Du Bạch không tìm được Tông Minh Nhạn, điều này làm cho hắn hơi thất vọng. Hắn chú ý cách đó không xa có một tên lực sĩ mặc áo giáp vàng đứng thẳng, hắn nhận ra được đó là phù binh. Chuyện Tả Mạc khiêu chiến Linh Anh phái ngoại lai tu giả có thể không biết nhưng ở bản địa Đông Phù lại được truyền bá rất huyên náo ồn ào. Tả Mạc kiếm được phù binh hiển nhiên được đặt vào trọng điểm và Du Bạch có nghe thấy.
Vừa nghĩ đã rõ, Tả Mạc chắc cách không xa nơi này.
Du Bạch lắc lắc đầu, hắn đối với Tả Mạc không có nhiều hứng thú. Tuy đối phương thể hiện thiên phú cực kỳ xuất sắc nhưng mà khi dễ một vị tu giả chỉ mới đạt đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ, chuyện mất mặt như vậy, Du Bạch khinh thường đi làm. Hơn nữa sư phụ cùng Vô Không kiếm môn giao hảo không tệ, hắn không muốn phá hư quan hệ tốt này.
Hắn thậm chí còn đang xem xét, nếu có cơ hội phải giúp Tả Mạc một lần.
Có điều rất nhanh hắn đã không còn nhàn hạ suy nghĩ mấy vấn đề này, bởi vì hắn thấy một kình địch. Một tên đại hán mang theo thanh cự kiếm lớn như cánh cửa, bước chân mạnh mẽ từng bước đi tới bên này. Đối phương đã phát hiện ra hắn, Du Bạch có thể cảm nhận được, khí thế theo từng bước chân nhanh chóng áp bức đến.
Nam Cung Bình, tên tu giả bản địa không có căn cơ này thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Dáng người hắn khôi ngô, thiên phú dị bẩm, nhị phẩm 《 Kim Cương quyết 》 và nhị phẩm 《 Phá Sơn kiếm 》 cùng dung hợp trong tay hắn uy lực kinh người. Bởi vì không môn không phái nên bậc lương tài phát ngọc (mầm tốt) như hắn nhanh chóng khiến tất cả các môn phái thèm nhỏ dãi, môn phái nào cũng đưa ra các đãi ngộ trọng hậu cho hắn, bảng giá theo đó không ngừng được kéo lên. Theo tin mới nhất, Cổ Dung Bình đại biểu Tâm Hồ kiếm môn từng đưa ra lời mời với hắn, trừ lần đó ra, hầu như tất cả đại môn phái đều chào mời hắn rất nồng nhiệt.
Dù sao năm nay hắn mới chỉ hai mươi tư tuổi, tiền đồ sau này không thể hạn lượng.
Thí hội lần này Nam Cung Bình chính là tu giả khôi ngô nhất, thân người cao tới một trượng khiến hắn mới nhìn qua giống như một quả núi nhỏ di động. Toàn thân bắp thịt mạnh mẽ có lực, cứng rắn với những đường cong giống như đao phách phủ tước, bắp thịt cả người loã lồ tản ra kim quang nhàn nhạt đặc biệt của 《 Kim Cương quyết 》, tràn ngập cảm giác áp bách khiến kẻ khác hít thở không thông.
Hắn ta nện từng bước lớn, kiên định trầm trọng khiến mặt đất sinh ra từng tiếng “oanh long long” như động đất.
Tả Mạc cảm nhận được mặt đất chấn động kịch liệt, ngẩng đầu, cây cối che phủ khắp nơi, hắn không nhìn thấy được thân ảnh của Nam Cung Bình.
Lầm bầm hai câu, hắn lại tiếp tục với công việc của mình.
Đinh sắt dài ba xích, quang mang màu u lam trong trẻo lóng lánh, mơ hồ có thể thấy được đồ án phù trận khắc che kín thân đinh.
Tả Mạc phi phi nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xách cây búa lớn lên, vận khởi 《 Kim Cương vi ngôn 》hung hăng đập đinh sắt lún sâu vào trong lòng đất. Tổng cộng có chín đinh sắt lớn dựa theo các phương vị riêng biệt được Tả mạc cắm xuống lòng đất tạo thành một phù trận với hình thức ban đầu. Đóng hết đống đinh trên, Tả Mạc chưa kịp lau mồ hôi mà đứng trang nghiêm giữa tâm phù trận, mười ngón tay tung bay, trong miệng thốt ra những âm tiết dồn dập liên miên.
