Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 120: Dụ hoặc không thể cưỡng
Dịch: Tà Phiêu
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ ngũ canh
Đột nhiên, hắn nhớ đến chính mình, xếp hạng bao nhiêu đây?
Ánh mắt bắt đầu hạ xuống, không có, không có, vẫn không có…
Khi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng, rõ ràng là tên mình mà, lý do bên cạnh rất rõ ràng: là tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất tham gia Thí Kiếm hội. Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nổi giận đùng đùng! Hắn lập tức nhìn tới những cao thủ bảng khác, tên mình vẫn đứng cuối cùng, lý do vẫn như cũ, không chút khác biệt!
Ánh mắt của Tả Mạc nhìn chằm chằm, không chút chớp mắt vào tấm ngọc giản.
Phần thưởng “Phù trận sơ giai” đứng hàng thứ năm mươi sáu, thuộc hàng nhị phẩm pháp bảo. Giới thiệu về tấm ngọc giản này cũng rất đơn giản: Một ngọc giản nhập môn về phù trận dành cho người mới nhập môn.
Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Tả Mạc lại là hai chữ nhỏ ghi xuất thân của tấm ngọc giản-“Côn Luân”.
Hắn đột nhiên bị kích động!
Côn Lôn! Tấm ngọc giản này không ngờ lại xuất thân từ Côn Lôn!
Hai chữ này tựa như có ma lực khiến cho trống ngực Tả Mạc đập thình thịch, phải biết rằng, phiến đất dưới chân hắn chính là Thiên Nguyệt giới, kể cả những cao thủ Kim Đan kỳ lần trước đến điều tra đều xuất thân từ hai chữ: Côn Luân!
Trong mắt bất cứ vị kiếm tu nào, ý nghĩa của Côn Luân là cao nhất, ý nghĩa cho cường đại, là chúa tể, là lực lượng tuyệt đối, ý nghĩa cho kiếm tu cực mạnh. Nó là chủ nhân đích thực của Côn Luân cảnh, cũng là lãnh đạo của Tu Chân giới.
Truyền thuyết về Côn Luân cũng không nhiều, đối với đại đa số người tu chân, Côn Lôn là không thể với tới, quá mức thần bí.
Nói thật, Tả Mạc lần đầu tiên chứng kiến hai chữ này đã phải ngây ngẩn một hồi lâu. Đối với một gã đệ tử bình thường trong một môn phái nhỏ bé của Thiên Nguyệt giới. Hai chữ này thật quá lạ lẫm, nhưng rất nhanh, hắn liền không thể ức chế kích động trong lòng.
Môn phái càng lớn, càng coi trọng đào tạo đệ tử lúc nhập môn, bọn họ chuyên môn chế tạo một vài ngọc giản cung cấp những tri thức cho đệ tử lúc nhập môn, mà những ngọc giản này được gọi là nhập môn ngọc giản. Nhập môn ngọc giản thường đề cập tới rất nhiều, tất cả đều là các pháp quyết trụ cột.
Bởi vì nhập môn ngọc giản cần chuyên gia luyện chế, nên số lượng hàng năm có hạn, không còn thừa nhiều, chuyện truyền ra ngoài rất hiếm.
Nhập môn ngọc giản của mỗi môn phái cũng không giống nhau, bọn họ sẽ căn cứ theo đặc điểm của môn phái mình mà biên soạn. Mà cho dù là cùng một môn phái, nhưng bởi vì người phụ trách biên soạn mỗi năm khác nhau mà có một ít bất đồng so với bản cũ.
Đương nhiên, đối với môn phái nhỏ như Vô Không kiếm môn, hiển nhiên không thể có nhập môn ngọc giản. Môn phái lớn, mỗi năm có nhiều đệ tử nhập môn, cao thủ tọa trấn cũng nhiều, dư thừa tài lực để làm. Còn môn phái nhỏ phần lớn là trưởng bối truyền miệng, bồi dưỡng từng người một.
