? Cái tin sét đánh này trực tiếp đánh tan giấc mộng của Tả Mạc, đầu hắn cứ ong ong liên hồi. Từ sau khi khắc ma văn thì sự tăng trưởng tu vị bắt đầu đình trệ lại, tuy hắn có lo lắng nhưng cũng chưa quá mức hốt hoảng, bởi vì trên thực tế nó vẫn tăng trưởng.
Nhưng nếu tu vi ngừng tăng trưởng. . .
Hắn không dám tưởng tượng tiếp nữa!
Từ sau lần cảnh tỉnh trước đó của Bồ yêu, đối với mỗi một tia linh lực Tả Mạc đều vận dụng cực kỳ keo kiệt, điều này cũng dẫn đến cảm nhận của hắn đối với biến hóa của linh lực trở nên cực kỳ mẫn cảm, biến hóa cho dù có nhỏ cỡ nào hắn cũng đều có thể phát hiện.
Hiện giờ hắn vẫn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ, đây cũng chính là giai đoạn tu vị tăng trưởng nhanh nhất. Mỗi ngày hắn đều dành rất nhiều thời gian cho tu luyện 《 Thai Tức Luyện Thần 》, hy vọng rằng có thể bổ chuyết ít nhiều, dù sao tăng thêm được điểm linh lực nào thì tốt điểm ấy. Trước đó mọi chuyện đúng thật cũng xảy ra như hắn tưởng tượng, vì nguyên nhân ma văn nên tốc độ tăng trưởng linh lực tuy có chậm nhưng tu vị vẫn có tiến cảnh từ từ. Nhưng mà bắt đầu từ năm ngày trước cho tới hôm nay, liên tục trong năm ngày, linh lực không có một tia biến hóa nào cả, loại chuyện kỳ quái thế này hắn chưa từng gặp qua!
Tả Mạc lo lắng vô cùng!
Nếu quả thật linh lực ngừng tăng lên, vậy khác nào tu vi của hắn vĩnh viễn đình trệ ở Trúc Cơ kỳ! Một cảm giác khủng hoảng chưa từng có lan tràn trong lòng Tả Mạc, hắn vội vàng chạy đến thức hải. Bồ yêu đang nhắm mắt ngồi trên bia mộ, bất kể Tả Mạc có kêu réo thế nào hắn cũng không hề cử động, giống như tượng đá điêu khắc thành vậy. Bồ yêu đang nhập định, trong khi hắn không thể chạy đến hỏi mấy người chưởng môn sư bá vấn đề này được. Đấy là chưa kể, trước đây bọn nhị bá đều thành danh nhờ săn yêu, biết đâu họ sẽ nhận ra ma văn.
Tu vi đình trệ ở Trúc Cơ kỳ. . .
Vậy giấc mộng kia thì làm sao đây? Mình làm sao tìm được kẻ đã cải dung mạt thức?
Toàn thân Tả Mạc như mất sạch khí lực, ngồi bệt xuống đất. Từ sau khi biết mình bị cải dung mạt thức, hắn luôn không ngừng nhắc nhở bản thân, phải đi tìm đáp án cho giấc mơ bí ẩn kia, đi tìm người đã nhẫn tâm cải dung mạt thức hắn. Nhưng bây giờ bỗng chốc chỗ chống đỡ cho tín niệm để hắn không ngừng tiến về phía trước đột nhiên bị chặt đứt từ phần gốc, hắn mờ mịt….
Trong bóng đêm thâm trầm, Tả Mạc nằm trên nóc nhà, âm khuê bên cạnh không ngừng phát ra đủ mọi tin tức, đầu gối lên hai tay, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời.
Đầu óc suy nghĩ miên man. Đã bao lâu không như thế này rồi nhỉ? Từ khi hắn quyết định phải đi tìm đáp án thì những lúc rảnh rỗi nằm trên nóc nhà nghe âm khuê thế này càng ngày càng ít, mỗi ngày đều bị vô số tâm pháp pháp quyết cần phải tu luyện quấn thân, mỗi ngày hắn đều tự nói với bản thân, phải càng nỗ lực hơn nữa. . .
Trong trời đêm, ánh sao nhấp nháy...
Tả Mạc quá mệt mỏi rồi, hắn giống như một đứa bé co mình lại dần chìm vào trong giấc ngủ, âm khuê bên cạnh vẫn vang lên đều đều.
Không có mơ.
Ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời chiếu lên người, dương quang ấm áp sưởi ấm thân thể hắn.
