Thần tình Diêm Nhạc rất quái dị, hắn chủ quản kinh doanh, thường xuyên vào nam ra bắc hiển nhiên là nhìn hiểu được khẩu hình. Trong khi biểu tình những người hiểu khẩu hình còn lại đều không khác Diêm Nhạc là bao, bọn họ đều bị kinh sợ vì những lời âm hiểm khắc bạc của Nam Môn Dương.
Bốn phía quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, Diêm Nhạc mấy lần nghĩ định mở miệng, nhưng cuối cùng lời đến miệng lại không thốt ra được. Sự an tĩnh kỳ quái này như một loại áp lực mơ hồ, không người nào dám mở miệng lúc này cả.
Đầu Bùi Nguyên Nhiên to như cái đấu, hắn hoàn toàn đánh mất năng lực suy xét, một màn ly kỳ quái đản trước mắt khiến hắn chết đứng, tất cả trí tuệ, tất cả kinh nghiệm mà hắn có đều hoàn toàn không có chỗ dùng, ánh mắt mờ mịt ngây ngốc...
Bản môn sao lại có thứ quái thai như vậy chứ...
Vù vù vù".
Tựu như tiếng một bầy ong đập cánh, thanh âm dần dần khuếch đại, cuối cùng tụ tập thành một dòng thác lũ, tựa như vô số hồng thủy đang chảy xiết, ầm vang vang dậy. Chúng nhân chỉ cảm thấy lỗ tai "ông ông", trong phút chốc không nghe nổi được thứ gì.
Một lát sau, tiếng gầm mới lắng lại, không khí dần trở lại bình hoãn như trước.
Giật mình, quái dị, chấn động... Các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, phù hiện trên mặt mỗi người, không có một ai có thể giữ được bình tĩnh.
"Nam Môn Dương này vừa mở miệng, thực không khác gì mười thanh phi kiếm!" Diêm Nhạc nhịn không được khen, không sai, đích thực hắn đang tán thán! Kinh nghiệm giang hồ của hắn phong phú, hắn biết, rất nhiều lúc mồm mép còn lợi hại hơn cả đao thương.
Thi Phượng Dung vội vàng hỏi, đợi nghe xong Diêm Nhạc thuật lại lời nói của Nam Môn Dương, những người khác đều sửng sờ đứng ngẩn trên mặt đất.
Ai có thể ngờ được, một nam nhân nhìn qua thô lỗ lại nói ra những lời âm độc khắc bạc đến thế.
Ngô, có lẽ Nam Môn Dương thực không phải cố ý đâu.
Duy nhất không nghĩ như vậy chắc đại khái chỉ có Thiên Tùng Tử. Thiên Tùng Tử có thể tưởng tượng ra được trong ngực ái đồ của mình lúc này không biết lửa giận đã điên cuồng đến mức nào mới thất thố như thế! Hắn rất đồng cảm cùng đệ tử, sát khí trên mặt đằng đằng...
Chưởng môn các môn phái xung quanh hiển nhiên không dám giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này đi chuốc lấy lửa giận của Thiên Tùng Tử. Thiên Tùng Tử có thể chấp chưởng Đông Phù nhiều năm như vậy không phải hoàn toàn nhờ ân huệ tổ tiên để lại, thực lực bản thân hắn cũng sâu không lường được.
Rất nhanh, câu nói "Chân nam nhân! Dùng đại kiếm!" nhanh chóng được truyền tai nhau trong đám tu giả, những tu giả dùng đại kiếm thì mỗi người đều cố ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái ngạo nhân. Nhưng trên mặt phần lớn tu giả lại có vẻ dở khóc dở cười.
Cuối cùng mọi người đã rõ ràng chuyện gì đang xảy ra .
Vẻ mờ mịt trong mắt Bùi Nguyên Nhiên tiêu tán đi không ít. Mọi việc đều có một ngưỡng nhất định, khi xảy ra biến hóa vượt quá ngưỡng này, tính chất sự tình lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tỷ như lúc sử dụng phù trận, trước Bùi Nguyên Nhiên chỉ cảm thấy dọa người. Nhưng đến lúc Tả Mạc bố trí phù trận xuống lại có thể tạo ra động tĩnh lớn như thế, hầu hết những cao thủ liên can đều một lưới bắt sạch, trong lòng Bùi Nguyên Nhiên lại cảm thấy hơi đắc ý.