Ngọc giản nhập môn phù trận của Côn Luân, Tả Mạc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chẳng qua, tuy nó xuất thân từ Côn Luân nhưng chỉ là nhập môn ngọc giản cho nên chỉ có thể xếp ở vị trí thứ năm mươi sáu. Những người tham gia Thí Kiếm hội phần lớn là tu giả Ngưng Mạch kỳ, nhập môn ngọc giản không có tác dụng lớn với họ, huống chi lại còn là nhập môn phù trận. Nếu là nhập môn kiếm quyết, thì chắc số người thèm thuồng nó cũng nhiều.
Kiếm quyết Côn Luân…
Song lực hấp dẫn của ngọc giản này đối với Tả Mạc là không gì sánh nổi.
Vô Không kiếm môn không có ngọc giản hệ thống về phù trận, hắn học được đều là góp nhặt mỗi nơi một ít, nhiều lúc hắn có cảm giác rất đau đầu. Nếu có một ngọc giản như thế sẽ bớt được rất nhiều đường vòng.
Không hề nghĩ ngợi, hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, phải lấy cho được tấm ngọc giản này!
Nhưng khi hắn tỉnh táo lại liền không khỏi cẩn thận suy tính. Tấm ngọc giản này là phần thưởng của Thí Kiếm hội, mặc dù không có lực hấp dẫn quá lớn, các thí sinh dự thi cũng không nhìn chằm chằm vào nó, nhưng vô luận như nào, muốn đạt được phần thưởng thì đều phải qua hai vòng mới được.
Tưởng tượng đến đông đảo cao thủ Ngưng Mạch Kỳ, da đầu Tả Mạc lại run lên. Nhưng trơ mắt nhìn tấm ngọc giản này bay mất, hắn lại không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!
Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới hạ được quyết tâm, cứ liều mạng trước đã, mọi thứ tính sau!
Tấm nhập môn ngọc giản này làm thay đổi hoàn toàn thái độ của Tả Mạc đối với Thí Kiếm hội, hắn nghĩ cần phải chuẩn bị một chút.
Càng ngày càng nhiều người tới Đông Phù, đợt sơ loại Thí Kiếm hội đã kết thúc vào ngày hôm qua, năm ngày sau sẽ chính thức bắt đầu Đông Phù Thí Kiếm hội. Đông Phù cũng không bởi vì lượng tu giả chen đến quá đông mà trở nên hỗn loạn, có hơn mười vị cao thủ Kim Đan kỳ tọa trấn, khiến cho nơi này trở thành địa phương an toàn nhất cả Thiên Nguyệt giới.
“Ngài lấy một phần đi, danh sách thí sinh Thí Kiếm hội lần này đây, có nó trong tay, khỏi cần lo âu khi xem thi đấu!”.
“Những tư liệu độc nhất vô nhị về những thí sinh tham gia Thí Kiếm hội đây, thông qua vô số cao thủ bình luận, xếp hạng thí sinh đây! Độc nhất vô nhị! Tuyệt đối! Nó là người bạn thân thiết để ngươi đặt cửa đó!”.
…
Tả Mạc khi đi ra nghe được vài tiếng rao hàng, cũng nổi lên vài phần hứng thú. Đối với chiến bảng cũng không ngạc nhiên, hai ngày trước đã công bố rồi, nhưng mà cao thủ bảng có chút ý tứ nha. Đi chưa được hai bước, nghe được tiếng rao hàng, vẫn là thực lực bảng, có điều đây là một bản khác. Nghe đến có bốn năm loại cao thủ bảng nhưng giá cả lại phi thường ăn ý, đều là một viên tam phẩm tinh thạch.
Cho đến lúc này, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tất cả nhà cái đều mở cửa, không cần nói đến những kẻ máu mê cờ mạc, dân chúng bình thường cũng đổ một ít, đặt tý cho vui mà. Có cầu, tự nhiên có cung.
Tả Mạc đang định nghiên cứu đối thủ cho thật tốt liền mua lấy một bản.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên cao thủ bảng này xem ra cũng đáng tiền.
