Vô Không đường.
“Các ngươi thấy thế nào?” Bùi Nguyên Nhiên mở miệng hỏi những người khác.
Thi Phương Dung lên tiếng đầu tiên: "Băng Ly kiếm quyết ngoại trừ nhị sư huynh thì không còn người nào khác biết, lúc trước cũng chưa từng được giải phong. Lấy tu vi của Tả Mạc, cho dù là tìm được cũng nhìn không được” Nàng đưa ra lời giải thích cho Tả Mạc, ý bảo vệ hắn biểu lộ rõ ràng.
Bùi Nguyên Nhiên cười nói: "Sư muộn không cần căng thẳng, Băng Ly kiếm quyết này cũng không phải nghĩ muốn học trộm là có thể học trộm được. Chỉ là tiểu tử kia có vẻ không thành thật, nên mới dọa hắn một chút thôi”
Tân Nham đột nhiên nói: "Đáng tiếc”
Diêm Nhạc bất giác vội vàng hỏi lại: "Tại sao lại đáng tiếc?” Ánh mắt hai người còn lại cũng nhất thời nhìn về phía Tân Nham
“Kiếm ý của hắn là tự ngộ, đã có hình thức triều tịch ban đầu. Nếu như chiếu vào kiếm ý này rồi tiếp tục khổ tu, tất không khó để có thể hóa rồng. Chỉ tiếc hắn lại dung hợp với Ly Thủy kiếm ý, nhìn như biến hóa hơn nhưng thực tế lại làm cho kiếm ý pha tạp”
Tân Nham hiếm khi nói nhiều lời như vậy. Sắc mặt ba người nhất thời đại biến.
“Ý của sư đệ là Tả Mạc đang luyện phế đi?”
Ngày thường hỉ nộ bất hình vu sắc( tức là vui buồn không hiện ra trên mặt ấy). Bùi Nguyên Nhiên hỏi lời này lúc sắc mặt kém vô cùng. Kỳ thật hắn cũng biết lời này không cần phải hỏi, bọn họ đều là kiếm tu, đều hiểu được rằng kiếm ý một khi bị pha tạp sẽ biến thành kết quả như thế nào.
Tân Nham không nói gì, nhưng ba người ai cũng quen thuộc hắn nên cũng hiểu được, tất cả đều chìm vào im lặng.
Bốn người tâm tình xấu vô cùng. Nếu như không biết được thiên phú của Tả Mạc thì thôi, nhưng hiện tại thấy được thiên phú kinh người như thế, đối với Băng Ly kiếm quyết lại có thể tự ngộ, bốn người bọn họ đều chú trọng việc truyền thừa môn phái nên đây không nghi ngờ gì là đả kích thật lớn.
Bùi Nguyên Nhiên ảm đạm nói: “Đây đều là sai lầm của ta, ngày thường rất ít khi để ý tới hắn.”
Những người khác trong lòng cũng không khá hơn là mấy. Đặc biệt là Thi Phượng Dung, nàng vừa rồi còn vì thiên phú của Tả Mạc mà cao hứng, trong nháy mắt lại biết được Băng Ly kiếm quyết của hắn khó phát triển.
“Sư huynh, thật sự không có biện pháp gì sao?” Nàng cắn môi, nhìn Tân Nham
“Trừ phi hắn có thể đem kiếm ý lại luyện hóa lần nữa, làm cho tinh thuần. Tức là tìm được tân kiếm ý, không phải là Ly thủy kiếm ý, cũng không phải là Băng Ly kiếm ý, nên đi như thế nào, chúng ta không có biện pháp chỉ đạo hắn.” Tân Nham trầm ngâm nói
Vô Không đường lại chìm vào tĩnh lặng. Mọi người thất vọng tự trách mình hết sức, Tân Nham đột nhiên mở miệng:
“Hắn một khi đã có thể tự ngộ Băng Ly kiếm ý chứng tỏ thiên phú rất mạnh, luyện hóa kiếm ý trở lại cũng không phải là không có khả năng”
Thi Phượng Dung thần tình đang thất vọng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng sáng lên: "Sư huynh, nhưng có biện pháp nào không?"
Tinh thần Bùi Nguyên Nhiên cùng Diêm Nhạc đều rung lên, bọn họ biết, Tân Nham bình thường ít nói, nhưng một khi chủ động nói chuyện thì chắc chắn là có biện pháp nào đó. Ánh mắt hai người nhất thời đều hướng Tân Nham nhìn lại, chờ đợi.
