Lại bước trên con đường Tinh Thần Lâm Ấm, Chu Duy Thanh càng nghĩ càng giận. Mặc dù là suýt chết, rồi ơn trời lại sống dậy nhưng ấn tượng của hắn với vị hôn thê kia đã tụt dốc không phanh. Nếu không đụng đến khỏa quỷ dị hắc châu kia, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn đã rớt lại nơi "đầy kỷ niệm" kia.
"Đế Phù Nhã, ngươi chờ, một ngày nào đó lão tử sẽ làm ngươi hối hận." Chu Duy Thanh hung hăng nói, hắn chưa bao giờ hận một người đến vậy. Cho dù là những kẻ cười nhạo hắn, ở ngoài mặt cũng chưa bao giờ dám làm gì hắn. Lần này, Đế Phù Nhã chỉ vì một cái hiểu lầm mà hạ thủ tàn nhẫn, Chu Duy Thanh lại là kẻ "thù dai".
Mắt thấy đã sắp đến Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh cũng dần bình tĩnh lại, trên người hắn chỉ còn một cái áo khoác, bên trong "trống rỗng", may mắn thay bên trong áo khoác còn có mấy chục kim tệ. Phụ thân hắn quản giáo rất nghiêm, tiền tiêu vặt ít đến đáng thương.
"Về nhà?" Chu Duy Thanh dừng chân lại, trong mắt toát ra vẻ suy tư. "Không được, tuyệt không thể về nhà lúc này. Đế Phù Nhã trở về khẳng định sẽ khóc lóc kể lể với phụ hoàng của nàng là ta nhìn lén nàng tắm rửa, chuyện này nếu rơi vào tai lão nhân, vậy thì không phải dễ giải quyết rồi, không chết cũng sợ bị lột da." Vừa nghĩ đến uy nghiêm của phụ thân, Chu Duy Thanh không khỏi rùng mình một cái. từ nhỏ đến lớn hắn bị đánh nhiều lắm, hơi chút nghịch ngợm là bị đánh ngay. Lần này lại là nhìn lén công chúa tắm rửa, cái đấy nói như thế nào cũng khó có thể rửa sạch, vì sự an toàn của mình, không thể cứ như vậy mà đi về được.
Nhưng mà không quay về thì làm sao giờ? Chu Duy Thanh khó nghĩ, trên người chỉ có mười mấy kim tệ, tuy dáng hắn cao to nhưng thực tế cũng chỉ là một đứa nhỏ mười ba tuổi thôi, lại không có "nhất nghệ tinh", cho dù là trốn nhà đi chỉ sợ không kiên trì được vài ngày. Cũng không thể chết bờ chết bụi ở ngoài nha.
Trong nhất thời Chu Duy Thanh cũng không khỏi sầu khổ, lòng vạn phần không muốn nhưng không thể không bước tiếp về phía cửa thành Thiên Cung Thành được.
"Di, phía trước sao lại nhiều người như vậy?" Mắt thấy cửa thành đã ở trước mắt, Chu Duy Thanh đột nhiên phát hiện một bên cửa thành tụ tập rất nhiều người, tối thiểu cũng gần trăm, chung quanh còn có binh lính thủ vệ.
Đang làm gì đấy? Lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn bước nhanh về phía trước, may sao đám người cũng không phải đông lắm, hắn đẩy ra vài người, bước về phía trước.
Đằng trước là một loạt dãy bàn dài, chung quanh còn có một bãi đất trống, có không ít người tụ tập bên kia. Trên dãy bàn có một tờ giấy to màu vàng, bên trên viết bốn chữ "Trưng Binh Khải Kỳ", bên dưới viết: vì bảo vệ biên cương của đế quốc, Thiên Cung Thành trưng binh ba nghìn, phạm vi: Nam tính, thân thể khỏe mạnh không tàn tật, tuổi từ 16-26, lực lượng lớn, người có Thiên Lực cấp bậc được ưu tiên. Có quốc mới có gia, vì nước vì nhà, tòng quân bảo vệ quốc gia mới là bản sắc nam nhi.
Thiên Lực cấp bậc ở đây kỳ thật chỉ một bậc, hai bậc giả mà thôi. Nếu Thiên Lực có thể tu luyện tới Thiên Tinh Lực cấp thứ ba, bản mạng châu đã thức tỉnh, vậy thì cũng không cần tòng quân, trực tiếp tiền vào quân sự giáo viện hoặc Ngự Châu Sư học viện để đào tạo chuyên sâu, tiền đồ vô lượng.
Nói như vậy, bản mạng châu của Ngự Châu Sư lúc mười sáu tuổi còn chưa thức tỉnh, chỉ sợ tu luyện Thiên Lực cả đời cũng không đến được cấp thứ ba, bản mạng châu cũng vĩnh viễn "chìm trong tiếc nuối". Mà ở đây chiêu mộ hiển nhiên cũng chỉ chiêu mộ những người "tầm thường" mà thôi.
