Sắc mặt Tông Minh Nhạn âm trầm, tận mắt nhìn thấy Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình tỷ thí, thực lực hai người biểu hiện ra rõ ràng cao hơn hắn một bậc khiến trong lòng kẻ luôn cao ngạo như hắn có một tư vị không nói nên lời.
Dưới tâm trạng buồn bực, hắn dứt khoát không thèm che dấu gì nữa, kiếm ý toàn thân được phát động, đợi xem có tên gia hỏa nào xui xẻo rơi vào tay hắn hay không.
Tông Minh Nhạn thân là đệ tử đứng đầu Đông Kỳ kiếm môn, là ái đồ của Tả Mai Thiên, một thân tu vị hiển nhiên không thấp. Lúc này lại không thèm che dấu chút nào, khí thế lộ hết ra ngoài, đám tu giả vừa thấy hắn không ai là không quay đầu chạy như ma đuổi. Ngay cả một số tên có thực lực cũng không nguyện ý tiêu hao linh lực nhanh như vậy. Ai cũng biết, càng sớm tiêu hao linh lực chừng nào sẽ càng có nguy cơ bị loại sớm chừng đó. Đợt tỷ thí không quy tắc này đâu chỉ so riêng mỗi thực lực, mà còn có cả sự nhẫn nại.
Hắn nghe được phía trước có tiếng đánh nhau, "hừ" một tiếng, liền cất bước đi tới hướng kia.
Khắp người Nam Môn Dương lóng lánh ánh vàng, tay nhấc đại kiếm, thân hình khổng lồ như một tòa núi nhỏ, nộ mục trợn tròn, thần thái uy mãnh. Đứng cách hắn không xa, Du Bạch một thân bạch y, tuy khí độ phi phàm không bằng Cổ Dung Bình nhưng cũng ôn văn nho nhã, phi kiếm thon dài như trúc xoáy vòng bay múa bên cạnh không chút nào rơi xuống hạ phong.
Thực lực hai người quá mạnh mẻ, đặc biệt là《 Phá Sơn kiếm 》của Nam Dương Môn, thanh thế uy mãnh không chừa một ai, mỗi một kiếm, tiếu âm vang lên như sấm, kiếm quang như gió bão, thật có phá sơn chi uy!
Các trưởng lão môn phái đang quan sát hai người tỷ thí phải cảm thán không thôi.
" Nam Môn Dương này quả nhiên thiên phú dị bẩm, khơi khơi nhị phẩm 《 Phá Sơn kiếm 》ở trên tay hắn, không ngờ có thể có uy thế dũng mãnh như vậy! Người này nếu được mài luyện thật tốt, ngày sau tất sẽ thành cao thủ một phương!"
"Không sai! Ai có thể kéo hắn đầu nhập làm môn hạ không khác gì thêm một vị cao thủ!"
...
Ngược lại về thực lực Du Bạch thì không có mấy ai ngạc nhiên.
Mấy trưởng bối Vô Không kiếm môn cũng đang quan sát chăm chú Nam Môn Dương, biểu hiện của vị tu giả bản giới không môn không phái này quả thật rất sáng chói.
"Sư huynh, người này đích thực không tệ a! Chúng ta có nên suy xét đi đặt vấn đề không?" Diêm Nhạc nhìn đến mê mẩn, tựa như đang thấy bảo bối vậy.
Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm trong khoảnh khắc, rồi khẽ thở dài lắc đầu: "Người này đích xác đáng để lôi kéo, đáng tiếc là tư nguyên của chúng ta… Ngươi cũng không phải không rõ ràng. Mỗi Vi Thắng đã làm khổ chúng ta hết mức rồi, huống hồ còn có tên Tả Mạc khiến ta đau đầu gần chết. Lần này La Ly cũng có tiến bộ rất lớn, tâm tính so với trước kia trầm ổn hơn nhiều, chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng tiền đồ ngày sau chắc chắn cực kỳ sáng sủa." Trong khi người khác đang vì môn hạ đệ tử không có thiên phú xuất sắc mà đau đầu thì mấy người Bùi Nguyên Nhiên lại vì đệ tử có tư chất quá nhiều mà phiền não.
"Tài lực cũng không phải là vấn đề quá lớn. Sau lần Thí Kiếm hội này chỉ sợ chúng ta không có khả năng giống tài như trước được nữa. Nên xuất đầu lộ diện đi thôi, mà còn phải tranh đoạt với thiên hạ nữa. Mấy năm nay ta đã nén nhịn đến khó chịu rồi." Lúc Diêm Nhạc nói câu này, hào khí chợt bộc phát.
