Khác với bên ngoài, mấy người Thường Hoành hoàn toàn có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Tông Minh Nhạn trong phù trận, nhưng lại chẳng biết Tả Mạc đang ẩn nấp ở chỗ nào, một chút bóng dáng cũng nhìn không ra.
《 Nhất Tiễn mai 》của Tông Minh Nhạn khiến trước mặt rất nhiều người bỗng sánh ngời.
Trên thực tế, Tông Minh Nhạn cảm thấy không tốt tí nào, tựa như một quyền của hắn đánh vào bị bông, mềm nhũn, lực lượng của bản thân trong bất tri bất giác bị tán dần đi.
Hắn không khỏi nhíu mày, không phải bởi vì cảm thấy khó chơi, mà là chán ghét, hắn cực kỳ chán ghét loại công kích mềm nhũn kia. Tuyệt đại đa số kiếm tu không thích đối chiến cùng địch nhân theo kiểu mềm mại này, nếu một kích mà không thể xử lý đối phương, vậy chẳng phải còn dây dưa tiếp sao!
Cái loại địch nhân này tự bảo hộ mình vô cùng tốt, thực tế đừng nghĩ đến chuyện lập tức một kích xử lý sạch sẽ được. Đánh tới cuối cùng, thường thường người có thể lực tốt hơn sẽ thắng. Trong khi thể lực của tuyệt đại đa số kiếm tu chắc chắn không thể nói là tốt.
Không nghĩ tới Tả Mạc chơi kiểu cù cưa này!
Tông Minh Nhạn bắt đầu đau đầu.
Tả Mạc bị một kiếm kia của Tông Minh Nhạn dọa cho nhảy dựng, đôi tay nhỏ bé đang bố trận run lên, suýt nữa hỏng mất phù trận. Đừng tưởng rằng hắn thành thạo《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》, hắn chỉ thành thạo lý luận, phù trận to như vậy tiêu hao kinh người, bình thường hắn muốn bày trận cũng không có tinh thạch.
Cũng may đạo kiếm mang thứ nhất đánh xuống dưới, vòng sáng được bổ sung không ngừng nhìn qua không có gì tổn thương, trong lòng Tả Mạc lúc này mới an tâm lên một chút.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn bố trí《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》, tất cả như thế nào, dùng loại vật liệu gì…vân vân đều khiến hắn nhức đầu vô cùng. Cho nên biến hóa quanh co trong đó hắn còn chưa kịp cân nhắc cẩn thận. Không có biện pháp, thời gian quá ít. Từ khi chưởng môn báo tin hắn phải tham gia vòng Thí Kiếm cuối cùng cho đến bây giờ hắn cơ hồ đã đem tất cả thời gian ra sử dụng hết, song bất quá chỉ biết cố gắng bố trí sơ bộ thôi.
Đấy là chưa nói đến lần này hắn còn phải bố trí bảy mươi hai trận con: 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》!
Vì kiện phù trận ngọc giản nhập môn Côn Luân kia, hắn liều mạng.
Tuy đây là không trâu bắt chó đi cày nhưng hắn vẫn đem hết toàn lực, động tác hai tay rất nhanh nhẹn.
Áp lực dường đại dường như không khiến hắn bối rối mà ngược lại hắn lại càng hăng tiết, cả người cực kỳ phấn khởi. Toàn bộ thần thức được tản ra, lực chú ý tập trung hơn bao giờ hết, phù trận trước mặt xem ra vẫn chưa xong, điều này hắn rất rõ ràng.
Bởi vì trường kỳ kiên trì rèn luyện chỉ pháp, mười ngón tay của Tả Mạc cực kỳ linh hoạt. 《 Kim Cương vi ngôn 》 đã bắt đầu tiến dần từng bước, khí lực của hắn vượt xa đa phần những kiếm tu khác, vật liệu to lớn hắn đều có thể dễ dàng xách lên. Lại thêm thần thức cực khủng bố, cả phù trận đều được nằm trong phạm vi bao phủ của thần thức hắn, một chút biến hóa dù nhỏ nhất cũng trốn không thoát.