Quang mang màu u lam từ chín tấm đinh sắt bắt đầu khuếch tán hướng bốn phương tám hướng, chỉ trong chớp mắt, lấy Tả Mạc làm trung tâm, trong phạm vi ba mươi trượng toàn bộ đều nhiễm một màu lam quang.
Tả Mạc bỗng dưng hét to: “Định!”
Lam quang đang khuếch tán nhất thời định trụ, đầu tiên sáng ngời, ngay sau đó liền tiêu tán vô hình.
Linh lực trên tay Tả Mạc tán đi, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển. ai ya, 《 Cửu Cương Thổ trận 》này tuy phẩm giai không cao nhưng tiêu hao linh lực xem ra không phải là ít a. 《 Cửu Cương Thổ trận 》là một nhị phẩm phù trận, chỉ có một tác dụng, đó là khiến phiến đất trong phạm vi phù trận kiên cố như thiết, để phòng ngừa những địch nhân am hiểu thổ độn công kích ngầm từ trong lòng đất.
Phòng thủ dưới đất đã được giải quyết, tiếp theo phải giải quyết chính là phòng thủ trên không.
Thứ được Tả Mạc sử dụng lần này chính là 《 Phược Long trận 》, một tu giả Ngưng Mạch kỳ nếu bị 《 Phược Long trận 》trói buộc trong một thời gian nhất thời sẽ vô pháp thoát ra. Tả Mạc cần chính là khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Xuất phát từ cẩn thận, Tả Mạc liền một hơi bày ra sáu tòa 《 Phược Long trận 》, hầu như bao gồm tất cả các góc độ.
Cũng không phải tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, có một ít người đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Tả Mạc.
"Hắn muốn làm cái gì?" Yến Minh Tử ngơ ngác hỏi Hồ Sơn.
Vẻ mặt Hồ Sơn trợn mắt há hốc mồm, đờ đẫn lắc đầu: "Không biết...".
"Chẳng lẽ hắn muốn lập động phủ trong kia?" Vẻ mặt Đào Xu Nhi tựa như thấy quỷ nói: "Này này này. . ."
Chỗ chúng đệ tử của Vô Không kiếm môn đang tụ tập, sắc mặt mọi người dần trở nên cực kỳ quái dị.
" Ý tưởng Tả sư đệ. . ." Khuôn mặt Lý Anh Phượng đỏ ửng, ấp úng nói ra một từ: "Thực độc đáo!"
Trong mắt Tiểu Quả óng ánh tinh quang, sùng bái vô cùng nói: "Sư huynh thật lợi hại! Biện pháp lợi hại như vậy cũng có thể nghĩ ra được! Quá lợi hại!"
Các đệ tử khác nghe vậy, sắc mặt trở nên quái dị không gì sánh nổi.
"Thực dọa người!" Diêm Nhạc xoa xoa trán thở dài, không đành lòng nhắc nhở: "Chúng ta là kiếm tu. . ."
Sắc mặt Thi Phượng Dung xám xịt: "Trở về nhất định phải hảo hảo thu thập tên hỗn đản này! Quả thực làm cho thể diện Vô Không kiếm môn chúng ta mất sạch!"
Hàn quang trong mắt Tâm Nhan tựa như vô số đao kiếm loạn vũ, ánh đao sáng ngời một mảnh, tiếng nói hắn phát ra lạnh như băng tựa như từ vạn trượng sâu dưới lòng đất văng vẳng lên, băng hàn khiến cho người ta run sợ: "Phải cho hắn biết cái gì là kiếm tu!"
Với công phu hàm dưỡng thâm hậu vô cùng như Bùi Nguyên Nhiên cũng phải cảm thấy nóng bừng cả mặt, hắn phảng phất như nghe thấy tất cả bài vị của các đời tổ sư trên Vô Không đường giờ đang nhất tề nhảy lên, liệt thế tổ sư dậm chân nện ngực kêu gào….
"Sỉ nhục a sỉ nhục. . ."
"Dọa người a dọa người. . ."
"Mấy người các ngươi không xứng đáng là đồ tôn ta. . . Ta muốn đi đi ra. . ."
Bùi Nguyên Nhiên chợt rùng mình một cái, lại nhìn thấy Tả Mạc trên thần ảnh đang chạy đi chạy lại tiếp tục loay hoay với cái phù trận mà hắn vừa bày ra, không có nửa điểm ý tứ muốn dừng tay, một cỗ nghẹn khuất xông lên trong cổ họng, khuôn mặt già nua tím tái như gan lợn, ngón tay run run.