Bùi Nguyên Nhiên mỉm cười, quang mang trong mắt chớp động.
Tân Nham đột nhiên chen vào một câu: "Không có tâm pháp thích hợp với hắn."
Mọi người lúc đó mới nghĩ đến vấn đề then chốt. Nam Môn Dương cố nhiên thiên phú dị bẩm nhưng lại cũng phải xem y tu luyện tâm pháp gì mới được. 《 Kim Cương quyết 》 cùng 《 Phá Sơn kiếm 》 tuy chỉ khơi khơi nhị phẩm nhưng do thích hợp với con đường của hắn nên uy lực đã mạnh còn mạnh thêm. Nếu gặp phải tâm pháp không thích hợp thì cho dù có tu luyện đến bước nào đi nữa cũng chưa chắc đã tốt được như vậy.
Người tinh minh vừa nhìn Nam Môn Dương đã biết là y là tu giả cần có tâm pháp đặc thù riêng.
Thi Phượng Dung đột nhiên mở miệng hỏi: "Tả Mạc không phải đang tu luyện 《 Kim Cương vi ngôn 》 sao? Không bằng để hắn cùng tu luyện 《 Kim Cương vi ngôn 》đi."
Bùi Nguyên Nhiên cười khổ: "《 Kim Cương vi ngôn 》 chẳng qua là tâm pháp luyện thể tam phẩm, rất nhiều môn phái đều có bộ tâm pháp này. Chúng ta rất khó đưa ra được điều kiện quá tốt. Quên đi, nếu có lôi kéo được mà làm uổng phí thiên phú của người ta, vậy càng tội lỗi."
Mấy người còn lại đều chìm vào im lặng, kiếm quyết của Vô Không kiếm môn quả thật không quá thích hợp với Nam Môn Dương, cũng đành dập tắt ảo tưởng kia đi.
"Kia." Diêm Nhạc đột nhiên chỉ vào thần ảnh nói: "Này, tiểu tử đó hình như là Tông Minh Nhạn a, hắn cách tên hỗn đản Tả Mạc rất gần nha."
Trong lòng mọi người tuy đối với Tả Mạc rất bực bội, nhưng cuối cùng vẫn là đệ tử bản môn, nghe thấy vậy bất giác dõi mắt nhìn theo ngón tay Diêm Nhạc.
Có điều khi ánh mắt bọn họ hướng tới vị trí Tả Mạc đang đứng, lập tức lại tức giận...
Năm mẫu phù trận vừa mới lòe lòe phát sáng thu hút vô số ánh mắt, đến lúc này còn chưa qua bao lâu, vậy mà diện tích phù trận đã bành trướng với tốc độ không tưởng tượng nổi, không ngờ lại chiếm đến tận mười mẫu!
Gia hỏa này đến cùng là muốn làm gì đây? Ý niệm đầu tiên bật ra trong đầu bọn họ chính là thắc mắc này. Ý niệm thứ hai lại là: Xong rồi! Thế này thật quá mức dọa người đi!
Trước đó ánh sáng phù trận chỉ chừng năm mẫu, giữa quần sơn xanh biếc um tùm thì chẳng qua chỉ là một khối nhỏ, thế mà hiện giờ giống như một miếng vá to tổ bố nằm nghênh ngang giữa núi rừng. Tả Mạc loay hoay đi lại giữa phù trận như con thoi không hề biết mệt mỏi là gì, nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên mặt hắn thỉnh thoảng hiện lên vẻ phấn khích cùng đắc ý không gì sánh được.
Nếu có ai hiểu được khẩu hình, có thể nhẹ nhàng đọc ra trong miệng hắn đang lầu bầu:
"Dám đấu cùng anh đây, anh đây đùa các ngươi đến chết!"
"Tu vị không bằng các ngươi, vậy anh đây dùng tinh thạch nện chết các ngươi... Ai nói, tinh thạch không thể khuất phục người a... Để anh đây khuất phục cho biết!"
"Ta rất cùng, nhưng mà ta rất vô sỉ..."
...
Hiểu được khẩu hình không phải là cái gì quá mức cao thâm, người đọc hiểu được khẩu hình ở đây cũng không ít, thỉnh thoảng có thể nghe được có người phát ra tiếng cười khúc khích.