Cả người tựa như một đoàn hư ảnh, điên cuồng bố trí phù trận!
Vô số vật liệu giống như nước chảy quanh co từ trong tay hắn dốc dần ra, chuẩn xác để ở phương vị hắn cần, sau đó hai tay giống như hoa tươi nở rộ, chỉ ảnh liên tục. Một vòng linh lực dao động từ chỉ pháp của hắn biến ảo vào bên trong phù trận.
Mượn dùng lực lượng của phù trận, Tả Mạc đem thân hình của mình ẩn nấp, người bên ngoài không thể nhìn được.
Ai cũng không biết Tả Mạc đang ở đâu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tả Mạc sẽ ẩn nấp ở một chỗ nào đó chờ đợi thời cơ, ở thời điểm thuận lợi nhất cho Tông Minh Nhạn một kích trí mệnh!
Không ai biết cái phù trận trước mặt nhìn như khổng lồ này lại chỉ là một phù trận còn chưa hoàn thành!
Ngẩng đầu nhìn hào quang trên bầu trời, trong lòng Tông Minh Nhạn đang xao động bình tĩnh lại không ít. Hắn tâm cao khí ngạo nhưng cũng không ngốc, kỳ thật có thể từ trong đám đông đệ tử hiển lộ tài năng thì làm sao lại là hạng người ngu xuẩn được?
Hào quang này chắc chắn không phải là mấu chốt phá trận, trong lòng thầm ngẫm nghĩ. Hắn đứng tại chỗ, hào quang trên bầu trời tựa như những chú cá tự do tự tại, cũng không chủ động công kích hắn.
Chẳng lẽ là vòng sáng như mặt trăng kia?
Mặt trăng trên đỉnh đầu xa xôi mà chân thực, nửa điểm cũng không giống như được sinh từ phù trận, kỳ thật không riêng gì mặt trăng mà hết thảy phù trận này đều không khác cảnh thực chút nào. Song hắn biết, tất cả các thứ mà hắn thấy đều do phù trận tạo thành, tất cả đều là giả.
Thiên hạ không tồn tại phù trận không thể phá giải, cũng giống như thiên hạ không có kiếm tu vô địch. Bất kỳ phù trận nào đều sẽ có "Choàng môn" của nó. “Choàng môn" là cái gì, là chỉ nhược điểm cùng sơ hở, cũng là chỗ mấu chốt phá giải phù trận.
Choàng môn của phù trận này ở đâu?
Trong mắt Tông Minh Nhạn khẽ chớp động lóe lên một tia sáng, cứ như vậy đứng yên một chỗ bắt đầu suy tư.
Du Bạch vừa mới đình chiến liền phát hiện có người đang đến gần, quay đầu lại đã thấy Nam Môn Dương vừa rồi mới cùng mình đánh kịch liệt mang theo thanh cự kiếm khổng lồ chạy tới, trong lòng hắn không khỏi thầm cảnh giác.
"Hắn đang làm gì?" Vẻ mặt Nam Môn Dương tò mò ồm ồm hỏi, giọng hắn như sấm, tuy đã cực lực đè thấp nhưng toàn trường vẫn có thể nghe rõ.
Du Bạch đầu tiên là sửng sốt, nhưng khi nhìn vẻ mặt Nam Môn Dương không giống như nói giỡn, đột nhiên nhớ tới Nam Môn Dương là kiếm tu không môn không phái, lúc này trong lòng mới giật mình. Kiếm tu không môn không phái ở phương diện trụ cột xa xa không thể sánh bằng mấy tên gia hỏa bọn họ từ nhỏ đã được đem làm trọng điểm bồi dưỡng.
Du Bạch để ý thấy ánh mắt mọi người đang hướng đến phía mình.
Phong độ... Sư phụ nói, cần phải tao nhã cung khiêm...
Ho nhẹ một tiếng, ngữ khí Du Bạch ôn hòa giải thích: "Tông Minh Nhạn đang suy nghĩ phương pháp phá giải..."
