Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 130: Gặp lại Lâm Khiêm
Dịch: c0f7e3
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ tứ canh
"Tả huynh đệ." Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một thanh âm có vài phần quen tai, Tả Mạc sửng sốt, quay sang, chẳng biết khi nào phía sau đã đứng một vị nam tử áo trắng. Nam tử này Tả Mạc vừa nhìn đã có vẻ khá quen mắt, hình như đã gặp qua? A, đây không phải Lâm Khiêm sao? Tả Mạc rất nhanh liền nhớ tới đã gặp qua người trước mắt này ở đâu, dù sao người bộ có dạng tuấn mỹ như thế không nhiều. Phú gia công tử phì dương ca? Tên này còn chưa đi?
Vô luận là luyện đan hay luyện khí cũng đều có phần phiêu lưu. Phần phiêu lưu này không chỉ vẻn vẹn là thất bại mà trên thực tế còn rất phong hiểm! Linh lực cạn kiệt, hồn phách thất thoát, linh lực nghịch hành, độc tính xâm thể...
Nhẹ thì cơ thể trọng thương, nặng thì hồn phi phách tán. Luyện hóa vật phẩm vượt quá phạm vi năng lực bản thân, hung hiểm trong đó cũng bội tăng.
Giống như tu giả đi liệp sát yêu thú, hoặc thu thập linh dược linh thảo sinh trưởng hàng trăm hàng nghìn năm, há có thể đơn giản dễ dàng. Thiên địa vạn vật đều có thủ đoạn tự vệ, một sinh linh bề ngoài nhu nhược, trong thân thể mảnh mai lại chứa đựng hung hiểm không cùng, dễ dàng đưa người ta vào chỗ chết.
Tả Mạc tuy thường xuyên đi làm một số sự tình mạo hiểm, nhưng về bản chất mà nói, hắn là một kẻ tương đối cẩn thận.
Chỉ có điều rất nhiều thời điểm, lợi thế trong tay quá ít, hắn căn bản không có lựa chọn nào khác. Tu giả giai tầng dưới cùng, không cầm mệnh đi đánh nhau, lấy cái gì đi đánh nhau?
Nhưng trước mắt, nhu cầu của hắn và điều kiện đối phương đều không đạt đến mức tình trạng cần phải mạo hiểm như vậy.
"Thật ngượng quá, ta gần đây công việc rất bề bộn." Tả Mạc mặt không biểu tình nói.
"Tả huynh đệ." Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một thanh âm có vài phần quen tai, Tả Mạc sửng sốt, quay sang, chẳng biết khi nào phía sau đã đứng một vị nam tử áo trắng. Nam tử này Tả Mạc vừa nhìn đã có vẻ khá quen mắt, hình như đã gặp qua? A, đây không phải Lâm Khiêm sao? Tả Mạc rất nhanh liền nhớ tới đã gặp qua người trước mắt này ở đâu, dù sao người bộ có dạng tuấn mỹ như thế không nhiều. Phú gia công tử phì dương ca? Tên này còn chưa đi?
"Ta nói này Lâm Khiêm, ngươi như thế nào còn chưa đi?" Ấn tượng của Tả Mạc với vị suất ca (đẹp zai) trước mặt khá tốt, gặp lại có phần cao hứng.
"Ha hả, sự kiện náo nhiệt như Thí Kiếm hội này, nếu ta đi rồi không được nhìn thấy biểu hiện sáng chói của Tả huynh đệ, vậy chẳng phải sẽ ân hận cả đời sao." Lâm Khiêm cười nói, thần thái ôn hòa, ngữ khí khiêm tốn, bất tri bất giác khoảng cách giữa hai người liền kéo gần lại.
Được Lâm Khiêm tán tụng như vậy, Tả Mạc hơi ngượng ngùng, vội giải thích: "Đó chẳng qua là vận khí của ta tốt." Học thức của Lâm Khiêm hơn xa so với hắn, tuy mấy thủ đoạn nho nhỏ của mình xem có vẻ khôn vặt nhưng cũng phải nhìn xem người trước mặt là ai. Chỉ có điều với bộ mặt cương thi của hắn, không làm sao có khả năng đỏ lên được.
"Vận khí cũng là một loại thực lực thôi." Lâm Khiêm sang sảng cười nói, hắn nhìn về phía Tố đội hắc sa che mặt, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới tại đây có thể gặp được Tố sư muội, xin thay ta hướng Văn chân nhân vấn an."