Chỉ một lần Thí Kiếm hội mà đã khiến bốn người Bùi Nguyên Nhiên chịu không nổi, thần kinh nhỏ yếu đáng thương của bọn họ vừa bị hành hạ khốn khổ. Bên người giờ lại nghe được tiếng “rinh rích” cười nhẹ, bọn họ như chim sợ cành cong, chỉ cảm thấy chắc chắn những người này đang cười mình..
Trời ơi là trời!
Đường đường chưởng môn Vô Không kiếm môn! Đường đường Băng Ly kiếm thanh danh hiển hách hung danh tại ngoại! Ngay cả Diêm Nhạc cùng Thi Phượng Dung cũng là cao thủ Kim Đan kỳ! Không ngờ lại bị một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ giày vò đến chết đi sống lại, chỉ thiếu mỗi trực tiếp thổ huyết vì giận dữ mà thôi.
Tông Minh Nhạn đúng là đang xông đến chỗ Tả Mạc. Kỳ thực hắn rất muốn so đấu cùng Du Bạch một phen, có điều Du Bạch cùng Nam Môn Dương đang đánh nhau sống chết, hiển nhiên hắn không thể nhảy vào dây máu ăn phần được.
Đối với người như hắn thì những chuyện không chừa thủ đoạn mới giành được thắng lợi không phải là chuyện vẻ vang gì. Vô luận là Du Bạch hay Tông Minh Nhạn tính tình đều kiêu ngạo vô cùng, tuyệt đối không cách nào nghĩ đến chuyện giữa tỷ thí xông vào chiếm tiện nghi để giành thắng lợi cả. Cho nên hắn chỉ đành đổi sang mục tiêu khác.
Cái đầu của phù binh cao hơn rừng cây một chút như hải đăng trong bóng tối chỉ dẫn Tông Minh Nhạn tiến về phía trước.
"Có kịch hay! Tông Minh Nhạn gặp lột da cương thi!"
"Báo ứng a báo ứng! Lão tử hận nhất là gia hỏa dám cầm tinh thạch nện người!"
"Mất mặt mũi kiếm tu Đông Phù chúng ta! Tông Minh Nhạn, ta ủng hộ ngươi! Sớm đánh hắn thành đầu heo cho ta, quá mất mặt xấu hổ! Sỉ nhục Đông Phù!"
Nghe được tiếng đám kiếm tu Đông Phù bên cạnh thù địch, nghĩa khí… nhao nhao nghị luận, bốn người Bùi Nguyên Nhiên không hẹn mà cùng âm thầm tán đồng.
"Hô!" Diêm Nhạc thở ra một hơi thật dài: "Quá tốt! Cuối cùng hắn không thể để chúng ta mất mặt thêm nữa!"
Bùi Nguyên Nhiên như trút được gánh nặng: "Thua ở trên tay Tông Minh Nhạn cũng không phải cái gì quá ghê gớm."
Tân Nham gật đầu tán đồng hiếm thấy: "Sớm chết sớm siêu sinh!"
Ý kiến ba người không cần thảo luận mà vẫn cùng thống nhất, chỉ trông mong Tông Minh Nhạn có thể nhanh nhanh giải quyết một chút, sớm kết thúc nỗi xấu hổ này lúc nào tốt lúc đó. Hiện giờ bọn họ chỉ cảm thấy để Tả Mạc tham gia lần Thí Kiếm này là quyết định ngu xuẩn nhất mà trong nhân sinh có thể nghĩ ra. Sự tán dương Vi Thắng đem lại cho Vô Không kiếm môn xa xa mới sánh nổi sự ê chề Tả Mạc chuốc lấy, lỗ lớn a...lỗ lớn a…
Chỉ có Thi Phượng Dung hơi khó chịu: "Vì sao là Tông Minh Nhạn chứ? Ta cực ghét lão tặc Tả Mai Thiên kia!" Nàng đột nhiên quay mặt qua: "Nếu không để Vi Thắng đá Tả Mạc ra ngoài là được rồi!"
Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: "Đồng môn tương tàn, thế này không tốt lắm đâu!"
Diêm Nhạc ở một bên ra chủ ý: "Để Tông Minh Nhạn trước đá Tả Mạc ra, sau đó lại bắt Vi Thắng đá Tông Minh Nhạn ra!"
Tân Nham luôn trầm mặc đứng một bên đột nhiên mở miệng: "Diệu!"
Trước cửa đổ trường lúc này nhanh chóng treo lên tỷ lệ cá cược trận Tả Mạc đối đầu với Tông Minh Nhạn, mấy tên người hầu khàn cả giọng la lên.
