Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 122: Đặt cược
Dịch: c0f7e3
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ thất canh
"Ngươi đổ mấy chiêu?"
"Ba chiêu đi. Trúc Cơ kỳ chống lại Ngưng Mạch kỳ, có thể chống đỡ ba chiêu, hết cỡ rồi."
"Ai, cũng không biết Vô Không kiếm môn nghĩ như thế nào lại phái một tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ để mất mặt xấu hổ cơ chứ."
"Cũng không hẳn, nghe nói hắn chủ tu luyện đan, chạy tới đây xem náo nhiệt thôi!"
Ba người Đào Xu Nhi cùng Yến Minh Tử, Hồ Sơn đang đi dạo trên đường phố Đông Phù. Bọn họ thích nhất là những nơi náo nhiệt, mà bây giờ ở Thiên Nguyệt giới có chỗ nào náo nhiệt hơn Đông Phù đây?
Hồ Sơn chà xát hai tay, vẻ mặt hưng phấn: "Quá tuyệt vời, đợi lâu như vậy, cuối cùng vòng sơ loại kia rốt cục cũng đánh xong ! Bây giờ mới chính thức thi đấu a!"
Đào Xu Nhi mắt đào mê ly nói: "Đúng vậy, Cổ Dung Bình thật là đẹp trai! Ta thấy cả Thiên Nguyệt giới cũng không có nam nhân nào xuất sắc được như hắn! Người ta rất thích!"
Hồ Sơn trong lòng thầm mắng Đào Xu Nhi mê trai, chợt nhiên để ý thấy Yến Minh Tử đang bình thường tựa hồ đột nhiên thất thần. "Lão Yến, suy nghĩ gì đó?"
Yến Minh Tử ngẩng đầu, hồi thần lại, lộ ra nụ cười khổ: "Nghĩ cách nào kiếm tinh thạch a!"
"Kiếm tinh thạch? Ngươi gần đây thiếu tinh thạch sao? Ta còn có chút đỉnh, nếu cần ta đem một ít cho ngươi." Hồ Sơn hào sảng nói. Bởi vì lúc trước ba người cộng đồng tác chiến nên sau này trở thành bạn bè.
Yến Minh Tử lắc đầu: "Ta vừa mua được một thanh phi kiếm mới, tinh thạch tiêu cũng gần hết. Không vội, chậm rãi kiếm, nếu không cách sẽ tới tìm ngươi."
"A, ngươi mua phi kiếm mới? Nhanh đem ra cho chúng ta nhìn xem." Đào Xu Nhi nhất thời cao hứng.
Yến Minh Tử lấy ra một thanh phi kiếm màu lam: "Kiếm tên Thâm Dương, tam phẩm."
Hồ Sơn nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu: "So ra còn kém với Trích Thủy kiếm trước kia của ngươi."
"Ngươi nói nhảm gì thế!" Yến Minh Tử lập tức trợn mắt tức giận, Hồ Sơn nói những lời này lại gợi lại chuyện thương tâm của ba người.
Đào Xu Nhi thấy thế, vội vàng chuyển hướng đề tài: "Nói mau, ngươi nghĩ đến biện pháp gì kiếm tinh thạch?" Trong ba người, Yến Minh Tử thực lực thường thường song lại am hiểu kinh doanh nhất.
Quả nhiên, đây mới là đề tài yêu thích của Yến Minh Tử, nhất thời hắn phấn chấn tinh thần: "Đương nhiên là Thí Kiếm hội !"
"Thí Kiếm hội? Làm như thế nào kiếm tinh thạch?" Hồ Sơn kỳ quái hỏi.
Yến Minh Tử kiên nhẫn giải thích: "Những sinh ý khác chúng ta đương nhiên làm không nổi, nhưng chỉ cần trên tay có chút tiền nhàn rỗi, đánh cược nhỏ một lần xem như cũng không tồi."
Hồ Sơn nghe vậy không còn hứng thú, khinh thường nói: "Ngươi nói mãi cuối cùng vẫn là đánh bạc, chả có giá trị gì cả."
Ngược lại, Đào Xu Nhi lại cảm thấy hứng thú: "Lão Yến đừng để ý đến hắn, cẩn thận nói xem."
Yến Minh Tử tinh thần càng hưng phấn nói: "Đánh bạc đương nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng mà lần Thí Kiếm hội này khác cùng những kiểu đánh bạc khác."
"Khác nhau như thế nào?"
"Lần thử kiếm hội này, cố nhiên có phần dựa vào vận khí, nhưng càng dựa vào so đấu thực lực nhiều hơn, trong đó tất nhiên sẽ có quy luật nhất định. Thực lực một người cao hay thấp trong thời gian ngắn không có quá nhiều thay đổi. Từ từ xem xét thêm pháp quyết khắc chế lẫn nhau, ưu khuyết của pháp bảo tuy rằng không thể phán đoán chính xác kết quả tỷ thí nhưng đại khái có thể đoán được hướng đi."
