Chiến đấu giữa Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng đang nóng bỏng kịch liệt như lửa.
Thực lực của hắn so với lúc đối chiến cùng Tả Mạc không biết đã mạnh hơn bao nhiều lần. Thanh đồng hoàn Huyết Chu kiếm tạo hình kỳ đặc trong tay này mỗi lần khua múa đều mang theo một mảnh huyết quang tanh hôi vô cùng.
Nhưng mà thần thái vị nam tử mặt vàng trước mặt hắn lại thong dong lạ thường, không chút rối loạn, một thanh thương đồng tung bay bên cạnh hắn. Thanh thương đồng tán phát ra quang mang màu xanh nhàn nhạt, trong lúc bay múa dần hình thành nên một mảnh quang mạc bàng bạc. Song huyết quang đầy trời lại thủy chung không cách nào đột phá tầng quang mạc nhìn qua mỏng manh ấy.
"Huyết luyện chi pháp, nhưng lại quá sai lệch rồi." Nam tử mặt vàng cười nói: "Đáng tiếc, ngươi tu luyện không đúng phương pháp, chỉ có hình dạng bên ngoài mà thôi."
"Hình dạng bên ngoài?" Đồng tử Thường Hoành hơi rụt lại.
Ngón tay hơi run, Huyết Chu kiếm bọc ngoài ngón tay được hắn ném lên không trung. Phi kiếm vừa bay ra liền hóa thành một đoàn bóng mờ cực lớn.
"Oanh!"
Sáu chân thô to như cánh tay trùng trùng đạp xuống mặt đất, bụi đất tung bay, mặt đất run rẩy một trận. Một con nhền nhện màu máu sắc mặt hung ác nhìn chằm chằm nam tử mặt vàng, cái đầu của nó so với lúc cùng Tả Mạc đối địch phải lớn hơn gấp đôi có dư. Sáu chân thon dài mọc đầy cựa nhọn hoắt, khớp chân thô tráng, cứng rắn có lực. Đường vân màu đen trên thân nhện máu so với trước kia cũng càng thêm bắt mắt, hơn nữa còn thêm mấy phần óng ánh của kim loại, chỉ nhìn thôi đã biết nó sẽ kiên cố đến cỡ nào.
Khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là mặt của con nhện máu, khuôn mặt hẹp ngang kia không ngờ lại ẩn ước có vài phần giống mặt . Mà mặt người ấy lại cực kỳ hung ác, khí tức thô bạo tỏa ra khắp nơi.
"Ồ, không tệ, có thể tu luyện tới cảnh giới thành mặt người rồi, không nghĩ tới ngươi lại có vài phần thiên phú." Khẩu khí nam tử mặt vàng rất lớn: "Chẳng qua, có mấy chỗ ngươi không được tu luyện, nếu vẫn không đổi thì hậu hoạn khôn cùng."
Trên mặt Thường Hoành lần đầu tiên lộ ra thần tình ngưng trọng. Trong lời nói đối phương, xem ra y đối với công pháp mình đang tu luyện rất quen thuộc. Hắn tuy là môn hạ Linh Anh phái nhưng công pháp tu luyện lại không phải công pháp từ Linh Anh phái. Mà là đoạt được từ vị tu giả bị hắn giết chết cùng lúc với Huyết Chu kiếm.
Có điều công pháp đoạt được không hoàn chỉnh, hiển nhiên chủ nhân trước đây của nó cũng thông qua một con đường nào đó mới thu thập được. Tuy uy lực huyết luyện chi pháp cực lớn nhưng đồng thời, hung hiểm khi tu luyện nó cũng vượt xa hơn nhiều những tâm pháp bình thường khác, chỉ cần hơi không cẩn thận là rất có khả năng bị phản phệ. Đừng nhìn tính cách Thường Hoành có vẻ hung hãn bạo ngược song trong chuyện tu luyện hắn lại cực kỳ cẩn thận.
Lời nam tử mặt vàng chính là nỗi băn khoăn trong lòng Thường Hoành.
Đột nhiên Thường Hoành thu lại con nhện máu hỏi: "Làm sao mới đổi được?"
Nam tử mặt vàng lộ ra thần tình tán thưởng: "Sau khi thi đấu ngươi hãy tìm đến ta." Nói xong, thân hình liền tan biến.
