“Hắn cư nhiên lại đột phá ở đây sao?” Diêm Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tả Mạc trong thùng thuốc, lập tức hơi ngớ ra, nghiêng nghiêng đầu lẩm bẩm: “A, ta vì sao lại dùng ‘Lại’ a.”
Không ai để ý đến hắn, sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng nhìn Tả Mạc
Kim quang trên mặt Tả Mạc càng lúc càng thịnh, tầng tầng kim quang như những đợt sóng nước liên tục xao động, tóc hắn từ từ nhuộm thành kim sắc bắt đầu từ chân tóc. Thân thể hắn bắt đầu khẽ run rẩy, tựa hồ như phải chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn, vẻ bất mãn trên mặt Thi Phượng Dung lập tức không cánh mà bay, thay vào đấy là sự lo âu khôn xiết.
“« Kim Cươngvi ngôn» sau Nhục Thân Kim Y là gì?” Bùi Nguyên hỏi.
Tân Nham tiếc chữ như vàng ngắn gọn nói: Hồng Liên Kim Dịch
“Luyện thể…” Bùi Nguyên Nhiên tựa hồ như hồi ức lại điều gì: “Đến tầng thứ mấy thì có thể tự sinh thần thông?”
“Năm”. Tân Nham trả lời.
“Tầng thứ năm!” Bùi Nguyên Nhiên gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Với tốc độ tu luyện của hắn, phỏng chừng tầng thứ năm cũng không còn xa.” Diêm Nhạc thêm vào một câu: “Nhưng thật ra ta rất lấy làm hiếu kỳ, nếu tiểu tử này đến tầng thứ năm, không biết sẽ hình thành dạng thần thông gì đây.”
Những người khác đều không nói chuyện, đối với bọn họ luyện thể là điều còn rất lạ lẫm.
Cả Côn Luân cảnh là thiên hạ của kiếm tu, mà kiếm tu chỉ tu kiếm, những thứ khác đều khá xa lạ. Tu giả am hiểu luyện thể chỉ có thiền tu, mà thánh địa của thiền tu lại ở Huyền Không cảnh cơ.
Thiền tu là một loại tu luyện khác, bọn họ “chủ tu tại thân, cầu mình tự tại”. Trong tất cả những tu chân giả, nếu luận về sự gian nan khắc khổ thì thiền tu đứng thứ nhất. Tuy loại tâm pháp thiền tu phần lớn đều đơn giản sáng tỏ, lúc bắt đầu tu luyện thì tương đối dễ dàng, chỉ cần người tu luyện có nghị lực bền bỉ, phần lớn đều đạt được thành tựu. Đầu tiên dễ có tiến cảnh nhưng càng tu luyện về sau càng gian nan, gian nan đến cực điểm, để đạt được thành tựu còn cần phải có đại nghị lực, đại trí tuệ.
Có điều tu luyện nhanh chóng đến tầng thứ tư giống như Tả Mạc thật sự là rất hiếm thấy, thiên phú này thực sự rất khủng bố.
Thiền tu khiến người khác kiêng kị nhất là ở thần thông. Thần thông chính là sau khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ ra một số ít năng lực đặc biệt. Chính điều đó đã khiến cho những tu giả khác hâm mộ không thôi, chỉ cần đạt tới cảnh giới, thần thông tự nhiên sinh ra. Có điều đến cùng là đạt được loại thần thông nào lại phải “nhân nhân mà dị, nhân khi mà dị” (tùy người và tùy thời – nói chung là hên xui). Có người đã cố gắng tìm ra quy luật nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có một ai hiểu được sự ảo diệu trong đó cả.
Nhưng cho dù Tả Mạc có tu đến tầng thứ năm của «Kim cương vi ngôn», có thể triển khai được thần thông thì mấy người Bùi Nguyên Nhiên không một ai lấy làm cao hứng.
Vì sao vậy? Bởi vì bọn họ là kiếm tu!
Nếu nói thiền tu bình thản, ôn hòa thì kiếm tu lại cô ngạo thuần túy, bọn họ chỉ tin tưởng vào kiếm của bản thân mình. Là tu giả có lực công kích cường đại nhất, đích thực kiếm tu có đủ vốn để kiêu ngạo. Càng là những môn phái lớn, những danh môn chánh phái được người đời ngưỡng mộ thì loại khí chất này càng thể hiện rõ ràng.