Đệ tử nhà ai có thể bố trí được phù trận có thanh thế hãi người thế kia?
Vô luận cuối cùng cái phù trận của Tả Mạc có thắng hay bại thì sau trận tỷ thí có lẽ sẽ có người giễu cợt Du Bạch nhưng tuyệt sẽ không có ai dám giễu cợt Tả Mạc cùng với phù trận của hắn.
Đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi nhưng sự hiếu kỳ trong lòng mọi người lại không giảm yếu đi chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Trong phù trận đang phát sinh chuyện gì?
Nhiều cao thủ như thế tụ tập trong phù trận, sẽ náo nhiệt đến mức nào a?
Bọn họ phá trận như thế nào?
Mọi người ai ai cũng tò mò!
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Quả đột nhiên "A" lên một tiếng: "Phù trận của sư huynh, hình như... Hình như đang lớn dần!"
Lời nói của Tiểu Quả lập tức khiến ánh mắt những người khác chúi vào quan sát quy mô phù trận của Tả Mạc.
Tân Nham đột nhiên nói: "Không tệ, đích thật đang lớn dần."
Trong mắt mấy người Bùi Nguyên Nhiên Diêm Nhạc bất giác một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, mà những đệ tử khác đều một đầu vụ thủy.
Một tên, một tên, lại một tên...
Tả Mạc đang bận bố trí phù trận bỗng trợn mắt, lần này mấy tên kia định làm cái gì? Điên rồi sao?
Hắn sửng sốt trong chốc lát, tức thì đại nộ.
Chỉ một tên Tông Minh Nhạn thôi đã khiến hắn sức cùng lực kiệt, mấy người các ngươi không ngờ còn bỏ đá xuống giếng!
Không sai, Tả Mạc định nghĩa cho hành động đáng khinh bỉ của những người kia chính là: bỏ đá xuống giếng!
Tuy không rõ ràng vì sao đột nhiên những người này đều xông hết vào đây như thể giữa mình và họ có thù hận “giết cha giết mẹ” vậy, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ không phải tới giúp hắn.
Có cái gì đáng giận hơn hành động bỉ ổi bỏ đá xuống giếng chứ! Tả Mạc cắn răng nghiến lợi!
Lúc này, hắn đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thắng thua nữa rồi, nhiều cao thủ như thế đồng thời xông vào đại trận, muốn thắng, vậy khác gì người si nói mộng đâu.
Tiểu nhân! Đám tiểu nhân các người! Anh đây liều đến cùng!
Phảng phất như nhìn thấy ngọc giản Côn Luân đang quyến luyến không rời vẫy tay vĩnh biệt với mình, khoảng cách với mình càng lúc càng xa, bi phẫn trong lòng Tả Mạc thăng đến tột đỉnh. Cũng chính sự bi phẫn này khiến Tả Mạc nhanh chóng có được chủ ý, hắn phải cho những tên gia hỏa thừa dịp nhà cháy vào hôi của này một bài học nhớ đời!
Muốn vét chỗ tốt từ anh đây, cẩn thận cái miệng của các ngươi đấy!
Hắn không còn nghĩ đến đường lui nữa, ánh mắt đỏ ngầu, trong miệng nhả ra hết những ngôn từ oán độc khắc bạc nhất mà bản thân có thể nghĩ ra để nguyền rủa bầy gia hỏa chó chết đó! Nhưng đồng thời, động tác trên tay càng trở nên lưu loát, các loại tài liệu như tinh thạch ùn ùn đổ xuống từ cánh tay hắn.
Hắn cảm thấy máu thịt khắp người như đang bị thiêu đốt mãnh liệt, hắn bị chọc giận đến điên cuồng!
"A! Phù trận đang lớn dần!"
"Thật sự đang lớn dần!"
"Các ngươi không nghe Nam Môn Dương nói sao? Phải lớn! Phải lớn! Phải càng lớn!"
"Nếu ta là Tả Mạc, trước chạy ra ngoài sau đó đem nhốt hết những người này ở bên trong! Ha ha!"
