Trong lòng Tả Mạc kỳ thực không quá tự tin.
《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》 mới bày được bốn mươi lăm trận con, cách bảy mươi hai trận con còn có hai mươi bảy trận con nữa. Loại tử mẫu trận như 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》 này thường thường đều có chung một đặc điểm, số lượng trận con của chúng càng nhiều thì uy lực càng mạnh. Hơn nữa biên độ tăng trưởng của uy lực không phải lấy một trận con làm đơn vị tăng thêm mà đa phần lấy sáu, mười hai, ba mươi sáu...vân vân làm đơn vị.
Uy lực bốn mươi lăm trận con chỉ lớn hơn một tý so với ba mươi sáu trận con, nếu có thể hoàn thành bảy mươi hai trận con thì lúc đó uy lực phù trận mới cách biệt trời vực so với ba mươi sáu trận con được. Tả Mạc thầm dự đoán, uy lực của bảy mươi hai trận con hẳn gấp bốn lần có dư so với ba mươi sáu trận con. Đương nhiên, độ khó khi bố trận cũng tương đương chừng đó. Khi số lượng trận con đạt đến một mức độ nhất định, nếu muốn tăng thêm một cái trận con nữa thì độ khó cơ hồ tăng lên gấp đôi.
Có điều, lúc này không phải là lúc để suy xét mấy thứ kia, hắn không còn con đường khác để đi nữa rồi.
Tông Minh Nhạn không có nửa điểm ý tứ muốn dừng lại, trực tiếp bước từng bước đến gần chỗ Tả Mạc.
Lập lức Tả Mạc không còn do dự nữa, giương tay tế ra một tòa bảo tháp năm tầng màu sắc lung linh.
Ngũ Sắc tháp vừa bay ra không trung, gặp gió liền biến lớn, trong chớp mắt đã cao gần bằng đầu người. Ngũ Sắc tháp bay lên trên không hồ nước, lập tức hồ nước phía dưới dày đặc sương mù, hơi nước bốc lên mờ mịt. Hơi nước mờ mịt nhanh chóng bay lên, cho đến khi chạm đến vào Ngũ Sắc tháp, xa xa nhìn lại liền thật giống như hơi nước đang nâng Ngũ Sắc tháp lên.
Ánh sáng quanh Ngũ Sắc tháp chói lòa, từ thân tháp không ngừng ùn ùn bay ra vô số tia sáng năm màu nhỏ mịn mảnh như dây tơ, những tia sáng năm màu nhanh chóng chui vào bên trong mấy cái phù trận .
Những ngọc phiến, đinh sắt, lò đồng…. giống như phù đèn cắm chi chít trong phù trận, tùy theo những tia sáng năm màu không ngừng rót vào, lấy hồ nước làm trung tâm, tầng tầng được thắp sáng.
Nếu nói phù trận lớn tầm mười mẫu lúc nãy quang mang sáng lóa lấp lánh giống như trên mũ một tên địa chủ khảm một khối hoàng kim thật lớn thì quả thật y rất có phong độ của kẻ nhà giàu mới nổi, hiển nhiên bị chúng nhân nhất trí xem thường.
Nhưng nếu đem mười mẫu phù trận thúc động, búng tay một cái khiến toàn bộ được thắp sáng, trường cảnh ánh sáng chói chang thế này, có bao nhiêu người đã gặp qua?
Chưa người nào gặp qua cả...
Phù trận quy mô như thế chỉ có khả năng xuất hiện ở cấm địa chí bảo của các môn phái, song cũng không phải môn phái quy mô bình thường có thể có được. Xung quanh Kiếm động của Vô Không kiếm môn không có, xung quanh Đông Phù điện cũng không có. Tâm Hồ kiếm phái đích thực là có một cái, chỉ có điều đã lâu lắm rồi chưa được phát động, lần phát động gần nhất không biết đã là chuyện cách mấy trăm năm trước rồi.
Lúc này đám tu giả bu đặc như kiến xung quanh Đông Phù đều hoàn toàn bị trường cảnh hoành tráng trong mắt khiến cho kinh hãi!
