Rất nhanh Tông Minh Nhạn đã phải nhíu lông mày lại.
Những hào quang nhìn qua có phần mỏng manh kia tựa như bọt khí, chỉ cần khẽ đụng là vỡ vụn. Nhưng số lượng của chúng thực sự quá nhiều!
Đạo kiếm ý của mình không ngờ trong bất tri bất giác đã bị hao mòn mất một nửa, nhuệ khí giảm mạnh, mà số lượng hào quang trên trời lại không có dấu hiệu gì giảm thiểu cả.
Hơn nữa... Hắn không phát hiện ra Tả Mạc!
Hai mắt nhìn quanh bốn phía, nào thấy bóng dáng Tả Mạc ở đâu. Hắn biết trong phù trận này những thứ mắt được tuyệt không thể tin tưởng, nhưng thần thức của hắn đã quét qua hết thảy xung quanh mà không bị nhiễu chút nào khiến hắn không thể phán đoán ra được gì.
Tất cả điều này đều chứng tỏ phù trận Tả Mạc bố trí tuyệt không tầm thường.
Có điều Tông Minh Nhạn không hề hoảng hốt, người khác nhìn hắn sát khí đằng đằng chỉ cho là hắn hận không lập tức tìm được Tả Mạc để đánh một trận cho thống khoái. Kỳ thực hoàn toàn không phải như vậy. Hắn rất hưởng thụ chiến đấu, rất hưởng thụ lạc thú khi khiêu chiến. Tả Mạc càng lợi hại, đấu chí trong lòng ngược lại càng thêm bành trướng.
Hắn dự tính phá hủy toàn bộ phù trận của Tả Mạc !
Có chuyện gì sướng khoái hơn chuyện đập tan thứ lợi hại nhất mà kẻ địch có thể dựa vào đây? Suy nghĩ này khiến nhiệt huyết trong người Tông Minh Nhạn dâng trào!
Thanh thế lúc《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》được thúc giục thực quá mức dọa người, đừng nói đám người Đông Phù đang quan khán, ngay cả những tu giả bên trong Tùng Đào các cũng bị cảnh tượng quang hoa lấp lánh chói mắt kia làm cho chấn kinh!
Tu giả cẩn thận tuy trong lòng hiếu kỳ nhưng vẫn không dám chạy loạn, thành thật đứng yên một chỗ. Nhưng hễ là những tu giả thực lực cao siêu thì lại không chút do dự chạy đến chỗ quang mang sáng lóa vừa rồi.
Tốc độ Tố đã đạt đến đến cực trí, vì phòng ngừa có tu giả ở ven đường đánh lén, nàng cũng không cố được cái khác, linh lực toàn thân được phát động. Hắc Diệu kiếm dưới chân tán phát ra từ lực cường liệt, toàn bộ khắp người nàng được bao phủ bên trong một mảnh quang ảnh vặn vẹo, nhìn mờ mờ ảo ảo. Khác với những phi kiếm gào thét bay lượn, Hắc Diệu kiếm phi hành giống như đang trượt đi. Có điều do tốc độ quá nhanh, tiếng xé nứt không khí rít gào càng thêm phần khủng bố, nàng cứ như thế không chút che giấu bay thẳng đến chỗ quang hoa chói mắt kia.
Cái tên gia hỏa thích ăn mềm không ăn cứng kia không ngờ lại không phóng ra hạc giấy!
Trong lúc phi hành không biết nàng đã mấy lần nhíu lông mày lại.
Nàng cực kỳ chán ghét hành động này của Tả Mạc. Biết rõ thực lực bản thân không đủ mà vẫn còn thích thể hiện, loại người như thế thật dễ khiến người ta không ưa. Tuy Tố tịnh không cho Tả Mạc là đồng bạn của nàng, nhưng nàng còn cần cầu trợ Tả Mạc luyện chế phi kiếm, có chủ định này rồi thì nàng không thể trơ mắt nhìn Tả Mạc chịu uy hiếp được.
Nếu như Tả Mạc không tiến vào trước mười, vậy vô luận nàng có lấy được vị trí cao cách nào cũng không có chỗ dùng.
Nàng thật sự không ưa nổi người khác khiến cho việc nàng làm tăng thêm độ khó!
Chỉ có một lần này!
Đợi sau khi chuyện này kết thúc, cả đời này nàng cũng không muốn gặp lại tên gia hỏa khó ưa kia.