"Tên này còn muốn nghĩ?" Nam Môn Dương mắt trừng lớn, bất giác đề cao âm lượng cắt ngang lời Du Bạch: "Trực tiếp chém con mẹ nó cho rồi! Ta đây nói các ngươi những người này…đúng là là lề mề, nếu ta đây..."
Giọng Nam Môn Dương vốn lớn, kể từ đó liền giống như tiếng sấm ầm ầm liên tục oanh tạc, lổ tai Du Bạch chỉ nghe được từng tràng “Ông ông” nhức nhối vô cùng.
Trán Du Bạch gân xanh ẩn ẩn nhảy lên, không nghĩ tới thằng cha này to mồm như vậy!
Không biết ai đó bỗng phát ra một tiếng cười khẽ, gân xanh trên trán Du Bạch lại nhảy lên đập đập liên hồi.
Phong độ...
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười: "Trận này rất khó, phá giải không dễ dàng..."
Nam Môn Dương lại cắt ngang Du Bạch, vẻ mặt không hiểu nhìn Du Bạch, ánh mắt lại trừng lớn: "Phá giải gì, trực tiếp đánh là xong! Nhưng mà tên kia… sách sách, nhìn nhỏ xinh mọng nước như đàn bà, giống hệt với ngươi, nếu ta đây..."
Càng nói Nam Môn Dương càng hưng phấn, hữu tay nắm chặt thành quyền, đánh “bồm bộp” lên bộ ngực rắn chắc như đúc bằng sắt của hắn, mũi phun ra từng hơi thở mạnh thô lỗ, nhìn qua như một con tinh tinh khổng lồ.
Nhỏ xinh mọng nước...
Khuôn mặt anh tuấn nho nhã của Du Bạch tức khắc trở nên dữ tợn, linh lực toàn thân thiếu chút nữa không khống chế được, giống như sóng dữ mãnh liệt bất cứ lúc nào cũng có thể bạo liệt!
Phong độ...
Nam Môn Dương hồn nhiên vẫn chưa biết, hắn tựa như một con trâu đực mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào phù trận, muốn nóng lòng thử một phen, riêng cái miệng lại một khắc không dừng huyên thuyên.
"Nhìn kiếm các ngươi đang dùng kìa, chẳng khác gì chiếc đũa, trong trường hợp này có tác dụng gì chứ? Là nam nhân, phải dùng kiếm thế này này!" Hắn nhắc tới cự kiếm to bự như ván cửa của mình, dùng sức múa may hai cái, đắc ý vênh váo nói: "Không hiểu sao, ta trộm nói cho ngươi biết, ta đây thân thiết lắm mới nói cho ngươi đấy, phải lớn! Phải lớn! Phải lớn hơn nữa! Chân nam nhân, dùng đại kiếm!"
Hắn đột nhiên ngậm miệng, do dự một lát, vẻ mặt hoài nghi hạ giọng hỏi: "Ngươi thật là nam nhân?"
Xoát xoát, ánh mắt mọi người nhất tề hướng về phía Du Bạch.
Du Bạch cực lực nhẫn nại rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, mặt hắn đen như nhọ nồi, gương mặt anh tuấn dữ tợn vặn vẹo, quản con mẹ nó phong độ! Phi kiếm trong tay chỉ thẳng vào Nam Môn Dương Môn, cả giận nói: "Câm miệng! Chúng ta lại đánh tiếp!"
Nam Môn Dương sửng sốt, chợt liều mạng lắc lắc cái đầu to lớn: "Ta chỉ đánh cùng nam nhân!" Nói xong không để ý tới Du Bạch, giơ đại kiếm lên chỉ vào phù trận, trừng mắt phấn khởi vô cùng gào lớn: "Ta đây đi chém trận! Ta đây vẫn còn chưa có chém qua thứ đồ chơi này đâu! Ha ha, các ngươi hảo hảo nhìn, ta đây! Chân nam nhân! Chém phá trận này như thế nào!"
Nói xong, mang theo cự kiếm bước nhanh như trâu rừng “Oanh long long” hướng phù trận thẳng tiến!