Tranh đấu giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình không nghi ngờ gì là rất thâm sâu, đầy kỹ thuật…nhưng lại không cách nào đạt đến tầm to lớn đồ sộ như phù trận của Tả Mạc, muốn so với nó ư… Ở trình độ Ngưng Mạch kỳ như Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, một đạo kiếm mang dài ước chừng bảy tám trượng, cố lắm cũng không vượt quá nổi mười trượng, vô luận nó có huyễn lệ đến mức nào cũng không thể bì nổi mười mẫu phù trận lóng lánh quang hoa thế kia.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hết thảy Đông Phù không ngờ lại im lặng như tờ.
Khoảnh khắc, mới bắt đầu có người từ trong kinh hãi dần dần hồi thần trở lại, Đông Phù lập tức như vỡ chợ. Cả chục vạn tu giả đồng thời lên tiếng, từ cực tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kinh thán ầm ầm, một số tu giả tu vi tương đối yếu chỉ cảm thấy lỗ tai “ông ông”, không nghe nổi thứ gì cả.
Một lát sau, thính lực của bọn họ mới khôi phục lại như thường.
Nhưng mọi người vẫn nghị luận không hề ngừng nghỉ, ngược lại, càng nói càng hăng.
"Đáng giá! Không uổng chạy một chuyến đến đây!"
"Quá tráng lệ! Ngươi nói Tả Mạc quả nhiên có bản sự a, không ngờ có năng lực lớn thế này!"
"Cái gì trận phù lưu? Cứ trực tiếp gọi là cấm chế đi!"
...
Ngay khi chúng nhân đang kinh thán, phù trận đã hoàn toàn được thúc động. Cũng vì đó mà hơi biến.
Một vòng sáng cong cong treo trên không hồ nước tỏa ra ánh sáng chói lòa, trong trận bay lên từng đám sương khói màu thanh lam, một mảnh mông lung. Trong sương mù, vô số lớn lớn nhỏ nhỏ hào quang bay lên bồng bềnh giữa trời, chúng nó chợt tụ rồi chợt tán như bầy cá, nhìn qua cực kỳ linh động.
Trên một nóc nhà ở Đông Phù có ba người đang đứng quan sát.
"Tả Mạc quả nhiên là thiên tài phù trận, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tham ngộ hiểu được 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》, thật sự quá lợi hại! May mà ngày đó chúng ta không đắc tội với hắn." Một nam tử áo hồng nhìn không chớp mắt vào thần ảnh, tán thán nói.
Ba người này rõ ràng là mấy người khách ngày đó nhờ Tả Mạc luyện hóa mặc hạt sen.
"Hừ, hắn chỉ là một tu giả Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ có thể dựa vào ngoại lực, làm được gì chúng ta chứ?" Nam tử có khuôn mặt dữ tợn hừ nói.
"Tu vi thấp mới tốt." Nam tử mũi ưng âm trầm nói.
"Ngươi tính toán áp bách hắn? Đừng quên hắn còn một vị sư huynh rất lợi hại đấy!" Nam tử mặt hung tợn lắc đầu nói, biểu hiện của Vi Thắng cực kỳ mạnh mẽ khiến ba người rất đỗi kiêng sợ.
"Chúng ta đông người thế này. Chỉ mỗi sư huynh hắn thì làm được gì ." Nam tử mũi ưng nói.
Nam tử mặt dữ tợn vẫn lắc đầu: "Hắn chẳng qua chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, phù trận cho dù có lợi hại thì năng lực cũng rất hạn chế."
"Chỉ cần có thiên phú là được rồi." Nam tử áo hồng đột nhiên mở miệng: "Nơi này không phải Thiên Hoàn cảnh, tu giả tinh thông phù trận không dễ tìm. Vi Thắng thực lực mạnh mẻ nhưng rốt cuộc hắn chỉ có một người, ba huynh đệ chúng ta không cần phải kinh sợ."
Trong ba người thì nam tử áo hồng có uy tín nhất, hắn đã nói như vậy, hai người còn lại đều không dị nghị gì thêm. Hơn nữa nam tử áo hồng nói thật sự không sai, tu giả thông hiểu phù trận tuy không ít, nhưng nếu có thể được xưng là tinh thông, vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà chỉ cần là hạng người hơi có chút thanh danh sẽ hoặc là ra giá quá cao, hoặc là không chịu mạo hiểm.
Nam tử mặt dữ tợn cười nói: "Cũng đúng, nếu hắn không dám mạo hiểm, chúng ta sao có thể nhờ luyện chế Mặc Liên Âm phiên được."