"Ngươi là ai?" Ngữ khí Tố lạnh băng, mắt phượng chớp lên hàn mang xuyên thấu qua hắc sa, chợt lóe lên rồi biến mất. Toàn thân khinh sam cổ động, phảng phất tùy thời có thể xuất thủ. Đột nhiên bị một người xa lạ phát hiện thân phận, có thể thấy trong lòng nàng kinh nộ đến chừng nào. Sắc mặt mấy vị chưởng quỹ xung quanh khẽ biến.
Tả Mạc chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh mình đột nhiên giảm mạnh, trong lòng nhất thời hoảng sợ, Tố trong lòng hắn thần bí vạn phần giờ bỗng trở nên cực kỳ cao thâm mạc trắc.
Lâm Khiêm không bị chút ảnh hưởng nào, cười nói: "Sư muội chưa gặp qua ta, đương nhiên không nhận ra.
Hắn tựa hồ không muốn tiếp tục vấn đề này, quay sang Tả Mạc cười nói: "Tả huynh đệ, vì sao không có hứng thú đối với đề nghị của Tố sư muội? Theo ta được biết, mười người đứng đầu ngoại trừ phần thưởng ở ngoài, nếu là đệ tử ở đây còn có những chỗ tốt khác a."
"Những chỗ tốt khác?" Tả Mạc sửng sốt, gãi gãi đầu: "Vì cái gì ta không biết?"
"Ha hả, Thiên Cơ không thể tiết lộ." Lâm Khiêm cười cười.
"Chỗ tốt có lớn đến đâu cũng phải có mệnh mới tiêu thụ được." Tả Mạc nhún nhún vai lơ đễnh nói. Giờ đây hắn miễn cưỡng mới có thể hoàn thành luyện hóa tứ phẩm hàn sắt từ, nhưng việc khắc ấn phù trận trên kiếm phôi, hay dùng Nguyệt Hoa Lưu Thương khắc dấu phù trận đã vượt xa khả năng của hắn.
Hai người lúc trước đã có nhận thức về nhau, Tả Mạc nói chuyện cũng tùy tiện rất nhiều.
Lâm Khiêm cũng khá thích loại thái độ tùy ý của Tả Mạc, nghe vậy bật cười: "Tả huynh đệ đối với chính mình tin tưởng không đủ sao?"
Khi Tả Mạc cùng Lâm Khiêm nói chuyện, Tố một mực duy trì trầm mặc, nàng có ngốc cũng có thể nhìn ra Lâm Khiêm đang giúp nàng. Như vậy xem ra Lâm Khiêm không có ác ý.
Tả Mạc cười hắc hắc nói: "Không có biện pháp, ta mới là Trúc Cơ kỳ, nếu ta tiến vào Ngưng Mạch kỳ lại tới đây tìm, chỉ cần bảng giá thích hợp, vậy không thành vấn đề."
Hắc sa gắn trên mũ tre của Tố rung động, đợi Tả Mạc đến Ngưng Mạch kỳ, phải đợi tới khi nào? Việc tu luyện có nhiều yếu tố không thể xác định, không một ai có thể đảm bảo trong vòng bao lâu thì mình đạt tới cảnh giới gì. Trong quá trình tu luyện, có rất nhiều tình huống ngạc nhiên cổ quái. Cho dù là thiên tài đỉnh cao cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi.
"Thì ra là Tả huynh đệ lo lắng vấn đề này. Thật ra ta có biết một biện pháp có lẽ có thể giải quyết." Lâm Khiêm trầm ngâm nói.
"Nói nghe một chút." Tả Mạc không nóng không lạnh nói. Lâm Khiêm cố nhiên học thức uyên bác, nhưng vấn đề tu vi không phải cứ nói giải quyết là có thể giải quyết được.
"Tả huynh đệ thần thức hơn người, không bằng thử dùng liên tiếp hai cái Tứ Chuyển Hỏa trận xem sao."
Lời nói của Lâm Khiêm tựa như một đạo ánh chớp soi rọi phía chân trời, Tả Mạc đứng im như trời trồng, miệng lẩm bẩm. "Song liên hoàn Tứ Chuyển Hỏa trận... Song liên hoàn Tứ Chuyển Hỏa trận..."
Hai mắt Tả Mạc thất thần tựa như người điên, thì thào tự nói. Hắn đặt mông ngồi xuống dưới đất, trên tay lấy ra thêm vài viên tinh thạch, bắt đầu sắp xếp phù trận trên mặt đất.
Lâm Khiêm hướng một vị chưởng quỹ khoát tay, vị chưởng quỹ kia lập tức hiểu ý đi ra đóng cửa tiệm lại. Tố hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Khiêm, nhưng vẫn duy trì vẻ trầm mặc như cũ, nàng biết Tả Mạc đang ở trong trạng thái đốn ngộ. Đốn ngộ là trạng thái chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu bị cắt ngang sẽ rất khó gặp lại trạng thái thần diệu dị thường này.