“Chỉ cần hiểu biết của hắn đối với kiếm quyết ngày càng tinh thâm hơn, lấy thiên phú cuả hắn, luyện hóa kiếm ý là không khó. Chỉ có điều, khó khăn chính là…”
“Chính là cái gì? Diêm Nhạc thật sự không nhịn được, gấp giọng hỏi
“ Chính là hắn tựa hồ đối với tu kiếm không có hứng thú” Tân Nham trầm ngâm nói.
Ba người nhất thời hiểu ra, bọn họ chỉ một mực quan tâm tới thiên phú của Tả Mạc mà xem nhẹ vấn đề tối trọng yếu này. Thiên phú Tả Mạc tuy kiệt xuất nhưng vấn đề chính là ham muốn duy nhất của hắn chính là kiếm tinh thạch, cho nên tu kiếm…Hắn có khi nào coi tu kiếm là mục đích chính đâu.
Trời ạ. Một kẻ vô tâm, không có lòng dạ tu kiếm tại sao lại có thiên phú mà kẻ khác phải hâm mộ đến đỏ cả mắt thế kia?
Lời nói của Tân Nham khiến cho cả ba người ngẩn ra. Tả Mạc nếu không muốn tu kiếm thì bọn họ ngồi đây chỉ thuần túy là lo hão thôi.
Bốn người đều là kiếm tu, biết rõ tu kiếm không dễ, càng tới chỗ tinh thâm thì ngoại trừ gian nan còn có nguy hiểm. Nếu định lực và ý chí của bản thân không đủ, căn bản sẽ không có được thành tựu. Nói cách khác, nếu như bản thân Tả Mạc không nghĩ tới tu kiếm, thì bọn họ có bức bách cũng vô dụng.
Ba người không khỏi nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tả Mạc: "Bị tinh thạch đập chết…"
Bùi Nguyên Nhiên càng nghĩ càng đau đầu.
Vấn đề thiếu niên a…
Đương nhiên Tả Mạc không biết mấy người chưởng môn đang đau đầu vì hắn , ngâm mình trong dược thủy hắn chỉ cảm thấy sung sướng vì thoát qua một kiếp.
Hơn nữa, ma văn trên người hắn cũng không bị mấy người chưởng môn chú ý, điều này khiến cho hắn thấy rất ngạc nhiên và may mắn.Khi hắn kiểm tra ma văn trên người mới kinh ngạc phát hiện, chẳng biết khi nào, ma văn đã chìm dưới làn da.
Hoàn hảo hoàn hảo…
Ma văn chìm dưới làn da đang tham lam hấp thu dược lực , nhanh chóng tu bổ cho thân thể của Tả Mạc. Hiện giờ hắn phát hiện rất nhiều chỗ tốt của ma văn, nó có thể hấp thu linh lực dược lực rất nhanh, có thể không ngừng cường hóa thân thể. Kim Cương vi ngôn có tiến cảnh nhanh chóng như vậy cũng là nhờ tác động của ma văn.
Liên tiếp ngâm trong dược thủy vài ngày, Tả Mạc phát hiện, trận chiến vừa rồi khiến cho đãi ngộ của môn phái đối với hắn tăng lên rất nhiều.
Như dược thủy này, hiện giờ hắn đã có chút thành tựu trên phương diện luyện đan nên có thể nhận ra đại khái thành phần của dược thủy, trong đó có rất nhiều loại đều là linh dược vô cùng trân quý.
Trong đầu hắn bắt đầu liên tưởng tới giá trị của dược thủy này, nếu như đổi thành tinh thạch, giá cả của dược thủy ...ặc, quá lớn đi. Con số vừa nhẩm ra dọa hắn nhảy dựng lên.
Điều này không giống với phong cách của bổn môn a. Trong lòng Tả Mạc lẩm bẩm. Nhưng rất nhanh hắn liền ném vấn đề này sang một bên, bởi hắn nhớ tới tinh thạch. Lần này hắn hung hăng đổ một ván, ba trăm viên tam phẩm tinh thạch đối với hắn là một số lượng không nhỏ, hắn dám đưa ra như thế không phải đối với có đủ tin tưởng với bản thân, mà là nghĩ trước khi tên Bồ yêu kia tỉnh lại, làm cho chỗ tinh thạch này lớn lên chút. Nếu như Bồ yêu tỉnh lại, dù có cả đống tinh thạch thì hắn cũng không có phúc mà hưởng.