Nam tử mũi ưng nhíu mày: "Nhưng làm sao thuyết phục Tả Mạc đây? Thằng cha này không dễ lừa gạt đâu, lại cũng không thể cường bức."
Không ngờ nam tử áo hồng đối với điểm này rất tự tin, cười lạnh nói: "Lợi dụ! Tả Mạc không phải hạng người chỉ biết si tâm với kiếm như Vi Thắng, âm thầm nghĩ cách đánh động không phải là không thể."
Lúc ba người đang nói chuyện, Tông Minh Nhạn đã khó khăn đi tới gần cạnh 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》.
Trong tích tắc phù trận được phát động, Tông Minh Nhạn thoáng thất thần hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường, nhịp bước lần nữa khôi phục không nhanh không chậm, rất có vẻ phong phạm cao thủ thong dong trấn định. Có điều khí thế khắp người được tán phát đến cực điểm mới tỏ rõ cảnh giác trong lòng hắn rất cao.
Thân ảnh Tả Mạc dần tan biến trong trận.
Sương mù màu thanh lam lan tràn khắp nơi, phảng phất như tự thành một giới, vô số hào quang lớn nhỏ cực kỳ linh động hoạt bát, thỉnh thoảng có hai đạo hào quang đụng cùng một chỗ liền phát ra tiếng “leng keng” như thủy tinh tương giao. Tiếng”leng keng” văng vẳng trong sương mù, phiêu phiêu miểu miểu, hơn nữa còn có cảm giác lượn lờ không dứt.
Toàn bộ cảnh tượng đập vào mắt đều là sương mù màu thanh lam cùng hào quang linh động như cá đang tung tăng bơi lội, không chỉ riêng gì Tả Mạc, mà cả ngọc phiến đinh sắt..bố trí trên mặt đất lúc nãy đều tan biến không thấy.
Đinh leng keng đông!
Tông Minh Nhạn không kìm được hừ lạnh một tiếng. Hắn thân là đệ nhất nhân đệ tử tuổi trẻ của Đông Kỳ kiếm môn, từ nhỏ đã theo sư phó tu kiếm, hiểu biết đối với phù trận chỉ có thể tính là hơi hời hợt.
Có điều, vậy thì đã sao?
Hắn không sợ chút nào.
Một kiếm phá vạn pháp, đó mới là kiếm tu! Hắn xa xa không đạt đến cảnh giới thần kỳ kia, nhưng đối thủ đối diện lại chỉ là một tu giả Trúc Cơ kỳ. Một tu giả Trúc Cơ kỳ có thể ngăn được kiếm của mình ư?
Hắn không tin!
Còn về phần ân oán cùng Tả Mạc hắn đã sớm không để ý. Trước nay hắn chưa từng đem mấy chuyện đại loại như thế để trong lòng, đệ tử bản môn bị trục xuất, đó là bản sự không bằng người, hắn lười nhác để quản nhiều chuyện như vậy. Đối với Tả Mạc cũng không có ác cảm đặc biệt, đương nhiên, tuyệt sẽ không có hảo cảm gì cả.
Đáng tiếc, Du Bạch đang đối chiến cùng Nam Dương Bình.
Hắn tiếc rẻ nhìn theo hai người Du Bạch cùng Nam Dương Bình đang chiến đấu say sưa quên trời đất, lại nhìn nhìn Tả Mạc trước mắt, trong lòng càng cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Cho dù không phải Du Bạch, gặp được Nam Dương Bình hắn cũng cảm thấy tàm tạm, đằng này vì sao lại là Tả Mạc chứ?
Vừa tiếc nuối trong lòng lại vừa gọi ra phi kiếm.
Đây là một thanh phi kiếm cực kỳ độc đáo, hình dạng rất giống một cành mai. Cành mai nhiều đốt như khung đồng, tạo hình cổ xưa cứng cáp. Trên cành mai có bảy đóa mai hoa đẹp đẽ đầy sức sống, thanh tân giống như vừa mới hái xuống, một cỗ hương hoa như có như không phiêu đãng trong không khí.
"《 Thất Mai kiếm 》! Tả Mai Thiên không ngờ đã đem 《 Thất Mai kiếm 》 truyền cho hắn! Xem ra kỳ vọng đối với Tông Minh Nhạn không nhỏ a!"