Đột nhiên nhớ đến lời Lâm Khiêm sư huynh nhờ vả, trong lòng nàng lại càng thêm phiền não...
Thường Hoành vẫn nhàn tản hành tẩu, có điều 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》phóng thích ra quang mang quá mức chói mắt, độ sáng vượt xa xa những thứ như kiếm mang.
"Không ngờ có một gia hỏa thú vị thế này." Hắn cúi đầu nói lẩm bẩm, sau đó lập tức bay lên không, kẹp lấy một mảnh huyết quang tan biến không thấy đâu nữa.
Giữa sườn núi có một đạo nhân ảnh đột nhiên tan biến, rồi lại đồng thời bỗng xuất hiện tại nơi không xa, lại đột nhiên tan biến, rồi xuất hiện ở một chỗ càng xa hơn. Do tốc độ quá nhanh, tàn ảnh lúc trước còn chưa tan biến hắn lại đã xuất hiện ở vị trí phía trước.
Nơi nào hắn đi qua đều lưu lại liền một chuỗi thân ảnh đứt quang, quỷ dị nói không ra lời.
Quỷ Phong dùng quỷ độn vội vã đuổi tới, trong chớp mắt liền đã đi xa, tốc độ không ngờ không chậm hơn so với phi kiếm bao nhiêu.
Chỉ là phương hướng kia...
Tu giả ven đường âm thầm líu lưỡi vươn dài cổ nhìn về phương hướng Quỷ Phong tan biến —— chính là chỗ mới vừa rồi còn quang hoa chớp động đầy trời!
La Ly vốn muốn làm một tay thợ săn ôm cây đợi thỏ, nhưng phía chân trời đột nhiên sáng lên một mảnh ánh sáng khiến hắn giật mình kinh ngạc một cái.
Trường cảnh này...
Tuyệt đối không phải là mấy thứ đại loại như kiếm mang có thể làm được, trên thực tế, một tên có thể tự nghĩ ra 《 Ngã Ly 》 hiển nhiên đầu óc tuyệt đối không ngốc, hắn rất nhanh đã nhận ra kia là thứ gì!
Phù trận! Chỉ có phù trận!
Nhưng lập tức hắn hơi ngớ ra. Trong đám tu giả tham gia vòng Thí Kiếm cuối cùng này chỉ có một tên chịu vứt bỏ hết mặt mũi kiếm tu đi chơi đùa với phù trận thôi, đó chính là Tả Mạc.
"Thật là một tên không khiến người ta ưa nổi." La Ly đành không còn cách nào khác thầm lầu bầu, nắm phi kiếm đứng lên. Thời gian hắn ở cùng đám chưởng môn trưởng bối khá dài, cũng rõ ràng cách nghĩ của mấy người bọn họ.
Hay là chính mình đá hắn ra khỏi tỷ thí... Miễn cho phải mất mặt xấu hổ...
Chưởng môn thì hắn không dám khẳng định, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng những vị sư thúc sư bá khác sẽ không phản đối.
Kỳ thực, trong lòng La Ly cũng cực hiếu kỳ.
Trận tỷ thí cùng Tả Mạc kia có lẽ là bước ngoặt trọng yếu nhất trong cuộc đời hắn. Ngay sau đó tuy hắn còn hơi phẫn uất oán hận nhưng dần dần Ly Ly không ngừng phản tỉnh, hận ý với Tả Mạc đã tan biến không còn chút tăm hơi. Nếu không có Tả Mạc, chỉ sợ bản thân vẫn hồ đồ sống qua ngày giống như trước kia.
Vậy không phải quá tệ hại sao...
Có điều suy nghĩ cảm tạ Tả Mạc thì chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn cả.
Bản thân hắn rất hiếu kỳ, lúc Tả Mạc đối địch với mình, chênh lệch tu vi giữa hai người là rất lớn, nhưng cuối cùng Tả Mạc lại thắng được. Mà trận thí kiếm của Tả Mạc lần này hắn có xem qua, chênh lệch tu vi giữa Tả Mạc cùng đối thủ còn lớn hơn nữa, nhưng một lần nữa Tả Mạc cũng thắng. Một loạt thủ đoạn mù trời loạn xạ khiến hắn đại khai nhãn giới, có điều lại bất giác hơi đáng tiếc.