Chính vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói của Tiểu Quả.
"Vì sao lại nói sư huynh dọa người chứ? Phù trận này của sư huynh, vừa thấy đã biết rất lợi hại a!"
Bùi Nguyên Nhiên chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, gần như không thể thở được.
May mắn thay còn có Vi Thắng, hắn tự an ủi mình như thế.
Trong lúc đó, Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang bước vào giờ phút chiến đấu gay cấn nhất.
Trên đỉnh núi cao nhất, xen lẫn giữa các tiểu sơn, thỉnh thoảng vài đóa mây trắng lượn lờ tại sườn núi.
Ai cũng không ngờ nổi Vi Thắng biểu hiện ra cường lực mạnh mẽ đến thế. Thậm chí nếu đơn thuần chỉ xét đến cảnh giới thì Vi Thắng còn ở thế hạ phong, nhưng trong thực tế chiến đấu, không phải cứ ai có cảnh giới cao hơn thì người đó thắng. Có điều, trong cuộc tỷ thí này Vi Thắng cho dù có thua cũng không người nào dám hoài nghi thực lực của hắn. Cho dù Cổ Dung Bình thắng, vị trí đệ nhất cao thủ trong hàng tiểu bối của Thiên Nguyệt giới vẫn không ai qua nổi Vi Thắng.
Cổ Dung Bình rất rõ ràng điểm này, cho nên sắc mặt hắn cực khó coi, trước giờ chưa bao giờ khó nhìn như thế.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bên trong đám tu giả trẻ tuổi thật sự có ai có thể thắng được hắn.
Có lẽ có, nhưng tuyệt không ở trong Thiên Nguyệt giới này.
Vi Thắng là ai? Vô Không kiếm môn ở đâu? Mấy tháng trước, có ai biết đến đây?
Một người không có tiếng tăm gì, đột nhiên đoạt đi hào quang trên người hắn, hơn nữa còn cướp đi trước mặt bao nhiêu người. Trong mắt Cổ Dung Bình thoáng hiện lên một tia oán độc, kiếm thế càng lúc càng hung ác.
Nhưng các trưởng bối đang quan khán lại đều lắc đầu thở dài. Tâm Hồ kiếm của Cổ Dung Bình, giảng cứu tới chính là tâm như gương hồ, trong sáng vô niệm. Nhưng hôm nay, kiếm thế Cổ Dung Bình sắc bén vô cùng nhưng lại tràn ngập khí tức hung ác, khác hẳn vẻ phiêu dật không minh trước kia. Tuy uy lực nhìn như tăng lên, thực tế lại thấp xuống một tầng.
Đối mặt với kiếm thế vô cùng sắc bén của Cổ Dung Bình, Vi Thắng ngược lại không có chút sợ hãi. Mặt điền thô mi, còn Cổ Dung Bình tuấn mỹ tiêu sái, phải nói là sự khác biệt đến ngàn dặm, nhưng lúc này, khuôn mặt vuông bình tĩnh trấn định lại lộ ra một cỗ mị lực khác.
Chỉ có những cao thủ Kim Đan kỳ hoả nhãn kim tinh, mẫn tuệ-sâu sắc mới có thể nắm bắt được, trên mắt thỉnh thoảng hiện lên nét nghi hoặc. Đây là kiếm ý tâm chuyển, hỗn loạn cùng bất ổn sao?
Một vài trưởng lão cùng chưởng môn mượn cơ hội này hướng các đệ tử bên cạnh chỉ dạy, cái gì gọi là kiếm ý tâm chuyển.
Vốn Vi Thắng đang ở trong trạng thái phập phồng bất định chống lại Cổ Dung Bình, nếu có bị thua cũng không ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng tâm tính Cổ Dung Bình mất cân bằng, lại không mang lại đủ uy hiếp cho Vi Thắng. Thứ Vi Thắng dựa vào đó là 《 Vô Không Kiếm Quyết 》!
Bộ kiếm quyết《 Vô Không Kiếm Quyết 》 này thất truyền đã lâu, rốt cục lại được tái hiện trên tay hắn, mấy người Bùi Nguyên Nhiên nhìn không chớp mắt. Song chấn động mà những cao thủ quan chiến phải chịu còn lớn hơn nhiều!