"Chạy? Ngươi chạy hướng nào? Chỉ cần ngươi vừa ra khỏi phù trận, vậy cứ chờ chết đi! Bên ngoài tùy tiện một người cũng lợi hại hơn hắn nhiều, không có phù trận bảo hộ, hắn sẽ chết càng nhanh."
Tiếng mọi người nghị luận ầm ĩ như chợ, đối với việc vì sao phù trận của Tả Mạc cứ lớn dần ai ai cũng cảm thấy rất khó hiểu. Trong một loạt suy đoán được đưa ra không một ai đoán nổi Tả Mạc đến cùng đang tính toán cái gì, chẳng lẽ hắn nghĩ thắng được hết sao?
Không người nào nghĩ như vậy cả, dù sao trong đó cũng có rất nhiều cao thủ!
Toàn bộ cao thủ của Thí Kiếm hội đều tập trung ở kia!
Tùy tiện chọn một tên ra đấu thì không nghi ngờ gì Tả Mạc đều phải thua, đấy là chưa nói cả đống cao thủ tụ tập lại cùng một chỗ, mỗi người tùy tay khẽ vẫy một cái chỉ sợ đại trận này tất phân liệt tan rã!
Phân liệt tan rã?
Tả Mạc hiểu rất rõ cách nghĩ của những người này, trong lòng hắn cười lạnh, động tác trên tay không chút nào chậm lại. 《 Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận 》 chính là phù trận tứ phẩm, không có chỗ lợi hại độc đáo riêng thì làm gì có tư cách trở thành phù trận tứ phẩm?
Có lẽ bọn họ có thể phá mở trận này, nhưng tuyệt đối không phải một chiêu hai chiêu là có thể phá giải được. Nếu không tìm đến được “Choàng môn” của phù trận, chỉ bằng dựa vào man lực phá giải hoặc giả phá hủy, nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Có điều “choàng môn” này không dễ tìm như vậy đâu...
Động tác Tả Mạc nhanh dần cũng khiến đám tu giả bên ngoài trận có thể dễ dàng phát hiện phù trận đang nhanh chóng khuếch đại.
Không có người nào dám xông tiếp vào phù trận nữa!
Phù trận trước mặt ngược lại đã trở thành khu vực nguy hiểm nhất của cả thảy Tùng Đào các!
Tố vừa tiến vào phù trận chỉ cảm thấy hoa mắt, người đang đứng trong một chỗ hoang dã. Quang hoa lạnh lẽo của mặt trăng chiếu xuống khiến nàng cảm thấy giống như trong mộng ảo.
Dõi mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều một mảnh mênh mang, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Tên gia hỏa đáng chết ăn mềm không ăn cứng kia! Vì sao còn không thả ra hạc giấy?
Trong lòng nàng nôn nóng vạn phần! Hồn nhiên quên mất đến tận bây giờ Tả Mạc chưa hề dựa vào sự trợ giúp của nàng, hiển nhiên cũng không thích hợp với cái tên thích ăn mềm không ăn cứng.
Nam Môn Dương xồng xộc xông thẳng vào trong phù trận, cảm giác hưng phấn được chiến đấu cuồng nhiệt. 《 Kim Cương quyết 》bị hắn thúc động đến cực trí, khắp người bao phủ bên trong một tầng kim quang, phối hợp với thân thể cao lớn khôi ngô, nhìn qua như một vị Chiến thần!
Hắn rống giận một tiếng, 《 Phá Sơn kiếm 》 hung hăng chém ra!
Một kiếm này trảm hướng về hào quang trên bầu trời!
Một đạo kiếm quang hùng hồn thoát kiếm mà ra, gào thét đâm thẳng vào hào quang giữa không trung!
Tiếng “Đinh leng keng” vang không dứt bên tai, tựa như đang đập nát vô số bình thủy tinh.
Khi Quỷ phong tiến vào vừa đúng lúc nhìn thấy một kiếm này, tức thì kinh hãi nhảy dựng. Một kiếm uy mãnh không gì cản nổi như thế, nếu như trảm về hướng hắn, vô luận có ngăn cản hay tránh né thì cũng không phải chuyện dễ dàng!