Đặt cho Tả Mạc giành thắng lợi thì tỉ lệ ăn là đặt một ăn ba trăm, hắn đặt hẳn ba trăm viên tam phẩm tinh thạch, nói cách khác hắn sẽ thu được chín vạn viên tam phẩm tinh thạch.
Má ơi...Nghĩ tới vô số tinh thạch mà mình thu được khiến cho đầu óc hắn cũng quay cuồng. Chín vạn viên tam phẩm tinh thạch đấy...Tức là tương đương với một trăm tám mươi viên tứ phẩm tinh thạch. Trời ạ.
Đây là khoản tiền lớn đến mức nào a...
Trước giờ trong đầu hắn chưa bao giờ có định nghĩa về một con số lớn như thế kia.
Nghe nói, Lý Anh Phượng vì để thu được lượng tinh thạch này về đã năn nỉ đại sư huynh hộ tống trong suốt cả hành trình. Có điều cũng may khi trước Tả Mạc đã dặn nàng khi đặt cửa thì phân tán ra, đặt mỗi nhà cái một ít, cho nên thu được lượng lớn như vậy cũng không bị ai đó chú ý.
Ngược lại khi Vi Thắng sư huynh đặt chân vào sòng bạc kia, tên người làm khi thấy Vi Thắng sư huynh, sắc mặt hắn cực kỳ quái dị.
Lúc Lý Anh Phượng giao tinh thạch cho Tả Mạc, tay cũng không nén nổi run rẩy.
Cái gì mà Côn Luân nhập môn ngọc giản, lúc này hoàn toàn bị Tả Mạc vứt ra sau đầu. Một trăm tám mươi viên tứ phẩm tinh thạch thì có gì mà không mua được cơ chứ? Tay cầm một lượng tinh thạch lớn như vậy, hắn hoàn toàn không cần phải đi liều sống liều chết nữa. Không phải chỉ là Côn Luân nhập môn ngọc giản thôi sao? Chỉ cần chú ý tới ai là người chọn ngọc giản này rồi mua lại từ trên tay đối phương thôi mà. Một trăm tám mươi viên tứ phẩm tinh thạch, đừng nói là Côn Luân nhập môn ngọc giản, Tả Mạc nghĩ cho dù là Côn Luân tứ phẩm pháp quyết bình thường cũng có thể mua được ấy chứ.
Buôn bán lớn, có lời lớn nha.
Chưa từng được giàu có như thế này bao giờ, lúc này hắn nghiễm nhiên trở thành đại gia mới nổi, chỉ hận không thể lập tức tới Đông Phù mà điên cuồng mua sắm. Tay cầm khoản lớn như thế, có thể quét ngang tất cả các cửa hiệu pháp bảo, tài liệu ở Đông phù không chừng. Cùng hắn kiếm được nhiều tinh thạch như vậy còn có cả các sòng bạc, bọn họ hiện tại hận mỗi ngày không thể nhiều hơn vài trận tỷ thí vậy.
Trong Vô Không đường lúc này, không khí vô cùng ảm đạm.
“Xong rồi.” Diêm Nhạc vẻ mặt bất đắc dĩ nói. "Tiểu tử này hiện tại buôn bán có lời như thế, thu được một lượng tinh thạch khổng lồ như vậy, đừng nói là tu kiếm, ta chỉ sợ lúc này trong đầu hắn không biết bắt đầu có ý tưởng ngồi ăn chờ chết hay không.”
“Hay là.. Chúng ta trực tiếp tịch thu tinh thạch trên tay hắn?” Thi Phượng Dung oán hận nói. Nàng đối với Tả Mạc lúc này có thể nói là giận đến tím ruột tím gan.
“ Không ổn” Bùi Nguyên Nhiên lắc đầu, “Đây là thứ hắn tự kiếm được, nếu chúng ta tịch thu thì có khác gì đạo tặc đâu? Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bức hắn rời đi sang môn phái khác thôi.”
Ba người nhất thời cả kinh.
Quả thật, với thiên phú của Tả Mạc thì dù có tới nơi nào cũng đều có môn phái giành giật. Chưa nói những thứ khác, nếu như làm quá phận, bức Tả Mạc rời đi, thì ngay cả cường giả mấy ngày nay luôn lưu tới giao hảo cùng Vô Không kiếm môn như Thiên Tùng tử cũng sẽ không bỏ qua.