"Cái này là《 Thất Mai kiếm 》đại danh đỉnh đỉnh của Đông Kỳ kiếm môn? Quả thật bất phàm! Tả Mai Thiên cũng thật lớn mật, một thanh phi kiếm tốt như vậy không ngờ lại ban cho một tên đệ tử Ngưng Mạch kỳ*!"
Tiếng nghị luận rôm rả lại nhộn nhạo lên, thần sắc mọi người đầy vẻ kinh thán.
《 Thất Mai kiếm 》 là phi kiếm nổi danh nhất Đông Kỳ kiếm môn, xếp hàng tứ phẩm, thích hợp nhất với 《 Chiết Mai kiếm quyết 》của Đông Kỳ kiếm môn. Có điều, thanh phi kiếm này sở dĩ nổi danh như vậy còn bởi vì chủ nhân Tả Mai Thiên của nó.
Ở Thiên Nguyệt giới, Tả Mai Thiên chính là một nhân vật rất có tiếng tăm, đặc biệt là hắn có tiếng tâm ngoan thủ lạt, ai ai cũng đều kiêng sợ. Mấy năm nay hắn ẩn nơi thâm cư, nghe đồn là dốc lòng dạy dỗ đệ tử, hiện giờ xem ra quả nhiên không giả. Ngay cả loại chí bảo như 《 Thất Mai kiếm 》cũng truyền cho Tông Minh Nhạn, có thể thấy ái đồ này được hắn tin tưởng đến nhường nào.
Vốn những tên gia hỏa đang đỏ mắt chảy nước miếng thèm thuồng nhìn 《 Thất Mai kiếm 》vội vàng đè nén tham niệm trong lòng lại. Nhìn có vẻ dễ cướp, nhưng nếu làm rồi, lão đại đi ra, vậy thì ăn không tiêu đâu...
Thần sắc bốn người Vô Không kiếm môn dần ngưng trọng, tuy bọn họ hy vọng Tả Mạc sớm bị đá ra, nhưng khi nhìn thấy Tông Minh Nhạn lấy ra 《 Thất Mai kiếm 》, sắc mặt bọn họ bất giác khẽ biến.
Tả Mai Thiên nổi tiếng nhờ tâm ngoan thủ lạt, mà đồ đệ Tông Minh Nhạn nhìn qua cũng không phải là hạng người mềm lòng nương tay. Tuy họ không chút nào lo lắng Tả Mạc sẽ thua mất mặt mũi, bởi vì đó là chuyện hiển nhiên, thứ khiến bọn họ lo lắng chính là Tả Mạc thụ thương. Nếu thực sự Tông Minh Nhạn cũng được chân truyền tính tình của sư phó Tả Mai Thiên, hôm nay chỉ sợ Tả Mạc sẽ gặp nguy hiểm!
Có điều, lúc này Tả Mạc đã toàn lực vận chuyển phù trận, ngay cả mấy người bọn họ nhìn qua thần ảnh cũng khó có thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra trong đó.
Đại trận màu thanh lam, hào quang quần vũ, loan nguyệt treo cao!
So với trong tưởng tượng như lâm đại địch của mọi người thì Tả Mạc hoàn toàn bất đồng, hắn đang rất bận rộn. Nương theo yểm hộ của đại trận, hắn yên ắng mò đến một đầu khác trong đại trận, tiếp tục bố trí trận con 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》!
Thêm một đạo trận con cũng tức là thêm một phần uy lực cho 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》.
Động tác hắn cực nhanh lẹ, trải qua liên tục bố trí bốn mươi lăm trận con, giờ đây chuyện này đã cực kỳ nhàn thục.
Hắn đoán chắc Tông Minh Nhạn lúc mới vào hẳn sẽ bắt đầu dò xét, thế là phải tính toán hảo hảo lợi dụng đoạn thời gian rảnh này.
Ngươi đánh, ta bố!
Không phải là so tốc độ sao?
Xem là ngươi phá trận trước, hay là ta bố trận xong trước!
Trong lòng Tả Mạc âm thầm nghĩ, động tác trên tay lại nhanh thêm mấy phần.
Ai cũng không nghĩ ra, giữa thời điểm cấp bách như thế không ngờ Tả Mạc còn có tâm trí đi bố trận.