Hắn thực nghĩ không thông, Tả Mạc có thiên phú tu kiếm tốt như vậy, vì cái gì lại không hảo hảo tu kiếm, cứ khăng khăng đi học nhiều thứ lung tung như vậy làm gì chứ.
Đoạn thời gian tự nghĩ ra 《 Ngã Ly 》này khiến lý giải lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm so với trước kia thâm sâu hơn nhiều lắm, kiến thức, khả năng quan sát hiển nhiên cũng được tăng cường lên nhiều. Hắn vừa nhìn đã nhận ra, tuy các loại thủ đoạn của Tả Mạc có vẻ vô cùng vô tận khiến người xem phải than thở không thôi, nhưng cũng chính điều này sẽ tạo nên trở ngại rất lớn đối với con đường tu kiếm sau này của hắn.
Hỗn tạp là kiêng kị lớn nhất với kiếm tu.
Nhưng La Ly vẫn tò mò! Tuy trong lòng hắn thầm lắc đầu tiếc nuối, nhưng lại muốn xem xem thử Tả Mạc sẽ dùng thủ đoạn phương pháp gì để đối phó đây. Đứa này tặc tinh trơn nhẵn, ý đồ xấu nhiều không kể xiết, cộng thêm cách làm người âm hiểm, loại chuyện đánh lén sau lưng nếu có thể làm hai lần vậy tuyệt sẽ không chịu thiệt làm có một lần.
Hơn nữa lần Thí Kiếm loạn xạ ngầu này cao thủ khắp nơi sẽ đổ về, trong khi Tả Mạc cùng bọn họ không cùng một cấp bậc. Tuy hiểu biết của hắn đối với Tả Mạc không nhiều, nhưng luôn cảm thấy tên gia hỏa kia chắc chắn không thành thành thật thật nhận thua bao giờ, không giãy dụa một cái thì không đời nào cam tâm.
Sẽ không ngồi chờ chết, ý đồ xấu lại nhiều, cộng thêm có điểm thực lực...
Dạng quái thai thế này, làm sao khiến người ta không trông đợi cho được?
"Đi xem náo nhiệt cũng tốt." La Ly lẩm bẩm, bước lên phi kiếm rời khỏi sơn cốc.
Thường Hoành là người đầu tiên xuất hiện bên ngoài phù trận, ngay sau đó Tố cùng Quỷ Phong gần như đồng thời xuất hiện.
Ba vị cao thủ xuất hiện, vốn có một số tu giả đang trốn ở chỗ tối rình mò lập tức kinh hãi vội vàng âm thầm bỏ chạy. Ba tên này, không có một tên nào là dễ chọc đâu. La Ly rất nhanh cũng xuất hiện cách đó không xa, đối mặt ba vị cao thủ song hắn vẫn khá trấn định. Không nói nhiều lời liền bó gối ngồi xuống mặt đất, phi kiếm trôi nổi trước người.
"Di." Thường Hoành hơi kinh ngạc quay mặt nhìn về phía La Ly.
Tố cùng Quỷ Phong cũng đồng thời quay mặt lại.
Trong cảm giác của bọn họ La Ly đang ngồi ngay ngắn ở kia cứ giống như từng điểm từng điểm dần tan biến mất, nhưng có điều bọn họ rõ ràng có thể nhìn thấy hắn đang ngồi ở đó, không hề có chút cử động nào cả.
Trong lòng ba thầm chấn kinh, mỗi tên đệ tử của Vô Không kiếm môn tựa hồ đều khá có thủ đoạn a.
"Không đánh!" Nam Môn Dương ồm ồm nói, sau đó lập tức lui về phía sau một bước. Bất luận là ai, khi nhìn thấy xung quanh có một đại đội người đang vây lấy mình, hơn nữa thực lực mỗi người không yếu hơn mình bao nhiêu, vậy chắc trăm triệu lần không nguyện ý tiêu hao sạch sẽ lực lượng mình đang có.
Du Bạch không nói hai lời, đồng thời lui về phía sau một bước.
Hắn cũng không muốn đánh. Nhiều cao thủ như vậy chầu chực ở một bên, bất kỳ tên nào thình lình đánh lén một cái hắn đều ăn không tiêu.
Có điều, lực chú ý của nhóm người này bây giờ lại không đặt vào hai người bọn họ mà đang hướng về phù trận sáng trưng kìa.