Trong lòng Thường Hoành khẽ run, chưa nói đến chuyện nam tử mặt vàng có phải đang lừa gạt hắn hay không, nhưng bằng vào thân pháp vừa rồi thì hẳn thực lực y so lên mình chỉ cao chứ không thấp.
Đem so sánh với thanh thế chiến đấu kinh hãi của những người khác thì Thường Hoành cùng nam tử mặt vàng từ lúc bắt đầu giao thủ đến khi tách ra chỉ bất quá trong chớp mắt mà thôi, không hề dẫn lên chú ý của bất cứ người nào.
Mông Thanh như một con báo, từng bước dò dẫm cẩn thận trong rừng núi. Thứ hắn am hiểu nhất là ẩn nấp bí mật ám sát, từng có trường hợp dưới sự đuổi giết của cao thủ Kim Đan kỳ mà trốn thoát được, song lần này hắn càng cẩn thận thêm gấp bội. Tuy giới hạn của mười lăm đỉnh núi khá lớn, nhưng nếu thả một trăm tu giả Ngưng Mạch kỳ vào trong đó mặc sức chém giết thì chiến trường này xem ra không đủ. Tương phản, lúc này chiến trường thực sự quá nhỏ.
Một khi chiến trường nhỏ, chiến huống sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn kịch liệt. Mà càng khiến hắn cảm thấy đau đầu chính là, trừ hắn ra thì toàn bộ chín mươi chín tên còn lại đều là kẻ địch của hắn.
Khác với những tu giả khác, hắn đã có mục tiêu cụ thể. Có điều mỗi lần nhớ lại hắn đều cảm thấy có phần kỳ quái. Một tu giả Trúc Cơ kỳ, lại đáng để bỏ ra tinh thạch nhờ mình đi giết sao? Đối với điều này trong lòng hắn luôn chế nhạo không thôi, một tên tu giả Trúc Cơ kỳ làm sao có thể thoát khỏi vòng chém giết hỗn loạn này cho được chứ?
Có điều một khi đã nhận tinh thạch của người ta, hắn quyết định phải xử lý thật tốt, không giữ chữ tín thì sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong nghề nữa. Tu vi bản thân hắn có hạn, sinh ý có thể tiếp nhận cũng không nhiều, ngày thường làm ăn khá là gian nan, lần này tới tham gia Thí Kiếm hội, vốn là đỏ mắt với đống phần thưởng, xem xem có thể kiếm được một kiện hay không. Không nghĩ tới vận khí lại may mắn như vậy, cư nhiên có người tìm tới đặt một sinh ý kếch xù.
Thù lao quá là dụ người, trọng yếu hơn chính là mục tiêu là một tên tu giả có tu vi Trúc Cơ kỳ duy nhất của lần Thí Kiếm hội này. Nếu gặp những người khác, hắn còn cảm thấy không nắm chắc, nhưng nếu như là Tả Mạc thì hắn liền không chút do dự nhận lời ngay tại chỗ. Trận tỷ thí giữa Tả Mạc cùng Triều An hắn đã xem qua, nói thật, có thể lấy yếu thắng mạnh như thế, thực sự hắn rất bội phục Tả Mạc. Đến giờ trong lòng hắn vẫn luôn hoài nghi người nhờ hắn là Triều An, có lẽ là Triều An khó chịu với kết cục của bản thân mới đâm lén sau lưng như thế.
Có điều, những thứ kia có liên quan đến mình sao? Cứ có tinh thạch là được rồi!
Đầu năm nay, muốn sinh tồn không dễ dàng a, trừ ẩn giấu tiềm hành ra thì chiến lực hắn chỉ bình bình, việc ngày thường có thể nhận không nhiều. Đối với phi vụ lần này hắn rất có lòng tin, cho dù Tả Mạc đánh bại Triều An, nhưng có lẽ đó là do Triều An quá mức khinh địch còn Tả Mạc lại chuẩn bị rất đầy đủ mà thôi. Nếu là hắn, hắn tuyệt sẽ không cho Tả Mạc nhiều cơ hội ra tay như vậy. Ngay từ đầu hắn đã không tính toán sẽ minh đao minh thương đánh nhau cùng đối phương. Nào sợ thực lực Tả Mạc nhỏ yếu hơn so với mình, hắn vẫn kiên trì đánh lén, hắn chỉ vì tinh thạch thôi.