Vô Không kiếm môn bây giờ chỉ là một môn phái nhỏ, chỉ có điều được tổ tiên để lại một gia tài lớn, vì vậy so với các môn phái nhỏ khác có sự khác biệt không nhỏ. Mấy người Bùi Nguyên Nhiên còn chưa để các môn phái khác vào mắt thì sao có thể để ý đến những phương pháp tu luyện ngoài kiếm tu kia chứ?
Thành tựu của Tả Mạc ở luyện thể càng lớn chỉ làm cho bọn họ càng thêm khó chịu mà thôi!
Nước thuốc đen nhánh như mực dần trở nên trong suốt, cả người Tả Mạc đang run nhè nhẹ cũng dần dần ngừng lại, màu vàng nhạt trên làn da nay lại có thêm một cảm giác thâm trầm. Trước đó trên mặt như phủ một tầng vàng nhạt, còn hiện nay cả khuôn mặt lại phảng phất tuyền một màu vàng nhạt.
Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ẩn chứa vẻ trang nghiêm nói không nên lời.
Sắc mặt mấy người Bùi Nguyên Nhiên càng thêm khó coi, nếu không phải thiên phú Tả Mạc xuất sắc, lại là đệ tử bổn môn thì chỉ sợ bọn họ đã sớm một cước đá hắn xuống chân núi.
Tả Mạc mở to đôi mắt, liền nhìn thấy bốn vị trưởng bối đứng thành một hàng trước mặt, ánh mắt nhìn mình không có vẻ gì là thiện cảm cả. Vừa mới đột phá 《Kim Cương vi ngôn 》tầng thứ tư nên trong lòng dâng lên niềm vui khó tả, trước ngực vẫn còn cảm giác nhộn nhạo nhưng sắc mặt bất thiện của bốn vị trưởng bối lôi hắn trở về với thực tại.
Hắn không biết mình chọc mấy người chưởng môn ở chỗ nào, nhưng hắn biết lúc này ngàn vạn lần đừng đổ dầu vào lửa. Ít nhất không thể để sai sót bất cứ điều gì được, không nói chính là thông minh, hắn thức thời không lên tiếng.
“Tốt lắm, thương thế của ngươi đã tốt lên rất nhiều, so với bình thường cũng không khác biệt lắm. Vì ngươi, sư phụ của ngươi đã hao tổn không ít khí lực. Ngươi phải biểu hiện thật xuất sắc, chớ cô phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với ngươi. Thí Kiếm hội lần này nếu ngươi không có lọt vào trước mười thì lập tức đến chỗ nhị sư bá chịu hình phạt.” Chưởng môn hừ lạnh một tiếng bỏ lại một câu, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhị sư bá. . . Trách phạt. . .
Ánh mắt Tả Mạc bất giác chuyển hướng sang nhị sư bá, liền nhìn thấy trong mắt nhị sư bá lấp lánh hàn quang, cho dù hiện giờ hắn đang ở trong bồn nước thuốc sôi sùng sục cũng cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Ngay cả sư phó cùng Diêm Nhạc sư bá cũng không nói một lời mà quay mặt rời đi.
Tả Mạc sờ sờ đầu, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Song cho dù hắn có nghĩ nát đầu cũng nghĩ không nổi rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà rất nhanh hắn đã ném vấn đề này sang một bên, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới câu nói sau cùng mà chưởng môn bỏ lại.
Trước mười người. . .
Chưởng môn hôm nay uống say ư? Hay là mình nghe lầm? Tả Mạc đứng ngẩn trong thùng thuốc, nửa ngày vẫn không có phản ứng.
Đông Phù, bóng đêm thâm trầm dần buông xuống, ánh đèn đủ mọi màu sắc cơ hồ tràn xuống mọi ngóc ngách của Đông Phù. Bởi Thí Kiếm hội mà Đông Phù không tiền vẫn phồn vinh, không vì bóng đêm buông xuống mà an tĩnh lại, không khí huyên náo như ban ngày. Các loại thanh âm rao bán vang lên ầm ĩ, thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện đủ loại ánh sáng của kiếm quang cũng như pháp bảo, còn có một ít tiếng rít gào của linh thú xa xa truyền vào tai.
"Các hạ vì sao ngăn ta?" Một vị tu giả y phục bạc màu trầm giọng hỏi nam tử áo trắng trước mặt.