Hồ Sơn mỉm cười: "Vậy ngươi từ chỗ nào biết được thực lực mỗi người? Từ chỗ nào biết được pháp bảo của họ?"
Yến Minh Tử gật đầu: "Đây chính là vấn đề của mấu chốt. Thực lực rất khó phán đoán nhưng tuyển thủ ở vòng ngoài đã từng so đấu qua vài lần, cuối cùng cũng có thể có phán đoán đại khái. Về phần pháp bảo…." hắn ngạo nghễ nói: "…Phương diện này, ta đây có vài phần nhãn lực."
"Đúng là như thế. Lão Yến ngươi đánh giá pháp bảo đúng là chuẩn." Hồ Sơn đối với điểm ấy của Yến Minh Tử khá là bội phục.
"Hắc hắc." Yến Minh Tử đắc ý nói: "Đổ pháp này cũng có rất nhiều loại. Tỷ như trận chiến đầu tiên gây ồn ào nhất, Tả Mạc đấu với Triều An."
"Cái này có gì phải so sánh, đương nhiên là Triều An thắng!" Hồ Sơn không cho là đúng nói: "Lột da cương thi tuy rất lợi hại, nhưng với tu vi bây giờ tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được cao thủ Ngưng Mạch kỳ!"
"Đúng vậy!" Yến Minh Tử đồng ý, nhưng lại chuyển đề tài: "Nhưng hiện tại lưu truyền rộng rãi nhất cũng là đánh cược trận này. Mọi người cược, Tả Mạc có thể chịu được mấy chiêu của Triều An."
"Như vậy cũng được sao?" Hồ Sơn trợn mắt há hốc mồm.
"Hắc, trong ba chiêu đầu tỷ lệ cược vẫn còn tương đối bình thường. Vượt qua ba chiêu tỷ lệ bắt đầu tăng vọt." Yến Minh Tử nói.
"Chẳng lẽ ngươi định cược trận này?" Hồ Sơn hỏi.
"Ngô, ta cược bảy chiêu." Yến Minh Tử đắc ý nói: "Tỷ lệ một ăn sáu mươi."
"Ngươi nghĩ thấy hắn có thể ngăn cản Triều An bảy chiêu?" Hồ Sơn tỏ vẻ giật mình: "Triều An không phải là tiểu nhân vật gì, hắn là đệ tử trẻ tuổi lợi hại nhất Triều gia bảo. Ngươi đối với lột da cương thi cũng quá mức tin tưởng đi!"
Yến Minh Tử trầm ngâm: "Ngươi nghĩ Triều An so với Thường Hoành sư huynh như thế nào?"
"Đương nhiên không bằng!" Hồ Sơn không cần nghĩ ngợi, không chút do dự đáp: "Thường Hoành sư huynh rõ ràng lợi hại hơn! Trước kia hắn mới Trúc Cơ kỳ đã từng đả bại Ngưng Mạch kỳ."
"A!" Yến Minh Tử đối với câu này hơi giật mình: "Làm sao ta không biết tin tức này?"
Hồ Sơn theo bản năng hạ giọng: "Tin tức này người biết đến không nhiều lắm. Chuôi Huyết Chu kiếm kia của sư huynh chính là giết người đoạt bảo! Cho nên mới bị chưởng môn hạ lệnh bế quan diện bích.
Vẻ mặt hai người kia nhất thời kinh sợ hãi hùng.
"Xem ra tinh thạch này của ta đổ là đáng a." Yến Minh Tử đầu tiên lnà nghĩ đến tinh thạch của chính mình, hắn cười nói: "Vốn đổ cục này căn bản không náo nhiệt như vậy, chủ yếu là do Triều An bị người ta chỉ tên thách thức, đối phương đã xuất ra một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương đổ Tả Mạc có thể chống được mười chiêu, lúc này mới khiến cho đổ cục thêm hấp dẫn."
"Nguyệt Hoa Lưu Thương..." Vẻ mặt Hồ Sơn dại ra, lẩm bẩm nói: "Đúng là phá gia mà ..."
Đào Xu Nhi đến giờ vẫn không mở miệng đột nhiên hỏi: "Đổ Tả Mạc thắng tỷ lệ ăn là bao nhiêu?"
Yến Minh Tử rùng mình: "Hình như là một ăn ba trăm." Hắn giật mình nhìn Đào Xu Nhi : "Chẳng lẽ ngươi đặt hắn thắng? Việc này tuyệt đối không thể!"