Chiêu binh? Nhìn thấy cái gợi ý này, trong lòng Chu Duy Thanh không khỏi động tâm, đúng vậy! Nếu mình đi lính không phải không cần về sao? Có cơm ăn lại còn có quân lương nữa, nói không chừng trong quân lại có thể vang danh, đỡ lão nhân luôn nói mình là phế vật. Ha ha, thật sự là trời giúp ta mà.
Tiểu tử này dù sao đi nữa tuổi cũng còn nhỏ, nhất thời hứng khởi, căn bản không lo tham gia quân ngũ có ăn gian khổ hay không. Tuổi này của hắn đúng là thời điểm dễ xúc động nhất, huống chi mỗi ngày đều bị gọi là phế vật, cha lại nghiêm khắc như vậy, sớm đã muốn "đi bụi".
Trong lòng đã quyết, Chu Duy Thanh chen lấn lên trước, hướng về một gã lão binh phụ trách chiêu mộ hỏi: "Đại ca, ta muốn báo danh, ta muốn báo danh."
Lúc này tuy vây xem trên trăm, nhưng số lượng báo danh tòng quân cũng không nhiều, Thiên Cung Thành là thủ đô của Thiên Cung Đế Quốc. Ở trong này, bình dân ở đây so với nơi khác giàu hơn nhiều, mà Thiên Cung Đế Quốc vốn là tiểu quốc, mâu thuẫn quân sự không ngừng, thường xuyên có xung đột. Bởi vậy tham gia quân ngũ cũng không phải là chuyện an toàn gì, chỉ cần không phải thực hết cách, dân chúng Thiên Cung Thành cũng không ai cho con mình đi lính, càng không nói đến con nhà quyền quý.
Phụ trách chiêu binh đều là lão binh, hơn nữa tối thiểu cũng là cấp bậc tiểu đội trưởng, có hai mươi lão binh làm công tác này, vị mà Chu Duy Thanh đang đối mặt, nhìn qua có vẻ hơn ba mươi tuổi, mặc dù hắn ngồi ở đằng xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người cao to của hắn, mặt hắn lại mang vẻ lười biếng. Ai ở lâu trong quốc đội đều có thể nhận ra vị này điển hình là một lão binh đầy kinh nghiệm.
"Tiểu tử, ngươi muốn làm lính?" Đột nhiên có người báo danh làm vị tiểu đội trường này cảm thấy hưng phấn, dù sao bọn họ ngồi ở đây có đến 20 người, mà tiểu tử này lại chọn nơi hắn để báo danh làm hắn rất có mặt mũi.
"Đúng vậy! Ta muốn tham gia quân ngũ." Chu Duy Thanh khẳng định nói. Nhìn một đám tiểu đội trưởng mặc áo giáp ngồi đằng kia, dáng vẻ uy phong lẫm lẫm càng làm hắn kiên định thêm ý muốn tòng quân.
Vị tiểu đội trưởng này gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngươi muốn tham gia binh chủng gì?"
"A?" Tuy cha hắn là "trùm no.1" trong quân đội Thiên Cung Đế Quốc, nhưng hắn đối với quân sự lại dốt đặc cán mai, yếu yếu hỏi: "Có khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có, binh lính bình thường, đãi ngộ tuy giống nhau, nhưng binh chủng khác nhau sẽ có các hạng mục thí nghiệm khác nhau. Tỷ như "khinh trang bộ binh" ( giáp nhẹ - DG ), thí nghiệm đầu tiên là sự chịu đựng. Trên chiến trường, binh chủng này vĩnh viễn là những kẻ "bận rộn" nhất, chạy tới chạy lui khắp nơi. Cho nên sự chịu đựng rất quan trọng, chịu đựng càng tốt mới có khả năng sống sót càng cao, đúng không? Mà phần lớn các loại binh chủng cũng đều theo khinh trang bộ binh phát triển lên. Vừa gia nhập quân đội, tuyệt đại đa số mọi người đều bắt đầu tự bộ binh. Đương nhiên cũng có một ít các loại sơ cấp binh chủng khác, tỷ như quân nhu binh, lương thảo binh, hỏa đầu quân ( đầu bếp - DG ) linh tinh. Bất quá mấy loại này đều là kém tiền đồ nhất, vĩnh viễn cũng không thành danh." Vừa nói, vị lão binh này vừa bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
Vừa nghe đến mấy chữ "sống sót" "chiến trường"... Chu Duy Thanh nhiệt tình giảm rất nhiều, đúng vậy! Tham gia quân ngũ thì phải lên chiến trường, mình lại không có cái bổn sự gì, nếu lên chiến trường trở thành vật hy sinh, vậy Ngưu Suất công tử ta cũng không đáng mấy đồng a!
"Ách, quan quân đại ca, này..., hay để ta nghĩ lại một chút đi?" Sợ chết là thiên tính của người, huống chi bên ngoài Chu Duy Thanh nhìn như 16,17 tuổi, nhưng thực tế hắn mới 13 mà thôi.