Xếp đầu là Cổ Dung Bình, đây là tuyển thủ chưa một lần thất bại, cơ hồ ở tất cả các loại cao thủ bảng đều đứng đầu, có thể nói điều này đã được mặc định rồi! Bắt đầu từ số hai, vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn có mấy người có tần suất xuất hiện trong hàng mười người đứng đầu tương đối cao.
Nhưng để cho Tả Mạc ngạc nhiên chính là trong mười người đứng đầu không có một ai là tuyển thủ bản địa. Duy chỉ có Du Bạch là được xếp vào, lý do đưa ra cũng vô cùng thống nhất: đồ đệ của Thiên Tùng Tử, có lợi thế sân nhà!
Tả Mạc không khỏi giận dữ!
Mấy cái bảng này là tên rác rưởi nào làm? Đại sư huynh cư nhiên đứng ở số hai mươi ba! Trong cảm nhận của hắn, đại sư huynh tuy vị tất đã đứng đệ nhất, nhưng nằm trong top mười là điều chắc chắn!
Đột nhiên, hắn nhớ đến chính mình, xếp hạng bao nhiêu đây?
Ánh mắt bắt đầu hạ xuống, không có, không có, vẫn không có…
Khi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái tên cuối cùng, rõ ràng là tên mình mà, lý do bên cạnh rất rõ ràng: là tu sĩ Trúc Cơ kỳ duy nhất tham gia Thí Kiếm hội. Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nổi giận đùng đùng! Hắn lập tức nhìn tới những cao thủ bảng khác, tên mình vẫn đứng cuối cùng, lý do vẫn như cũ, không chút khác biệt!:0 (122):
Không đúng, La Ly sư huynh rõ ràng là Trúc Cơ kỳ, tại sao nói mình là tuyển thủ duy nhất? Tả Mạc trong lòng tràn đầy không cam lòng, căm hận tìm vị trí La Ly sư huynh.
Ngưng Mạch kỳ!
Tả Mạc ngẩn cả người!
La Ly sư huynh lúc nào tiến đến Ngưng Mạch kỳ vậy? Đây là một cái bảng vứt đi, một đám nói bậy!
Tả Mạc quyết định bỏ mặc mấy cái cao thủ bảng này, hôm nay xuất môn, hắn đã xác định mục tiêu rõ ràng.
Thị trường tự do, Phó Kim nhìn thấy Tả Mạc, đầu tiên là sửng sốt, rồi cực kỳ nhiệt tình nói: “Mạc ca, người như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây vậy? Người không phải là muốn tham gia Thí Kiếm hội sao?” Trong cặp mắt tam giác kia không thể che dấu được ý cười.
Tả Mạc vừa thấy bộ dáng của Phó Kim, tức giận đùng đùng, nói đầy vẻ khó chịu: “Như thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?”.
“Không, không!”Phó Kim liên tục xua tay, lấy ngữ khí thập phần nịnh hót nói: “Mạc ca vừa xuất mã, cả Cổ Dung Bình cũng không phải đối thủ của ngài, ngài muốn đánh gãy một chân của hắn, hắn liền không dám gãy chân khác…”.
“Tốt lắm tốt lắm!” Mấy lời vỗ mông ngựa thô thiển này của Phó Kim thực sự rất chối tai. Cổ Dung Bình, một mình y đủ để thu thập mười người như mình. Hắn phất phất tay nói: “Chuẩn bị tốt không?”.
Phó Kim cười hắc hắc, lấy ra một kiện ngọc giản, để vào tay Tả Mạc nói: “Từ lúc tuyên bố đối thủ của ngài là ai, ta đã bắt đầu tìm tòi rồi! Đây là bản ghi chép vài tràng tỷ thí của Triều An, còn có một ít thu thập khác nữa”.