Đột nhiên Lâm Khiêm vẫy vẫy tay về phía Tố, quay người đi tới một gian phòng khác.
Tố do dự một lúc, cuối cùng vẫn dời bước đi theo.
Tố vừa đi vào gian phòng này, ánh sáng bên ngoài liền chợt tắt, ngoại âm nhất thời tiêu tán. Trong lòng nàng lẫm nhiên, thực lực người trước mặt này quả thực cao thâm mạc trắc.
"Tố sư muội yên tâm, đây chỉ là một cái cấm âm cấm chế." Lâm Khiêm cười nói: "Có thể sư muội đối với thân phận của ta còn có nghi ngờ." Nói xong hắn xuất ra một khối ngọc bội: "Nhưng chắc sư muội nhận ra vật này?"
Ánh mắt Tố xuyên qua hắc sa dừng ở ngọc bội trên tay Lâm Khiêm, thân thể mềm mại khẽ run, vô pháp duy trì trấn định: "Tâm Hồ bội!"
Lâm Khiêm cười, hào phóng đem ngọc bội trên tay đưa tới trước mặt Tố. Tố tiếp nhận ngọc bội, ngọc bội như một bức tranh hồ nhỏ, phảng phất như vật thực, thỉnh thoảng biến ảo, khi thì gió nhẹ phất lên tầng tầng gợn sóng, mặt hồ bóng loáng trong như gương. Cảm thụ được ngọc bội truyền đến hơi thở quen thuộc chỉ có ở cấm chế của bản môn, nàng lập tức biết ngọc bội trong tay chính là tín vật bổn môn Tâm Hồ bội!
Tuy chưa từng nghe nói trong môn phái có vị tiền bối nào còn có đệ tử nhưng Tâm Hồ bội này quả thực là thật! Có thể có được Tâm Hồ bội đều là trưởng lão hạch tâm của bản môn, sư phụ nàng cũng có một tấm. Dù là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất bản môn như nàng và Cổ Dung Bình cũng đều không có Tâm Hồ bội. Bản môn có quy củ, gặp ngọc bội như gặp người thật.
Tố vội khom người, lần nữa bái kiến: "Sư thúc!"
"Sư muội khách khí." Lâm Khiêm hoàn lễ nói: "Ta cùng sư muội tuổi xấp xỉ, cứ xưng hô sư huynh muội là được rồi. Hơn nữa ta chưa từng trở lại môn phái, xưng hô sư thúc thế này cũng không quen."
Tố không biết nên nói cái gì, đành duy trì im lặng. trong lòng nàng đang chấn kinh mãnh liệt, từ khi Lâm sư huynh xuất hiện đến bây giờ nàng vẫn không thể nhìn thấu thực lực sư huynh. Càng nhìn không thấu nàng càng khiếp sợ, điều này chứng tỏ thực lực Lâm sư huynh so với nàng ít nhất phải cao hơn hai tầng.
Không biết là vị tiền bối nào bồi dưỡng ra nhân vật khủng bố như thế! Đột nhiên nàng cảm thấy may mắn, may mắn Lâm sư huynh là đệ tử bản môn! Vài vị chưởng quỹ nhìn ngoài phòng chớp động quang mang liền biết điều thu hồi ánh mắt.
Lúc Tả Mạc mở mắt nhìn lên, Tố cùng Lâm Khiêm xuất hiện trong tầm mắt hắn
.
"Chúc mừng Tả huynh đệ!" Lâm Khiêm cười nói: "Từ bây giờ, đường tài lộ của Tả huynh đệ lại mở rộng không ít." Nghe Lâm Khiêm nói, Tả Mạc vừa mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng rất là vui vẻ, hắn chắp tay: "Còn phải đa tạ Lâm huynh, không có Lâm huynh chỉ điểm, ta đến chết cũng không thể nghĩ tới biện pháp này."
"Đây chính là bổn sự của Tả huynh đệ, ta chỉ thuận miệng nói ra điều này, không nghĩ tới Tả huynh đệ lại có thể thực sự vừa nghe đã thực hiện được, thật khiến cho ta chấn động vô cùng." Lâm Khiêm lắc đầu cười nói.