Tả Mạc dần mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng nói không ra lời, chuyện buồn hôm qua thoáng chốc đã quét sạch. Nghĩ lại lúc đó mình tuyệt vọng bi quan hắn cảm thấy hơi buồn cười. Tu vị không tăng lên thì cứ mặc kệ đấy đã, chỉ cần mình nỗ lực thì chắc chắn có thể tìm được mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu. Qua một giấc ngủ, tinh thần sức lực đều được nghỉ ngơi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy tinh lực, tràn đầy đấu chí.
Không có linh lực, vẫn còn có thần thức, còn có phù trận, còn có linh thực, còn có luyện đan, còn có luyện khí!
Hắn kiểm tra lại linh lực trong thể nội một lần nữa, quả nhiên vẫn yên ắng bất động, có điều lúc này hắn chẳng có gì để bi quan cả, ngược lại còn rất bình tĩnh. Từ trong nhập định tỉnh lại, bắt đầu cẩn thận tìm tòi, hắn cần phải xác định lại một lần nữa phương hướng con đường đi phía trước.
Chỉ mất một thời gian ngắn hắn đã xác định được phương hướng chủ chốt: đó là phù trận!
Phù trận đối với người có tu vi ngừng tăng trưởng như hắn không nghi ngờ gì là một thứ vô cùng trọng yếu. Nếu muốn giải quyết vấn đề đình trệ của tu vi thì phù trận là con đường bắt buộc phải đi qua. Hơn nữa hiện giờ hắn đã hiểu được làm cách nào để luyện chế trận bàn, nên những phù trận có tính công kích kia đối với hắn có thể phát huy tác dụng rất lớn. Phù trận với luyện đan cũng như luyện khí đều có trợ giúp thập phần to lớn. Có điều không quản là chọn loại phương thức nào, đi con đường nào, tinh thạch đều là thứ tất không thể thiếu. Làm thế nào kiếm được tinh thạch? Đây cũng là vấn đề Tả Mạc chưa thể vượt qua được.
Khác với linh lực, tốc độ tăng trưởng của thần thức không chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả, vẫn bảo trì tiến cảnh không tồi như trước. Chỉ đáng tiếc là hắn có bảo sơn mà không biết cách để vận dụng. Thủ đoạn công kích có liên quan đến thần thức mà hắn biết chỉ có thần thức thứ cùng âm thứ. Uy lực thần thức thứ quá nhỏ, uy lực âm thứ tuy không tồi nhưng vẫn bị Tả Mạc vứt sang một bên. Âm thứ cần có âm khí nồng nặc tinh thuần mới được, biện pháp Tả Mạc có thể nghĩ ra chỉ là lợi dụng Âm châu, song Âm châu lại quá chói mắt, rất dễ rước họa vào thân. Mà cho dù có lấy làm thủ đoạn bảo mệnh thì Âm thứ lại thua xa Âm Hỏa châu, không có được uy lực cường đại như Âm Hỏa châu.
Trừ mấy thứ kia ra thì 《 Kim Cương vi ngôn 》 cũng là một công pháp có thể trông đợi, Tả Mạc quyết định đi tìm một ít pháp quyết luyện thể của tu giả xem xem có thể so sánh đúc rút được cái gì hay không. Hoặc giả có thể suy xét kết hợp với phù trận, lần trước "Nhục Thân Kim Y" phối hợp với "Thiên quân" không phải đã cường ngạnh ngăn lại hai đạo Âm thứ đó sao.
Hắc hắc, mình còn có thể tìm hiểu "Dược phù lưu" nữa mà! Bản thân giờ có thể tự luyện linh đan, pháp bảo cũng có thể luyện được, còn về giấy phù, không sao, chịu khó học thêm một môn cũng tốt.
Càng nghĩ Tả Mạc càng cảm thấy sáng sủa, càng nghĩ càng thấy phấn chấn.
Trời không tuyệt đường sống của người, không có linh lực vẫn còn có rất nhiều biện pháp có thể biến thông.
Sự thực chứng minh khi con người ta bị bức đến tuyệt cảnh luôn sẽ bạo phát ra tiềm lực rất lớn của bản thân.
Sáng sớm, Lý Anh Phượng vừa mở cửa tiệm đã nhìn thấy Tả Mạc đứng ngoài cửa, tức thì nàng sững sờ, bất giác mở miệng hỏi: "Sư đệ, sao ngươi lại tới đây nữa?"
Tả Mạc “Ách” một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải, xem ra Lý Anh Phượng sư tỷ thật sự bị chuyện luyện hóa mặc hạt sen lần trước dọa cho quá sợ rồi.
Lập tức Lý Anh Phượng nhận ra câu nói này không thỏa đáng chút nào, liền vội bồi thêm một câu: "Ngươi không phải sẽ tham gia Thí Kiếm hội sao? Đoạn thời gian này nên hảo hảo tu luyện mới tốt a!"