Có điều nếu muốn hoàn thành sinh ý này vậy trước hết phải tìm được Tả Mạc, đây cũng là chỗ hắn cảm thấy phiền toái nhất trong cả phi vụ.
Được rồi, dù sao tinh thạch cũng không từ trên trời rớt xuống, nếu không có chút độ khó nào cả thì việc gì người ta lại mất nhiều tinh thạch như vậy tới nhờ mình đâu.
Hắn cẩn thận khống chế thân hình, tựa như một bóng mờ cẩn thận chuyển động nhẹ nhàng trong rừng cây. Màu sắc quanh thân hắn luôn giống hệt cùng hoàn cảnh chung quanh, khí tức nội liễm rất khó sát giác. Cũng chính nhờ vào công phu này mà suốt dọc đường không có một ai phát hiện ra hắn. Hôm nay hắn đặc biệt cẩn thận, toàn bộ xung quanh đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ, hơn nữa trong đó lại không thiếu cao thủ, nếu không cẩn thận bị phát hiện chỉ sợ chính mình chưa chắc đã thắng nổi.
Di, phía trước có một sơn động.
Mông Thanh quyết định đi lại xem thử, tu vi Tả Mạc thấp hơn những người khác nhiều, chắc chắn sẽ không dám xông loạn. Sau khi tiếp nhận sinh ý, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là rất có khả năng Tả Mạc sẽ tìm một ngóc ngách nào đó trốn chui trốn nhủi như chuột, rồi dựa vào phù trận phụ trợ chống đỡ. Cho nên suốt dọc đường, hắn luôn đặc biệt chú ý đến những ngóc ngách đại loại như sơn động...
Cửa vào sơn động khá hẹp, hắn không dám khinh thường, dựa vào địa hình xung quanh cẩn thận từng bước nhẹ nhàng đi vào trong.
Trong sơn động, La Ly nhắm mắt bó gối ngồi xuống, phi kiếm tĩnh tĩnh bồng bềnh ở bên cạnh. Hắn tựu như một tòa núi lửa, bề ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng kiếm ý trong ngực lại xoay động không ngừng.
Hôm nay, là lần đầu 《 Ngã Ly 》 xuất chiến!
Trong lòng hắn có một cỗ phấn khích khó hiểu, cỗ phấn khích không nói nên lời này giống như ngọn lửa im lìm, từng chút từng chút thiêu đốt mỗi một tấc da thịt trên người hắn.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, như lão tăng nhập định, hắn đang áp chế, áp chế cỗ phấn khích khiến hắn cảm thấy run rẩy!
Không khí xung quanh hắn không có gió vẫn tự xoáy động, trong sơn động nho nhỏ không ngờ lại nổi lên gió xoáy. Nhưng khiến người ta xưng kỳ chính là tuy trong động gió lớn không ngừng, song cửa động lại không có một chút động tĩnh nào cả.
Bỗng dưng, hắn mở mắt ra!
Có người!
《 Ngã ly 》 lấy 《 Vô Hình kiếm quyết 》 cùng 《 Không kiếm quyết 》 làm sợi dây trói buộc đem 《 Vân kiếm quyết 》《 Hồng Viêm kiếm quyết 》《 Thanh Lưu kiếm quyết 》 nối lại với nhau. Tuy bị giới hạn ở tu vi kiến thức nhưng vẫn có rất nhiều chỗ thần diệu, ngay cả Tân Nham cũng phải khen không dứt miệng.
Tâm thần La Ly khẽ rung, lấy hắn làm trung tâm, phương viên mười trượng, núi đá cây cối từng điểm từng điểm mờ dần, từ từ trống trơn, cuối cùng thành một mảnh hư không.
Mà hắn đang ngồi chính giữa phiến hư không ấy.
Cho dù có vật nhỏ đến cách nào, chỉ cần tiến vào trong phiến hư không này đều sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt, hắn có thể dễ dàng nhìn thấu.
Giống như trên một tấm giấy trắng như tuyết xuất hiện một điểm vết mực, nào sợ điểm mực này nhỏ như thế nào cũng sẽ rõ nét dị thường.