“Thế phải làm như thế nào đây?” Thi Phượng Dung vẻ mặt u ám. Lúc trước bọn họ còn bàn tính, một khi Tả Mạc đã tham tài như thế, không bằng lấy lợi để dụ. Nhưng giờ hắn lại đột nhiên thu hoạch được một khoản lớn như thế, đống tinh thạch đó cũng đủ để cho mấy người Bùi Nguyên Nhiên đỏ mắt không thôi.
Không hề nghi ngờ, Tả Mạc lúc này đã trở thành đệ nhất tài chủ của Vô Không kiếm môn. Muốn dụ lợi hắn ư, lấy số của cải ít ỏi của Vô Không kiếm môn là không đỡ được a. Bùi Nguyên Nhiên nhịn không được duỗi tay ấn ân hai bên thái dương.
Vài ngày liên tiếp, Tả Mạc cứ lơ tơ mơ. Dưới chân cứ như dẫm trên đống bông vải bồng bềnh. Trong đầu thầm tính toán một vấn đề.
Tinh thạch nhiều như vậy biết tiêu xài thế nào đây?
Nhưng rất nhanh hắn đã bỏ chuyện này ra phía sau, bởi vì sắp tới là tràng tỷ thí của Vi Thắng sư huynh. Đối thủ của Vi Thắng sư huynh là một kiếm tu tên Tả Lâm, khá có thực lực, có thể bài danh ở khoảng giữa giữa.
Nếm mật ngọt của cá độ, hắn đang muốn lôi kéo Lý Anh Phượng đi đặt cửa, nhưng lại bị Lý Anh Phượng liên tục xua tay, nàng nghĩ trái tim nhỏ bé của bản thân chắc thừa nhận nổi mấy lần đánh cược như vậy nửa. Cuối cùng, Tả Mạc đành phải mang theo Tiểu Quả chạy đến các sòng bạc đặt cửa.
Thế nhưng, hôm nay ở Đông Phù Tả Mạc đã là một người có tiếng tăm, người làm ở mấy sòng bạc khi thấy hắn liền có thể nhận ra ngay. Qua hai sòng bạc, Tả Mạc đành phải nhờ Tiểu Quả ra mặt đặt cửa giúp. Nếu như nói hắn tin tưởng nhất người nào, thì nhất định đó là Vi Thắng sư huynh. Cho nên hắn không do dự đặt lớn, song vì để tránh gây sóng to gió lớn, mỗi sòng bạc hắn đặt một chút. Do đó, hắn lôi kéo Tiểu Quả đi tới hầu hết các sòng bạc ở Đông phù, tất cả đều đặt cho Vi Thắng sư huynh chiến thằng.
Có điều tại tất cả các sòng bạc này thì tỉ lệ ăn được khi đặt cửa cho Vi Thắng sư huynh là không lớn.Mọi người đều tương đối xem trọng Vi Thắng sư huynh, nhất là mấy cái sòng bạc này đều do các thế lực ở bản địa mở, tại thời điểm sư huynh hắn Trúc Cơ trời sinh dị tượng, chuyện này truyền lưu tương đối rộng.
Quả nhiên, Vi Thắng sư huynh dễ dàng chiến thắng Tả Lâm, nhẹ nhàng thủ thắng. Ở trận tỷ thí này, biểu hiện của Vi Thắng rõ ràng cao hơn đối phương một bậc. Cũng sau tràng tỷ thí, thứ hạng của Vi Thắng nhanh chóng tăng cao, vừng vàng tiến vào trước mười người, trở thành người có khả năng nhất cạnh tranh vị trí đứng đầu.
Tuy rằng tỉ lệ ăn khi đặt cửa cho Vi Thắng là không cao, nhưng số lượng tinh thạch thu được cũng khiến cho Tả Mạc ngất ngây không chịu nổi. Hắn lại vừa thu thêm được mười viên tứ phẩm tinh thạch. Quả nhiên, khi có tinh thạch thì để kiếm lời thêm cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm.
Vi Thắng sư huynh thắng lợi, đối với những tràng tỷ thí phía sau hắn không có nửa điểm hứng thú nữa.
Cho dù thương thế trên người chưa khỏi hẳn, nhưng giờ hắn chỉ vắt hết đầu óc ra nghĩ: Làm sao xài hết đống tinh thạch cho tốt đây.