Tả Mạc phất phất tay: "Môn phái chúng ta trông chờ vào đại sư huynh thôi, chút điểm thực lực mèo quào như ta thì làm được gì chứ."
Lý Anh Phượng nghe vậy nhíu nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Sư đệ chớ có tự xem nhẹ mình, sư đệ ở Luyện Khí kỳ đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý, dạng thiên phú thế này trong sơn môn ngoại trừ đại sư huynh ra thì còn ai có thể so được? Sư đệ há có thể tự coi thường mình, không có chí tiến thủ?"
Tả Mạc tặc lưỡi, biết đây là sư tỷ muốn tốt cho mình, hơn nữa cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải, chỉ đành nói: "Không phải tiểu đệ tự xem thường mình, chỉ là dạo gần đây cần kiếm ít tiền."
Lý Anh Phượng chấn kinh hỏi lại: "Một đống tinh thạch kia ngươi tiêu chỗ nào rồi? Lúc trước ngươi kiếm được nhiều tinh thạch như vậy mà đã xài hết rồi sao? Ngươi tiêu như thế nào đấy?"
Tả Mạc không biết nên nói gì cả, cũng không thể nói rõ với sư tỷ rằng trong thức hải của hắn có giấu một tên "Ăn" tinh thạch như động không đáy a. Án lẽ thường mà nói thì mấy ngàn viên tam phẩm tinh thạch đối với một tu giả Trúc Cơ kỳ đã là một khoản tiền khổng lồ, đổi lại trước kia ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ ấy chứ. Cho dù tại một vùng rộng lớn như Đông Phù thì đó cũng là một ngân khoản khá kinh người. Vậy mà không ngờ Tả Mạc lại nói với nàng: “Tinh thạch xài hết rồi”. Hỏi làm sao Lý Anh Phượng không chấn kinh cho được?
"Tinh thạch luôn luôn không đủ để tiêu a." Tả Mạc cười trừ với sư tỷ đang trợn lớn tròng mắt kinh ngạc.
Chống không được Tả Mạc nói nhăng nói cuội, cuối cùng Lý Anh Phượng vẫn đáp ứng yêu cầu mượn nhờ cửa tiệm làm sinh ý của Tả Mạc. Do trước đây đã tích lũy được danh tiếng khá lớn nên Tả Mạc vừa khai trương lại đã có rất nhiều tu giả tới đặt hàng.
Tả Mạc không biết, hiện nay trong đám tu giả sinh sản ở Đông Phù có thể nói hắn đã khá có chút danh tiếng. Đặc biệt là từ khi thành công cắt hàn sắt từ tứ phẩm cùng luyện hóa thành công mặc hạt sen tứ phẩm, tuyệt kỹ khống hỏa thần kỳ của Tả Mạc giờ đây đã truyền khắp hàng cùng ngõ hẻm.
Nhất là lần này Tả Mạc trở lại thanh toán bằng tinh thạch, kết hợp với thanh toán ngọc giản, pháp bảo…đại loại là những thứ đáng tiền hắn đều nhận tất khiến mọi người rất hoan nghênh, sinh ý phút chốc đông nườm nượp.
Một ngày qua đi, Tả Mạc vẫn không hề có vẻ gì là mệt nhọc, hắn đưa cho Lý Anh Phượng một kiện ngọc giản: "Sư tỷ, giúp ta xem xem những tài liệu trong này phải tốn bao nhiêu tinh thạch?"
Lý Anh Phượng tiếp lấy ngọc giản, khẽ liếc mắt qua một cái đã có câu trả lời: "Đại khái tầm năm mươi viên tam phẩm tinh thạch. Di, sư đệ, hiện giờ đối với phù trận ngươi cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú sao?" Trong danh sách Tả Mạc đưa không có tài liệu cao giai gì, đều tuyền là tài liệu nhất phẩm, tài liệu năm mươi viên tam phẩm tinh thạch này mua có thể chất đầy nửa cái cửa hàng. Lý Anh Phượng càng thấy hiếu kỳ, mấy ngàn viên tam phẩm tinh thạch lần trước sư đệ làm cách nào mà xài sạch được.
"Ân, đúng a, phù trận cũng khá là thú vị. Đây là năm mươi viên tam phẩm tinh thạch, sư tỷ giúp ta chuẩn bị đi."
"Không thành vấn đề." Lý Anh Phượng sảng khoái tiếp nhận tinh thạch, đối với tất cả cửa tiệm ở Đông Phù nàng đều rõ như lòng bàn tay, mua những thứ này tuyệt đối không chút phí sức. Còn về phương diện tu luyện thì thiên phú sư đệ cao hơn chính mình nhiều, nhất định hắn đã có tính toán riêng.