Thân hình Mông Thanh như dung hợp cùng một thể với cảnh vật xung quanh, nếu chỉ dùng mắt thường để nhìn sẽ rất khó sát giác. Nhưng trong mắt La Ly, ở phiến hư không đã xuất hiện thêm một người!
Cố áp chế cỗ phấn khích muốn tìm chỗ phát tiết trong lồng ngực lại...
Khác hẳn cùng vẻ cuồng nhiệt trong mắt, sắc mặt hắn cực kỳ trang nghiêm, tay phải giơ lên, đầu ngón cái chúc xuống, ba ngón khác chỉ thẳng lên trời.
Phi kiếm đang an tĩnh trôi nổi bỗng giống như hung thú từ trong giấc mơ tỉnh lại, phút chốc mở ra đôi mắt tinh hồng, lộ ra răng nanh sắc bén lạnh lẽo.
“Tranh” một tiếng thanh minh bay lên thiên không,
Hồng, thanh hai đạo quang mang giao quấn ở trên thân kiếm, tựu như hai con linh thú bạn lữ giao quấn với nhau, vui thích vô cùng!
"Ly!"
Tiếng thở dài u u phiêu miểu bất định, vừa xa xôi không cách nào nắm bắt được, lại vừa như tiếng nhẹ giọng nỉ non bên tai.
Hai đạo quang mang màu đỏ thẫm dần dần hóa thành màu trắng, cỗ vui thích trên thân kiếm dần càng lúc càng nhạt, một cảm giác lạc mịch bỗng dưng sinh ra, như gió thu tiêu điều phe phất…
Phi kiếm màu trắng tựa như đám mây mờ mờ, tốc độ phi hành tịnh không nhanh, phi kiếm hệt như khối băng, bằng mắt thường có thể thấy dần tiêu tan giữa không trung.
Trong nháy mắt La Ly phát động Mông Thanh liền biết hành tung đã bị lộ, thầm hô không ổn!
Không dám có chút ngập ngừng nào, cả người bắn lên, chạy điên cuồng ra khỏi động!
Phi kiếm đối phương biến hóa kinh người khiến hắn sởn cả tóc gáy, da đầu tê dại, đây là kiếm quyết gì vậy?
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy phi kiếm đối phương đột nhiên từng điểm tan biến giữa không trung, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn chợt thăng đến cực điểm. Thứ hắn tin tưởng nhất chính là trực giác, mỗi một lần khiến hắn có trực giác không ổn thế này, hắn biết, có nguy hiểm!
Loại trực giác nguy hiểm cường liệt thế kia hắn từng gặp qua một lần, chính là lần bị tu giả Kim Đan kỳ đuổi giết nọ.
Mẹ ơi! Không phải nói toàn bộ đều là tu giả Ngưng Mạch kỳ sao? Chẳng lẽ mình gặp phải Cổ Dung Bình? Đáng chết, bản thân làm sao xui xẻo như vậy chứ!
Mông Thanh kinh hãi thất sắc, cảm giác nguy hiểm tuy không bằng lần gặp tu giả Kim Đan kỳ trước đây, nhưng tuyệt đối có thể đứng ở vị trí thứ hai, hắn rất sợ hãi, lúc này nào dám bảo lưu cái gì nữa, linh lực toàn thân điên cuồng vận chuyển, nhào ra ngoài động! Sau lưng xuất hiện thêm một tấm linh thuẫn cực ngưng thực, nhìn qua có vài phần giống như mai rùa.
Khó khăn bước một bước dài, phảng phất như có một vật vô hình nào đó bỗng kích trúng linh thuẫn sau lưng, trong sát na, linh thuẫn ngưng thực kiên cố bị chấn nát làm năm sáu mảnh.
Phốc!
Mông Thanh như bị sét đánh, đồng tử đột nhiên khoách trương, một ngụm máu tươi phun ra, huyết vụ đầy trời, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, hơi kiểm tra Mông Thanh đang hôn mê một chút, hờ hững nói: "Bại xuất (???)."
Tiếp đó xách Mông Thanh lên, cả người dần tan biến.
Chỉ là trước khi đi, ánh mắt hướng về phía La Ly hơi vẻ kinh dị.