Hai người liếc nhìn nhau rồi cùng đồng thời đem ánh mắt hướng về phù trận, quyết định xem thử cái quái gì đang diễn ra.
Không bao lâu, chỗ náo nhiệt có thêm một người, chính là nam tử mặt vàng mà Thường Hoành gặp lần trước. Thỉnh thoảng lại có vài tu giả chạy đến ngoài trận, dám ở lúc này chạy tới xem náo nhiệt đều là cao thủ có niềm tin mãnh liệt vào thực lực bản thân.
Cho đến bây giờ, trừ Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang đánh nhau tóe khói trên ngọn chủ phong thì nơi đây cơ hồ đã tụ tập toàn bộ cao thủ của lần Thí Kiếm hội này.
Cảnh tượng quái dị thế kia… Không chỉ những tu giả đang tham gia tỷ thí phải trợn mắt há mồm mà ngay cả đám tu giả đang quan khán thần ảnh ở Đông Phù cũng trợn tròn mắt.
Này, đây là chuyện gì?
Hết thảy trước mắt, bất luận là xem xét từ góc độ nào đi nữa đều ngửi được mùi quỷ dị.
Vầng trăng treo trên phù trận, bên ngoài vây lấy một vòng người.
Mà toàn bộ đều là cao thủ... Cứ nhìn mười tên đứng đầu trong xếp hạng bảng thực lực thì tất cả cơ hồ đều đứng đây tất, nghiễm nhiên nơi đây trở thành chỗ cao thủ tụ hội, nếu thực lực không đủ thì đừng có dại mà chui đầu vào!
Vốn mọi người đang chăm chăm nhìn Cổ Dung Bình cùng Vi Thắng chiến đấu lại nhanh chóng vứt sang một bên, ánh mắt ai ai cũng nhất tề xoát xoát hướng về vị trí Tả Mạc đang đứng.
Tà môn!
Quá tà môn!
Nếu như không phải những cao thủ này xuất thân từ các môn phái khác nhau, đến từ những chỗ khác nhau, có tên bối cảnh thậm chí còn thâm hậu hơn cả Đông Phù điện thì bọn họ nhất định phải hoài nghi có người đang ngầm thao túng tỷ thí trong bóng tối. Nhưng hiện giờ, động tác của bọn họ cực kỳ thống nhất, mỗi người đều ngước cổ lên nhìn, liều mạng chúi đầu nhìn cho được phù trận trong thần ảnh.
Thật giống như, trong phù trận có giấu một vị tuyệt thế giai nhân, hơn nữa còn đang…lõa thể!
Bốn người Bùi Nguyên Nhiên cũng thừ người ra nhìn, sau lưng bọn họ một đám đệ tử Vô Không kiếm môn ngây ngốc như gà gỗ.
"Này... Làm cái gì vậy?" Diêm Nhạc lắp ba lắp bắp hỏi.
Bùi Nguyên Nhiên miệng hơi run run, lại không biết nên nói cái gì, hắn ngốc ngốc cúi đầu xuống đất, nửa ngày vẫn không nói ra nổi lời nào. Tân Nham vốn xưa nay trầm mặc, lúc này lại mở rộng miệng, tròng mắt gần như lồi ra, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có khả năng rớt xuống đất. Thi Phượng Dung hai tay ôm chặt miệng, tròng mắt trợn trừng, không chút nào chú ý tới cái động tác mà mình đang duy trì nhìn qua rất tức cười.
"Bọn họ... Muốn xem kịch sao?" Diêm Nhạc chậm chạp ngắt quãng nói: "Vì xem chỉ nhìn... Bọn họ sao không đánh..."
Bùi Nguyên Nhiên chỉ cảm thấy một búng máu đang tuôn lên cổ họng, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, đến khi ngẩng đầu lên sắc mặt đã thành màu gan heo!
Trời ạ! Liệt thế tổ sư tại thượng! Tha thứ cho đệ tử a!
Nếu như nói trước đây hắn chỉ là hối hận để Tả Mạc tham gia vòng Thí Kiếm sau cùng, như vậy hiện giờ hắn chỉ hận không được đâm thẳng vào tường chết đi cho xong!
Mấy lời của Diêm Nhạc như mũi khoan xoáy vòng vòng trong đầu hắn.
Vì xem chỉ nhìn... Bọn họ... Bọn họ sao không đánh...