"Vì cái gì không thể?" Đào Xu Nhi thản nhiên nói: "Dù sao ta chỉ đặt vài viên tinh thạch, cho dù là đặt chơi. Một khi Thường Hoành sư huynh ở Trúc Cơ kỳ có thể đả bại..."
Nàng đang quàng quạc nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt ngưng trệ. Hai người kia đợi nửa ngày mà không thấy nàng nói tiếp, đang cảm thấy kỳ quái, chợt thấy mặt nàng cứng lại, ánh mắt như dại ra, hai người liền thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, lập tức toàn thân cứng đờ.
Một người đang đi về phía bọn họ.
------------------------------------------------------------------------------
Lý Anh Phượng nhìn thứ tự thi đấu của sư đệ, lắc đầu. Sư đệ bị xếp ở trận đầu vốn cũng không có gì, dù sao nàng cảm thấy chưởng môn cũng chỉ là muốn cho sư đệ tham gia lấy chút lịch lãm. Lại nghĩ đến chuyện đánh cược sư đệ chống đỡ được mấy chiêu đang trở nên ồn ào khắp nơi.
Một tên gia hỏa không biết từ đâu vứt ra trước mặt mọi người một lọ Nguyệt Hoa Lưu Thương, cược sư đệ chống đỡ Triều An được mười chiêu, nhất thời rước lấy một trận xôn xao. Vốn mọi người đối với trận tỷ thí này không có quá nhiều hứng thú, song bây giờ trận tỷ thí này lại trở thành đổ cục được nhiều người quan tâm nhất.
Thế này không phải đặt sư đệ nướng trên lửa sao?
Mấy ngày nay sư đệ luôn một mực ở trong tiểu viện chẳng biết làm chuyện gì? Trong lòng nàng lo lắng vô cùng, sư đệ còn không nhân cơ hội này luyện kiếm nhiều hơn, lâm trận mới mài gươm, không mau không được a! Trong suốt thời gian này, nàng chưa từng gặp qua hắn luyện kiếm.
Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào một mớ loạn thất bát tao các loại phù trận cấp thấp là có thể thủ thắng? Sư đệ học phù trận, nàng đương nhiên không phản đối, nhưng tác dụng chủ yếu của phù trận là ở luyện đan, luyện khí, đối với chiến đấu có ích lợi không lớn.
Đến lúc này rồi còn phù trận cái gì nữa!
-------------------------------------------------------------------
Vi Thắng đạp Liệt Hồng kiếm, giống một đạo hồng quang tiến vào Đông Phù. Hắn vừa trở về Vô Không sơn một chuyến, hướng chưởng môn bẩm báo về chuyện nam tử áo trắng, sau đó liền bay tới Đông Phù. Tả Mạc bị xếp ngay ở trận đầu, nếu tới muộn không khéo bỏ lỡ mất trường tỷ thí của sư đệ.
Vừa vào Đông Phù, thấy dòng người trên đường đang rộn ràng nhốn nháo khiến Vi Thắng hơi ngạc nhiên.
Khác với Tả Mạc, hứng thú của hắn đối với Thí Kiếm hội rất lớn. Có thể luận bàn thi đấu cùng cao thủ khắp nơi, cơ hội thế này chính là ngàn năm một thuở, vừa nghĩ đến đó hắn lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dạt dào.
Đột nhiên hắn nghĩ đến sư đệ Tả Mạc, bất giác mỉm cười, lấy tính tình lười nhác của sư đệ, đối với Thí Kiếm hội khẳng định không chút hứng thú. Nghĩ tới sư đệ vốn không muốn tham gia lại phải nhận đủ các kiểu mệnh lệnh của chưởng môn, thật là thú vị.
Sư đệ có thiên phú xuất sắc chỉ tiếc là đối với tu kiếm hứng thú không lớn, nếu lần này có thể bức bách hắn cũng không phải là chuyện xấu gì.
Vi Thắng là một kiếm tu cực kỳ thuần túy. Lúc đầu Tả Mạc chuyên chú với Linh Thực phu, hắn còn chưa có cảm giác, đến khi Tả Mạc biểu hiện ra thiên phú tu kiếm lại vẫn trầm mê với những thứ khác, Vi Thắng cảm thấy thật là đáng tiếc.
Đột nhiên, hắn nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng nói chuyện.
"Ngươi đổ mấy chiêu?"
"Ba chiêu đi. Trúc Cơ kỳ chống lại Ngưng Mạch kỳ, có thể chống đỡ ba chiêu, hết cỡ rồi."
"Ai, cũng không biết Vô Không kiếm môn nghĩ như thế nào lại phái một tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ để mất mặt xấu hổ cơ chứ."
"Cũng không hẳn, nghe nói hắn chủ tu luyện đan, chạy tới đây xem náo nhiệt thôi!"