Nam tử áo trắng nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải Vệ Bình." Kẻ nói chuyện rõ ràng là Lâm Khiêm mà Tả Mạc vừa gặp ở Bách Bảo Phi các.
Bỗng nhiên vị tu giả này khẽ cười: "Các hạ thật biết nói đùa, ta không phải là Vệ Bình thì là ai?"
"Cái đó phải hỏi kiếm của ta." Lâm Khiêm nhẹ nhàng khẽ than.
Sắc mặt Vệ Bình kịch biến, ánh mắt lộ ra vẻ hung ngoan, trên tay đã xuất hiện một la yên màu đỏ hướng Lâm Khiêm cuốn tới.
Một đạo kiếm quang!
Kiếm quang lẫm liệt như không có gì trở ngại, dễ dàng đem la yên màu đỏ cắt đôi như đậu hũ, dư thế kiếm quang chưa hết mà hướng về phía Vệ Bình bức tới.
Ngao!
Mắt Vệ Bình trợn tròn giận dữ, phát ra một tiếng gầm gào không giống nhân loại, thân thể hắn cấp tốc bành trướng!
Phốc!
Kiếm quang vụt tới đột nhiên biến nhanh, tròng mắt Vệ Bình lồi cả ra ngoài, tiếng gầm gào tắc nghẽn lại.
Phía dưới ngực hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một lỗ lớn, quỷ dị chính là không hề có một giọt máu tươi chảy xuống.
"Tên thứ mười." Lâm Khiêm nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt lại đầy vẻ âu lo.
Trong một khu phố ở Đông Phù.
"Lão La chết rồi."
"Có tra ra là ai làm không?"
"Giống hệt như trước kia, một kiếm mất mạng, hẳn là cùng một người. Chúng ta bị người ta để ý rồi."
"Không kỳ quái. Bạch nhật tinh hiện động tĩnh quá lớn, căn bản giấu không nổi người có tâm. Chuyện của chúng ta có tiến triển gì hay không?"
"Chưa phát hiện gì cả. Nếu như quả thật là vị đại nhân đó nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với chúng ta. Sẽ hay không là. . ."
"Không nên suy nghĩ bậy bạ. Bạch nhật tinh hiện không làm giả được. Tuy ta không biết vị đại nhân kia đang nghĩ gì nhưng chúng ta phải tận lực hoàn thành bổn phận của mình."
"Vâng."
"Tiếp tục quan sát, các ngươi cũng phải cẩn thận ẩn tàng. Có thể lẩn đi vào được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhóm tiếp theo chắc phải đợi mấy tháng sau. Hiện giờ thế cục Đô Thiên Huyết giới đang căng thẳng, chúng ta phải mau mau tìm được vị đại nhân này!"
"Vâng!"
Trong một cửa tiệm nhỏ, Tả Mạc đang thảo luận cùng Tố. Nếu như Tố đã bảo đảm cho mình có thể tiến trước mười, không hảo hảo lợi dụng thì thật quá xin lỗi chính mình đi. Có điều khi tiến vào Đông Phù điện Tùng Đào các, vị trí mỗi người đều bất định, ai cũng không biết sẽ phải tới chỗ nào.
Tin tức này cũng là do Tố cung cấp cho Tả Mạc, rất hiển nhiên nàng cảm thấy chỉ cần cung cấp đủ thông tin cho Tả Mạc, Tả Mạc sẽ phải tìm được biện pháp giải quyết tương ứng. Trường tỷ thí giữa Tả Mạc cùng Triều An trước đây đủ để chứng minh ở phương diện này hắn rất có năng lực.
Tả Mạc lại cẩn thận hỏi thăm các loại vấn đề liên quan đến Tùng Đào các một lượt, bởi vì trước đây hắn hoàn toàn không quan tâm đến vòng Thí Kiếm hội không quy tắc cho nên ngay cả chút hiểu biết cơ bản hắn cũng không có, bây giờ lại phải hỏi tỉ mỉ từng chi tiết một.
Không thể không nói, Tả Mạc là một gia hỏa cực kỳ thực dụng, một khi đã xác định cần phải đoạt lấy thắng lợi hắn liền nghĩ đến tất cả mọi loại biện pháp.