Tả Mạc không nói nữa, hắn cúi đầu nhìn về chỗ vừa trải qua trạng thái thần kỳ lúc nãy. Hắn rất khó miêu tả cụ thể trạng thái vừa rồi, cũng như rất khó nhớ ra cụ thể mình đã nghĩ thông suốt cái gì. Nhưng hắn cảm thấy giống như có một tầng cửa sổ mỏng manh vừa bị đâm thủng, rất nhiều điều trước kia hắn không chú ý tới, những chỗ không rõ ràng, hôm nay lại trở nên sáng tỏ chưa từng có.
Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời!
Hắn đứng ở kia, lẳng lặng trở về chỗ cũ, đến khi tâm thần trở lại bình tĩnh, hắn mới ngẩng đầu lên lần nữa. Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện, trong lúc bất tri bất giác thời gian đã qua tới hai canh giờ.
Nhìn những mảnh tinh thạch nhỏ rơi rụng dưới đất, hắn hơi ngượng ngùng, bên trong cửa tiệm của người ta bày thử phù trận không ngờ lại không bị đuổi ra, cửa hiệu nhà này thật quá là dễ dãi a. Khi hắn thoáng nhìn cánh cửa bên ngoài đóng chặt, trong lòng hơi giật mình, lại chứng kiến Lâm Khiêm phất tay ý bảo một vị chưởng quỹ mở cửa, lúc này trong lòng mới phát hoảng.
Hắn đối với lại lịch của Lâm Khiêm càng thêm tò mò. Từ khi Lâm Khiêm nói ra những lời đó, hắn liền phán đoán vị dê béo công tử ca kia địa vị hẳn không nhỏ. Nhưng mà hiện giờ xem ra, thân phận của đối phương so với trong tưởng tượng của chính mình còn phải thần bí hơn. Nhìn chưởng quầy đối với Lâm Khiêm vô cùng cung kính, trong lòng Tả Mạc không khỏi đoán, chẳng lẽ Lâm Khiêm chính là chủ nhân Bách Bảo Phi các? Nhưng lúc hắn cùng Lâm Khiêm lần đầu tiên gặp nhau, biểu hiện bên ngoài của Lâm Khiêm căn bản là không giống như đã từng tới Đông Phù.
Chú ý tới ánh mắt Tả Mạc, Lâm Khiêm thong dong cười nói: "Tả huynh đệ đối với chuyên luyện chế hôm nay đã nắm chắc rồi chứ? Nếu Tả huynh đệ đáp ứng chỗ Ngũ Sắc tháp này coi như một phần thù lao đưa cho Tả huynh đệ. Ngoại trừ chuyện sư muội nhận lời Tả huynh đệ, ta có thêm ý này. Ngày sau nếu Tả huynh đệ tới đây mua thứ gì, đều ưu đãi chỉ lấy tám thành. Như thế nào, mấy điều kiện này có làm Tả huynh đệ vừa lòng không?"
Điều kiện hậu đãi quả thực không tồi! Chưa cần nói đến giá cả thực sự của Ngũ Sắc tháp, hai thành ưu đãi này, giá trị đã không phải là nhỏ. Khi mọi người cho rằng mấy cái điều kiện này đủ để đả động Tả Mạc, Tả Mạc lại lắc đầu.
"A, Tả huynh đệ còn có yêu cầu gì, không ngại nói thẳng ra." Lâm Khiêm làm một cái thủ thế mời.
"Sinh ý này ta tiếp nhận." Ngoài dự đoán của mọi người Tả Mạc lại nói: "Còn như về thù lao thì vừa rồi Lâm huynh đã trả rồi."
Mọi người ở đây đều ngây người, Tả Mạc lại chỉ chỉ Ngũ Sắc tháp: "Ngũ Sắc tháp này ta mua." Nói xong, xuất ra một đống tinh thạch.
Trên mặt mọi người không khỏi nhất tề động dung, tu vi thấp, bộ mặt cương thi của Tả Mạc lúc này trong lòng bọn họ đột nhiên trở thành hình tượng quang minh lỗi lạc. Khuôn mặt Tố sau hắc sa cũng không khỏi toát ra vài phần dị sắc. Tả Mạc trước mặt nàng lúc này so với nhận biết trước kia giống như là hai người khác nhau. Tả Mạc lúc này, nào có nửa điểm hơi thở đáng khinh, tham lam lúc trước? Hay là, đây mới là diện mạo đích thực của gia hỏa này? Quả nhiên sư phụ nói đúng, nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.
Trong lúc nàng động dung, trong lòng còn đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy ngữ khí Tả Mạc mang theo mấy phần tiếc rẻ bồi thêm một câu. "Nhớ rõ chiết khấu cho ta a!"
Last edited by Lang Thang; 30-11-2010 at 03:35 PM.
|