Trong lòng Tả Mạc khá cảm động, một kiện ngọc giản này chắc tiêu phí rất nhiều khí lực của Phó Kim. Triều An là đối thủ Tả Mạc sắp phải nghênh đón, lần trước Tả Mạc nhờ Phó Kim tìm kiếm hết thảy tư liệu về đối thủ của mình. Lý Anh Phượng sư tỷ tuy tốt thì tốt, nhưng đó là về khoản kinh doanh, về phương diện này sao bằng những địa đầu xà như Phó Kim được.
Tả Mạc liền đưa cho Phó Kim một cái gói to.
Phó Kim vừa cầm vào tay đã biết có bao nhiêu tinh thạch, nhưng hắn không chút cao hứng mà nhìn chăm chú vào Tả Mạc, ôn hòa hỏi: “Đây là ý tứ gì?”.
Tả Mạc lắc lắc đầu nói: “Không phải đưa cho ngươi, cho ngươi dùng để chuẩn bị. Ta còn trông cậy vào tư liệu của những đối thủ tiếp theo!”.
Sắc mặt của Phó Kim mới dần dần chuyển biến, hắc hắc cười nói: “Thật là tốt nha, ta cũng áp một khoản trên người ngươi, đừng để ta mất tiền nha!”.
“A, vậy thì cầu nguyện cho ta thắng đi!”Tả Mạc buông tay nói.
Đối thủ là tu giả Ngưng Mạch kỳ, thực lực song phương chênh lệch vô cùng lớn, kể cả Tả Mạc cũng không có bao nhiêu tin tưởng. Hắn chỉ muốn thử sức một lần, hắn thật sự không thể ngăn nổi sức hấp dẫn của tấm ngọc giản Côn Luân nhập môn phù trận. Là thí sinh tu vi kém nhất lần thí kiếm hội này, hắn không được xem trọng là đương nhiên, đây cũng là lý do trận đấu của hắn diễn ra đầu tiên.
Trận đầu thôi, nếu có dọa người thì cũng chả lớn! Trở về chắc chắn ăn quả đắng!
Tả Mạc vô số lần nguyền rủa kẻ an bài trình tự trận đấu.
Vô Không đường.
Biểu tình Diêm Nhạc có chút quái dị nói: “Tiểu Mạc không ngờ được xếp trận đầu”.
Bùi Nguyên Nhiên ha hả cười nói: “Chắc là Linh Anh phái giở trò, tiểu Mạc lần trước lấy hết mặt mũi của người ta, có thể hiểu được mà”.
Thi Phượng Dung giận dữ nói: “Hiểu được cái rắm ấy! Dám làm khó dễ đệ tử của ta, chán sống sao! Cô nãi nãi mới luyện chế được Thiên Hoa Bách Độc chướng còn chưa có chỗ thử đây…”.
Ba người còn lại nhất thời đau đầu vô cùng, lập tức vội vàng kéo Thi Phượng Dung lại, vừa giữ chặt vừa trấn an liên tục.
“Yên tâm, yên tâm. Tiểu Mạc tinh ranh như quỷ, sẽ không chịu thiệt thòi đâu” Bùi Nguyên Nhiên an ủi: “Huống chi, để hắn kiến thức một chút cũng có chỗ lợi. Còn chuyện mất mặt, mấy lão gia hỏa chúng ta quan tâm sao?”.
Diêm Nhạc ở bên cạnh cười ha ha, Thi Phượng Dung đầy tức giận ngồi xuống, ánh mắt Tân Nham không ngừng lóe lên hàn quang.
“Không ngờ La Ly nhanh như vậy đã tiến lên Ngưng Mạch kỳ, xem ra trận chiến với Tả Mạc cũng có lợi không nhỏ a” Diêm Nhạc nói.
“La Ly thiên phú không kém, chỉ là do duyên cớ tâm tình mới khó tiến bộ. Lần này thoát thai hoàn cốt, bổn môn lại thêm một đại tướng” Bùi Nguyên Nhiên vuốt vuốt cằm nói, nét vui sướng không thể giấu.
Thi Phượng Dung liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên cau mày nói: “Vi Thắng đâu?”.
|