"Về phương tiện liên lạc chỉ cần chế tác hai con hạc giấy là được, chúng ta mỗi người cầm một con. Trên thân hạc giấy khắc một âm một dương phù trận chỉ đường là có thể rất nhanh tìm được vị trí người kia." Tả Mạc da mặt dày cực kỳ vô sỉ nói: "Lúc đi vào, ta sẽ đứng yên một chỗ, ngươi cần phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tìm ta."
"Được." Tố không hề do dự, lập tức gật đầu đáp ứng. Có điều sự vô sỉ của Tả Mạc khiến nàng âm thầm lắc đầu, bất cứ nam nhân nào, bao gồm cả sư huynh Cổ Dung Bình, khi đứng trước mặt nàng đều muốn ra sức biểu hiện. Chỉ riêng Tả Mạc… hoàn toàn là một bộ dạng vô lại ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa không ngờ hắn còn không có nửa điểm mất tự nhiên.
Sau khi hai người xác định chi tiết cách liên lạc, Tả Mạc mới yên tâm rời đi.
Tả Mạc vừa mới đi, Cổ Dung Bình liền ở phía sau đi ra.
"Cho dù có ngươi giúp hắn, hắn cũng không vào được trước mười." Cổ Dung Bình khẳng định nói.
"Ngươi muốn cùng ta đối địch?" Tố lành lạnh nói.
"Làm sao thế được?" Cổ Dung Bình khẽ nói, hắn cười cười một tiếng: "Nhưng lần Thí Kiếm hội này tụ tập gần như hết thảy cao thủ tuổi trẻ của Thiên Nguyệt giới. Hắn tuy có thiên phú nhưng thực lực không đủ."
"Vậy thì làm sao?" Ngữ khí của Tố vẫn băng lãnh như cũ, nhưng trong thâm tâm nàng biết chính mình chỉ cứng miệng mà thôi, nàng cũng biết sư huynh đang đợi nàng nhờ hắn giúp.
Nhưng nàng lại trầm mặc.
Cổ Dung Bình nhìn nàng một cái rồi quay người rời đi.
Cho dù có Tố trợ giúp Tả Mạc cũng dám khẳng định, cơ hội để hắn tiến vào trước mười người vẫn cực nhỏ. Hắn là tên yếu nhất trong tất cả những tu giả tiến vào Tùng Đào các, bất cứ kẻ nào nhìn thấy đối thủ của mình đều sẽ tuyệt không khách khí.
Bản thân chả khác nào một con dê béo chạy vào giữa bầy sư tử a!
Nhưng mà, vừa nghĩ tới cái phương pháp mà mình mới nghĩ đến kia. . .
Trong lòng Tả Mạc có vài phần trông mong!
Vô Không sơn.
"Nghe nói gì chưa? Chưởng môn bắt Tả sư huynh phải tiến trước mười! Nếu không sẽ phải tới chỗ Tân Nham sư thúc lĩnh trách phạt!"
"Trời ạ! Tân Nham sư thúc? Gần đây chưởng môn xem Tả sư huynh không thuận mắt sao? Đó không bằng trực tiếp trách phạt cho xong."
"Cũng phải, điều này sao có thể."
"Ai, đắc tội chưởng môn, những ngày phía trước của Tả sư huynh chỉ sợ sẽ không dễ chịu lắm đâu."
. . .
Khi Tiểu Quả nghe được mấy lời bàn tán này, trong lòng tựa như có thứ gì đó đang sụp đổ. Đã mấy ngày rồi nàng không gặp được Tả sư huynh. Từ lần trước sư huynh ở bên ngoài trở về liền đem cốc khẩu phong bế lại, một mình một bóng ở trong cốc đến tận bây giờ vẫn chưa đi ra.
Trong mắt nàng chớp qua một tia ưu tư.
Chuyện khiến nàng bận lòng không phải là sư huynh sẽ chịu trách phạt, nàng là nội môn đệ tử nên rất rõ ràng địa vị của sư huynh ở trong lòng chưởng môn. Trách phạt cũng không có gì, chuyện khiến nàng bận lòng chính là sư huynh sẽ vì thế mà liều mạng. Nàng biết, ngày thường tuy sư huynh chỉ biết kiếm tinh thạch, nhưng một khi thực sự muốn làm chuyện gì đều sẽ dốc hết toàn lực.
Khi sư huynh liều mạng rất đáng sợ a. . . Nhưng nếu bởi thế mà thụ thương lần nữa. . .
Tiểu Quả cắn chặt môi...