Du Bạch bị phẫn nộ công tâm, hoàn toàn mất đi lý trí, hét lên một tiếng: "Đứng lại cho ta! Ngươi là của ta!"
Cả người hóa thành một đạo bóng trắng hướng về phía Nam Môn Dương, đùng đùng tiến vào đại trận.
Vốn Tố đang nghe mấy lời nói nham hiểm vô cùng của Nam Môn Dương, trong lòng cười thầm, nhưng biến cố bất thình lình khiến nàng đột nhiên cả kinh, căn bản không kịp ngăn cản!
Chết tiệt!
Phù trận bên trong có ba người, Tả Mạc tuyệt đối không trụ được. Tưởng tượng như thế, trong lòng nàng tức khắc quýnh lên, dậm chân một cái, mang theo Hắc Diệu kiếm cũng một đầu tiến vào Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận.
Quỷ Phong chứng kiến Tố tiến vào đại trận, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo hàn quang, cả người liền biến mất tại chỗ.
Nam tử mặt vàng trong lòng vừa động, cũng không chút do dự tiến vào phù trận.
Thường Hoành lầu bầu: "Thú vị!", nói xong liền giống như những người khác thủng thẳng không nhanh không chậm tiến vào phù trận.
La Ly đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Vì sao ta lại ở cùng một môn phái với tên gia hỏa như ngươi chứ?"
Dứt lời, cũng đi vào bên trong phù trận.
Những tu giả khác do dự một chút, ngay sau đó không ngừng có người tiến vào.
Tu giả tiến vào vẻ mặt mỗi người đều phấn chấn, chiến ý dâng trào! Bọn họ đều là tu giả không sợ tỷ thí!
Đa phần những người lợi hại nhất trong lần Thí Kiếm hội lúc này đều ở trong phù trận, có thể cùng những cao thủ này so đấu một lần, cơ hội khó được. Thịnh hội như thế, nếu bỏ lỡ có thể là chuyện phải tiếc nuối cả đời.
Xoát xoát xoát!
Từng bóng người không ngừng tiến đến phù trận.
Bên dưới ánh trăng là phù trận tràn ngập sương mù thanh lam, tựa như một lốc xoáy thật lớn hấp dẫn tu giả xung quanh không ngừng lao đầu vào trong.
Tất cả mọi người ở Đông Phù đang xem cuộc tỷ thí đều ngây người!
Tuy thần ảnh có thể khiến bọn họ thấy rõ ràng, nhưng đối thoại lại không cách nào truyền ra được, người bên ngoài căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Một màn trước mắt vượt quá tưởng tượng của bất kỳ ai.
Thiên Tùng Tử kiến đa thức quảng cũng trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Bạch nhi vì sao kích động như thế? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hắn chưa bao giờ thấy Du Bạch kích động như thế, trong ấn tượng của hắn ái đồ kia vĩnh viễn đều tao nhã, cung khiêm biết lễ. Chuyện này... Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Không ai nói cho hắn biết.
Tất cả những người tiến vào phù trận đều là cao thủ, là đệ tử ưu tú của các môn phái Thiên Nguyệt giới, là những người tuổi trẻ kiệt xuất nhất. Bọn họ có tương lai quang minh, bọn họ mang hy vọng của từng môn phái, thứ bọn họ tiếp thụ chính là những thứ tốt đẹp nhất Thiên Nguyệt giới, bọn họ dùng cũng là pháp bảo phi kiếm tốt nhất...
Bọn họ...
Bọn họ giờ phút này tựa như điên rồi, trên mặt mỗi người đều là chiến ý cuồng nhiệt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía đại trận tràn ngập khát vọng!
Phù trận kia, đến tột cùng có cái gì mê người đến thế...
Vô luận là phiêu phù tại bầu trời, hay trên mặt đất, thời gian liền giống như tại giờ khắc này đọng lại. Các tu giả vô luận tu vi cao thấp, bọn họ miệng mở lớn, biểu tình dại ra, tứ chi không có động tác gì, không có phát ra thanh âm gì, như con tò te.
Đông Phù giờ phút này, im lặng đến mức một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe được.
----------oOo----------