"Oanh động Đông Phù, đánh cuộc mười chiêu! Ngôi sao của hai vòng trước, thần kỳ cương thi có thể lại tỏa sáng hay không? Sự thật sắp sửa được bóc trần! Trận cá cược kinh thế hãi tục bắt đầu, bản thân nếu không tham dự sao có thể gọi là tận hưởng nhân sinh hoàn mỹ được?"
"Tới nhìn xem thử a! Cường kiếm đấu cường thuẫn! Cái gì? Không có thuẫn? Trời ạ! Tiên sinh, ngài nhìn xem, trên đời này còn có thuẫn nào sánh nổi ô quy trận trong kia không? Đây tuyệt đối là quy trận kiên cố nhất năm nay! Xem xem Tả Mạc tiên sinh đặt cho nó cái tên thật đắc ý nha! Toàn phù trận trận địa phòng thủ lưu! Cái tên thật mang theo bá khí vô cùng, tràn đầy cảm giác an toàn, tuyệt đối đáng để ngài theo a!"
"Tỷ lệ một ăn năm trăm! Làm sao? Ngài còn không hài lòng? Tiểu nhân lấy nhân cách bảo đảm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tỷ lệ cao hơn ở đây đâu! Nghĩ nghĩ nha, lần trước cũng chính là Tả Mạc thần kỳ của chúng ta khiến bao người phải lắp bắp kinh hãi, bao nhiêu người nhờ đó kiếm được đầy bồn đầy bát! Con trai của bạn dì Vương tiểu nhị gần sát nhà ta cũng đặt mười viên tinh thạch..."
Ánh mắt Phó Kim đỏ ngầu, đem tất cả tinh thạch trên người mình đều đặt sạch, trong miệng lẩm bẩm: "Đây không phải ta nhìn trúng ngươi mà là giải tỏa ức chế với Đông Kỳ kiếm môn!" Tên người hầu nghe vậy run run sợ hãi, Đông Kỳ kiếm môn tốt xấu gì cũng là đại phái ở đây a.
Phó Kim nhận ra Tông Minh Nhạn! Lần trước chính Tông Minh Nhạn đi cùng một tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn, cũng lần đó hắn bị tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn kia đả thương. Cũng chính lần đó Tả Mạc ra mặt thay cho hắn, giao tình giữa hắn cùng Tả Mạc mới trở nên bền chặt như bây giờ.
Tròng mắt hắn đỏ bừng, cắn chặt môi, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Tả Mạc.
Sự lợi hại của Tông Minh Nhạn hiển nhiên hắn đã nghe nói qua, lại thêm ân oán giữa hai người trước đây nữa, Tông Minh Nhạn tuyệt sẽ không mềm tay.
Thần thức Tả Mạc hơn người, rất nhanh đã phát hiện ra Tông Minh Nhạn. Bước chân Tông Minh Nhạn tuyệt không nhanh, từng bước, từng bước đi về phía Tả Mạc. Kỳ thật Tả Mạc rất muốn chạy, đối phó với tu giả bình thường hắn còn có vài phần tâm lý cầu may. Nhưng đối với những cao thủ như Tông Minh Nhạn cùng Du Bạch, ngay cả tâm lý cầu may hắn cũng không có.
Cái trận phòng lưu khiến hắn đắc ý vô cùng này có một tệ đoan giờ mới thể hiện ra, chính là một khi đã triển khai thì chỉ còn nước tử thủ bên trong chứ chả chạy đi đâu được.
Lần giáp mặt trước giữa song phương tuyệt không thoải mái chút nào, bởi vì liên quan đến hắn mà một tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn bị trục xuất khỏi Đông Phù.
Quên đi, không phải oan gia không đụng đầu, giờ có chạy cũng không thoát! Tả Mạc thầm quyết định, hắn một khi trở nên lưu manh lại khá có vài phần khí thế.
Không phải chỉ là Tông Minh Nhạn thôi sao?
Nhìn quanh bốn phía, vô số tài liệu phát sáng lấp lánh tựa như đống tinh thạch óng ánh, ánh sáng nhu hòa mê người khiến hắn hoa cả mắt.
Hào khí trong lòng hắn chợt sinh!
Ngay cả gia hỏa tự xưng là Thiên yêu như Bồ yêu anh đây đều có thể cầm tinh thạch nện xuống, khơi khơi một tên Ngưng Mạch kỳ như ngươi là cái đệc ấy… anh đây không tin đánh không chết ngươi!