Lục phẩm kiếm quyết hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất kiếm quyết của Thiên Nguyệt giới!
Cảm giác khó chịu của Cổ Dung Bình lên đến cực điểm.
Kiếm chiêu Vi Thắng tựa như vô hình vô chất, chưa nói đến chuyện đi lại vô tung vô ảnh. Khiến hắn cảm thấy thổ huyết chính là kiếm ý của đối phương! Rõ ràng cảm thụ được kiếm ý lạnh thấu xương ngưng thực không gì sánh được, vậy mà đánh một chiêu lại như kích vào chỗ trống. Hệt như kiếm ý kia căn bản là ảo giác từ thần ảnh chứ không phải thực chất. Nhưng nếu bỏ qua không quản, trên người hắn tuyệt đối đã thủng lổ chỗ như tổ ong.
Cho tới bây giờ Cổ Dung Bình chưa lần nào khó chịu như vậy.
Kiếm ý đối phương thực sự quá kỳ quái, quả thực vượt ra khỏi lẽ thường!
Hắn tu luyện《 Tâm Hồ kiếm quyết 》là bí thuật bất truyền của Tâm Hồ kiếm môn, cao liệt vào hàng ngũ phẩm. Lẽ nào phẩm giai kiếm quyết đối phương so với 《 Tâm Hồ kiếm quyết 》 còn cao hơn?
Không có khả năng! Một tiểu môn phái nơi sơn dã sao có khả năng tàng trữ kiếm quyết vượt quá ngũ phẩm?
Cổ Dung Bình cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Vi Thắng, kiếm thế càng tăng lên.
Nếu đoán không ra, vậy không cần đoán nữa!
Cổ Dung Bình xác định!
"《 Vô Không Kiếm Quyết 》 của bản môn quả nhiên thần diệu không gì sánh được!" So sánh với ủy khuất khi nhìn Tả Mạc, Diêm Nhạc nhìn Vi Thắng tỷ thí mà mở cờ trong bụng.
Tân Nham không nói, đôi mắt hắn mở to nhìn chằm chằm Vi Thắng, con mắt không nháy lấy một lần.
Hai mắt Bùi Nguyên Nhiên kinh ngạc nhìn phương xa, môi run run thì thào: "Sư phụ, đệ tử không cô phụ..."
《 Vô Không Kiếm Quyết 》 vẫn là tâm bệnh trong lòng hắn, bây giờ lại được tái hiện khiến trong lòng hắn kích động không gì sánh được. Bốn người một thân bản lĩnh, thành danh tại thú yêu nhưng tình nguyện ẩn giấu ở Đông Phù, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là lương hỏa truyền thừa. Bây giờ không những có đệ tử thiên tài tiền đồ vô lượng như Vi Thắng, mà 《 Vô Không Kiếm Quyết 》 cũng lại được thấy ánh thái dương, cảm giác kích động trong lồng ngực không cách nào kềm chế nổi.
Tình thế như vậy, người nào cũng đều hiểu rõ, Vô Không kiếm môn chắc chắn sẽ trở thành đại phái số một Thiên Nguyệt giới!
Có được kiếm quyết tinh diệu thần kỳ như vậy, có được đệ tử thiên phú không ai sánh bằng như vậy, thế Vô Không kiếm môn không thể đỡ.
Một ít người tâm tư linh hoạt liền bắt đầu suy nghĩ, sau trận Thí Kiếm hội này phải nên một lần nữa kết giao với môn phái ngang trời xuất thế này. Mà một số người khác, tỷ như chưởng môn Linh Anh phái, sắc mặt kém vô cùng. Nếu như nói lúc trước Vô Không kiếm môn chỉ là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua, như vậy Vô Không kiếm môn hiện giờ đã tiến thân vào hàng ngũ môn phái đứng đầu Thiên Nguyệt giới. Linh Anh phái đã mất đi tư cách tranh đấu.
Giờ khắc này đây, Vi Thắng tựa như mặt trời giữa trưa, thả ra quang mang rừng rực không gì sánh được, tất cả tuyển thủ khác chỉ như ánh sao bên cạnh thái dương, tất cả đều ảm đạm vô quang.
*****************
Tất nhiên đối với những chuyện kia Tả Mạc không biết gì cả, toàn bộ tâm thần của hắn đều đặt vào phù trận trước mặt.
Hắn lau mồ hôi, phù trận bắt đầu bước vào giai đoạn bố trí bộ phận trọng yếu nhất
——《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》!