Nhưng càng hắn ngạc nhiên hơn chính là, ngay cả một kiếm rất khó chơi này không ngờ vẫn không có nửa điểm tác dụng, tựa như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén bá đạo chém vào mặt nước, sau khi kiếm lướt qua mặt nước lại khôi phục như thường.
Quỷ Phong nhanh chóng phát hiện ra dị trạng, hắn theo sát Tố tiến vào trong, đến khi đi vào lại không phát hiện bóng dáng Tố đâu, ngược lại đụng tới Nam Môn Dương.
Chẳng lẽ, phù trận này còn có bản sự thay hình đổi vị?
Thần thức của hắn đồng thời bị một cổ lực lượng vô hình ba động nhiễu loạn, vận lên mà không có chút tác dụng nào cả.
Trong lòng Quỷ Phong âm thầm lẫm nhiên.
Khác với những người khác, hắn không hề có chút suy nghĩ xem thường Tả Mạc. Hắn rất giỏi âm quỷ chi đạo, đi cũng tuyệt không phải đường ngay, tu vị cao chưa chắc đã đại biểu cho nhất định có thể thắng.
Nhiều người xông vào trong trận như vậy, nếu không tìm được “Choàng môn”, muốn âm thầm rời đi xem ra không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng, “Choàng môn” ở đâu?
Giống như Nam Môn Dương, rất nhiều tu giả vừa tiến vào phù trận, chuyện thứ nhất làm chính là phóng thích công kích, song ngoài ý liệu lại là, tất cả công kích tựu như muối bỏ biển, không có chút điểm tác dụng.
Một ít cao thủ thực lực cường đại liền lập tức đình chỉ những hành động vô dụng này, bắt đầu tự hỏi về vấn đề làm cách nào để phá trận.
Tông Minh Nhạn không nghĩ tới sẽ có nhiều người xông vào phù trận như vậy, bất giác nhíu mày.
Những gia hỏa này thật phiền phức! Hệt như bầy ruồi nhặng vậy! Bản thân còn chưa phá giải được mà đám người này lại chạy tới xem náo nhiệt, trong lòng hắn khá khó chịu.
Tuy chưa tìm được “Choàng môn” của phù trận nhưng căn bản Tông Minh Nhạn không tin mình lại không có biện pháp bắt được một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ.
Có điều cục diện trước mắt đã bị rối loạn, đám gia hỏa không biết từ nơi nào chạy tới kia cứ như điên như dại, vừa tiến vào là nhộn cả lên.
Cưỡng ép phiền não trong lòng xuống, hắn cười lạnh thu hồi Thất Mai kiếm lại.
Đám ngốc các ngươi! Để xem có làm được trò trống gì hay không!
Tông Minh Nhạn đã thử qua một kiếm nên khá chắc chắn, phù trận này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.
Trong lòng hắn khá kinh dị, phù trận lợi hại như thế mà tu giả Trúc Cơ kỳ cũng có thể bày ra được sao? Hắn hơi không tin, nhưng sự thực lại bày trước mặt, hơn nữa hắn còn tự thân thử qua.
Có lẽ để những người này tới làm pháo hôi cũng là một chuyện tốt.
Ánh mắt Tông Minh Nhạn phát lạnh.
Tả Mạc còn đang vùi đầu bố trí phù trận, tiến độ của hắn khá nhanh, trước mắt đã bố trí đến trận con thứ sáu mươi ba, nói cách khác còn chín trận con nữa là hắn có thể hoàn thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với bảy mươi hai trận con.
Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận - bảy mươi hai trận con!
Hừ hừ, các ngươi hảo hảo tiêu thụ!
Tả Mạc đã mệt muốn chết nhưng vừa nghĩ đến đây liền chỉ cảm thấy như có một động lực cực kỳ mạnh mẽ, động tác trên tay lại nhanh thêm một phần, tiếp tục khếch trương sự nghiệp vĩ đại….
Hắn rất mong chờ, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận với bảy mươi hai trận con…ngay cả tác giả là hắn còn chưa từng gặp qua! Nó sẽ có uy lực như thế nào đây? Không có lúc nào thử nghiệm tốt hơn bây giờ đâu! Hắc hắc
Đúng vào lúc này, đột nhiên trong phù trận chợt truyền ra một tiếng kêu thê thảm!