Một bên có người không phục nói: "Ai mất mặt xấu hổ còn chưa biết đâu. Nguyệt Hoa Lưu Thương, ai có? Người có thể có Nguyệt Hoa Lưu Thương chắc hẳn là người có nhãn lực? Ta xem ra, Tả Mạc này khẳng định là có vài phần bản lãnh thật sự!"
"Bản lãnh thật sự? Ặc! Cho dù có bản lãnh thật sự, cũng là Trúc Cơ kỳ!"
...
Sắc mặt Vi Thắng rất khó coi, cố nén xúc động muốn đánh cho mấy gia hỏa kia một trận. Bên đường, hắn nghe được rất nhiều cuộc trò chuyện kiều này.
Hắn bước đi như sao xẹt đến một cửa sòng bạc. "Ai, vị đại gia này, muốn hay không đến thử xem một chút vận may? Đổ cục nhiệt náo nhất Đông Phù hiện nay, có mấy loại đổ, phi thường thú vị..."
Vi thắng vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên truyền đến một thanh âm bên cạnh. "Đem tinh thạch trên người các ngươi lấy hết ra đi."
Đánh cướp? Vi thắng sửng sốt, không khỏi quay sang.
Nói chuyện chính là một vị hán tử mặt tròn, trước mặt hắn đứng hai nam một nữ. Hai nam một nữ này tựa hồ rất sợ hãi hán tử mặt tròn, ở trước mặt hắn khúm núm. Hán tử mặt tròn vừa mở miệng, ba người vội vàng đem tinh thạch trên người toàn bộ lấy ra.
"Ta cược Tả Mạc thắng." Hán tử mặt tròn nói ngắn gọn rõ ràng.
Yến Minh Tử thật sự nhịn không được: " Thường sư huynh, Tả Mạc này ..."
"H ả?" Hán tử mặt tròn liếc mắt nhìn Yến Minh Tử, trong lòng Yến Minh Tử run lên, lời nói đến miệng nhất thời rụt trở về. Hồ Sơn cùng Đào Xu Nhi ở một bên thành thành thật thật đứng cúi đầu, trong lòng cả hai đối với hành động dại dột của Yến Minh Tử chửi ầm lên. “Lão Yến nhà ngươi, hỗn trướng, ngươi không muốn sống cũng được! Nhưng cũng đừng lôi chúng ta theo a...”
Vi Thắng hơi ngạc nhiên khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua hán tử mặt tròn, lần đầu tiên hắn nghe được có người đổ sư đệ thắng. Hắn chú ý tới quần áo ba người trước mặt hán tử mặt tròn đều có dấu hiệu Linh Anh phái, không phải nói Linh Anh phái cùng sư đệ có cừu oán gì đó sao?
Thường sư huynh... À! Vi Thắng đã hơi hơi hiểu được.
Tên người hầu đứng trước cửa nhìn bốn người giống như kẻ ngốc, lại nhìn tinh thạch trên tay Yến Minh Tử, hắn không khỏi chảy cả nước miếng. Trong lòng mắng to, mấy kẻ này thật sự là kẻ phá gia mà, số tinh thạch kia đem cho ta có phải tốt hơn không! Sao lại đem quăng xuống nước như vậy chứ.
Đương nhiên, trên mặt hắn không lộ mảy may, ngược lại lập tức phỉnh nịnh: "Ánh mắt tiên sinh quả nhiên độc đáo!" Nhưng lại chần chờ hỏi lại: "Toàn bộ đặt Tả Mạc thắng?"
"Đặt." Ngữ khí hán tử mặt tròn chắc nịch.
Cầm phiếu cược, hán tử mặt tròn xoay người rời đi, ba người Yến Minh Tử liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành ủ rũ theo sau.
"Thật sự là phá gia!" Hán tử mặt tròn vừa đi, tên người hầu hướng Vi Thắng lải nhải tuôn một tràng như hồng thủy vỡ đê: "Người nhìn xem, những người này không phải đầu đất sao? Đổ bàn mở đến bây giờ, còn chưa từng có ai nhận đặt Tả Mạc thắng! Quả thực không coi tinh thạch ra gì, ngài nói xem, Trúc Cơ kỳ đả bại Ngưng Mạch kỳ, có chuyện khôi hài như vậy sao? Phá gia, quá là phá gia ..." Hắn rung đùi đắc ý, nước miếng văng tứ tung.
"Năm mươi viên tam phẩm tinh thạch." Vi thắng cười cười, đưa tinh thạch ra.
"Được rồi, ngài đặt mấy chiêu? Ngươi nhìn xem, đây là các tỷ lệ….."
"Đặt Tả Mạc thắng." Vi thắng mỉm cười như cũ.
Tên người hầu ngây ra như phỗng.
|